Cung nữ đi cùng Uyển Dư định bước lên nói nhưng Uyển Dư ngăn lại. Bị Thẩm Minh Hiên bắt tận tay chỉ tận mặt thế này có phủ nhận cũng vô dụng.
“Thẩm thừa tướng buổi tối lại đi đâu thế này? Bổn cung thấy buồn chán nên muốn ra ngoài cung chơi cho đỡ buồn không được sao?”
“Muốn đi chơi thì nương nương cứ đi thôi, giả làm cung nữ làm gì? Trông cứ như là đang muốn chạy trốn ấy.”
Uyển Dư giật mình nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói:
“Thẩm tướng nói chuyện thật là vui. Bổn cung chẳng qua thích yên tĩnh, không thích bị chú ý nên mới cải trang rồi lặng lẽ rời đi mà thôi. Nếu thừa tướng có việc thì đi trước đi. Bổn cung không làm phiền nữa.”
“Thần đúng là có việc. Việc của thần chính là mời nương nương đến chính điện một chuyến.”
“Mời… mời là ta đến chính điện làm gì?”
“Bệ hạ muốn nói chuyện. Xin mời nương nương.”
Uyển Dư đã linh cảm là có chuyện không hay nhưng không ngờ nó lại đến nhanh thế. Thẩm Minh Hiên đã đuổi theo đến đây e là mọi chuyện đã bị lộ rồi. Biết thế cô đã xuất phát sớm một chút.
“Nương nương…” cung nữ kia lo lắng kéo tay áo Uyển Dư.
“Không sao. Chuyện gì đến vẫn phải đến thôi.”
Uyển Dư theo Thẩm Minh Hiên đến chính điện. Cô ta thấy hoàng thượng, tiên hoàng đế, Đường tướng quân, thế tử Mộ Văn cùng thái tử Thiên Tân đang ở đó. Gương mặt của Tử Hằng nhăn nhó vừa tức giận vừa khó chịu vô cùng. Vì để đến đây hắn phải tạm giao lại Hồng Thanh cho Lục Ly canh chừng. Hắn không yên tâm nhưng cũng không còn cách nào khác. Hiện tại ngồi ở đây mà lòng lại nóng như lửa đốt, nhìn thấy kẻ đã hạ độc khiến Hồng Thanh đau đớn khổ sở như thế khiến hắn không kìm nổi tức giận, chỉ muốn ra tay bóp chết cô ta ngay lập tức.
“Bệ hạ, tối thế này rồi bệ hạ cho gọi thần thiếp đến chính điện để làm gì vậy? Còn có rất nhiều người ở đây làm thần thiếp có cảm giác mình vừa gây ra tội lỗi gì rất lớn vậy.”
Tử Hằng không đáp mà lạnh lùng ra lệnh:
“Đưa người vào đây.”
Người của Đường Sâm liền lôi một tên hắc y vào trong quỳ trước mặt Tử Hằng, ở kế bên cạnh Uyển Dư. Uyển Dư tuy nhìn gương mặt không thấy quen thuộc nhưng cô nhận ra hình xăm đặc trưng của tổ chức sát thủ mà mình có giao dịch trên cổ của tên đó. Cô ta hoảng hồn, hai bàn tay siết chặt lấy nhau cố gắng trấn tĩnh.
“Ngươi có biết kẻ này không?”
“Thưa, thần thiếp không biết.”
“Ngươi có thể không biết hắn nhưng tổ chức của chúng thì quen thuộc chứ hả?”
“Thần thiếp…”
Tử Hằng đập bàn cái rầm khiến Uyển Dư giật mình. Hắn trầm giọng:
“Không nói trẫm sẽ trực tiếp hỏi hắn.”
Đường Sâm nắm đầu tên hắc y kéo cho y ngẩng đầu lên. Tử Hằng hỏi hắn:
“Kẻ nào đã sai khiến các ngươi giết tên thích khách trong xe ngựa kia?”
Tên đó ngậm miệng không nói. Nhìn thấy y hình như muốn cắn lưỡi Đường Sâm liền nhanh tay bóp miệng y.
“Ngươi muốn tự sát cũng phải khai cho hết đã.”
Đường Sâm nhét một viên dược màu đen vào miệng y, bóp miệng y ép nuốt xuống. Vừa nuốt xong tên kia cúi đầu ho dữ dội đến chảy cả nước mắt.
“Ngươi cho ta uống cái gì vậy?”
“Một loại độc dược còn chưa đặt tên. Để ta kể cho ngươi nghe công dụng của nó rồi ngươi tự đặt tên nhé.”
“Viên dược này có tính ăn mòn rất mạnh. Một khi trôi xuống bụng của ngươi sẽ lập tức tan ra. Thuốc ngấm đến đâu sẽ lập tức ăn mòn đến đó, dù là xương hay nội tạng. Cho dù ngươi chết rồi nó vẫn tiếp tục ăn mòn mọi thứ trong cơ thể ngươi. Ngươi có tưởng tượng được sau khi ngươi chết sẽ có hình dáng như thế nào không? E rằng ngoài y phục ra thì đến xương cũng hẳng còn gì.”
“Ngươi… thật độc ác.”
“Nhiều người nói ta như vậy lắm. Sao hả? Ngươi nói xem có cảm giác được cơn đau quằn quại do nội tạng bị ăn mòn không?”
Vừa dứt lời tên hắc y đột nhiên cảm thấy phần bụng đột nhiên đau đớn vô cùng, đau đến không thở được. Hắn có cảm giác nội tạng của mình đang bị xé rách ra thành từng mảnh. Nhưng một chốc sau cơn đau lại hết. Đường Sâm chờ cho y nằm thở hồng hộc một lúc lâu sau mới nói tiếp:
“Tốt nhất là bọn ta hỏi gì ngươi nên thành thật trả lời. Ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi. Nếu không ngươi sẽ lại chịu cơn đau thống khổ sống không bằng chết.”
Mới dứt lời cơn đau quằn quại lại nổi lên, kéo dài hơn, lan rộng hơn trong cơ thể. Cảm giác chân tay tê rần không cử động được. Uyển Dư đứng bên cạnh chứng kiến, hoảng sợ đến không dám thở mạnh, cơ thể run lên không ngừng.
“Hiện tại sự ăn mòn chỉ mới bắt đầu thôi mà ngươi đã đau như vậy rồi. Thuốc giải của ta sẽ làm ngừng quá trình ăn mòn lại, thậm chí còn có khả năng phục hồi những thương tổn. Ngươi có muốn dùng không? Nếu không chưa đợi được nội tạng bị ăn mòn hết thì ngươi đã bị cơn đau hành hạ cho đến chết rồi.”
Sau khi bị hành hạ đến lần thứ hai tên hắc y đó không thể chịu đựng được thêm nữa. Hắn kéo vạt áo khoác dài của Đường Sâm, hổn hển nói:
“Được. Ta khai… Ta khai hết. Cho ta thuốc giải.”
Đường Sâm liền đổ từ trong bình nhỏ màu trắng ra một viên dược màu đen khác cho vào miệng của hắc y nhân. Cơn đau không thấy quay trở lại nữa.
“Thuốc giải này chỉ có tác dụng trong vòng một canh giờ. Ta sẽ xem xét thái độ thành khẩn của ngươi để quyết định xem có nên cho ngươi dùng thuốc giải hoàn toàn hay không.”
“Ta sẽ thành khẩn mà. Không dám nói dối nửa câu.”
Uyển Dư cảm thấy lo sợ, hai tay vô thức nắm chặt.
“Bây giờ ta hỏi. Kẻ nào sai khiến các ngươi giết tên thích khách mà bọn ta bắt đi?”
“Là… là Lâu chủ.”
“Tại sao Lâu chủ của các ngươi lại ra lệnh cho ngươi giết người?”
“Ta nghe nói là Hoà phi nương nương muốn như thế.”
Tử Hằng liếc mắt nhìn qua Uyển Dư thấy cô ta đang đổ mồ hôi.
“Quan hệ của các ngươi và Hoà phi rất tốt sao? Vì cô ta mà đi giết người?”
“Ta không rõ lắm. Ta chỉ biết làm theo lệnh Lâu chủ giao cho mà thôi.”
“Có biết tại sao Hoà phi lại muốn giết người đó không?”
“Ta… ta nghe Lâu chủ nói tên thích khách đó ám sát Hồng phi không thành công nên phải diệt khẩu.”
“Được rồi. Đưa hắn thuốc giải đi.”
Đường Sâm liền ném một viên dược màu trắng cho tên đó. Y liền chộp lấy nuốt ngay vào miệng. Sau đó Đường Sâm cho người kéo y ra ngoài. Thẩm Minh Hiên hỏi nhỏ hắn:
“Đường tướng quân thích dùng loại độc kinh khủng này khiến ta ngạc nhiên đó. Ở đâu ra vậy?”
Đường Sâm bật cười đáp:
“Tiểu tướng nào có sở thích dùng độc chứ, làm màu để dọa tên kia thôi. Đó là thuốc mà Hoa thần y đưa cho, công dụng là tạo ra cơn đau giả như cắt da cắt thịt. Rất thích hợp dùng để tra khảo mấy kẻ cứng đầu cứng cổ.”
Thẩm Minh Hiên: “…”
Cái tên này quả nhiên toàn chế tạo ba cái gì đâu không.
Tử Hằng quay qua nhìn Uyển Dư. Cô ta cúi đầu, trông gương mặt sa sầm, dường như vẫn còn bị sốc bởi sự việc diễn ra ban nãy. Tiếng đập bàn của Tử Hằng khiến Uyển Dư giật mình, té ngã xuống đất.
“Sao hả? Ta còn chưa nói gì, sao ngươi lại sợ hãi như thế?”
Uyển Dư run run đứng dậy.
“Bệ hạ, thần thiếp chỉ là một nữ nhi yếu đuối, tận mắt nhìn thấy một sự việc khủng khiếp như vậy sao có thể không sợ hãi chứ.”
“Nếu ngươi không thành thật với trẫm, trẫm sẽ cho ngươi nếm thử cơn đau khủng khiếp đó.”
Uyển Dư sợ hãi lại ngã khuỵu xuống.
“Bệ hạ, thần thiếp chưa từng làm gì có lỗi với bệ hạ.”
“Chưa làm gì có lỗi? Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, ngươi còn muốn chối?”
Tử Hằng ném một xấp giấy xuống trước mặt Uyển Dư. Uyển Dư nhận ra đó là thư của mình gửi cho phụ hoàng và huynh của mình. Không ngờ lại bị người của Tử Hằng lấy được.
“Ngươi còn muốn chối nữa không?”
Tử Hằng lại ném xuống thêm một xấp giấy nữa. Đó là những lời khai của các cung nữ và thái giám trong cung của cô ta. Bọn họ đều ít nhiều tham gia vào những việc hãm hại Hồng Thanh. Uyển Dư nhìn thấy chúng thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.
“Bệ hạ đều đã biết rồi thì thần thiếp có nhận tội hay không cũng đâu có ích gì.”
“Thuốc giải đâu?”
“Thần thiếp không có.”
Tử Hằng lao tới vung tay tát Uyển Dư một cái như trời giáng khiến cô ta té ngã ra đất.
“Nếu Thanh nhi có mệnh hệ nào trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Ngươi nên tự cầu phúc đi.”
Cô ta đột nhiên phá lên cười.
“Ta đã dám làm chuyện này còn có thể sợ chết sao? Nhưng bệ hạ, người mất đi Phương Hồng Thanh mới là sống không bằng chết đấy.”
“Ngươi… Thanh nhi trước giờ đối xử rất tốt với ngươi, tại sao ngươi lại hại hắn? Ngươi ham muốn ngôi vị hoàng hậu đến vậy sao?”
“Bệ hạ nhầm rồi. Chỉ có Lan phi mới thích làm hoàng hậu, ta thì không. Ta chỉ muốn trái tim của bệ hạ.”
“Bệ hạ có nhớ chúng ta đã thành thân bao lâu rồi không? Đã năm năm. Năm năm qua thần thiếp đối với bệ hạ như thế nào, thương yêu, chăm sóc bệ hạ thế nào, bệ hạ một chút cũng không động tâm. Ta cứ nghĩ bệ hạ lòng dạ sắt đá, từ khi sinh ra vốn đã như thế. Nhưng tại sao Phương Hồng Thanh xuất hiện bệ hạ lại thay đổi chứ? Cách bệ hạ đối xử với hắn là điều mà thần thiếp mơ ước suốt năm năm mà không có được.”
“Tại sao bệ hạ lại đối xử với ta như thế? Ta đã làm gì sai? Tại sao phải chịu bất công như vậy? Là vì hắn ta sinh con cho bệ hạ sao?”
Tử Hằng nhìn cô ta một chốc, lạnh lùng đáp:
“Chỉ riêng cách suy nghĩ đó của ngươi đã không xứng để so sánh với Thanh nhi rồi.”