Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 502




Vậy con không giết Bào Khang Nhạc sao?" Bạch Lục mỉm cười có chút kinh ngạc, "Con nghĩ cách giết nó nhiều lần như vậy, hiện tại cơ hội bày ra trước mắt con rồi đấy."

"Tại sao con lại dừng tay?"

"Trò chơi giữa tôi và cậu ta không bao gồm việc giết cậu ta." Bạch Liễu ngẩng đầu, giọng điệu đều đều, "Tôi thấy ông đủ rồi, nếu như ông không còn chuyện gì muốn nói với tôi nữa thì trở về đi."

Bạch Lục nhìn chằm chằm Bạch Liễu một hồi lâu, sau đó hơi lùi lại nửa bước, cúi đầu chào tạm biệt: "Vì con đã hứa nguyện với ta, vậy thì sẽ như con mong muốn."

Một cánh cửa màu xanh bạc xuất hiện sau lưng Bạch Lục, bóng dáng ông ta dần dần bị cánh cửa nhấn chìm, ông ta mỉm cười nhìn Bạch Liễu nhưng giọng điệu có phần thích thú mới lạ:

"Con quan tâm đến Hắc Đào như vậy, nhưng lại chọn không tham gia vào trò chơi."

"Con căm ghét Bào Khang Nhạc như vậy, nhưng lại chọn không giết nó."

"Bạch Liễu, con có biết một kẻ xấu xa bẩm sinh như con muốn làm người tốt thì sẽ bị quả báo không?"

Gương mặt tươi cười của Bạch Lục hoàn toàn bị nhấn chìm sau cánh cửa, nước hồ đông đặc trong phút chốc lại phủ xuống nhấn chìm Bạch Liễu và Bào Khang Nhạc, cả hai bị dạt vào bờ.

Bạch Liễu nắm bệ đúc leo lên, sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất, cúi đầu ho khan một ngụm nước hồ.

Các đội viên đội 2 Cục quản lý dị đoan ẩn mình trong rừng rậm lập tức giương súng nhắm vào Bạch Liễu, bọn họ thì thầm bàn luận: "Ra rồi!"

"Vào game chưa?"

"Nhìn không thấy."

"Chờ đã, nhìn tay của hắn! Trên tay hắn có đề thi! Là đạo cụ trò chơi!"

Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm đang ngồi xổm gần nhau trong rừng rậm, ánh mắt không xê dịch nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu đang quỳ trên mặt đất. Sầm Bất Minh nheo mắt lại, anh ta vô thức xoa xoa chiếc nhẫn tử thần của mình, hơi thở Lục Dịch Trạm gần như ngừng lại, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

"Bạch Liễu..." Tiếng kêu cứu yếu ớt của Bào Khang Nhạc vang lên từ phía sau Bạch Liễu, "Cứu, cứu tôi!"

Bạch Liễu quay đầu lại, một tay Bào Khang Nhạc nắm lấy mép hồ, trên cổ cậu ta vẫn còn dây rối trong suốt, dây rối dẫn đến cánh cửa màu xanh bạc dưới đáy hồ đang đóng lại, thế nên Bào Khang Nhạc bị mắc kẹt không thể bò lên hồ, cậu ta sắp chết đuối.

Một khi cánh cửa biến mất, dây rối cũng sẽ biến mất, bằng chứng duy nhất cũng không còn nữa, Bào Khang Nhạc sẽ lặng yên chết chìm thần không biết quỷ không hay.

Cậu ta bị nghẹt thở mặt mũi đã xanh tím cả lên, hoảng sợ kêu cứu, bật khóc kêu gào thảm thiết: "Bạch Liễu, kéo tôi lên với!"

"Tôi sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa! Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi mà!"

Bào Khang Nhạc khóc đến nỗi tay dần buông lỏng ra vì mệt mỏi.

Bạch Liễu đứng trên bờ hồ, hắn bình tĩnh hạ mắt nhìn Bào Khang Nhạc đang giãy giụa trong hồ, bọt nước trên hàng mi dài và ống quần, gấu áo sơ mi thi nhau chảy xuống dưới.

Những suy nghĩ trong đầu hắn nháy mắt trở nên bình lặng.

Vị thần kỳ lạ tên Bạch Lục đó nói đúng, rất nhiều lần hắn đã nghĩ đến việc gi3t gi3t Bào Khang Nhạc.

Không riêng gì Bào Khang Nhạc, Bạch Liễu cũng đã nghĩ đến việc giết rất nhiều người, bạn học trong lớp, Hứa Vi, hiệu trưởng, và thậm chí cả nhân viên bán hàng trong cửa hàng bán vật phẩm phim ảnh kia nữa.

—— Bởi vì hắn muốn bộ đồ thú bông đó. Kiếm tiền quá chậm lại không hiệu quả, trong chớp mắt đó Bạch Liễu quả đúng là nảy sinh ý định muốn giết người.

Ý định đó nhảy ra trong đầu hắn cũng thật tự nhiên như ăn cơm uống nước mỗi ngày vậy. Từ lâu Bạch Liễu đã biết hắn không phải là người bình thường. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào Bạch Liễu cũng đều bị loại trừ và xa lánh, có lẽ là vì cơ chế cảnh giác trong tiềm thức của con người đã nhận thức được nguy cơ mà Bạch Liễu sẽ gây ra cho họ.

Không giết người đã là sự kiềm chế dục v0ng bản thân của Bạch Liễu, nhưng nếu bảo hắn vươn tay cứu người, còn cứu một người mà hắn đã nhiều lần nghĩ đến việc gi3t gi3t?

Bạch Liễu nhìn Bào Khang Nhạc, trong mắt không chút cảm xúc.

Hắn nghĩ, tại sao?

Tại sao Bào Khang Nhạc đã biết hắn là loại người như vậy mà vẫn mong chờ hắn cứu mình?

"Đừng giết tôi!" Bào Khang Nhạc bật khóc, "Đừng để tôi chết!!

"Cậu bỏ qua cho tôi rồi mà! Bạch Liễu, Bạch Liễu, tôi biết cậu là người tốt! Cậu đưa tay kéo tôi lên với!"

Trong rừng rậm, Sầm Bất Minh vô cảm giơ tay lên, họng súng dựng đứng, Lục Dịch Trạm nhìn chằm chằm Bạch Liễu, lồng nguc phập phồng kịch liệt, anh khàn giọng nói: "Chờ mười giây, mười giây nữa chúng ta sẽ qua đó cứu người!"

Sầm Bất Minh mặt không cảm xúc, bắt đầu nhấn đếm ngược.

"10."

"......3."

Bạch Liễu đột nhiên cử động, hắn bước lên bệ đúc, nắm lấy vai Bào Khang Nhạc rồi kéo cậu ta ra khỏi hồ như kéo một con heo rơi xuống nước, ném phịch cậu ta xuống đất.

Bào Khang Nhạc vừa nôn vừa ho điên cuồng, ngã lăn ra đất co giật, đôi mắt hoàn toàn tan rã, chỉ vô thức nhìn Bạch Liễu, run giọng nói:

"Cảm.. cảm ơn."

Lục Dịch Trạm gục xuống ngồi trên mặt đất, anh thở ra một hơi dài, bộ đồng phục học sinh trên người ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ánh mắt lạnh lùng Sầm Bất Minh ghim chặt trên khuôn mặt tái nhợt đẫm nước của Bạch Liễu một lúc lâu rồi mới giơ tay yêu cầu tất cả các thành viên trong đội hạ súng xuống.

Bạch Liễu chỉ lãnh đạm nhìn Bào Khang Nhạc đang co giật trên mặt đất, thờ ơ: "20.000 tệ, một tuần nữa bắt đầu học lại thì mang đến đây, thiếu một đồng tôi giết cậu thật đấy."

Bào Khang Nhạc run bắn người, cậu ta ngượng ngùng gật đầu: "... Tôi biết rồi."

"Đi đi." Bạch Liễu vô cảm đạp Bào Khang Nhạc một cái, "Trước khi trường học mở cửa trở lại, đừng để tôi gặp lại cậu."

Bào Khang Nhạc lồm cồm bò xuống núi. Bào Khang Nhạc vừa rời đi, Bạch Liễu chậm rãi ngồi bệt trên mặt đất, hắn dựa vào thành hồ, ngẩng đầu nhắm mắt hít một hơi dài, đầu ngón tay trắng nõn nhăn nhúm ướt đẫm, run rẩy.

Nước là một thứ thật đáng ghét.

Ngạt thở trong nước là trải nghiệm ít được yêu thích nhất trong cuộc đời của hắn, chán ghét không gì sánh được.

Lục Dịch Trạm liên tục khom lưng cúi đầu với Sầm Bất Minh, miệng thì bô la ba la lời hay ý đẹp, vừa đấm vừa xoa để đuổi khéo bọn Sầm Bất Minh và đội viên đội 2 sắc mặt âm u quỷ dị rời đi, sau đó mới quay lại nhìn Bạch Liễu mặt mũi trắng nhợt không còn chút máu đang ngồi cạnh hồ thi đại học.

Xuống hồ rồi lại cứu người, xem ra trong khoảng thời gian ngắn chắc là thân thể, đầu óc bị chấn động không nhẹ.

Đã ghét nước thì đừng cố thể hiện vậy chứ...

Vẻ mặt Lục Dịch Trạm phức tạp, anh thở dài một tiếng, sau đó đi ra khỏi bóng cây, anh ngồi xổm bên cạnh Bạch Liễu, cúi người đưa tay ôm Bạch Liễu trên vai, ẵm lấy Bạch Liễu nửa tỉnh nửa mê.

Đầu óc choáng váng của Bạch Liễu lập tức tỉnh táo lại, nhưng sau khi nhận ra ai tới, thân thể căng thẳng của hắn lại thả lỏng, khàn giọng kêu lên, "Lục Dịch Trạm?"

"Là tôi." Lục Dịch Trạm vỗ lưng Bạch Liễu, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi đưa cậu xuống núi."

Bạch Liễu trầm mặc một lúc: "... đừng nói Phương Điểm là tôi đến hồ thi đại học."

Lục Dịch Trạm không khỏi dở khóc dở cười: "Làm sao tôi giấu cô ấy được chứ! Cô ấy thông minh như vậy, nhìn một cái là biết ngay!"

"Giúp tôi gạt chị ấy đi." Bạch Liễu nói.

Lục Dịch Trạm nói, "Chuyện của tôi tôi còn không lừa được, sao mà giúp cậu..."

Hai người hiểu ý ngầm không thảo luận về một số chuyện nào đó.

Ví dụ, tại sao Bạch Liễu lại xuất hiện ở hồ thi đại học?

Ví dụ, tại sao bảo là Lục Dịch Trạm quay trở về viện mồ côi lại xuất hiện ở hồ thi đại học?

Hai người nói lan man vu vơ một số chủ đề hàng ngày. Lục Dịch Trạm giữ chặt bả vai Bạch Liễu, bước từng bước trầm ổn không run rẩy, đưa Bạch Liễu 18 tuổi mỏng manh yếu ớt, đứa trẻ mà anh đã nhìn lớn lên, từ chỗ mai phục đầy súng ống sẵn sàng hạ gục hắn, xuống núi thong thả an toàn.

Lúc đến cánh cổng sắt lớn, Lục Dịch Trạm vỗ vỗ vai Bạch Liễu, anh cười: "Cậu đừng lo thứ đồ vật trong hồ thi đại học."

"Tôi sẽ tìm cách giải quyết nó. Kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu nhất định sẽ diễn ra suôn sẻ."

Anh nói xong vẫy vẫy tay, xoay người đi lên núi.

Bạch Liễu cầm mấy thanh đường glucose và một số đồ ăn vặt mà Lục Dịch Trạm đưa cho hắn rồi tự mình quay lại ký túc xá. Hắn vừa mới vừa nhấm nháp một ít, lấy lại được chút sức lực, thế nên lúc đẩy cửa ra bị một bóng người to lớn nhào tới ôm lấy cũng miễn cưỡng lui về sau hai bước, không bị ngã xuống đất.

Hắc Đào gối đầu lên nguc Bạch Liễu, ôm chặt lấy hắn, buồn bã nói: "Sao đến bây giờ mới về?"

Bạch Liễu đẩy y ra: "Để tôi tắm rửa thay quần áo trước đã."

Đợi Bạch Liễu tắm nước nóng và thay quần áo xong, Hắc Đào đã nằm sẵn trên giường lẳng lặng nhìn Bạch Liễu, bên cạnh còn ân cần chừa lại một khoảng trống cho hắn.

Bạch Liễu đang lấy khăn lau tóc: "..."

Cứ như ánh mắt của một chú chó đơn phương làm lành với hắn sau khi cả hai cãi nhau vậy...

Thế nhưng Bạch Liễu vẫn tiến lại gần, hiếm khi hắn không tỏ ra ghét bỏ đuổi Hắc Đào xuống đất, mà ngược lại còn ngã lăn ra ở trên giường, đè chặt Hắc Đào trong lòng nguc, ôm lấy Hắc Đào.

Hắc Đào cứng người không dám nhúc nhích, cơ thể y nháy mắt căng như dây đàn.

Hiếm thấy Bạch Liễu chủ động như thế này.

Bạch Liễu giơ tay đánh khẽ y, bởi vì đầu vùi vào nguc Hắc Đào nên giọng nói phát ra có chút ồm ồm: "Cứng quá, cộm hết cả người tôi rồi, thả lỏng ra nào."

Vừa nói xong thì hắn im bặt, sững người lại một chút, hơi hơi hé miệng muốn giải thích, nhưng Hắc Đào lại chẳng có chút phản ứng nào. Y chỉ ừ khẽ một tiếng rồi chậm rãi thả lỏng người ra, sau đó ôm chặt lại Bạch Liễu trong lòng mình.

Hai người im lặng trong chốc lát.

"Cậu nhất định phải đi sao?" Bạch Liễu đột nhiên lên tiếng, giọng nói vẫn thản nhiên như thường.

Hắc Đào ừ một tiếng: "Có thể tôi sẽ tồn tại được khoảng..."

Bạch Liễu đột ngột lạnh lùng ngắt lời Hắc Đào: "Không cần nói cho tôi biết đâu."

Hắn chậm chạp cong người lên, cuộn tròn vào trong vòng tay, vùi đầu vào vai của Hắc Đào, những ngón tay mảnh mai của Bạch Liễu để trước người Hắc Đào nhẹ nhàng cuộn lại, hắn cất tiếng khẽ khàng như thể hơi thở đang nỉ non:

"Tôi không muốn đếm ngày chờ cậu rời đi."

"... Cảm giác giống như tội phạm sắp bị hành quyết vậy, tôi không thích điều đó."

"Vậy cậu thích tôi nói gì với cậu?" Hắc Đào hỏi.

Bạch Liễu rũ mắt xuống: "Nói cho tôi biết, tương lai cậu sẽ xuất hiện bên cạnh tôi."

"Chúng ta giao dịch với nhau đi."

"Tôi hứa sẽ duy trì trạng thái cô độc một mình cho đến khi cậu xuất hiện."

"Nhưng đổi lại,  cậu không thể rời đi được nữa."

- -----oOo------