Hắn là Sử Hồng, một thế tử Khang vương giàu nứt đố đổ vách, được chiều chuộng hết mực, từ nhỏ chưa phải động tay vào bất cứ việc gì. Chỉ vì hắn phải lòng thái tử điện hạ, theo đuổi người ta không đúng cách, chẳng những không theo đuổi được còn bị thái tử ghét cay ghét đắng. Cuối cùng bị vị ấy hại cho ngồi trong ngục, còn bị đầu độc chết.
Hắn còn quá nhiều thắc mắc, quá nhiều tiếc nuối, nhiều điều không cam tâm. Có lẽ vì vậy sau khi chết, linh hồn hắn vẫn còn lưu luyến, không hoàn toàn rời khỏi cơ thể. Trong thời gian đó, một linh hồn tên Sử Hồng khác đến từ một thời không khác đột nhiên xuất hiện chiếm giữ thân thể của hắn. Người đó tuyệt vời lắm. Khác với hắn, người đó cái gì cũng giỏi. Những gì hắn làm không được, người đó đều làm rất tốt. Hắn vẫn luôn ở bên cạnh dõi theo mọi hành động, cử chỉ của người đó. Hắn khâm phục người đó vô cùng.
Quan sát cái cách mà linh hồn mới kia sống trong cơ thể mình thế nào, Sử Hồng mới sâu sắc cảm nhận được năm xưa mình ngu ngốc ra sao. Hắn thích người ta, muốn theo đuổi người ta nhưng không đúng cách. Có thể biến thái, có thể vô sỉ nhưng tuyệt đối không thể quá đáng đến mức khiến người đó ghét cay ghét đắng đến muốn giết mình. Hắn biết hắn có lỗi với thái tử điện hạ rất nhiều, có lỗi với cha hắn.
Ngày mà phụ thân của hắn phát hiện ra sự thật rằng hắn đã chết, ông đã tức giận đến mức muốn giết luôn linh hồn của người kia để bồi táng theo hắn. Sử Hồng đã vào giấc mơ khuyên ông hãy từ bỏ hận thù.
Sau lúc đó, chứng kiến mọi chuyện được giải quyết êm xuôi, hắn đã rất thanh thản. Hắn không còn cảm thấy luyến tiếc gì nữa. Linh hồn tự động rời khỏi cơ thể.
Mất một khoảng thời gian không biết trôi qua bao lâu, hắn cứ mơ mơ màng màng trôi nổi trong không gian vô định. Đến khi mở mắt ra đã nhìn thấy mình đang ở một nơi rất khác lạ. Một khoảng đất hoang vu không có ai xung quanh. Sử Hồng ngồi dậy nhưng lại ngay lập tức nằm phịch xuống. Cả người hắn toàn thân đau nhức cứ như thể vừa bị đánh bầm dập một trận. Y phục vừa rách rưới vừa dơ bẩn trông cứ như kẻ ăn mày. Không. Kẻ ăn mày có khi còn sạch sẽ hơn hắn lúc này ấy chứ. Đầu tóc thì rối bù. Cả người vừa đau nhức vừa ngứa ngáy khó chịu.
Sử Hồng nhìn trời. Hắn xuyên vào tình huống kì quái gì thế này? Ban nãy hắn phát hiện sau đầu mình có máu nhưng vết máu đã khô lại. Không lẽ nguyên chủ của hắn vừa mới bị người ta đánh chết à? Không những vậy tên này vừa bẩn vừa hôi, cứ như lâu ngày không tắm. Một công tử thế gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng như hắn làm sao có thể chịu đựng nổi loại nhục nhã này. Vậy là dù cả người đau đớn bầm dập, hắn vẫn cố bò dậy đi tìm cái hồ nước gần đó tắm rửa. Cho dù sau đó có chết cũng phải chết sạch sẽ mới được.
Thật may là có một con sông ở gần đó. Hắn bò khoảng hai mươi mét là tới. Sử Hồng gục đầu xuống nước, dùng tay rửa mặt rồi vò đầu. Hắn nhấn cả thân người xuống nước, lột sạch quần áo. Hắn cứ nằm như thế, chẳng làm gì cả, chờ cho vết bẩn tự mình trôi hết.
Hắn bị đánh cho bầm dập nên không cử động được. Có thể bò được đến đây hắn đã hết sức rồi. Cả cơ thể hắn chỗ nào cũng có vết bầm tím. May mà chưa bị gãy xương. Bị xuyên vào một cơ thể trong tình trạng kì quái, lại không có ký ức của nguyên chủ nên hắn không biết được rốt cuộc mình hiện tại là ai, có chuyện gì đã xảy ra. Tại sao lại bị đánh chết? Tình trạng của hắn lúc này khá giống với kẻ mà đã chiếm lấy thân thể của hắn sau khi chết ở kiếp trước: Không có chút ký ức nào của nguyên chủ mà mình xuyên vào.
Sử Hồng cứ nằm ở mép nước như thế đến chiều tối, khi không muốn nằm nữa thì ngồi dậy. Lúc này hắn đã cử động được khá tốt dù vẫn còn đau nhói. Lúc này hắn mới nhận ra một vấn đề lớn: hắn không còn quần áo để mặc. Bộ đồ cũ của hắn ướt nhẹp lại rách bươm nên không thể mặc lại. May mà xung quanh nãy giờ không có người, hiện tại đang là chiều tối chứ không hắn không biết kiếm cái lỗ đâu để chui xuống.
Trời đã về đêm nên nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống. Hắn thấy lạnh. Hắn mới cảm thấy hối hận vì lúc nãy không tranh thủ phơi quần áo. Giờ đến một bồ đồ rách rưới cũng không có mà mặc.
Cùng đường, Sử Hồng vắt khô quần áo rồi lại mặc lên người. Cơn lạnh khiến người hắn không khỏi run lên. Hắn liền tìm cách ra khỏi nơi hoang vu này tìm một căn nhà nào đó mượn quần áo mặc đỡ.
Bỗng có tiếng sột soạt phía sau khi Sử Hồng giật mình. Hắn quay lại nhìn nhưng không thấy ai. Trời càng lúc càng tối nên tầm nhìn cũng hạn chế rất nhiều. Hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi. Tiếng động bắt đầu càng lúc càng lớn hơn. Hắn thấy bụi cỏ gần đó động đậy. Có phải có thú hoang không? Nghe động tĩnh lớn như thế có phải con thú đó rất to không? Hắn sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
Tiếng động nghe như có cái gì đó vụt ra khỏi bụi cỏ. Một cánh tay lao ra chộp lấy Sử Hồng đẩy hắn xuống đất. Rồi một thứ gì đó lập tức đè lên người hắn, ép hắn nằm xuống đất, không gượng dậy nổi.
Sử Hồng mở to mắt sửng sốt. Vật đang đè lên người hắn hoá ra là một con người, một nam nhân cao lớn. Nhưng hắn ta dường như có gì đó không bình thường. Hơi thở hỗn loạn, người nóng hầm hập. Có phải là bị sốt rồi không?
"Này, ngươi a..."
Sử Hồng chưa kịp nói hết câu một tay của ngươi kia túm lấy chiếc áo của hắn xé nát. Hắn còn chưa hết bàng hoàng thì người kia đã cúi xuống hôn hắn. Một nụ hôn vừa bạo lực, vừa nóng bỏng khiến hắn khó thở.
"Giúp ta! Ta hứa sẽ không phụ ngươi." Nam nhân ghé vào tai hắn, nói bằng giọng vừa khàn khàn, vừa trầm đục. Hơi thở nóng hổi phả vào tai hắn.
Sử Hồng còn chưa kịp tiêu hoá lời nói kia thì quần của hắn lại tiếp tục bị xé rách. Nam nhân cao lớn nhanh chóng tháo dây lưng, lột quần mình ra trước mắt hắn. Đến lúc này thì hắn không thể không nhận ra mình sắp bị kẻ kia cưỡng bức. Hắn vùng vẫy cố thoát ra, miệng la ầm lên:
"Cứu ưm…"
Một miếng vải lớn nhét thẳng vào mồm hắn khiến hắn không thể kêu được nữa, phẫn nộ mà phát ra tiếng "ưm ưm" không ngừng.
"Xin lỗi nhưng ta không thể nhịn thêm được nữa. Ta xin lỗi! Ta sẽ đền bù cho ngươi."
Nam nhân đó luôn miệng nói như thế khi đang dùng ngón tay đâm vào lỗ huyệt nhỏ phía dưới hai chân hắn. Sử Hồng kinh ngạc trợn mắt. Không phải vì cảm giác đầy kích thích khi ngón tay thon dài của người kia đột ngột tiến vào bên trong hắn, mà vì hắn phát hiện từ lúc nào mà mình có thêm một cái lỗ nằm giữa mông và tinh hoàn thế kia? Cái thứ đó không phải nên xuất hiện trên người nữ nhân sao?
Cái quái gì xảy ra trên cơ thể hắn thế này?
...***...
Không biết đã qua bao lâu Sử Hồng mới thức dậy lần nữa. Khi ấy bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những đốm sáng. Cả người hắn đau nhức không thôi, nhất là đoạn từ lưng trở xuống. Hắn không nhớ rõ lắm những chuyện vừa trải qua. Có lẽ hắn vẫn cảm thấy quá sốc.
Nam nhân kia sau khi đè hắn ra, chưa nới lỏng cho hắn được bao nhiêu thì đâm luôn cái thứ cứng như đá kia vào cái lỗ nhỏ mà đáng ra phải là của nữ nhân lại xuất hiện trên người hắn. Sau đó như một tên điên không ngừng đâm sâu vào bên trong hắn khiến đầu óc hắn bấn loạn, không nghĩ được gì nữa. Tất cả những gì còn lưu lại trong đầu hắn khi đó là cảm giác đau đớn cùng sợ hãi.
Hắn không giống một người bình thường. Trên người hắn mang cả hai bộ phận sinh dục của cả nam và nữ. Hắn có còn được gọi là người không, hay là dị nhân? Quái vật?
Cái tên điên kia hình như hôm qua bị trúng xuân dược nên không nhận ra cơ thể kì quái của hắn nếu không hẳn đã hét ầm lên rồi. Hắn phải trốn. Phải nhanh chóng trốn đi trước khi tên điên đó tỉnh dậy.
Sử Hồng vớ lấy chiếc áo ngoài của y mặc vào rồi loạng choạng bỏ chạy trong đêm tối lờ mờ đó.
Một lúc lâu sau có hai bóng đen xuất hiện chạy về phía người nam nhân đang nằm kia. Bọn họ kiểm tra tình trạng hiện tại của người đó rồi nhìn nhau thì thầm:
"Xuân dược về cơ bản đã giải rồi."
"Còn không giải được chắc? Ngươi nhìn bộ dạng của chủ tử đi. Rõ ràng vừa kiếm được cô nàng nào đó để làm giải dược rồi. Mà cô ta đi đâu rồi nhỉ? Lâm trận xong bỏ chạy?"
"Chắc là sợ quá nên bỏ trốn rồi cũng nên. Ngươi đi tìm thử xem, biết đâu có thể tìm thấy. Chủ tử ghét bản thân như vậy lắm. Bảo đảm tỉnh dậy sẽ hối hận vô cùng cho xem. Ta đưa chủ tử về. Ngươi đi tìm người. Nhất định phải biết được thân thế của cô ấy để khi chủ tử hỏi còn biết đường mà trả lời."
"Biết rồi."
Vậy là hai người họ chia nhau mỗi người một hướng rời đi.
...***...
Sử Hồng cuối cùng cũng tìm đến được một ngôi làng nhỏ gần đấy. Hắn vội gõ cửa nhà họ xin tá túc. Kết quả đều bị ăn chửi thậm tệ.
"Đồ điên Phương Hồng Thanh! Nửa đêm nửa hôm đập cửa cái gì? Có cho người khác ngủ không hả?"
"Thằng điên Phương Hồng Thanh kia, cút về ngôi miếu bỏ hoang của mày đi! Đừng có làm phiền người khác ngủ!"
Lúc đó Sử Hồng mới biết mình ở thế giới này có tên là Phương Hồng Thanh. Hơn nữa hình như còn là một tên điên?