Kết thúc bữa ăn dài này mà Trần Hy Nhiễm vẫn còn tràn trề sức lực, cô bé chỉ vào các lầu của tòa nhà thương mại như tòa thành, nhảy tưng tưng về phía trước, “Cậu ơi, con muốn chơi!”
Trẻ em muốn vào khu vực trò chơi thì phải có người lớn đi cùng, Trần Hy Nhiễm không đợi bọn họ mặc xong giày đã cởi giày ra lao vào trong biển bóng.
Trong bong bóng lăn lộn vài vòng.
“Nhiễm Nhiễm, đợi đã!” An Du lo lắng, bước dài lên phía trước, kẹp Trần Hy Nhiễm vào giữa hai chân, “Con chơi một mình nguy hiểm lắm đó!”
Trần Hy Nhiễm cười ha ha, nói với Trần Thương bên dưới: “Cậu ơi! Bọn con xuống đây, con đón lấy nhé!”
“Ba, hai, một!” An Du đưa tay về sau, đẩy Trần Hy Nhiễm trượt xuống.
Cầu trượt không tính là cao lắm, thân hình một lớn một nhỏ lao về phía Trần Thương, Trần Thương dang rộng hai tay đón lấy nhưng chỉ trụ được hai ba giây liền cùng hai người ngả vào trong bể bóng.
Trần Hy Nhiễm còn nhỏ, vẫn muốn chơi nữa, nhanh chóng chuồn ra lần nữa leo lên đỉnh, trong lòng Trần Thương bây giờ chỉ còn lại An Du.
Vòng ôm chặt cứng, Trần Thương nắm lấy tay đỡ cô dậy, tay An Du đặt trên vai anh, nhìn thấy mình phản chiếu rõ ràng trong mắt anh.
Đôi mắt màu nâu đậm phát sáng, chỉ có hình bóng của cô.
Trong mắt đong đầy ý cười, có vài phần trẻ con. Tiếng cười nói xung quanh vẫn tiếp diễn, ánh sáng rực rỡ, vừa lúc An Du muốn buông tay thì bỗng hai môi chạm nhẹ nhau.
Trần Hy Nhiễm tự mình tuột xuống, chân đạp trúng vào bắp đùi An Du, An Du đang gấp tách ra khỏi Trần Thương, nhếch nhẹ lông mày, giả vờ tức giận dỗi nói: “Nhiễm Nhiễm, chơi phải đợi cô chứ, chơi một mình là không được nha!”
Thật ra cầu trượt và bóng được làm rất an toàn, không nguy hiểm chút nào.
Chỉ là trượt từ trên cao xuống như vậy, ở dưới có người luôn đợi đón lấy mình là một cảm giác rất kỳ diệu.
Trần Hy Nhiễm dường như đã thử qua hết các trò chơi ở trong lâu đài mới giải tỏa hết năng lượng. Cô bé nhỏ giọng nói: “Cậu ơi, con mệt.”
“Cũng sắp đến giờ rồi.” Trần Thương lau tay giúp cô bé, An Du cũng phối hợp thay đồ cho bé, chuẩn bị đưa bé về nhà.
“Vợ chồng thật xứng đôi, con cái cũng thông minh.”
An Du ôm lấy Trần Hy Nhiễm, Trần Thương quẹt thẻ trả tiền, hai người chỉ cười nhẹ, cũng không phủ nhận.
Nhân viên của cửa hàng là một thím đã ngoài năm mươi, lớn giọng khen bọn họ: “Con lớn thế này rồi mà tình cảm của hai người vẫn còn tốt quá, biết bao nhiêu người phải ganh tị đó!”
“Sinh con sớm là đúng rồi! Người lớn trong nhà vẫn còn khỏe, có thể chăm bẵm được, vợ chồng hai người có thể yên tâm đi làm, kiếm tiền, khi nào rảnh thì dắt con đi chơi? Thật là tốt quá đi…”
Mở miệng ra là quảng cáo: “Có muốn làm thẻ VIP không, con gái hai người có vẻ thích nơi này lắm…”
“Anh làm nhanh đi, xong chúng ta đi.”
Trần Thương làm thẻ theo lời cô, thím tươi cười tiễn bọn họ ra cửa.
Bọn họ đi đến chỗ không có người ngoài rồi anh mới nói: “Em còn dám nói mình là dân kinh doanh không, vậy mà cũng bị lừa.”
An Du huých anh một cái, “Anh không thấy thím ấy càng nói càng khoa trương sao! Không có mắt nhìn gì hết, dùng tiền thoát thân.”
“Muốn đi thì trực tiếp rời khỏi là được rồi.” Trần Thương đón lấy Trần Hy Nhiễm, ôm con bé lên vai, mí mắt Trần Hy Nhiễm nặng trĩu, xem ra con bé sắp ngủ rồi.
An Du đẩy xe đi song song với anh. Lúc ngang qua tấm kính của trung tâm thương mại cô có liếc mắt nhìn qua, không thể phủ nhận rằng rất giống hình ảnh của một gia đình ba người.
“Em cười gì vậy?” Trần Thương nghiêng đầu hỏi cô.
Quảng cáo
“Anh đứng lại đi.” An Du đứng ngay giữa tấm kính, bảo Trần Thương đứng bên cạnh mình, lấy điện thoại ra chụp một tấm.
An Du cất điện thoại, dẩu môi, bước đi cũng nhanh hơn, “Em sẽ cắt riêng hình của anh ra, dùng tài khoản nặc danh gửi cho các đồng nghiệp thấy ông bố bỉm sữa má Trần.”
Đâu cần cắt riêng ra chứ, cứ chụp anh một tấm là được rồi, cần gì phải chụp chung như vậy.
Sau khi hiểu ra, An Du im lặng nhếch môi cười, cả mặt và tai cô đều nóng lên, cũng may là anh đang ở đằng sau nên chắc không nhìn thấy đâu.
Trần Thương bật cười, nhỏ giọng nói: “… Đồ ngốc.”
Muốn đi đến chỗ lấy xe thì phải đi một đoạn quanh phố đi bộ Lâm Giang, bên cạnh là công viên gần sông, bọn họ đang đi trên cầu.
Trần Thương vỗ nhè nhẹ Trần Hy Nhiễm, anh bước thật chậm rãi, cố hết sức giảm mức độ nghiêng lắc của cây cầu để dỗ con bé ngủ, dịu dàng nói: “Nhiễm Nhiễm ngủ đi con.”
An Du đưa ra đề nghị: “Anh đặt con bé vào xe đẩy đi, vừa đi vừa ngủ thế này e là con bé không được thoải mái.”
Trần Hy Nhiễm nằm trong xe đẩy, đắp chiếc chăn lớn cản gió, vẫn cứ khóc thút tha thút thít, không yên lặng.
Vẻ mặt Trần Thương đầy sự bất lực.
“Để em hát cho con bé nghe.” An Du quỳ xuống, quần áo chạm đất, Trần Thương cũng khuỵu chân xuống ngang với cô.
Gió bên sông nhè nhẹ thổi, ánh đèn đường mờ ảo, An Du dựa theo tiết tấu của bài hát vỗ vỗ Trần Hy Nhiễm, dịu dàng hát ru:
“Màn trời tối đen phủ xuốngNgàn vì sao lấp lánh theo cùng.Đom đóm ơi, đóm đom àBạn đang nhung nhớ ai?Ngôi sao trên bầu trời đang rơi lệ,Hoa hồng dưới mặt đất úa tàn,Gió lạnh thổi gió lạnh thổi,Chỉ cần có bạn ở bên.Đom đóm bay, hoa đã ngủMột đôi lại một cặp mới xinh Không sợ trời tối,Chỉ sợ tim đau.Mặc kệ mệt hay không,Cũng bất chấp đông tây nam bắc.”** Đây là một bài hát thiếu nhi của Trung Quốc, mọi người có thể lên youtube tìm Côn trùng bay – 虫儿飞 để nghe thử.Bài đồng dao đau buồn này kể về một câu chuyện tình yêu thiên trường địa cửu. Côn trùng không có tình yêu, ý nghĩa của việc con người cho chúng tự do bay lượn, sự tìm kiếm đẹp đẽ và hy sinh, chỉ vì tình yêu mà đâm đầu.
Giọng hát của cô rất êm tai, lại còn ngọt ngào trong trẻo nên Trần Hy Nhiễm cũng không còn khóc nữa, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
An Du đứng dậy đẩy xe, ánh mắt đen lặng như nước: “Em chỉ biết có một bài ru trẻ em thôi, rất lâu về trước từng có một cậu bé hát cho em nghe…”
“Nhưng em lại để lạc mất cậu ấy…” Cô nghiêng đầu, vuốt mắt mình cho khô khô, yên tâm mà sụt sùi.
“Anh vẫn luôn ở đây.” Trần Thương nhẹ giọng nói, kéo lấy tay cô cùng cô đan mười ngón tay.
Bầu trời xa xăm, thành phố lớn như vậy, ký ức không ở đây, nhà họ Bùi cũng không có, chỉ có cô và Trần Thương.
An Du cũng không trầm tư quá lâu, xoay xoay cổ, đấm đấm lưng tổng kết ngày hôm nay: “Chăm con nít đúng là đày đọa con ngươi ta mà, có đánh chết em cũng không sinh em bé đâu.”
Trần Thương gật đầu: “Ừ.”
Nghe anh trả lời qua loa như vậy, không hiểu sao cô có chút tức giận, nhấn mạnh: “Em không sinh đâu đó.”
“Ừ?” Trần Thương dừng lại, nụ cười bỗng hiện lên, “Em đang thương lượng với anh sao?”
“Ai thương lượng với anh chứ! Sao em phải thương lượng với anh!” Trần Hy Nhiễm đang ngủ, An Du cố gắng khống chế âm lượng của mình, giật khỏi tay anh, “Chuyện sinh con này đối với phụ nữ mà nói là một sự hy sinh lớn lao và tàn phá khủng khiếp. Em đang thảo luận vấn đề nhân sinh với anh đó, hiện vi tri trứ*, phát biểu quan điểm!”
*Hiện vi tri trứ (thành ngữ Trung Quốc): nhìn thấy hậu quả lớn từ sự khởi đầu nhỏ.Trần Thương tỏ vẻ rất đồng tình, “Đơn giản mà nói, trong xã hội này phụ nữ đúng là chịu rất nhiều vất vả. Quan trọng là cơ thể của em em tự mình làm chủ.”
“Ừ, em đương nhiên sẽ tự mình làm chủ.” An Du nhìn anh cứ bình lặng không có chút thay đổi nào liền đổi hướng dò hỏi, “Có thể khi gặp được người cực kì yêu thích thì em sẽ sinh con. Nhìn thấy kết tinh bé nhỏ của hai người cũng thú vị lắm. Nhưng bản chất của tình yêu là tăng hormone và dopamine, tình mẫu tử là vậy, tình cảm khác cũng thế. Có lẽ sẽ có ngày em tình nguyện chịu sự chi phối của hormone này.”
Trần Thương vẫn cứ ”Ừ.” không nói gì.
“Này!” An Du rốt cuộc cũng không chịu nỗi nữa, “Anh có biết khi nói chuyện với người khác, phải biểu hiện chút ý kiến của mình không, đó là phép lịch sự! Sao anh cứ ‘Ừ’ miết vậy hả?”
Trần Thương cười, “Vậy em muốn anh trả lời gì nào?”
An Du dẩu môi, chau mày ra vẻ rất tức giận, nhìn chăm chăm anh vài giây rồi nói: “Anh nên nói anh sẽ cố gắng.”
“Cố gắng cái gì?” Âm cuối của Trần Thương nghi hoặc mà kéo dài, đột nhiên hiểu ra: “Cố gắng trở thành người mà em cực kỳ yêu thích đó hử?”
An Du không nhìn anh, cứ đẩy xe đẩy về phía trước, “… Anh hiểu thế nào chính là thế ấy, dù gì cũng là tự anh nói.”
Một chiếc xe tải bấm kèn qua cầu, tiếng ồn sau mười mấy giây thì im lặng hẳn, mới nghe được câu nói nửa thở dài nửa cười của Trần Thương, “Độ khó cao quá.”
“?” An Du đang bận xem Trần Hy Nhiễm có bị đánh thức hay không, “Độ khó gì cơ?”
Trần Thương nâng cằm cô, một bóng đen ập tới, anh cúi đầu.
“Anh sẽ cố gắng.”
Đưa Trần Hy Nhiễm về nhà Trần Mộc xong hai người mới bắt đầu đi ăn tối.
Ở nhà hàng Izakaya, trên cái bàn gỗ là rượu sake và thịt xiên nướng được bày thành một hàng, còn có một bát mì udon nóng hổi.
“Anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện giao quyền hành em đã nói cả ngày hôm nay.” Trần Thương cất lời.
An Du nâng mi mắt, cố ý nịnh nọt rót rượu cho anh: “Muốn được lợi lộc gì sao?”
“Chuyện khác.” Trần Thương liếc cô, gạt tay đang làm trò của cô xuống, hỏi vòng vo: “Em và Hàn Nam có quan hệ rất tốt à?”
Bỗng nhiên nhắc đến Hàn Nam, khiến An Du liền nghĩ đến Bùi Cảnh Ngôn, sự tĩnh lặng trong tim dường như đã có vết nứt.
Sắc mặt cô đổi liên tục, sau cùng thành thật trả lời: “Rất tốt. Cho dù không có tình cảm cá nhân, em cũng rất coi trọng năng lực của cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn có đủ năng lực làm việc độc lập trong lĩnh vực này. Cộng thêm việc tai nạn xe cậu ấy đã xả thân cứu em, hai năm ở Canada bọn em đã cùng giúp đỡ nhau vượt qua, nếu như không phải vì em, cậu ấy cũng sẽ không tàn tật. Cậu ấy… Cũng xem như một nửa người thân của em.”
Mục tiêu của Bùi Cảnh Ngôn là cô, động cơ chưa rõ. Nhưng Hàn Nam vẫn đang ra sức giúp nhà họ Bùi, lỡ như bị Bùi Cảnh Ngôn bắt thóp, tương lai mờ mịt không rõ ra sao, bỗng dưng cô rất lo lắng cho cậu, bắt đầu sốt sắng vạch đường lui cho cậu.
“Lần này quay về em mới biết, cậu ấy còn có một người em gái đã mất, bây giờ Hàn Nam xem như là cô nhi.” An Du không che giấu sự đau lòng và thương tiếc, “Em biết anh sẽ nói với em rằng phải công tư phân minh, em nhất định sẽ phân rạch ròi. Nếu như cậu ấy có năng lực, tất nhiên em sẽ tín nhiệm và dìu dắt cậu ấy.”
“Lúc cậu ấy mới vào đội, em đã từng đề cập với anh chuyện muốn giao hạng mục thi đấu cho cậu ấy. Tốt nhất có thể giúp cậu ấy mau chóng gia nhập Lôi Thịnh. Hãy tin em, <Yêu Ma Ký> sẽ rất cần đến cậu ấy.”
Trần Thương yên lặng nghe cô nói hết, tay gõ gõ trên mặt bàn, hàng mi chau lại, vẻ mặt không rõ đang nghĩ gì.
An Du không đoán ra được, Trần Thương nhấc mi mắt, hỏi cô: “Vậy còn anh? Em cho rằng quan hệ giữa chúng ta là gì?”
“Có liên quan gì?” Nhất thời cô suy nghĩ không thông, tại sao anh lại hỏi như vậy, đôi môi cứ mấp máy, rất lâu cũng không đưa ra đáp án, bèn nhỏ giọng hỏi: “Đáp án này đối với anh mà nói có quan trọng không?”
Trần Thương cười nhẹ một tiếng, nhàn nhạt đáp: “Không quan trọng.”
“Hàn Nam.” Trần Thương vừa giống như đang suy tư gì đó, chậm rãi thốt ra hai chữ này, không có cảm giác đoán ra được quyết định của anh.
“Anh đã điều tra qua KPI của cậu ta, từ lúc vào công ty đến giờ quả thật biểu hiện của cậu ta rất xuất sắc. Nếu như Hàn Nam đã là người mà em tín nhiệm thì việc giao hạng mục thi đấu cho cậu ấy cũng không hẳn là không được. Phụ trách IP động giao cho cậu ta, tổ hạng mục <Yêu Ma Ký> sẽ thành lập một bộ phận riêng cho cậu ta.”
An Du hơi kinh ngạc, sợi mì udon đã gắp đến đũa rồi chưa bỏ vào miệng đã buông xuống, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Trần Thương gật đầu, “Cũng có nghĩa là, tuy hiện tại em vẫn là cấp trên của cậu ta nhưng từ giờ trở đi anh mới là cấp trên của cậu ta, sẽ không còn lệ thuộc vào bộ phận kinh doanh nữa.”
“Hả? Lôi Thịnh từng có tiền lệ như vậy sao?”
“Không có.” Trần Thương cười cười, “Bây giờ cho cậu ta có thêm không gian để phát triển, đó không phải là điều em luôn muốn hay sao?”
Weixin có tin nhắn thoại, Trần Thương mở ra nghe xong miệng cười càng lớn, cũng bật cho An Du nghe cùng.
Trần Hy Nhiễm tỉnh rồi, dùng điện thoại của Trần Mộc gửi tin nhắn, giọng sữa non nớt: “Con thích cậu, con cũng thích mợ nữa.”
An Du cũng cười, nghe thấy Trần Thương nói, “Nhiễm Nhiễm ngoan, nhớ đi ngủ đúng giờ nhé.”
Dường như cô cảm nhận được nụ cười lúc trước của Trần Thương có ý gì rồi, đều là cách đối xử chung giữa cô và Trần Hy Nhiễm cả Hàn Nam của Trần Thương, có lẽ chính là “Yêu chim yêu cả lồng chim”*.
* Tương tự như câu “Yêu ai yêu cả đường đi” đóa mọi người.Nhưng rõ ràng lại không phải.
Ba cái tên cùng là vận mẫu “An”* nhưng lúc Trần Thương gọi Hàn Nam, âm cuối lúc nào cũng có vẻ xa cách và lạnh nhạt; còn lúc gọi Trần Hy Nhiễm thì lại chứa đầy sự dịu dàng bao dung đối với trẻ con; còn về phần gọi cô là “An An”, chắc phần lớn là trên giường, tâm trạng thay đổi liên tục, lúc nghiêm túc lúc trêu chọc, khi gần khi xa, lúc nóng lúc lạnh, đôi khi có thể bắt được sự yêu chiều của anh.
*Phiên âm lần lượt của Hàn Nam, Nhiễm Nhiễm, An An là HanNan, RanRan, AnAn.An Du cảm thấy bản thân mình đúng là có chút không bình thường.
Trần Thương cất điện thoại, nhếch lông mày nói với cô: “Sao vậy? Không muốn đưa người cho anh à?”
“Không có, em rất vui.” Thái độ của Trần Thương xoay một trăm tám mươi độ so với lúc trước, An Du cách một lớp hơi nước hỏi anh, “Tại sao anh vốn không tin tưởng Hàn Nam bây giờ lại đột nhiên nói với em quyết định quan trọng như vậy?”
“Cũng không hẳn là đột ngột.”
Có một cọng tọc sượt qua gò má cô rớt xuống, Trần Thương trở mình giúp cô vén tóc ra sau tai, động tác này anh đã làm qua rất nhiều lần nhưng lần này lại có chút không giống, An Du không sao giải thích được.
Như sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa, anh vén lên tầm mười giây mới buông tay, ánh mắt thâm tình như lửa đốt.
Anh vân vê vành tai cô, cười cười hỏi ngược lại: “Em nói xem? Vì sao nào?”