Ở phía đông của khu vui chơi là địa điểm về chủ đề <Yêu ma ký>, vẫn chưa mở cửa.
Lương Hạc Lâm gọi một chiếc xe tham quan. Hắn ngồi bên tay trái của Trần Thương và An Du, đưa tay lên chỉ này kia để giải thích rõ công việc do bên Khốc Ngoạn thực hiện: “Giám đốc Trần, giám đốc An, đây đều là nhân viên của công ty chúng tôi dựa theo bản vẽ thiết kế mà bố trí.”
Giản Văn Xu tiếp lời, nhiệt tình lấy lòng, càng giống như hướng dẫn viên du lịch: “Phía bên này của khu vực ngoài trời tạm thời dựng lên một vườn trúc nhỏ trong trò chơi, nhà hàng và khách sạn, cung cấp các dịch vụ nghỉ ngơi và ăn uống. Những chiếc thuyền gần hồ sẽ được sử dụng để di chuyển trong trò chơi, người lái thuyền cũng sẽ khoác lên mình bộ quần áo phù hợp dành cho người lái thuyền, du khách có thể tham gia hoạt động giải trí chèo thuyền quanh hồ…”
Đêm hôm trước trời có tuyết rơi, những con đường và tòa nhà trong khu vui chơi đều được phủ một lớp bạc, dưới ánh mặt trời dần biến mất, nhiệt độ không khí thấp hơn khiến cơ thể cảm thấy khó chịu.
Bệnh cảm của An Du vẫn chưa khỏi, cô đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra đôi mắt, lông mày hơi nhíu lại.
Giọng nói của Lương Hạc Lâm và Giản Văn Xu lúc cao lúc thấp, khá giống như một người bán hàng rong đang hét to khoe khoang về sản phẩm của mình, tiếng ồn ào bên tai càng làm cơn đau đầu của cô thêm trầm trọng. Cô xoắn tròn góc áo, sốt ruột thở dài.
Trần Thương lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ đọc bản thảo kế hoạch, không dám phiền hai vị giới thiệu từng chi tiết như vậy.”
An Du cũng nói: “Ừ, chúng tôi sẽ xem sau.”
Giản Văn Xu im lặng, Lương Hạc Lâm che giấu sự bối rối, cười nói: “Được, được, hi vọng sẽ được nghiệm thu.”
Dương Mạn Ni cùng Hà Thế Lạc lén lút thảo luận: “Hai đồng nghiệp của Khốc Ngoạn này có phải đã chọc đến chỗ nào đó của giám đốc Trần và giám đốc An không? Họ sắp tiêu đời rồi.”
Hà Thế Lạc khôn ngoan tự bảo vệ mình, nói: “Chúng ta đừng dính vào chuyện này.”
Lúc xuống xe Lương Hạc Lâm và Trần Thương không hẹn mà cùng hướng về An Du đưa tay, Lương Hạc Lâm cười ngượng ngùng, bỏ tay xuống.
An Du hơi nhướng mày, Trần Thương vẫn kiên trì giơ tay, ánh mắt hai người chạm nhau.
Cảm xúc trong ánh mắt Trần Thương rất khó nắm bắt, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, khác xa với hoàng tử ấm áp trong chuyện cổ tích, nhưng không khỏi khiến cô nghĩ rằng mình đang ngồi trên xe hoa, giờ phút này đang đóng vai cô công chúa thanh tú.
An Du nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay của Trần Thương, anh nhẹ nhàng nắm lại, cô nhảy xuống xe, nói: “Cảm ơn.”
Trần Thương đợi cô đứng vững mới buông tay. Mũi bị nghẹt nhưng đôi tai vẫn còn nhanh nhạy, An Du nghe thấy Giản Văn Xu nhỏ giọng nói với Lương Hạc Lâm: “Anh không thấy cô ấy rất khó chịu với anh sao? Bây giờ anh lại vội vàng làm gì vậy?”
“Họ là người của Lôi Thịnh…”
“Thật xui xẻo… hai người họ hiện tại sẽ không phải là một đôi chứ?”
“Nhìn không giống, nhiều năm như vậy cũng không nghe nói gì? Với lại Lôi Thịnh quản lý rất nghiêm…”
“Ai mà biết được? Anh quên trước kia tại sao Trần Thương đánh anh rồi à?”
“Đã qua lâu như vậy rồi, đừng nói nữa. Em và Bùi Văn Đình đã làm nhiều chuyện quá đáng, cẩn thận An Du gây khó dễ cho chúng ta.”
***
An Du thản nhiên thả chậm bước chân lắng nghe một hồi, nhưng không thu được thông tin hữu ích nào.
Một mình Trần Thương đi ở phía trước cách khoảng vài mét, trong làn tuyết mỏng hằn lên một loạt dấu chân chỉ thuộc về anh, chiếc áo khoác len màu xám chất lượng tốt khiến dáng người anh càng thêm cao lớn, những màu sắc rực rỡ xung quanh cũng không làm bóng dáng anh gần gũi hơn, mà ngược lại còn thêm vài phần cô đơn.
Hà Thế Lạc cầm máy ảnh SLR, đi vào khu vực công viên có chủ đề <Yêu ma ký>, bận rộn chọn góc chụp, thu thập tài liệu tuyên truyền, đồng thời chuyển cho bộ phận marketing.
Dương Mạn Ni cùng An Du đứng cạnh nhau, ngập ngừng hỏi: “Giám đốc An, chị có ý kiến gì về Khốc Ngoạn không? Thực ra bối cảnh của họ cũng không tệ.”
“Không.” Ánh mắt An Du quét nhẹ qua từng chi tiết, vẻ mặt lãnh đạm, trầm ngâm đánh giá: “Bên ngoài nhìn vào cũng không tệ lắm.”
Dương Mạn Ni vui vẻ chụp ảnh tự sướng, An Du cũng không quên nhiệm vụ của công việc, cô gõ nhẹ vào điện thoại, ở trong nhóm marketing sắp xếp: “@Chu Dương Dương, em chọn vài tấm ảnh mà Hà Thế Lạc mới chụp, chuẩn bị một bản thảo tuyên truyền ngắn đăng lên tài khoản chính thức để làm hâm nóng mạng xã hội trước.”
Mọi người đi bộ khoảng 20 phút, dạo quanh xem qua một vòng, đi đến một nhà hàng bán đồ chay, Lương Hạc Lâm đề nghị nghỉ ngơi một chút, nói: “Đồ ăn cũng là điểm tâm và nước trà như trong game vậy, sao không nếm thử nhỉ?” An Du nhìn Trần Thương không có ý phản đối, nhanh tay tháo khẩu trang gật đầu đồng ý.
An Du vừa ngồi xuống lập tức rùng mình, băng ghế đá lạnh buốt, cái lạnh xuyên thấu qua lớp quần áo dày cộm xâm nhập vào làn da của cô, Lương Hạc Lâm vội vàng kêu nhân viên mang đến sáu miếng nệm bông rồi đặt lên ghế.
Giản Văn Xu liên tục cười, hỏi: “Các vị có cảm thấy hài lòng không?”
“Khá tốt.” An Du nhàn nhạt mỉm cười, quay mặt về phía Trần Thương: “Giám đốc Trần lúc đó nói rất đúng, thời tiết đang lạnh, thật sự không nên sắp xếp quá nhiều hoạt động ở ngoài trời.”
Trần Thương liếc cô một cái, rồi lại nhìn Lương Hạc Lâm cười một tiếng, không nói gì.
Khóe miệng An Du nhếch lên, lén lút đá vào mũi chân anh.
Trần Thương mở miệng: “Ừ, giữ lại một hai hoạt động ở ngoài trời cũng không phải là không thể, luôn có cách làm cho du khách cảm thấy thoải mái hơn.”
Lương Hạc Lâm nghe xong thì tự kiểm điểm nói: “Chúng tôi đã không nghĩ về điều này, đáng lẽ phải chuẩn bị một số biện pháp để tránh cảm lạnh. Trong tương lai, chúng tôi có thể cung cấp một số vật dụng giữ ấm để khách du lịch đến mua sắm.”
An Du nhìn xung quanh, lại nói: “Hiện tại chỉ có một bàn của chúng ta, gọi ba món ăn, qua mười phút còn chưa mang ra, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người đến, chắc sẽ rất bận nhỉ?”
Giản Văn Xu giải thích: “Giám đốc An đừng lo lắng, chờ hoạt động thực tế mở cửa sẽ sắp xếp thêm nhiều nhân viên hơn.”
Sau đó là một sự im lặng kỳ lạ.
Hà Thế Lạc đã để mình sống đúng với tên của mình, làm sinh động bầu không khí: “Ôi, cách bố trí thật tuyệt vời! Hãy nhìn tài khoản công khai mới cập nhật của chúng ta, chưa đầy nửa tiếng mà số lượt xem đã vượt qua hàng chục nghìn rồi! Người chơi bình luận cũng rất nhiệt tình!”
Dương Mạn Ni cũng vỗ nhẹ vào cánh tay An Du, đến gần cho cô xem, nâng âm lượng lên đọc bình luận: “… Địa điểm rộng rãi, những cảnh thực tế được phục hồi một cách tinh xảo giống như trong trò chơi và cảm giác trải nghiệm xuyên suốt vô cùng mạnh mẽ.”
Ngụ ý chính là sản phẩm《 Yêu ma ký 》 của Khốc Ngoạn đã được chào đón, hai người Lương Giản không cần phải quá gò bó.
Dữ liệu về lưu lượng truy cập cao đã khiến cho sắc mặt An Du dịu đi vài phần, cô cẩn thận đọc kỹ toàn bộ nội dung rồi bỗng nhíu mày, chỉ vào một tấm ảnh nói: “Xóa bức ảnh này đi.”
Đó là cảnh thực của bản đồ quê hương trong game, Trần Thương đứng từ xa đã vô tình bị chụp vào góc phải của tấm hình, để lộ ba phần tư gò má, vẻ mặt như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Mặt trời đã khuất sau lưng, một vài chùm ánh sáng phát ra từ mái hiên của những tòa nhà cổ kính, hình bóng của Trần Thương mang đến một cảm giác thời gian và không gian đều rối loạn trong khung cảnh yên tĩnh.
Đã có người chơi để lại bình luận: “Wow, em trai trong bức hình thứ ba đẹp trai quá, là người chơi may mắn được trải nghiệm trước sao?”
Chủ tài khoản chính thức trả lời: “Không phải đâu, là giám đốc sản phẩm của chúng tôi đấy.”
An Du ở trong nhóm marketing truy cứu trách nhiệm: “@Chu Dương Dương, bài đăng của trang tài khoản chính thức cần phải được sửa lại, những bức ảnh có người phải xóa đi, các câu trả lời liên quan đến nhân viên của nhóm cũng phải xóa, lần sau trước khi đăng lên phải đưa tôi xét duyệt bản thảo trước.”
Chu Dương Dương: “Ảnh ‘mẹ Trần’ rất đẹp trai mà. Người chơi đều đang hỏi, không xóa có được không chị?”
An Du không cho phép phản bác: “Xóa.”
Dương Mạn Ni khó hiểu lên nói: “Giám đốc An, bức ảnh này chụp rất đẹp, không cần phải xóa nha.”
“Lần này chúng ta đi ra ngoài là chi phí chung.” An Du giương mắt lên, giọng lạnh lùng, nói tiếp: “Người chơi sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy nhóm dự án dùng tiền của họ để đi chơi? Tôi đã rất vất vả để chơi trò chơi, các người lại lấy số tiền mồ hôi nước mắt đó đi chơi thoải mái.”
Dương Mạn Ni bừng tỉnh gật đầu, nhưng lại cảm thấy đằng sau lý do quang minh chính đại này có điều gì đó không ổn.
Cô ấy truyền đạt ý kiến của An Du cho Chu Dương Dương, Chu Dương Dương nhanh chóng trả về một cái OK, ngay lập tức sửa lại bài đăng.
Trần Thương cũng xem lướt qua tài khoản chính thức, đợi An Du xử lý xong, mới thản nhiên nói: “Giám đốc An suy nghĩ rất chu toàn, nhưng chúng ta chỉ đơn giản là đang khảo sát, vậy nên không cần hoang mang như thế.”
Hai người Lương Giản nói phải cần ghi chép lại những chỗ thiếu sót trong ban hậu cần, tạm thời rời đi trước.
An Du im lặng mấy giây, sử dụng cửa sổ trò chuyện WeChat làm chiến trường chiến đấu với Trần Thương.
Cô mím môi, ngón tay gõ trên màn hình điện thoại phát ra âm thanh lộc cộc: “*Mỉm cười* Ôi, giám đốc Trần là thấy mọi người khen ngợi anh nên không nỡ xóa sao?”
Trần Thương cong khóe miệng: “Tôi không hề nói gì.”
An Du: “*Cười* Không phải muốn ra mắt sao? *Xem thường*”
Trần Thương: “Ý tưởng không tồi, nếu có những người chơi thực sự đến chơi trò chơi chỉ để gặp các thành viên trong tổ dự án, tôi nghĩ giám đốc An thích hợp hơn.”
An Du: “*Cười* Anh có ý gì? Nói rõ ràng đừng có vòng vo?”
An Du: “Sao anh không gọi là Trần Độc Tú?”
(Trần Độc Tú là một chính trị gia, là người sáng lập ra Đảng Cộng sản Trung quốc nhưng sau đó đã bị khai trừ vì tính cách ngoan cố, bảo thủ của ông. Nói tóm lại là người dân Trung quốc không có ấn tượng tốt về ông này)Trần Thương cười nhẹ ra tiếng, gửi ba dấu chấm “…” thông báo đình chiến: “Đại tiểu thư, tôi sai rồi, em cho tôi nói thì tôi mới dám nói. *Ngậm miệng*”
An Du nở một nụ cười hả hê khiến đáy mắt ngập tràn phấn chấn, một tay cô chọc mạnh vài cái trên đùi Trần Thương, một tay bấm gửi: “Anh trai à, không biết trong bụng thế nào nhưng ngoài miệng anh phải thống nhất với em nha.”
Trần Thương bàn điều kiện: “Em thay đổi biệt hiệu của tôi trước đi.”
An Du lẩm bẩm một tiếng, miễn cưỡng đổi ba chữ “Túi tinh chất” thành “Trần Thương”, giơ điện thoại lên nhìn anh: “Được rồi chứ?”
Dương Mạn Ni hiếu kỳ, hỏi: “Giám đốc Trần, giám đốc An, hai người đang chơi trò gì vậy?”
An Du lập tức nói bừa: “Giám đốc Trần kiểm tra thể lực của tôi trong trò chơi, tôi đưa cho anh ấy xem!”
Dương Mạn Ni và Hà Thế Lạc nhìn nhau, nhớ lại yêu cầu cứng nhắc của Trần Thương lúc đầu liền hoảng hốt, cũng mở trò chơi ra: “Đúng đúng, suýt nữa là quên mất!”
Trần Thương nén cười, trả lời cô: “*phủ nhận ba lần liên tục* Khi không tôi lại bị quy chụp như này, em định trả nó như thế nào đây?”
An Du: “*Đáng yêu* Anh trai à, chúng ta là ai với ai nha.”
Sắc mặt Trần Thương đột nhiên trở lại vẻ nghiêm nghị, ấn tắt điện thoại, không có ý định tiếp tục trò chuyện với cô.
An Du không rõ tại sao, liên tục nhìn chằm chằm một lúc lâu vào biểu tượng cảm xúc mà anh vừa gửi, cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra anh đã từng sử dụng nó ở đâu.
Tin nhắn của Chu Dương Dương nhảy ra, gửi đến bức ảnh gốc trước đó của Trần Thương xác nhận với cô: “Giám đốc An, chị có chắc là không muốn bức ảnh này không?”
An Du phóng to bức ảnh, suy nghĩ một lát, lúc đó tầm mắt của Trần Thương dường như đang hướng về phía cô. Ma xui quỷ khiến làm cô nhấn vào bức ảnh, chọn “Lưu ảnh” trong số các tùy chọn bật lên.
Cô trả lời: “Ừ, xóa đi.”