Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 579




Tạ Tháp ngồi xuống, y trầm mặc lắc đầu: "Gọi tôi là Tạ Tháp là được."

Cửa phòng làm việc của Phương Điểm lại vang lên tiếng gõ cửa, Phương Điểm liếc nhìn Tạ Tháp, y lắc đầu tỏ ý không quan tâm, lúc này Phương Điểm mới ngẩng đầu lên đáp lại: "Mời vào!"

Lục Dịch Trạm mở cửa đi vào, nhìn thấy Tạ Tháp ngồi đối diện Phương Điểm thì ngẩn người ra: "Hắc Đào cũng ở đây à."

"Sao lại gọi Hắc Đào? Phải gọi là Tạ Tháp." Phương Điểm nghiêm túc sửa chữa, "Dòng thế giới mới, bầu không khí mới, không được dùng tên cũ."

"Được." Lục Dịch Trạm nghe theo mệnh lệnh nhanh chóng thay đổi, "Tạ Tháp cũng ở đây à."

"Lão Lục, đóng cửa lại, anh cũng ngồi đi." Phương Điểm nhìn thấy Lục Dịch Trạm vừa đóng cửa lại thì lập tức quẳng đi hình tượng nghiêm túc của đội trưởng Quân đoàn Thẩm phán Thập tự chinh, cô ngã người về phía sau, nửa nằm nửa ngồi xụi lơ trên ghế làm việc, ánh mắt đờ đẫn, "...Mệt mỏi quá đi mất! Cuối cùng cũng giải quyết gần xong tất cả các dị đoan ở dòng thế giới trước, có thể nghỉ một chút rồi."

"Vất vả cho em rồi." Lục Dịch Trạm có chút đau lòng rót cho Phương Điểm một ly nước, "Gần đây số lượng dị đoan cũng không nhiều như vậy."

"Bản chất dị đoan là dục vọng tà ác." Phương Điểm vừa uống nước vừa nói, "Sau khi Bạch Liễu đóng cửa, dục vọng của bên kia sẽ không thể tràn đến thế giới này, dục vọng của tất cả mọi người trong một dòng thế giới cũng sẽ không hình thành dị đoan nhiều đến vậy. Trong phạm vi bình thường tuy rằng cũng không ít nhưng vẫn có thể xử lý được."

Phương Điểm nói đến đây, nụ cười trên khuôn mặt dần phai nhạt.

Khi nhắc đến tên Bạch Liễu, biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người đều biến mất.

Tạ Tháp đột nhiên đứng dậy, lễ phép nói lời tạm biệt: "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, tôi về trước đây."

Phương Điểm có chút rầu rĩ nhìn Tạ Tháp rời đi, cửa vừa đóng lại, cô lấy tay che mắt, thở dài một tiếng: "Sau khi dòng thế giới được thiết lập lại thì chỉ có 3 chúng ta, em, anh và Tạ Tháp là còn giữ được ký ức."

"Anh cũng không biết em giữ được ký ức của chúng ta dưới mắt Bạch Lục bằng cách nào nữa." Lục Dịch Trạm vỗ vỗ vai Phương Điểm, thở dài.

Phương Điểm lém lỉnh trả lời: "Gian lận chứ sao, nhưng em chỉ có thể giữ lại cho ba người."

"Gian lận như thế nào?" Lục Dịch Trạm tò mò hỏi.

Phương Điểm nhoẻn cười: "Dùng tí kỹ xảo đặc biệt thôi."

"...Không biết khi nào Bạch Liễu mới trở lại." Phương Điểm nói xong lại trở nên u sầu, cô nằm ngửa ra sau nhìn trần nhà, thất thần nói: "Thiết lập lại cũng đã qua 10 năm rồi mà Bạch Liễu vẫn chưa về."

"Thỉnh thoảng em lại nghĩ không biết kế hoạch gian lận kia của anh và Bạch Liễu có hiệu quả hay không nữa?"

Lục Dịch Trạm trầm mặc một hồi: "Anh không biết..."

Đó là một kế hoạch rất không chắc chắn. Ngay từ khi bắt đầu vẽ ra trong đầu, Lục Dịch Trạm thậm chí còn không biết liệu Bạch Liễu có hợp tác với mình hay không, lúc Bạch Liễu chọn hợp tác với anh, anh còn ngạc nhiên hơn cả Bạch Liễu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Dịch Trạm, tức là Nghịch Thần trong trò chơi Rừng rậm biên thùy, Bạch Liễu đã bắt đầu lên kế hoạch gian lận.

Sau khi nhìn thấy tương lai, Lục Dịch Trạm xác định Bạch Lục nhất định sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau để khiến họ đi theo tương lai này, ví dụ như Bạch Liễu trở thành Tà Thần hoặc Bạch Liễu giết chết anh chẳng hạn. Cho dù họ giãy giụa chống cự như thế nào thì vị thần Bạch Lục kia cũng sẽ can thiệp để họ phải theo tương lai đã định đó, vậy tại sao lại không dựa vào đó diễn một vở kịch tương lai mà Bạch Lục muốn xem?

Bạch Lục nhận được kết quả ông ta muốn thấy, còn bọn họ cũng quyết định được quá trình mà mình muốn đi.

——Quá trình họ muốn chính là dòng thế giới của 【Rừng rậm biên thùy】.

Trong phó bản Rừng rậm biên thùy, Bạch Lục muốn trao thân phận 【 Người thừa kế Tà Thần】cho Bạch Liễu, mà muốn trao thân phận này thì yêu cầu thần cũ phải biến mất, vì vậy Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu đã diễn hẳn một vở kịch từ trong ra ngoài —— vở kịch có tên "Bị cưỡng ép phải nhận thân phận 【 Người thừa kế Tà Thần 】."

Chỉ cần Bạch Liễu chấp nhận thân phận nhưng không hoàn toàn tiếp thu nó thì vị thần cũ của thế giới này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, và vị thần mới, đó là Bạch Liễu vẫn chưa được sinh ra.

Tà Thần cũ đã ngã xuống, Tà Thần mới còn chưa ra đời, thế giới trở nên vô thần, mà người thừa kế Tà Thần trên danh nghĩa của thế giới này chính là Bạch Liễu, cho nên Bạch Liễu mặc nhiên lấy được dòng thế giới này.

Như vậy chỉ cần nắm được được dòng thế giới này, cho dù sau đó Bạch Liễu bị dung nhập với Bạch Lục tiến vào kho chứa trò chơi ở cổng khóa linh hồn trong hậu trường hệ thống, hắn cũng đã nắm giữ một nửa linh hồn trong tay —— đó chính là linh hồn mà Bạch Lục nhỏ đã bán cho hắn khi ở viện mồ côi.

——Đó cũng là linh hồn của hắn.

Chỉ cần Bạch Liễu dùng nửa linh hồn này đăng nhập vào dòng thế giới Rừng rậm biên thùy một lần nữa, hắn liền có thể hoàn toàn gột rửa thân phận Tà Thần, không cần làm vật chứa dục vọng nữa mà sẽ trở lại dòng thế giới với thân phận một người bình thường.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ...

Lục Dịch Trạm buồn bã nhấp một ngụm trà: "Kế hoạch đã xảy ra nhiều biến cố không ngờ."

"Bọn anh không ngờ Sầm Bất Minh và Daniel bị mất kiểm soát, mọi thứ sau đó hoàn toàn hỏng bét."

Lục Dịch Trạm dừng lại: "Anh không rõ đến cuối cùng Bạch Liễu có thể duy trì sự tỉnh táo của mình đến mức nào, liệu cậu ấy có còn nhớ kế hoạch hay không, thậm chí không biết sau khi cổng bị phong tỏa, cậu ấy có nhớ mình là một con người tên Bạch Liễu, chứ không phải là một Tà Thần hay chìa khóa khóa cửa gì đó không."

"Nơi đây còn rất nhiều người đang chờ đợi cậu ấy."

"Anh hy vọng cậu ấy có thể tìm được lối về."

"Gần đến thời gian cậu ấy tiến vào trò chơi lúc trước rồi." Lục Dịch Trạm thở ra một hơi dài, anh đờ đẫn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tách trà, "Đó là điểm lưu trữ cuối cùng có thể dung hợp được với Rừng rậm biên thùy để tiến vào dòng thế giới."

"Bỏ lỡ rồi thì không về được nữa."

Tạ Tháp trở về nhà một mình, y đã dùng tiền thưởng và tiền lương của Cục quản lý dị đoan phát cho mình để mua căn hộ nhỏ này —— chính là căn hộ thuê nơi y và Bạch Liễu sống cùng nhau năm đó.

Y dựa vào ký ức của mình, vụng về trang trí căn hộ theo dáng vẻ lúc trước Bạch Liễu thích.

Nhưng người từng sống với y lại không còn nữa.

Tạ Tháp mở tủ quần áo. Ngoài đồng phục của Cục Quản lý Dị đoan còn có một bộ trang phục Slenderman sờn rách to đùng. Tạ Tháp im lặng nhìn bộ quần áo một lúc lâu. Y đi tắm, gỡ kính áp tròng ra, khoác bộ trang phục Slenderman vào, rồi chậm chạp làm động tác như đang ôm một người trong vòng tay ngã xuống giường, cứ thế nhìn chăm chú vào vị trí trống rỗng trước ngực mình.

Bạch Liễu...

Tôi vẫn đang rất đau khổ.

Khi nào em mới quay về?

Các vì sao trên bầu trời xoay tròn một hồi rồi sắp xếp lại với nhau theo một quỹ đạo nhất định, tỏa ra ánh sáng xanh bạc kỳ lạ, một viên sao băng trượt xuống.

Mí mắt Mục Tứ Thành đang ngủ run lên, cậu chìm vào trong một giấc mơ kỳ lạ, cậu mơ thấy rất nhiều quái vật, mơ thấy Viên Tình Tình chết, mơ thấy rất nhiều chuyện chân thực đến khó tin, chân thực đến mức dường như cậu đã từng trải qua ——

——mơ thấy một người đàn ông xa lạ mặc áo sơ mi trắng đưa tay về phía mình.

【—— Ừ, tôi sẽ luôn là bạn của cậu. 】

Mục Tứ Thành đột nhiên mở mắt ra.

Lưu Giai Nghi vừa phỏng vấn xong ra khỏi trường quay, nhận lấy nước khoáng mà cha mẹ đưa cho thì đôi mắt đột nhiên trở nên xám xịt, cô bé khựng người lại.

"Gần đây..." Lưu Giai Nghi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cha mẹ, "Có chỗ nào bán bánh đậu đỏ không ạ?"

Mẹ cô bé nhìn Lưu Giai Nghi thì hoảng hồn: "Sao con lại khóc, Giai Nghi?"

"Con khóc ư?" Lưu Giai Nghi vô thức nức nở một tiếng, cô bé ôm ngực, ngơ ngác lẩm bẩm nói: "Con cũng không biết..."

"Đột nhiên con rất muốn ăn bánh đậu đỏ thôi ạ."

Mộc Kha hào hoa phong nhã, giữa yến tiệc bị mọi người vây quanh, cậu nâng ly rượu đỏ nhìn thằng con riêng gặp ai cũng vâng vâng dạ dạ tỏ ra ngoan ngoãn bên dưới, lại nhìn người cha khoe khoang tài lực của mình khắp nơi, cơn cáu kỉnh trong lòng lập tức lên đến đỉnh điểm.

...Không bằng lên cơn đau tim, rời bỏ cuộc sống thế này sớm hơn thì tốt biết mấy.

Ít nhất nếu bị đau tim thì sẽ gặp được...

Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Mộc Kha, cậu lập tức sững người lại.

Sẽ gặp được... ai nhỉ?

Đường Nhị Đả trở về Cục quản lý dị đoan, anh ngồi khoanh tay giám sát dị đoan, vẻ mặt u ám muốn chảy nước, đối diện là phòng thẩm vấn vắng vẻ không một bóng người, đã lâu không có người vào đó, lần gần nhất cũng chỉ có Sầm Bất Minh sử dụng để thẩm vấn.

Anh không thích phòng thẩm vấn, cũng chưa bao giờ vào đó, Sầm Bất Minh nhiều lần dựa vào chuyện này để âm dương quái khí chế giễu anh.

Bình thường nếu Đường Nhị Đả bị Sầm Bất Minh chế nhạo kiểu đó thì anh cũng mặc kệ, nhưng nhắc đến phòng thẩm vấn...

Đường Nhị Đả dán mắt vào phòng thẩm vấn, anh hít một hơi thật sâu.

Anh luôn cảm thấy dường như đâu đó anh đã làm những điều rất tồi tệ và khiến một người phải chịu đựng những điều rất đau đớn.

Nhưng anh chưa bao giờ bước vào phòng thẩm vấn kia mà.

... Người khiến anh luôn cảm thấy áy náy có lỗi và không thể quên là ai?

Thời điểm Tạ Tháp mở mắt vào ngày hôm sau, trên người bộ thú bông Slenderman chằng chịt vết rách và chắp vá, trong phòng có chút hơi người mơ hồ, cửa thư phòng mở toang, bên trong xuất hiện đĩa hoa quả và hạt dưa y chưa từng mua, bốn góc bàn có dấu vết bị cắn rất vuông vức, tầng dưới cùng tủ lạnh còn có hai cây Cornetto vị dâu đã hết hạn.

Đồng tử của y co rút lại.

...Đây là...các dòng thế giới đang chồng lên nhau?

Tạ Tháp lao ra ngoài, đầu óc trống rỗng, nhìn xung quanh thế giới.

Bạch Liễu sẽ ở đâu?!

Bảo tàng sáp ở thị trấn Siren không còn trưng bày người cá, đêm nào hai tên trộm trên chuyến tàu cuối cùng cũng bị bắt ngay tại trận khi hành nghề, tượng thần trong giáo đường viện mồ côi đổ nát đã sụp đổ, mùi nước hoa trong nhà máy Hoa Hồng cũng đã trở nên dịu nhẹ và đơn thuần.

Thời khắc khi thời gian và vận mệnh đan xen, vị thần ngã xuống ban tặng hạnh phúc cho những tín đồ trung thành.

Mà những tín đồ xưa cũng chưa bao giờ quên hắn.

"Bạn học Mục Tứ Thành, sắp chúc thọ rồi, cậu chạy đi đâu nữa vậy?"

"Giai Nghi, bạn nhỏ Giai Nghi ơi, sắp bắt đầu phỏng vấn rồi, trường quay ở bên kia kìa, này, này bạn nhỏ Giai Nghi! Em đi đâu vậy!"

"Mộc Kha thiếu gia, lát nữa lão gia sẽ tới bàn với ngài về quyền phân chia cổ phần trong tập đoàn Mộc thị, cuộc họp này rất quan trọng, ngài nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt lão gia... Mộc Kha thiếu gia, ơ, cậu đâu rồi?!"

"Đường đội, lát nữa chúng ta bắt lại mấy tên dị đoan của đội 2 cho anh trút giận! Hôm qua anh đã đồng ý với chúng tôi rồi... Ủa, Đường đội đâu?"

Trái tim ẩn giấu dưới sông băng, tia lửa bắn tung tóe trong rừng rậm.

Em ghét anh.

Em yêu anh.

"Alo, đây là cục 4 Cục dị đoan Nam Cực! Hắc Đào tiên sinh, chào ngài, ngài cần chúng tôi cử chuyên cơ đến đón để thực hiện nhiệm vụ ở đây hay sao ạ?"

"... Có người lạ mặt xuất hiện không à?"

"Vậy thì không có rồi."

Tà Thần đánh đổi tình cảm và thống khổ bằng sự hy sinh, trên Thần Xã lênh đênh, người dân lần đầu tiên vớt được chiếc mỏ neo trôi nổi trên mặt biển và nó đã thoát khỏi trò chơi, trở thành hiện thực.

"Chi nhánh Cục quản lý dị đoan ở huyện Lộc Minh không phát hiện bất kỳ kẻ khả nghi nào, Hắc Đào tiên sinh."

"Mặc quần tây, áo sơ mi trắng, cao khoảng 176cm, nhìn rất đẹp trai, ngài có ảnh chân dung không? Nếu có chúng tôi sẽ đăng thông báo tìm người mất tích cho ngài."

"Để ngài khỏi phải gọi điện thoại hỏi thăm mỗi ngày."

Mỏ neo ngốc nghếch nghĩ rằng mình không có được tình yêu, cố chấp du hành xuyên thời gian về quá khứ, bắt gặp thiếu niên ngồi cô đơn dưới gốc cây.

"Xin chào, đây là trường trung học tư thục Kiều Mộc."

"Lại là anh nữa à."

"...Chúng tôi đảm bảo với anh, trong trường chúng tôi thực sự không có học sinh nào tên Bạch Liễu cả, anh có nhớ nhầm trường không? Làm ơn đừng gọi nữa mà."

Xác minh hết lần này đến lần khác, thất vọng hết lần này đến lần khác, tín đồ bắt đầu tự hỏi liệu thần minh có lừa dối mình hay không.

Hắn sẽ quay về thật sao?

Tạ Tháp dành cả đêm để chạy quanh tất cả các nơi chốn như thường lệ mà không thu hoạch được gì. Y quen cửa quen nẻo định quay trở lại căn hộ thuê, nhưng trong khoảnh khắc tra chìa khóa vào cửa, Tạ Tháp giật mình trong giây lát —— khóa cửa đã mở sẵn.

Y đẩy cửa bước vào.

Người kia mặc quần tây áo sơ mi trắng đứng bên cửa sổ, dưới ánh nắng dần lên, y ngơ ngác nhìn người đang mỉm cười nhìn mình, đầu óc trống rỗng.

Bạch Liễu đứng ngược sáng, cười đến mi mắt cong cong:

"Em về rồi."

"Tối nay cùng nhau ăn lẩu không?"