Tôi Sắp Rời Xa Người Tôi Yêu Nhất Rồi

Chương 20: Chương 20






Tôi vào nhà, khép nhẹ cánh cửa lại, vô thức lồng hai bàn tay vào nhau.



Hơi thở bay ra, tựa khói bay lên không trung rồi tan biến.

Tôi lấy từ trong hành lý ra chiếc lọ thủy tinh trong suốt rất đẹp, trên cổ lọ quấn một dải ruy băng màu đỏ phát quang rất đẹp, ngày xưa được tôi dùng để đựng đom đóm.

"Đúng là hoài niệm thật...!Nhưng đáng tiếc, chẳng còn có thể bắt đom đóm được nữa."

Tóc tôi xõa xuống, che đi khuôn mặt ủy mị đang bắt đầu lụi tàn xúc cảm.

"Ra ngoài thôi..." - Cầm chiếc lọ ngắm một hồi lâu, tôi đẩy cửa ra ngoài, bước dạo trên nền tuyết trắng xóa lạnh buốt.

Việt Bân dặn tôi đừng ra ngoài trời, tuyết rơi lạnh lắm, khí hậu cũng khắc nghiệt lắm.



Nhưng tôi sắp chết rồi, cần gì dưỡng thể, chăm sóc bản thân thật tốt?

Hơi tuyết lạnh lẽo vuốt nhẹ qua gương mặt yếu đuối, gầy guộc của tôi.



Mái tóc tung bay trong gió mùa đông lạnh, từng cọng tóc cảm nhận rõ rệt sự buốt giá, cơ hồ muốn đóng băng, tuyết bám víu phất phơ màu trắng nổi bật.

Chỗ tôi đứng, kế bên gốc cây hoa anh đào.





Mùa xuân hoa nở rộ rất đẹp, nhưng đây là mùa đông, cành cây nào cũng khẳng khiu, trơ trọi vươn cành khô khốc trong nghiệt ngã tiết trời.

Tôi vô tình làm rơi chiếc lọ thủy tinh xuống mỏm đá dưới đất, vỡ tan tành thành từng mảnh sắc bén, nhìn sơ qua cũng lấp lánh ánh quang, không khéo tưởng thành tuyết thật.

Tôi ho rũ rượi, ngực đau nhói đến mức như vỡ ra, căng như bóng bay bị thổi phồng quá độ, cơ hồ nổ mạnh, máu tuông chảy thành dòng trên nền tuyết.

Có lẽ tôi tưởng tượng quá mức rồi, làm gì kinh khủng đến mức ấy.



Nhưng máu vẫn nhỏ từng giọt xuống tuyết, màu đỏ thẫm của máu rất đẹp, như những đóa bỉ ngạn hoa trên nền tuyết trắng xóa.

Đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại khiến ta đau lòng.

Tay chân tôi bỗng nhiên cứng đờ, toàn thân thể như người máy hết pin, ngã nhào xuống đất.



Hơi thở tôi hổn hển hơi lạnh, các cơ tay chân, các dây thần kinh không chút động tĩnh, dường như não bộ đã rất mệt mỏi.



Hai mắt tôi nhắm nghiền lại, ngực nhói liên hồi, đau đến chết, khắc sâu xương tủy.

Máu từ miệng tôi phun ra đầy trên tuyết, khóc cũng không khóc được, gào cũng không gào được.



Từ tâm thần đến thân xác, đều inh ỏi âm thanh gào thét của sự đau đớn, thống khổ.

"Ư...!Ư...!Đau quá, không chịu nổi!"

Tôi cứ nghĩ mình sẽ bị tuyết chôn vùi ngay tại đây.



Tim như ngừng đập, thời không như đúng lại một nhịp, phổi như bất lực trong từng hơi thở ra hít vào.

Nước mắt chảy từ khóe ra ngoài, lăn lăn dài, lành lạnh bờ má.



Tôi cứ mặc thả cơ thể, đợi chút nữa vào nhà được, chết cũng không muộn.

Chứ chết ngoài đường, bị chôn vùi như vậy, đợi tìm thấy xác chắc có lẽ rất khó và rất lâu.

"Minh Viễn, mày phải cố lên, cố vào nhà mới được!"

Cầu được ước thấy, cuối cùng sau một thời gian, tôi dùng toàn bộ sức lực bò lết vào nhà, toàn cơ thể trắng toát rồi đỏ ửng lên vì lạnh, vì tuyết.

Gió thổi mạnh bạo tung đi cánh cửa, lùa ào ào vào trong cản nhà chứa ít hơi người, toàn là hơi tuyết và hơi lửa tỏa ra từ lò sưởi.


"Cuối...!Cuối cùng vào nhà! Đúng là khác hẳn ngoài kia!"

Tôi nằm ngửa ra, ánh mắt mơ hồ nhìn trần nhà, cảm thấy linh hồn sắp bay ra khỏi xác đến nơi vậy.



Cùng cực đến cùng!

Người ta nói rằng, trước khi chết mà không ăn không uống sẽ thành ma đói, lang thang phiêu bạt muôn đời mãn kiếp, hoặc sẽ đày xuống địa ngục chịu đủ loại cực hình.

Tôi không muốn nữa, mấy năm nay chịu vậy là đủ lắm rồi, xuống địa ngục cũng được, lên thiên đường sống viên mãn thiên thu cũng được, nhưng quan trọng là tôi không muốn chịu cực hình nghiệt ngã tàn tâm nữa.



Đặc biệt là được ở cạnh ba mẹ tôi, để tôi còn dập đầu tạ tội.

Nhưng có lẽ tôi đã phạm lấy tội bất hiếu, ai biết được sẽ bịu đày đọa thì sao!? Nếu như ngày trước không cãi lời cha mẹ, buông bỏ cha mẹ để theo chân Tu Kiệt, có lẽ đã hạn phúc hơn rất nhiều.

Và có lẽ tôi sẽ không bị khinh miệt, phạm tội bất hiếu, để bị địa ngục tra tấn thân tâm, khổ sở trăm bề.



Đúng là: "Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư."


Điều bây giờ là phải gắng gượng ăn uống cho no bụng, cố gắng không trở thành con ma đói.



Chiều đó tôi cố gắng ăn cho nhiều, cho no, nhưng không tài nào cảm thấy ngon miệng.

Ăn chẳng khác gì ăn đá, ăn sạn, nhai đi nhai lại không cảm thấy cay, ngọt, chua hay mặn, đắng nữa.



Tôi cũng nghe nói, đồ ăn dưới âm phủ cũng có vị chẳng khác gì vị tôi ăn bây giờ.



"Không biết cha mẹ tôi ở bên kia thế giới ăn uống có ngon không nhỉ? Rồi ăn uống có đầy đủ không, có cảm thấy buồn chán không?"

Tôi vừa nhai miếng thịt kho tàu Việt Bân nấu trong miệng, vừa ngẩn ngơ ngẫm nghĩ bâng quơ lạn xạ, đầu óc rối mù.


Tôi cảm thấy không ăn nổi nữa, nhưng bụng vẫn chưa căng, còn xẹp lép.





Cơ thể tiều tụy, xương sườn, xương sống lòi hết cả ra, nhìn chẳng khác gì bộ xương di động.

"Thanh xuân của mình, trôi qua như cơn gió, vội vàng bay đến, vội vàng bay đi, chưa cảm nhận được gì."

Biết đâu được nhỉ, tôi sẽ sống trọn vẹn được ba mươi ngày như bác sĩ đã nói chăng? Bác sĩ hay là thầy bói không biết nữa!

Tự trấn an mình bằng những lời đùa bợt có khi giảm bớt căng thẳng hơn, tâm trạng có lẽ cũng sẽ thoải mái, trút bớt đi vài phần phiền muộn.

Tôi lại thở dài, run rẩy lau dọn mọi thứ cho sạch sẽ, rồi rửa đống bát chất chồng trong chậu.



Tay chân rã rời thấm mệt, tôi nằm sõng soài trên giường.



Lúc khỏe lúc mệt, bấp bênh như sóng, lênh đênh như thuyền ngoài khơi xa.

Có lẽ tôi sẽ chết trong lúc ngủ.



Vậy cũng tốt, thanh thản vô cùng.

(còn tiếp).