Lục Dịch Trạm mới giao đạo cụ đề thi cho Sầm Bất Minh phong ấn xong thì vội vàng chuẩn bị vào game để tìm cách giải trừ vĩnh viễn nó, bù đầu bù cổ hai ngày liên tục trong game, đến khi vừa ra đến bên ngoài thì anh nghe tin Bạch Liễu đã xảy ra chuyện, đầu óc lập tức quay cuồng chao đảo.
"Bạch Liễu bỏ đi?" Lục Dịch Trạm ngồi thẫn thờ trên ghế sofa nhà Phương Điểm, nhìn Phương Điểm ngồi đối diện, "... cậu ấy đi đâu được chứ?"
"Em có đến viện phúc lợi hỏi thăm, nhưng cậu ấy không quay về đó." Phương Điểm cúi đầu, tay nắm chặt trên bàn trà, giọng có chút khàn khàn, "... Em cũng đi tìm rồi, nhưng xung quanh trường đều không thấy. "
"Bạch Liễu không về viện phúc lợi, không về trường học, cũng không về đây." Vẻ mặt của Lục Dịch Trạm gần như vô hồn, anh nhìn Phương Điểm nói lẩm bẩm, như thể đang hỏi Phương Điểm cũng như đang tự hỏi chính mình, "Cậu ấy chỉ có thể đi qua lại mấy nơi này thôi."
"Cậu ấy còn đi chỗ nào được nữa chứ?"
Quả thật, giờ đây Lục Dịch Trạm mới bất tri bất giác nhận ra, bởi vì sự can thiệp của mình nên trong dòng thế giới này chỉ có ba nơi là có thể dung chứa Bạch Liễu, nhưng bây giờ cả hai nơi —— trường học và viện phúc lợi đều không chào đón Bạch Liễu, mái nhà của Bạch Liễu chỉ còn duy nhất nơi đây
Nhưng nơi đây lại có hai người đẩy hắn đến hoàn cảnh như bây giờ.
Vậy thì... Bạch Liễu có thể đi đâu được nữa?
Hắn cần tiền để ăn, ở, đi lại và nghỉ ngơi. Hắn lấy tiền ở đâu ra?
Lục Dịch Trạm chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng bàn tay, thở ra một hơi.
Mùa hè thường mưa nhiều, thông thường sau cả chục tiếng sấm đì đùng là chẳng mấy chốc trời đổ mưa tầm tã.
Bây giờ đang là thời gian làm việc, kỳ thi tuyển sinh đại học và trung học phổ thông đang đến gần, học sinh và trẻ em ra chơi game dần thưa thớt, ông chủ tiệm trò chơi điện tử ở phố thương mại nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài trời, khách chơi lại chẳng còn bao nhiêu người thì không khỏi thở dài nghĩ bụng thôi thì hôm nay sẽ đóng cửa sớm.
Ông vừa tắt màn hình lớn ở phố ngoài, vừa đưa tay định kéo cửa cuốn, một bàn tay ướt đẫm nước mưa đã nắm lấy cánh cửa cuốn đang rơi xuống.
Ông chủ sững sờ một lúc, vội mở cửa cuốn lên.
Cơn mưa lớn tạo một lớp sương mù dày đặc trên đường phố, con phố vốn dĩ nhộn nhịp giờ đây trở thành một tấm màn mờ ảo trong mưa và sương mù. Bạch Liễu mặc đồng phục học sinh ướt sũng đứng lặng lẽ trước khung cảnh như vậy khiến người ta cảm giác như hắn không thuộc về thế giới này.
Bạch Liễu nhướng đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn ông chủ: "Hôm nay chú có mở cửa không?"
"... Mở." Ông chủ vốn dĩ muốn nói là đóng cửa, nhưng nhìn bộ đồng phục học sinh ướt đẫm của Bạch Liễu, ông lại đổi ý, "Trước tiên vào đây trú mưa đã."
Bạch Liễu bước vào, hắn quay đầu nhìn về phía ông chủ: "Phần thưởng trò chơi bắn súng lần trước có thể đổi thành tiền được không ạ?"
"Được, đổi lấy 500 tệ." Ông chủ nhìn bộ đồng phục học sinh trên người Bạch Liễu, nhịn không được khuyên nhủ, "Hình như cháu đang học năm ba trung học phải không? Chờ tốt nghiệp xong rồi hãy quay lại đây chơi, đừng trốn học đi chơi làm gì, thi đại học quan trọng hơn cháu ạ."
Bạch Liễu trầm mặc một hồi mới nhạt nhẽo lên tiếng: "Không học được nữa, cháu bị đuổi học rồi."
Ông chủ sửng sốt: "Sao lại bị đuổi học?! Năm nay là năm cuối cấp quan trọng! Cháu bị đuổi học thế này người lớn trong nhà không phản đối sao?"
"Cháu không có người nhà." Bạch Liễu lãnh đạm nói, "Chú mở máy được không?"
Ông chủ sững sờ, muốn hỏi thêm nhưng lại không mở miệng được, chỉ biết thở dài với vẻ mặt phức tạp rồi mở máy cho Bạch Liễu.
"Cháu chơi đi."
Bạch Liễu lễ phép gật đầu: "Cảm ơn ông chủ."
Hắn vén màn đi vào, ngay sau đó tiếng súng chế độ hai người vang lên, ông chủ bên ngoài thở dài cảm xúc lẫn lộn.
..... mới mấy ngày trước đây ông còn nhìn thấy thông điệp "Kim bảng đề danh" của đứa nhỏ này trên vòng đu quay, sao bây giờ lại ra nông nỗi này rồi...
Mà thằng nhóc này cũng tràn trề năng lượng thật đấy, bị đuổi học lại vừa mới dầm mưa xong, bây giờ chơi chế độ 2 người như không có gì.
Ông chủ nhìn tên hai nhân vật đăng nhập trên máy, một tên Hắc Đào một tên Bạch Liễu, không khỏi buồn cười lắc đầu —— quả nhiên vẫn là nhóc con mới tí tuổi đầu, còn bày đặt chọn biệt danh game đối xứng nữa.
Bạch Liễu cầm súng chăm chú nhìn hai nhân vật đang nhảy trên màn hình trò chơi, nhân vật trò chơi Hắc Đào bên cạnh bảo vệ hắn suốt chặng đường, khóe miệng hắn khẽ cong lên.
Một giọng nói rất nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên ngoài bức màn:
"Chào chú, cho cháu hỏi chú có gặp qua học sinh này không ạ?"
Vừa nghe giọng nói đó đồng tử Bạch Liễu co rút lại, nhân vật Hắc Đào trên màn hình lập tức bất động, Bạch Liễu quay phắt người lại nhìn Hắc Đào bên cạnh —— con quái vật vừa chơi bắn súng với hắn mất tăm không thấy đâu nữa.
Bên ngoài màn, giọng nữ nhu hòa vẫn lễ phép hỏi thăm đầy thành khẩn và tha thiết: "Cháu là Phương Điểm, là chị của cậu học sinh trong bức ảnh này, hiện giờ em ấy đang bỏ nhà đi, nếu chú gặp em ấy thì nói cho cháu biết được không? Chúng cháu sẽ hậu tạ."
Giọng ông chủ ngập ngừng có chút ngượng ngùng xấu hổ, cuối cùng ông ta nói, "... Chưa gặp bao giờ."
"Vậy đây là số điện thoại của chúng cháu, nếu ngài gặp em ấy thì gọi cho chúng cháu nhé." Phương Điểm dùng giấy bút loạt xoạt viết lại số điện thoại của mình, "Cảm ơn ngài trước."
"Em ấy rất thích chơi game kinh dị, biết đâu em ấy sẽ đến nơi này."
Bạch Liễu lặng lẽ dựa vào máy trò chơi ngửa đầu ra sau, tóc mái che khuất mắt không thấy rõ biểu cảm của hắn, trong không gian nhỏ hẹp chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng và tiếng nước nhỏ giọt từ đầu tóc quần áo.
Hai nhân vật trong game kinh dị bị rơi máy bay và bị đám zombie lao vào xâu xé không còn nguyên vẹn.
Đợi Phương Điểm rời đi, Bạch Liễu mở màn bước ra, ông chủ lập tức than thở với hắn: "Sao cháu lại bảo trong nhà không có người lớn? Chị gái cháu dầm mưa đi tìm cháu kìa."
Bạch Liễu lãnh đạm nói: "Cám ơn ngài không nói cháu ra."
Ông chủ thở dài: "Mấy chỗ như này phụ huynh học sinh đến tìm con em mình nhiều lắm, không nói ra cũng chỉ vì đạo đức nghề nghiệp cơ bản thôi. Nhưng chị cháu hình như không giống loại phụ huynh như vậy, chị cháu rất lo cho cháu đó."
"Mắt con bé đỏ hoe, có vẻ đã khóc rất nhiều thì phải."
Bạch Liễu lại dừng lại: "Cháu không đạt giải nhất."
"Để xem..." Ông chủ mở màn bước vào "Được giải nhì, cũng không tệ, có muốn đổi tiền không? 200 tệ."
Bạch Liễu gật đầu: "Đổi ạ."
Ông chủ đưa tiền cho Bạch Liễu, ông ta dừng một chút, sau đó thở dài nói: "Cháu vẫn còn là học sinh, lang thang một mình bên ngoài không dễ dàng đâu, tốt nhất vẫn nên về nhà sớm đi."
Bạch Liễu nhận lấy tiền, xoay người rời đi, nghe được lời của ông chủ, bóng lưng dừng một chút, sau đó nói: "Cháu không ở một mình."
"Có người bên cạnh cháu."
Ông chủ hỏi: "Ai vậy?"
Bạch Liễu bình thản đáp: "Hắc Đào."
Ông chủ còn đang sửng sốt, Bạch Liễu đã khuất bóng trong màn mưa và sương mù.
Ông chủ bối rối quay đầu lại, nhìn tên 【 Hắc Đào 】của nhân vật trò chơi đã chết trên mặt đất, lẩm bẩm nghi hoặc: "Nhưng mà Hắc Đào..."
"Là tên là NPC chỉ tồn tại trong trò chơi mà?"
"Đã bốn ngày rồi." Quầng thâm của Lục Dịch Trạm dày như mắt gấu trúc, anh thều thào: "Rốt cuộc Bạch Liễu ở đâu?"
Đến lúc này đây, Lục Dịch Trạm bắt đầu cảm thấy hối hận khi không để Sầm Bất Minh phái một vài người đi theo Bạch Liễu.
Giờ đây anh phải dành một phần ba thời gian để lo lắng không biết Bạch Liễu có xảy ra chuyện gì hay không, một phần ba thời gian khác lo lắng Bạch Liễu có gây chuyện cho người khác hay không, còn lại thời gian là giải quyết chuyện đạo cụ đề thi đại học, trò chơi, viện phúc lợi và trường học, hận bản thân không thể tách ra thành 64 mảnh để có thể xử lý tất cả mọi thứ.
Không thể dùng người của Sầm Bất Minh. Lỡ như bọn họ tìm được Bạch Liễu, nhầm lúc Bạch Liễu đang làm gì đó, Sầm Bất Minh chắc chắn sẽ một phát bắn chết Bạch Liễu.
Cũng không thể báo án với cảnh sát. Hiện tại vụ việc gian lận đề thi liên quan đến Bạch Liễu vẫn chưa x4c minh xong, nếu báo cáo sẽ vô tình kéo hắn vào quá trình điều tra. Lại càng không thể huy động dị đoan và sử dụng đạo cụ trò chơi để tìm kiếm Bạch Liễu, mọi dị đoan đều có liên quan đến hắn, một khi tìm thấy hắn rồi thì Bạch Lục cũng có thể thông qua dị đoan để ảnh hưởng Bạch Liễu.
Bạch Liễu là đứa trẻ đặc biệt nhất trên thế giới, và một "phụ huynh" ba đầu sáu tay như Lục Dịch Trạm cũng đành phải chịu thua, không còn lựa chọn nào khác ngoài biện pháp thông thường và mệt mỏi nhất để tìm kiếm con em bỏ nhà ra đi —— đó chính là anh và Phương Điểm tự mình lê thân đi tìm từng nơi một.
Nhưng anh và Phương Điểm tìm muốn điên lên luôn rồi mà vẫn chưa tìm thấy Bạch Liễu.
Bạch Liễu rất thông minh, nếu người này thật sự không muốn bị phát hiện, thì cho dù Lục Dịch Trạm dùng hết những cách trên cũng khó tìm được hắn.
Lục Dịch Trạm tìm mòn mỏi mấy ngày liên tục, không biết đã mấy ngày trôi qua, cuối cùng Phương Điểm cũng mang về một tin tốt và một tin xấu:
"Em tìm thấy Bạch Liễu ở quán cà phê Internet bên cạnh." Phương Điểm nói, "Nhưng cậu ấy không muốn trở về."
Mắt Lục Dịch Trạm sáng rỡ lên chưa đầy một giây thì tâm lại như tro tàn, xụi lơ trên sô pha suýt nữa bật khóc: "Tại sao!"
"Mọi chuyện giải quyết xong rồi mà!"
Hai người đã tốn rất nhiều công sức để tìm ra chuyện hiệu trưởng lén lút muốn theo dõi học sinh, chứng minh được chính Bào Khang Nhạc đã ép Bạch Liễu đánh cược, đồng thời cũng nhờ được Hầu Đồng làm chứng, có thể nói là nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, thành công rửa sạch hiềm nghi cho Bạch Liễu.
Tiếp đó khi hỏi Bào Khang Nhạc tại sao cậu ta lại muốn vu oan Bạch Liễu, người này ấp úng không nói được lý do tại sao. Nhưng lúc thẩm vấn Hứa Vi thì cô ta lại không giữ mồm giữ miệng được, vô tình tiết lộ thông tin, thú nhận những chuyện hiệu trưởng đã bí mật làm với học sinh.
Tức khắc mọi chuyện chấn động toàn trường, từ trên xuống dưới đều bị điều tra nghiêm khắc và cẩn thận. Hiệu trưởng và Hứa Vi, hai con chó già không xứng đáng làm giáo viên đã bị đuổi việc ngay lập tức.
Bào Khang Nhạc cũng bị cho thôi học và bị kỷ luật nặng.
Về phía Sầm Bất Minh, Lục Dịch Trạm cũng đã tìm ra cách giải quyết đạo cụ【Làm sai đề thi đại học】 trong trò chơi và niêm phong thành công dị đoan. Ngoài ra, Lục Dịch Trạm cũng xóa ảnh hưởng của dị đoan trên người nữ sinh bị hại trước đó và sử dụng đạo cụ để xóa mờ một phần ký ức của đối phương. Giờ đây đối phương cho rằng những gì mình nhìn thấy khi ngã xuống chỉ là ảo ảnh.
Lục Dịch Trạm vốn dĩ cũng muốn loại bỏ ảnh hưởng đối với Bào Khang Nhạc, nhưng trạng thái tinh thần của người này bây giờ rất tệ, cũng không biết hiệu quả của việc loại bỏ có tốt không.
Toàn bộ trường trung học tư thục Kiều Mộc từ trên xuống dưới đã được quét dọn sạch sẽ, hồ thi đại học trên núi bị lấp đầy, khu học sinh xuất sắc trên núi cũng bị giải tán. Người tiếp nhận trường tư thục Kiều Mộc hiện nay là một giáo viên lớn tuổi đức cao vọng trọng, còn tiếp quản lớp của Bạch Liễu là một giáo viên dạy tiếng Anh trẻ tuổi, nghe nói là học trò thân cận của vị giáo viên lớn tuổi kia, rất có năng lực và phẩm chất đạo đức cũng rất tốt, vừa nhậm chức liền tìm gặp bọn Lục Dịch Trạm để hỏi thăm tình hình của Bạch Liễu, còn nhiệt tình tham gia tìm kiếm Bạch Liễu mấy ngày liền.
Mọi thứ đều đang tốt đẹp.
Ngoài hai người họ ra thì nhiều người khác cũng đang mong chờ sự trở lại của Bạch Liễu, Hầu Đồng, các đồng đội khác trong đội bóng chuyền Phương Điểm và giáo viên tiếng Anh mới được bổ nhiệm.
Giờ đây Bạch Liễu sẽ không bao giờ cô đơn ở trường trung học Kiều Mộc như trước nữa.
Nhưng Bạch Liễu lại không muốn quay về.
"Em có nói chuyện với Bạch Liễu." Phương Điểm ôm mặt, cô có vẻ đang suy nghĩ nhưng cũng có vẻ mê man, ánh mắt có chút tán loạn, "Cậu ấy nói với em là cậu ấy muốn sống một mình."
"Cậu ấy cảm thấy sau khi nghỉ học như thế này thì sống một mình cũng ổn."
"Cậu ấy không đặt quá nhiều kỳ vọng vào trường trung học hay đại học, cũng không hứng thú với cái gọi là người thường và sống như những người thường, nhưng nếu sau này phải cô độc thì cậu ấy đã quen sống thế rồi, còn rất chờ mong nữa."
Phương Điểm ngẫm nghĩ: "Em nghĩ cậu ấy nói thật, nhưng em cũng có cảm giác hình như cậu ấy không muốn sống một mình."
"Ý em là sao?" Lục Dịch Trạm cau mày hỏi.
Phương Điểm hít sâu một hơi: "Em cảm giác... có cái gì đó mà em không nhìn thấy."
"Ở bên cạnh cậu ấy mỗi khi cậu ấy ở một mình."
Trong căn phòng cho thuê yên tĩnh, Bạch Liễu nằm trên chiếc giường gỗ một mình.
Trước đó hắn sống trong một quán cà phê Internet bị Phương Điểm tìm được, vốn dĩ cô đã rời đi rồi nhưng cuối cùng lại quay trở lại, bảo là nếu hắn không muốn về thì cũng không sao, nhưng không thể ở trong tiệm internet như thế này được, sau đó cô thuê cho hắn một căn phòng nhỏ, để hắn vào ở tạm trong đó.
Bạch Liễu nằm dài trên chiếc giường gỗ, mắt hắn nhìn chùm chìa khóa trên chiếc bàn nhỏ đối diện —— đó là chìa khóa mà Phương Điểm đã để lại cho hắn lúc tìm được hắn trong tiệm net.
Hắc Đào nằm dài trên bàn bên cạnh chùm chìa khóa cũng đang nhìn hắn.
Căn phòng yên tĩnh và tối tăm, Bạch Liễu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đen nhánh của Hắc Đào từ từ biến thành màu xanh bạc kỳ lạ và thân thể của y ngày càng trở nên trong suốt.
"Tôi đi đây," hắn nghe Hắc Đào nói.
"Tại sao?" Bạch Liễu hỏi, "Tôi vẫn còn một mình, tại sao cậu có thể rời đi?"
Hắc Đào chớp mắt rất chậm: "Nhưng cậu sẽ đi sớm thôi."
Bạch Liễu lãnh đạm: "Cậu không cần quyết định giúp tôi."
Giọng của Hắc Đào rất khẽ: "Bởi vì tôi không muốn cậu cô đơn, Bạch Liễu."
Y từ từ đứng dậy, đi tới ôm Bạch Liễu đang nằm trên giường gỗ vào lòng, dịu dàng nói:
"Trong tương lai sẽ có rất nhiều, rất nhiều người xung quanh cậu. Tôi biết điều đó làm cậu hạnh phúc, vì vậy tôi hy vọng hạnh phúc sẽ nhanh đến với cậu."
"Vậy nên tôi không muốn cậu cô độc lâu như thế."
Hắc Đào ôm chặt Bạch Liễu: "Trở về đi."
"Chúng ta thỏa thuận với nhau nhé, tôi hứa với cậu, sau này tôi nhất định sẽ đến bên cậu, sẽ vĩnh viễn đi theo cậu từ cái nhìn đầu tiên, không bao giờ biến mất nữa."
Bạch Liễu nắm chặt bả vai Hắc Đào, ánh mắt của hắn dần dần trôi đi.
Hắn lướt qua vai Hắc Đào, nhìn chùm chìa khóa trên bàn, im lặng hồi lâu, sau đó Bạch Liễu nhắm mắt lại, ôm lấy vai Hắc Đào, khẽ ừ một tiếng.
Bạch Liễu đã trở lại.
Nhân vật chính trong sự kiện chấn động toàn trường trở lại khiến cuộc sống của mọi người trong trường trung học tư thục Kiều Mộc đều ồn ào náo nhiệt một thời gian, thế nhưng cuộc sống riêng của hắn thì lại êm đềm trôi qua không chút sóng gió.
À cũng không gọi là êm đềm lắm, thật ra hắn đã trở thành nhân vật tâm điểm của công chúng mới đúng.
Sau khi khu dạy học trên núi bị hủy bỏ, Lục Dịch Trạm và Phương Điểm xuống núi học cùng mọi người. Cứ hễ rảnh rỗi không có việc gì để làm thì hai người lại chạy đến lớp rủ Bạch Liễu đi ăn, đi học, chơi bóng và làm bài tập về nhà. Hầu Đồng thì luôn tìm dịp gặp riêng, nói chuyện với Bạch Liễu nhưng hết giờ học là thấy hắn toàn bị Phương Điểm kéo đi, cô giận đến mức phát hờn lên mà vẫn không làm gì được.
Giáo viên mới của lớp rất quan tâm đến Bạch Liễu. Cô đối với Bạch Liễu rất thân thiện nhưng cũng không đến mức quá lố bịch, thông thường cô sẽ ghi chú giúp hắn một số các điểm cần lưu ý trong đề thi để hắn phát huy tốt hơn.
Viện phúc lợi trợ cấp cho Bạch Liễu 8 tệ mỗi đêm, vừa vặn đủ ăn một tô mì thịt bò.
Lục Dịch Trạm và Phương Điểm sẽ bù tiền để mua thêm một quả trứng cho hắn, vì vậy chỉ ngắn ngủi trong vòng 50 ngày Bạch Liễu đã tăng cao rõ rệt.
Hắn không còn cô đơn, hay nói cách khác, hắn không còn cơ hội ở một mình nữa, xung quanh hắn có quá nhiều người, và rất ít khi hắn ở một mình.
Có khi Bạch Liễu ngồi một mình ở bồn hoa dưới lầu, trên tay cầm hai cây kem, nhưng hắn chỉ ăn một cây, còn một cây chừa lại, cũng không biết là để dành cho ai ăn. Nhưng sự đơn độc như vậy thường rất hiếm.
Chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mùa hè ánh nắng chói chang, hôm nay trời nóng như thiêu đốt, ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đã dậy từ sáng sớm để rủ Bạch Liễu đi ăn sáng. Khuôn mặt Lục Dịch Trạm tái nhợt vì lo lắng, trước khi đưa Bạch Liễu vào phòng thi vẫn liên tục dặn dò: "Nhớ ghi đáp án vào phiếu trả lời! Xong rồi kiểm tra lại ít nhất 2 lần nhé!"
Dặn dò Bạch Liễu xong, Lục Dịch Trạm theo bản năng muốn rời khỏi trường học, đến khu phụ huynh bên ngoài để chờ Bạch Liễu thi đại học.
Phương Điểm bật cười, túm lấy Lục Dịch Trạm đang căng thẳng đến mức đầu óc lú lẫn cả lên, khua tay múa chân bước ra ngoài: "Anh đứng lại dùm em cái!"
"Hôm nay có phải một mình Bạch Liễu thi đại học đâu, anh cũng phải thi cơ mà, đi qua khu phụ huynh làm gì hả!"
"À!" Lục Dịch Trạm vỗ trán cái bốp, "Anh quên mất mình cũng phải thi đại học, chỉ nhớ hôm nay là ngày thi đại học của Bạch Liễu."
Bạch Liễu: "....."
Cuối cùng đổi thành Bạch Liễu đưa thí sinh Lục Dịch Trạm đang lo đến mức xoắn xít cả lên vào phòng thi, còn tranh thủ dặn dò ngược lại đối phương: "Nhớ tô vào phiếu trả lời đó, tiểu Lục!"
"Cậu cũng vậy!" Lục Dịch Trạm rơm rớm nước mắt nắm lấy tay Bạch Liễu, "Thi đại học nhất định sẽ thuận lợi!"
Phương Điểm cũng nắm lấy tay hai người họ, cô cười rạng rỡ: "Đương nhiên, Bạch Liễu của chúng ta thi đại học nhất định sẽ thuận lợi!"
Bạch Liễu nhìn Phương Điểm và Lục Dịch Trạm vẫy tay chào tạm biệt mình rồi bước vào phòng thi, hắn không quay lại ngay mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người rồi đứng lặng một lúc.
Khi bóng lưng hai người dần khuất, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Hắc Đào nắm tay Bạch Liễu, Bạch Liễu chậm rãi nắm lại.
Trước phòng thi đại học người ra kẻ vào liên tục, chỉ riêng Bạch Liễu đứng sững một chỗ, tay cầm thứ gì đó, mọi người không ngừng lướt qua hắn mỉm cười chào hỏi:
"Bạch Liễu, thi đại học cố lên nha!"
"Bạch Liễu, tiến lên!"
"Cố lên, Bạch Liễu, cậu làm được!"
Mỗi khi có người mỉm cười chào hỏi Bạch Liễu và chúc phúc cho hắn, Hắc Đào bên cạnh Bạch Liễu sẽ biến mất trong giây lát, nhưng ngay sau khi người chào hắn rời đi, Hắc Đào sẽ quay lại và tiếp tục nắm tay Bạch Liễu.
Vì vậy lẫn khuất trong đám đông, Hắc Đào trong tay Bạch Liễu giống như một bộ phim nhựa cũ kỹ chiếu ra hình ảnh lỗi thời cứ chập chờn lúc có lúc không, đường nét của y mơ hồ, xuất hiện rồi biến mất dưới ánh sáng mặt trời, giống như một ảo ảnh của một con quái vật do người tạo ra, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nhân vật chính của câu chuyện cổ tích.
Nắm tay hắn thật chặt khi hắn ở một mình, và lặng lẽ buông tay khi hắn không còn cô đơn.
Bạch Liễu bước vào phòng thi tiếng Anh cuối cùng, con quái vật đứng ngoài cửa sổ nhìn chăm chú Bạch Liễu đang cúi đầu viết bài, cứ mãi nhìn như thế từ đầu đến cuối không hề rời mắt.
Vào lúc tiếng chuông báo kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học vang lên, Bạch Liễu vô thức quay đầu nhìn con quái vật ngoài cửa sổ.
Y đã biến mất.
Đầu óc Bạch Liễu phản ứng chậm chạp một hồi, hắn chợt nhớ ra lúc trước hắn đã nói với Hắc Đào rằng, sau khi thi xong nhất định hai người Phương Điểm sẽ đến tìm hắn, vì vậy yêu cầu Hắc Đào đợi hắn ở bàn bóng bàn chứ không phải bên ngoài phòng học.
Chắc hẳn là y đến bàn bóng bàn rồi, Bạch Liễu nghĩ thầm.
Quả nhiên thi xong Phương Điểm đến tìm hắn. Cô hào hứng hỏi Bạch Liễu thi như thế nào, Bạch Liễu bảo là cũng bình thường thôi, sau đó Phương Điểm cổ vũ, nói là chút nữa chúng tôi sẽ đi mua sắm để ăn mừng, còn Lục Dịch Trạm vui đến khóc luôn tại chỗ.
Chẳng bao lâu Lục Dịch Trạm và Phương Điểm đã bị bạn cùng lớp kéo đi, Bạch Liễu có thời gian rảnh rỗi một mình, hắn trở về chỗ ngồi trong lớp, lấy ra một bó que gỗ dưới bàn học.
Hắn để dành tổng cộng được mười que gỗ, vừa vặn đổi được hai cây Cornetto.
Trong phòng học mọi người đang thảo luận sôi nổi, có vài người thì lén lút trốn ở đâu đó để tỏ tình với nhau, Bạch Liễu chẳng có chút biểu cảm nào, hắn lướt qua đám người đi thẳng về bồn hoa phía dưới.
Hắn đến căn tin dùng 10 que gỗ đổi lấy 2 cây Cornetto vị dâu, rồi đứng đợi bên cạnh bàn bóng bàn dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Bàn bóng bàn là một góc rất bí mật, cho nên mặc nhiên nó trở thành thánh địa hẹn hò của các cặp đôi yêu nhau để tránh khỏi sự dò xét của trưởng khoa. Nhưng giờ ai cũng thi xong đại học rồi, chuyện tình cảm lén lút đều có thể phơi bày giữa bàn dân thiên hạ, thầy cô giáo và phụ huynh cũng không thèm quan tâm nữa, vì vậy nơi thánh địa hàng đầu của các đôi lứa giờ đây vắng hoe, không một bóng người.
Trên sân thể dục đầy nam nữ rượt đuổi nhau, cười nói rôm rả. Dưới bóng cây dưới bàn bóng bàn chỉ có một chàng trai 18 tuổi cầm hai cây kem đợi người đến. Hắn đã từng ngồi đây dưới cơn mưa tầm tã, bình thản nghĩ cách giết người, cũng đã từng ngồi đây ôm chặt một con quái vật không tồn tại, tránh né ánh đèn pin từ xa rọi tới.
Nhưng hiện tại, hắn đang cầm hai cây kem Cornetto hương vị dâu tây mà quái vật muốn ăn nhất, bình thản chờ ở đây, chờ y xuất hiện rồi cả hai cùng nhau ăn kem, ăn xong rồi lại nói với y rằng.
Nói với y rằng tôi thích cậu. Ở bên cạnh tôi thêm chút nữa rồi hãy đi.
Giống như bất kỳ chàng trai 18 tuổi nào hay nói với người yêu của mình —— Anh thích em, ở bên anh một lúc rồi hãy đi nhé.
Tôi đã nói những gì cậu thích nghe và mang món cậu thích ăn, vậy cậu có thể rời đi muộn hơn một chút được không, vì tôi vẫn còn một mình?
Mây trắng và chim bay trên bầu trời xanh, nam sinh áo trắng dưới bóng cây xanh, chờ rồi lại đợi, chờ từ lúc nắng như thiêu đốt đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến khi trời chạng vạng, chờ đến khi kem trên tay đã tan chảy hoàn toàn mà con quái vật vẫn chưa đến.
Nó vẫn chưa nghe được điều nó thích nghe, chưa ăn được vị kem nó thích ăn, thậm chí không nói lời tạm biệt, cứ thế mà đi rồi ư?
Đợi đến khi sau này gặp nó rồi, hắn nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho nó đâu.
Bạch Liễu chậm rãi hạ bàn tay đang cầm cây kem xuống, hắn bình thản nhìn về phía xa, nói:
"Tôi thích cậu, Hắc Đào."
- -----oOo------