Lâu rồi không viết H không biết khả năng viết có ổn không.
Nếu tính cả thời gian dưỡng thương thì hai người đã gần một tháng không chạm vào nhau. Nghe thì thời gian không dài nhưng trong gần một tháng đó đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến ai trong họ cũng cảm thấy dường như cả hai đã xa nhau rất lâu. Cảm xúc khi hai người chạm vào nhau gây ra kích thích tột độ. Bọn họ ôm lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt. Dù cho môi đã bị hôn cho sưng lên, lưỡi cuốn lấy nhau đến nóng cả khoang miệng nhưng cả hai vẫn không muốn ngừng lại. Tay liên tục cởi y phục của nhau.
“Ngươi còn nói không được. Ngươi rõ ràng còn muốn hơn ta.” Tử Hằng vừa nói vừa lột quần của Hồng Thanh ném xuống đất.
“Chúng ta đã lâu lắm rồi chưa thân mật, ta dĩ nhiên là muốn chứ. Không phải ngươi cũng đã cứng lên rồi sao?”
Hồng Thanh nói rồi đưa tay bóp nhẹ cây gậy đã dựng đứng của Tử Hằng khiến hắn khẽ rít lên.
“Thanh nhi, ngươi đang đùa với lửa đấy.”
“Thế lửa cháy lên xem nào.”
Tử Hằng cúi người cắn nhẹ lên cổ Hồng Thanh rồi liếm lên vết cắn, rồi mút cho đến khi hình thành nên một dấu đỏ ám muội.
“Ngươi thích để lại dấu trên người ta đến vậy sao? Lần nào cũng làm trò này.”
“Đánh dấu chủ quyền. Ta muốn cho tất cả mọi người đều biết ngươi là hoa đã có chủ.”
“Ngươi lo thừa rồi. Việc ta là phi tử của ngươi thì cả Vạn Lịch này đều biết mà.”
“Nhưng đâu phải ai cũng biết ngươi là Phương Hồng Thanh đâu. Ngươi đi đâu cũng quá thu hút ong bướm. Ta phải cẩn trọng chứ.”
Hồng Thanh cũng há mồm cắn vào cổ Tử Hằng, bắt chước hắn làm một cái dấu đỏ như vậy rồi mỉm cười nói:
“Vậy ta cũng muốn tuyên bố chủ quyền.”
Tim Tử Hằng đột nhiên đập thình thịch liên hồi. Từng câu, từng chữa, cả ánh mắt, nụ cười của Hồng Thanh lúc này đều khiến trái tim của hắn cảm thấy thốn thức.
“Thanh nhi, ngươi đúng là yêu tinh. Một con yêu tinh vô cùng quyến rũ, đến mức người ta chỉ muốn đắm chìm vào không muốn thoát ra.”
Tử Hằng cúi xuống hôn Hồng Thanh thật sâu, hai tay không ngừng sờ soạng cơ thể non mềm của người kia. Mỗi một nơi hắn chạm qua đều khiến Hồng Thanh cảm thấy nhộn nhạo, thứ phía dưới đã dần cứng lên.
Tử Hằng liếm đôi môi đã bị hắn hôn cho sưng lên, liếm nơi cằm rồi đi xuống cần cổ thon dài. Hắn hôn cổ, hôn đến xương quai xanh, hôn đến ngực. Chỗ nào cũng cố tình để lại dấu đỏ. Hắn mút rồi liếm hai điểm Hồng trên ngực Hồng Thanh, tay nắm lấy thứ kia của y mà vuốt lên vuốt xuống nhẹ nhàng theo một nhịp điệu.
Điểm hồng trên ngực là một trong những nơi rất nhạy cảm của Hồng Thanh. Tử Hằng liếm rồi mút chùn chụt nơi đó khiến hắn cảm thấy rất sướng, miệng không ngừng rên rỉ một cách thích thú. Hắn càng rên rỉ Tử Hằng lại càng tận lực mút lấy điểm Hồng. Đầu lưỡi y nghịch ngợm vẽ quanh núm vú kia đến khi nó dựng đứng lên vì kích thích.
“Ưm… đừng… đừng chọc ta nữa…”
“Ta thấy ngươi rất thích còn gì. Nhìn này, dễ thương quá.” Ngón tay hắn khẩy nhẹ núm vú, chọc cho Hồng Thanh rên rỉ không ngừng.
“Ngươi… ưm… Phu quân… đừng…”
Dây thần kinh đứt phựt phựt liên tục. Tử Hằng ngồi dậy, banh hai chân của Hồng Thanh ra. Hắn lấy một hộp cao để dưới đệm giường, lấy ra một ít vào ngón tay rồi đút vào khe mông của Hồng Thanh.
“A… ngươi… Sao đột ngột vậy… a…”
“Thanh nhi, đều là ngươi tự tìm lấy.”
Một tay Tử Hằng không ngừng ra vào nới lỏng nơi tư mật, một tay nắm lấy cây gậy nhỏ vuốt lên vuốt xuống theo tốc độ càng lúc càng nhanh. Bị kích thích cùng lúc cả trước lẫn sau khiến Hồng Thanh sướng đến cả người đều run lên. Hai bàn tay siết chặt lấy ra giường, cố gắng kìm nén sự sung sướng tột độ nhưng môi vẫn không ngừng thoát ra tiếng rên rỉ mê người cũng đủ để Tử Hằng biết hắn đang làm y sướng đến thế nào.
Hai ngón rồi ba ngón ra vào thông thuận nhưng Tử Hằng vẫn muốn nới lỏng thêm một chút. Dù sao cũng lâu rồi chưa làm, hơn nữa lần trước làm quá mạnh bạo khiến nơi đó của y bị thương. Hắn vẫn muốn cẩn trọng một chút.
“Ưm… đủ rồi… Ngươi vào đi.”
“Bảo bối, ngươi đã nhịn không được rồi sao?”
“Ưm… khó chịu… Hằng, giúp ta…”
Tử Hằng cảm thấy mình đúng là quá giỏi khi có thể chịu đựng được sự quyến rũ của bảo bối nhà hắn cho đến tận giờ phút này. Trong lúc hắn còn đang cật lực kìm nén dục vọng để nới lỏng huyệt nhỏ, Hồng Thanh không ngừng đung đưa eo nhỏ, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi óng ánh trên làn da mềm mại trắng ngần. Từng đó thứ bày ra mắt bất cứ ai cũng chịu không được.
“Chịu khó nhịn một chút. Sắp xong rồi.”
“Ưm… Ta chịu không nổi. Ta muốn… ưm… Cho ta đi!”
“Được. Ta cho ngươi.”
Tử Hằng nâng hai cẳng chân của Hồng Thanh lên rồi dần dần đẩy tính khí đã cứng đến phát đau của mình vào miệng nhỏ. Vách tràng ôm vừa khít khiến tính khí vừa đẩy vào đã tạo nên sự kích tình cực độ cho cả hai.
“Đúng là lâu rồi chưa làm nên mới đâm vào đã sướng thế này. Bảo bối, ngươi có thấy vậy không?”
Hồng Thanh đỏ mặt không đáp, vươn tay lên ôm lấy cổ Tử Hằng, nâng người hôn lên đôi môi y. Tử Hằng cũng ôm lấy hắn, bắt đầu động thân.
Động tác ban đầu còn đều đều theo một nhịp điệu, sau đó từ từ tăng dần tốc độ. Lần này không phải Tử Hằng tự mình chủ trương mà chính do Hồng Thanh đề nghị. Chính Tử Hằng cũng rất ngạc nhiên về điều đó. Tuy lúc đầu hắn nói Hồng Thanh hoàn toàn có thể cùng hắn hoan lạc sảng khoái cả đêm nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho sức khỏe của y. Cho nên mới bắt đầu hắn không dám làm mạnh, chỉ đưa đẩy từ từ thăm dò phản ứng của Hồng Thanh. Không ngờ Hồng Thanh lại chủ động ôm lấy hắn, dùng giọng điệu nũng nịu mà khêu gợi nói với hắn:
“Phu quân, nhanh một chút. Ta muốn…”
Dây thần kinh lí trí chỉ còn sót lại chút ít giờ đã đứt phựt phựt không còn gì. Tử Hằng nâng chân Hồng Thanh lên vai mình rồi tăng tốc độ đâm rút vào huyệt nhỏ. Hồng Thanh rên rỉ càng thêm lớn tiếng.
“Sao hả? Nhanh thế này đã thỏa mãn ngươi chưa?”
“Ưm a a… Nhanh… nhanh quá rồi… a… chậm… chậm một chút…”
“Cung đã lên dây làm sao chậm được. Ta làm theo ý ngươi mà.”
“Ta… ta chỉ nói là nhanh lên một chút… a.. ưm ưm… ha a… không phải nhanh như vậy…a…”
“Nhưng ta thấy ngươi kêu sướng lắm mà, hả?”
Hồng Thanh bị đâm cho bắn. Hắn vừa mới nằm thở chưa được mấy giây đã bị Tử Hằng lật nằm úp sấp lại. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy hông bị nâng lên rồi một vật cứng như gậy sắt đâm thẳng vào mông mình.
“A a… Ngươi… sao lại đột ngột vậy..a… Ta chưa chuẩn bị… ưm ha… a a…”
“Ta vừa đút vào, cái lỗ của ngươi đã hút chặt lấy cái đó của ta. Phản ứng tự nhiên như thế mà cần phải chuẩn bị gì. Rõ ràng ngươi cũng đang khao khát ta đến phát điên.”
“Ta không có… a… ha a…”
Hồng Thanh bị đâm đến mức hai chân run rẩy muốn khuỵu xuống nhưng hông vẫn bị Tử Hằng giữ chặt, vừa giữ vừa đâm không ngừng. Hồng Thanh bảo dừng không được, hắn bắt đầu chửi:
“Tên khốn kiếp! A a… ta nói chậm lại mà… ư ư… hỏng mất… a … a ưm…”
“Không hỏng đâu. Ta sẽ giúp ngươi còn sướng hơn nữa.”
Tử Hằng bịt lấy đầu tính khí của Hồng Thanh. Hắn cúi người để thứ của bản thân cắm sâu và mạnh hơn.
“Ưm ưm… muốn bắn… ư… buông tay…”
“Ngươi nhịn một chút. Hai ta sẽ cùng bắn.”
Tử Hằng ôm Hồng Thanh đứng thẳng lên, ép sát lưng y dựa vào ngực mình rồi điên cuồng thúc vào mông y. Cú thúc cuối cùng hắn gầm lên một tiếng rồi bắn toàn bộ chất dịch trắng đục vào bên trong Hồng Thanh.
Hồng Thanh cảm thấy bên trong mình có thứ chất lỏng thật nóng. Hắn nhìn xuống vẫn thấy rõ chất dịch màu trắng đó chảy từ khe mông xuống chân, xuống ra giường ướt thành một mảng. Hắn chợt nghĩ một đống **** **** này nếu chảy vào âm đạo của hắn chắc sẽ khiến hắn mang thai nhỉ?
“Sao vậy? Nghĩ gì thế?” Tử Hằng hôn lên mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của bảo bối nhà hắn mà hỏi.
“Ta đang nghĩ cái thứ kia của ngươi nhiều quá. Làm bẩn hết giường rồi.”
“Đằng nào mai chẳng giặt. Không sao.”
“Buông ta ra. Ta mệt rồi. Ta muốn ngủ.”
Tử Hằng nhìn đôi mắt Hồng Thanh như muốn nhắm lại, cả cơ thể có vẻ héo rũ mệt mỏi thì xụ mặt.
“Không phải nói cho ta tận hứng sao? Chúng ta mới làm có một lần đã đòi đi ngủ rồi.”
“Ta nói cho ngươi làm tận hứng hồi nào chứ? Đó là do ngươi tự quyết. Giờ ta mệt rồi. Ta chỉ muốn ngủ thôi.”
Tử Hằng nhìn Hồng Thanh một chút rồi đỡ y nằm xuống sau đó lại còn đắp chăn cẩn thận. Hắn mỉm cười nói:
“Được. Vậy ngươi ngủ đi.”
Hồng Thanh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Thế mà Tử Hằng lại chịu nhượng bộ dễ dàng như vậy. Bình thường y sẽ năn nỉ ỉ ôi một hồi cho đến khi hắn đồng ý mới thôi mà. Hắn cảm thấy thất vọng. Có lẽ Tử Hằng không khao khát hắn nhiều như hắn nghĩ.
“Sao thế? Ngươi ngủ đi chứ.”
“Ngươi… thực sự không muốn làm nữa ư?”
Tử Hằng ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải ngươi nói mệt, muốn ngủ sao?”
Hồng Thanh im lặng, không biết phải nói như thế nào. Không lẽ lại đáp rằng đúng là hắn thấy mệt muốn ngủ thật, nhưng nếu y năn nỉ hắn vẫn có thể tiếp tục được. Nhưng cũng chính miệng hắn trước đó nói không muốn làm nữa, giờ há miệng mắc quai khiến hắn không sao mở mồm được.
“Ngươi mệt thì ngủ đi. Ta cũng ngủ đây.”
Nói xong Tử Hằng lăn ra nhắm mắt ngủ thật, còn ngáy rõ to. Hồng Thanh nhìn mà sửng sốt. Hắn cảm thấy rất không vui. Cư nhiên y lại cứ thế lăn ra ngủ, không nghĩ cho cảm nhận của hắn. Hắn hận hức khi nằm xuống rồi lại nhổm dậy. Hắn nhìn gương mặt đang say ngủ của người kia, cả giận mắng:
“Tên ngốc! Sao ta nói vậy mà ngươi cũng tin hả? Muốn ngủ thì ngủ đi. Đừng có đụng vào ta lần nữa.”
“Vậy ý là ngươi muốn ta tiếp tục?”
“Dĩ nhiên là ta muốn tiếp tục. Ể?” Hồng Thanh quay qua nhìn mà kinh ngạc: “Ngươi chưa ngủ?”
Tử Hằng mở mắt, nắm lấy hai vai Hồng Thanh đè xuống giường. Hắn bật cười nói:
“Ta còn chưa thỏa mãn làm sao mà ngủ được chứ. Thanh nhi, ngươi đã thừa nhận muốn tiếp tục rồi nhé. Vậy chúng ta tiếp nào.”
“Ngươi… Sao mới nói đó đã cứng lên nhanh như vậy chứ?”
“Chỉ cần nhìn thấy bảo bối của ta là ta đã cứng rồi. Ta chưa nói qua với ngươi sao?”
“Đợi đã! A… ưm ưm… từ… chậm… a…”
Tử Hằng kéo cả hai chân Hồng Thanh gác lên vai, tính khí không ngừng ra ra vào vào sảng khoái vô cùng.
“Bảo bối, lần này là phải để ta tận hứng thật sự đấy.”
“Tên xảo trá! A… chậm đã… a ưm… “
Hồng Thanh biết lần này hắn chết chắc rồi.