Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 509




Trải qua một đêm vô cùng hỗn loạn, đồng hồ báo thức của Bạch Liễu vẫn đánh thức hắn dậy đúng 7 giờ sáng.

Toàn thân hắn đau nhức khó tả, cứ như bị người ấn xuống đất hung hăng vùi dập cả đêm, eo lưng mỏi nhừ, nhúc nhích bả vai vài cái thì khớp xương kêu răng rắc, tê dại, vết thương sau cổ thì vẫn chưa khép miệng.

..... thực ra không đến nỗi như vậy.

Đêm qua khi hai người dạo đầu, vốn dĩ Bạch Liễu ra lệnh đến đâu thì Hắc Đào làm theo đến đó, mọi thứ đều chậm rãi tiến triển trong tầm kiểm soát của hắn. Nhưng khi Hắc Đào cởi bỏ quần áo để rũ ở bên hông rồi bế Bạch Liễu lên, hắn thở hổn hển, bình tĩnh ra lệnh cho Hắc Đào đi vào...

Phần sau đó hoàn toàn mất kiểm soát.

Mãi đến lúc Bạch Liễu không còn chút sức lực nào, muốn đạp lên eo Hắc Đào để đẩy y ra ngoài, Hắc Đào lại ôm chặt hắn dựa vào tấm gương nhẵn bóng của phòng tắm, vừa thúc vào trong vừa khàn khàn thì thầm vào tai hắn:

"Tôi thích em, Bạch Liễu."

Đầu óc Bạch Liễu lại trở nên trống rỗng, cứ mặc cho y muốn làm gì thì làm.

Chờ đến lúc Bạch Liễu tỉnh dậy một lần nữa, hắn nhấp nháy mí mắt, định vươn tay tắt báo thức trong điện thoại di động trên bàn đầu giường thì một bàn tay khác đã đè lên tấm lưng tr4n trụi của hắn, nhanh tay đập rớt chiếc điện thoại, sau đó ôm ghì Bạch Liễu, vùi hắn vào trong lồng nguc của mình.

Hắc Đào vẫn còn đang nhắm mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "... Ngủ tiếp đi."

Bạch Liễu bị Hắc Đào ôm trọn trong lòng bình thản liếc nhìn màn hình điện thoại đã bể tan nát vì cái hất tay của Hắc Đào.

Không sao, điện thoại này cũng cũ quá rồi, đã đến lúc phải thay mới.

Bạch Liễu cố nhỏm dậy hết lần này đến lần khác, nhưng người hắn đang bị một con thằn lằn bự 85kg đè lên,  tay chân thì chẳng còn chút sức lực náo, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng khó khăn chứ đừng nói là nhỏm dậy.

Vật vã một hồi mà vẫn không thoát khỏi lòng nguc Hắc Đào, Bạch Liễu đành phải khàn giọng nói: "Bỏ tay ra, em muốn đứng dậy."

Mí mắt Hắc Đào hơi nhúc nhích nhưng vẫn không mở ra, tiếp tục giả bộ ngủ, y dùng hai chân kẹp Bạch Liễu càng chặt hơn. Kẹp được một lúc thì cả Hắc Đào và Bạch Liễu đồng thời đều đờ người ra, nhịp thở của Hắc Đào trở nên gấp gáp.

Bạch Liễu cảm giác được thứ gì đó đang nhanh chóng ngóc đầu lên chạm vào mông mình: "..."

Bạch Liễu lập tức phản đối: "Không được."

Làm thêm một lần nữa là hắn chết thật đấy.

Cuối cùng thì Hắc Đào cũng mở mắt ra, đôi mắt đen sẫm hơi rũ xuống có chút mơ màng, không còn lạnh lẽo thẳng thừng như trước nữa mà mang một loại cảm xúc tình cảm hiếm thấy giữa con người và quái vật.

Từ góc nhìn của Bạch Liễu, dáng vẻ của Hắc Đào, thậm chí là ánh mắt có chút mềm mại dịu dàng, viền mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ khúc xạ hiện ra một quầng sáng màu xanh bạc rất kỳ lạ.

Hắc Đào rũ mắt xuống, tự nhiên duỗi lòng bàn tay chạm vào lưng Bạch Liễu, ôm hắn lại gần, sau đó cúi người hôn nhẹ Bạch Liễu, hơi thở có chút ấm áp.

"Tại sao không?" Giọng của Hắc Đào cũng khàn đi, nhưng khác hẳn giọng khàn khàn của Bạch Liễu do k3u rên quá nhiều, của y là âm thanh khàn khàn trầm thấp, "Tôi rất thích em."

—— Biểu cảm và hành động này, chẳng khác nào thay đổi từ một con thằn lằn không hiểu gì thành một người đàn ông trưởng thành đầy tính xâm lược chỉ sau một đêm ngắn ngủi.

Nhìn thấy tay của Hắc Đào lại sắp thò xuống vực nguy hiểm, mí mắt Bạch Liễu nhảy dựng, hắn kịp thời nắm lấy bàn tay to lớn đang s0 soạng lung tung của đối phương: "Em nói không thể là không thể mà."

"Vậy thì không đi vào." Bây giờ Hắc Đào đã có thể phân biệt rõ ràng ranh giới giữa đi vào và không đi vào. Y xoay thân đè lên người Bạch Liễu, cúi đầu lấy tay vén mái tóc ướt trước mắt Bạch Liễu, dụi trán mình vào trán hắn, nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu, "Tôi hôn em được không?"

Lồng nguc Bạch Liễu chốc chốc lại dâng lên hạ xuống, hô hấp có chút không ổn, nhưng vẻ mặt vẫn có vẻ bình tĩnh: "Hôn thì được."

Thế là Hắc Đào cúi xuống ôm siết Bạch Liễu, áp hắn vào tường rồi hôn thật sâu.

Đến khi Hắc Đào áp chặt Bạch Liễu vào tường tách hai chân hắn ra hôn mải miết, Bạch Liễu theo bản năng cảm thấy không ổn, hắn muốn kêu dừng lại, nhưng Hắc Đào vừa vùi đầu vào bả vai Bạch Liễu hôn lung tung hỗn loạn, vừa thở gấp hổn hển bên tai hắn, "Tôi sẽ không vào."

"Hôn một chút nữa thôi."

"Tôi rất thích em, Bạch Liễu."

......

Cuối cùng cũng vào được trò chơi.

Rồi đến lúc ra khỏi trò chơi thì đã gần 10 giờ.

Bạch Liễu vừa ra khỏi game liền dứt khoát đá văng con thằn lằn bự còn bám trên người mình, hiện giờ hắn đã hoàn toàn khôi phục thể lực nhờ thuốc giải của Phù Thủy Nhỏ —— lúc nãy vào trò chơi, hệ thống liền thông báo hắn chỉ còn 67 điểm HP.

Con thằn lằn đã tiêu hao 33 điểm máu của Bạch Liễu tò tò theo sau Bạch Liễu vào phòng tắm, Bạch Liễu vừa bước vào đã sững người lại.

Gương trong phòng tắm đã vỡ tan nát.

Hắc Đào nhìn theo tầm mắt của Bạch Liễu, nhìn thấy thắc mắc trong mắt Bạch Liễu, y tự nhiên trả lời: "Tối qua lúc tôi c4m vào em ở đây, sau đó thúc m4nh quá nên lưng em đập vào gương..."

"Được rồi." Bạch Liễu bình tĩnh cắt ngang lời giải thích của Hắc Đào, "Câm miệng."

Bạch Liễu nhìn quanh phòng tắm, phát hiện thêm hai viên gạch men lát trên bồn cầu cũng bị ai đó đấm vỡ, hắn vi diệu nhướng mày.

Hắc Đào nghiêm túc thành thật giải thích: "Hôm qua lúc làm ở đây tôi sướng muốn điên lên được, muốn đánh vào cái gì đó để ph4t tiết, là tôi đập vỡ nó đấy."

"Em cũng thấy mà." Hắc Đào thắc mắc, "Em không có ấn tượng à?"

Bạch Liễu: "....."

À, nửa sau đêm qua hình như hắn vẫn luôn l3n đỉnh... sướng đến mức không nhớ gì nữa.

Hôm qua Mộc Kha mới cải tạo trang trí phòng tắm này xong, bây giờ chỉ mới ngắn ngủi một đêm nó đã hư hại bể vỡ cứ như mới xảy ra chiến đấu trong đây.

Bạch Liễu xoa xoa huyệt thái dương nhảy dựng thình thịch, hắn giữ bình tĩnh rửa mặt đánh răng, cũng bắt Hắc Đào rửa mặt đánh răng.

Hai người đối mặt với chiếc gương vỡ, một người thì vẻ mặt lạnh lùng, một người thì chẳng chút biểu cảm chỉ nhanh chóng soạt sọat chà răng, như thể có mối hận qua đêm với chiếc gương vỡ này.

Rửa mặt xong xuôi, lúc chuẩn bị thay đồ ngủ bằng đồ thường ngày cho chính mình và Hắc Đào, Bạch Liễu lại phải đối mặt với một khó khăn không nhỏ.

Đầu tiên, hắn không có bất kỳ bộ quần áo nào để Hắc Đào mặc vừa.

Thứ hai, Bạch Liễu không phải là người thích mua sắm quần áo. Quần áo trong nhà hắn đa số toàn là sơ mi trắng và quần tây. Cùng lắm là thêm được một bộ chính trang mới mà Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đã tặng hôm qua.

Nhưng trong đống quần áo đó Hắc Đào đã làm hỏng hai bộ, bây giờ chỉ còn lại tầm 3, 4 bộ. 3, 4 bộ này cũng không thể là không mặc được, nhưng chúng đã khá lỗi thời và cũ kỹ rồi —— hoặc là bung chỉ, hoặc là rơi nút, mặc ra ngoài có chút không thích hợp lắm.

Bạch Liễu lia mắt nhìn Hắc Đào đang để trần nửa người trên, vụng về gấp mấy cái chăn bông theo mệnh lệnh của hắn, sau đó nhìn điện thoại di động bị đập nát trên bàn đầu giường, rồi tầm mắt quay trở lại tủ quần áo trống rỗng, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ hiếm thấy mà trước đây hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến khi sống một mình.

Mua sắm.

Đồ vật trong căn phòng này không đủ cho hai người ở thì phải.

Tiệm trà sữa trong trung tâm thương mại.

"Cậu nói cái gì?!" Mục Tứ Thành suýt chút nữa là phun luôn ngụm nước có gas trong miệng vào mặt Mộc Kha ngồi đối diện, "Cậu nói Bạch Liễu gọi điện cho cậu, bảo là muốn mua quần áo và một ít đồ dùng hằng ngày nên nhờ cậu giới thiệu chỗ mua á?!!"

"Người đó là Bạch Liễu đấy! Bình thường anh ta mặc quần l0t rạn hết cả thun mà có chịu thay đâu!"

Mộc Kha lặng lẽ ngồi cách xa Mục Tứ Thành rồi cật lực phản đối: "Bạch Liễu rất chăm chút cuộc sống sinh hoạt riêng tư của anh ấy, anh ấy có mặc quần l0t rạn thun đâu."

"Tôi chỉ dùng cách nói khoa trương thế thôi." Mục Tứ Thành cạn lời, cậu ôm mặt, "Đó là Bạch Liễu vắt cổ chày ra nước đó! Anh ta chỉ bỏ 2 đồng 3 hào mua thẻ chó cho chúng ta, thế mà bây giờ lại bảo cậu giới thiệu chỗ mua quần áo."

"Rồi cậu giới thiệu một trong những trung tâm thương mại đắt nhất trong thành phố mà anh ta cũng đồng ý luôn."

Mục Tứ Thành đang ngồi trong quán trà sữa ở một trong những trung tâm thương mại đắt đỏ nhất thành phố, cậu xòe tay ra tỏ vẻ khó tin: "Anh ta bị thứ kỳ quái gì đó bám vào người à?"

"Lẽ ra anh ấy phải mặc quần áo cao cấp sớm hơn." Mộc Kha lắc đầu phản bác, "Quần áo trước đây của anh ấy chất lượng kém quá."

Mục Tứ Thành c4n ống hút, cậu cũng đồng tình với quan điểm này: "Cũng đúng, chất lượng như giẻ lau nhà ấy, lăn lê bò lết trong game từ đó đến giờ mà vẫn không rách cũng kỳ diệu thật. Mấy lần tôi bảo anh ta đổi rồi mà anh ta không chịu, bảo là đổi quần áo thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì, tôi đành phải chịu thua."

Đường Nhị Đả ngồi bên cạnh mù tịt về khoản mua sắm, quần áo trên người anh đều do Bạch Liễu đặt mua, nghiêm nghị mím môi: "... Chất lượng quần áo của Bạch Liễu kém lắm à?"

Mộc Kha cùng Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn anh, đồng thanh đáp: "Cực kỳ kém."

Đường Nhị Đả mặc bộ quần áo đắt tiền mà Bạch Liễu mua giúp, cảm thấy vô cùng có lỗi: "Vậy lát nữa tôi sẽ mua cho cậu ấy."

"Không cần đâu." Ánh mắt của Mộc Kha đột nhiên lạnh lẽo nhưng nụ cười lại càng thêm thân thiện, "Tôi có thẻ thành viên ở tất cả các cửa hàng quần áo đặt may, mua sẽ thuận tiện hơn, để tôi mua cho."

Mục Tứ Thành cười lạnh chế nhạo: "Lần nào cậu cũng trả tiền không tốt lắm đâu, lần này để tôi mời khách đi, tôi cũng định mua quần áo cho Bạch Liễu lâu rồi."

Đường Nhị Đả bên cạnh chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao. "???"

Tôi là ai đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra, sao tự dưng bầu không khí lại đầy mùi thuốc súng như thế này??.

Lưu Giai Nghi ngồi trên băng ghế cao ngậm ống hút trà sữa rột rột trong miệng, cô bé rung chân quay đi chỗ khác, đã quá quen với cảnh tranh sủng của mấy ông anh rồi.

... Hai người kia đã sớm ngứa mắt với bộ đồ cũ kỹ trên người Bạch Liễu, muốn định đổi đồ cho hắn từ lâu, chờ lâu lắm mới có cơ hội như thế này, tuyệt đối sẽ không để thẳng nam Đường Nhị Đả giành lấy.

"Bạch Liễu đến rồi." Lưu Giai Nghi nhìn ra ngoài, đột nhiên thấy Bạch Liễu đang cúi đầu nhìn đồng hồ đi về phía này, sau đó cô bé lại nhìn thấy một người nữa tay trong tay cùng với Bạch Liễu, hai mắt híp lại, "Từ từ, còn một người nữa... "

Sắc mặt Mục Tứ Thành và Mộc Kha nháy mắt lạnh đi.

Đường Nhị Đả cảnh giác gọi tên của người đàn ông đang bám sau lưng Bạch Liễu: "Là Hắc Đào."

Bạch Liễu bình thản mở cửa tiệm trà sữa, giới thiệu ngắn gọn người phía sau: "Hắc Đào, bạn trai của tôi, có cửa hàng quần áo nào thích hợp với anh ấy không?"

- -----oOo------