Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 471




【 người chơi Bạch Liễu đăng nhập phó bản 《 Trường trung học tư thục Kiều Mộc 》】

【Trường trung học tư thục Kiều Mộc là một trường trung học tư thục nổi tiếng với tỷ lệ học sinh nhập học rất cao. Trường có trang thiết bị đầy đủ và cơ sở vật chất tiên tiến. Có hơn 10.000 giáo viên cùng học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông đã hợp tác với sở giáo dục địa phương. Đây là một trường trung học xuất sắc với các giáo viên cực kỳ ưu tú. 】

【Nhưng thời gian gần đây, trường trung học tư thục Kiều Mộc thường xuyên xảy ra tai nạn. Đầu tiên là một nữ sinh trung học chết đuối trong hồ nhân tạo phía sau núi sâu chưa đầy một mét. Sau đó, học sinh trung học lần lượt tự tử tại nhà. Học sinh bắt đầu đồn đãi trường học có ma khiến mọi người đều hoảng loạn, Vì vậy nhà trường đành phải cho nghỉ học một tuần để học sinh điều chỉnh tâm lý trở lại chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học sắp tới. 】

【Bạn là học sinh năm cuối của trường trung học tư thục Kiều Mộc. Sau một tuần nghỉ học, bạn quay lại ngôi trường nơi 17 học sinh đã tự tử để tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. 】

【Dựa theo phân tích điểm trung học của người chơi Bạch Liễu, trong phó bản này, người chơi Bạch Liễu là một học sinh có học lực yếu kém và được xếp vào lớp học bình thường. 】

【Lớp phân loại: Lớp 17】

【Nhiệm vụ chính: Đạt hạng nhất toàn trường trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. 】

【Thời điểm hiện tại: Còn 50 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học. 】

Bạch Liễu chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng xung quanh vốn yên tĩnh bỗng chốc ầm ĩ cả lên, âm thanh ồn ào nháy mắt truyền vào tai.

Trước mặt là một nam sinh đang loạt xoạt lau bảng đen, học sinh đang châu đầu vào nhau nói cười hi hi ha ha với bạn cùng bàn, nữ sinh ngồi hàng đầu thì bịt chặt nút tai cắm đầu cắm cổ viết gì đó, lớp trưởng đứng ngoài hành lang phe phẩy xấp bài thi trong tay, hét to: "Bạn nào chưa lấy bài thi thử tiếng Anh lần 2 thì tự lên bục giảng mà tìm! Không thì cứ chờ cô Hứa phê bình đi nhé!"

Tiếng bóng rổ chạm đất và tiếng còi thổi náo nhiệt truyền đến từ sân thể dục, bên ngoài cửa sổ hàng cây đổ bóng rậm rạp xanh mướt, phía trên tòa nhà dạy học đối diện treo một biểu ngữ lớn màu đỏ thẳng đứng 【 Còn 50 ngày nữa là diễn ra kỳ thi tuyển sinh đại học, hôm nay tổ chức đại hội tuyên thệ động viên trước kỳ thi đại học. 】

【 thời gian tổ chức: 14: 00】

Bạch Liễu thu lại ánh mắt, vừa quay đầu lại đã thấy lớp trưởng cầm một tờ bài thi đập lên bàn Bạch Liễu.

Cô nhướng mày chống nạnh nghiêm giọng hỏi: "Bạn học Bạch Liễu, lúc nãy tớ gọi mọi người lên lấy bài thi tiếng Anh cậu có nghe không vậy hả? Bài thi của cậu để ở bục giảng cả nửa ngày rồi cũng chưa thấy cậu đến lấy nữa."

Lớp trưởng rất xinh đẹp, tóc dài xõa ngang vai thắt một cái bím nhỏ sau tai phải, cài băng đô hình bướm, vóc người cao ráo khoảng tầm hơn 1m7 đến 1m8, cũng do quá cao thế nên chiếc váy đồng phục học sinh dài đến gối mặc lên người cô lại thành một chiếc váy ngắn rất phong cách. Trong một lớp học bình thường nhìn ai cũng như ai thì ngoại hình thu hút của cô đập vào mắt người khác ngay lập tức.

Bạch Liễu từ từ ngước mắt lên, hắn nhìn nữ sinh đối diện một lúc, kí ức của thời cấp ba cũng chậm rãi hiện lên trong đầu hắn.

Hầu Đồng, bạn học trung học và là lớp trưởng của hắn, đồng thời cũng là thành viên trong đội bóng chuyền của Phương Điểm, thành tích học tập không tốt lắm vì vậy được xếp vào lớp bình thường, nhưng nghe nói trong nhà có tiền, cha mẹ vung không biết bao nhiêu tiền để gửi cô vào trường tư thục Kiều Mộc này, là một thiên kim đại tiểu thư hàng thật giá thật.

Bạch Liễu chẳng có ấn tượng gì mấy đối với các bạn học cấp 3, sở dĩ hắn có thể nhớ rõ Hầu Đồng này là bởi vì...

Dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Liễu, Hầu Đồng siết chặt bài thi của Bạch Liễu, cô cắn chặt môi dưới, mặt đỏ cả lên rồi nhưng vẫn cố cứng miệng: "Lần trước chỉ còn sót lại mình cậu không chịu lấy bài thi, cô Hứa đã phạt cậu quét dọn toilet 1 tháng rồi, bây giờ còn như vậy, cậu muốn dọn toilet thêm 2 tháng nữa đúng không?"

Không sai, đại tiểu thư này thích mình.

Hay nói chính x4c hơn là thích khuôn mặt của mình.

Bạch Liễu hiền lành nhận lấy bài thi tiếng Anh từ tay Hầu Đồng, cụp mắt xuống nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

"Không cần cảm ơn, tớ chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi." Hầu Đồng bình tĩnh tiếp nhận, hất tóc, xoay người rời đi, "Lần sau đừng để tớ phải nhắc nữa, đưa bài thi cho cậu phiền muốn chết."

Bạch Liễu nhìn bài thi trong tay.

Bài thi thử môn tiếng Anh lần 2 tổng điểm là 150, Bạch Liễu đạt 83 điểm, không đến nỗi thê thảm mà chỉ có thể nói là... khó mà cứu vãn.

Toàn bộ bài thi không có điểm mạnh cũng không có điểm yếu, chỗ sai rất đều nhau.

Tầm mắt Bạch Liễu di chuyển đến cái tên được viết nguệch ngoạc, nét chữ còn ngây ngô non nớt trên dấu niêm phong của bài thi: 【 Bạch Liễu 】.

——Đây quả thực là chữ viết tay của hắn lúc tầm 17, 18 tuổi.

Trường trung học tư thục Kiều Mộc cũng thật sự là trường trung học mà hắn đã theo học lúc 17, 18 tuổi.

Vào thời điểm đó, trường trung học Kiều Mộc có hợp tác với bộ giáo dục và các viện phúc lợi. Bộ giáo dục bắt buộc trường trung học tư thục lớn như trường trung học Kiều Mộc phải định kỳ hàng năm dành ra danh ngạch cho các trẻ em trong độ tuổi đi học của viện phúc lợi.

Trường trung học Kiều Mộc cũng đồng ý đấy, nhưng toàn sắp xếp cho bọn trẻ mấy lớp bình thường kém cỏi. Nếu so với những viện phúc lợi khác có thể vào thẳng các trường trung học công lập thì đó cũng chẳng phải là danh ngạch tốt đẹp gì.

Nhưng muốn vào trường trung học công lập thì phải thi. Bạch Liễu chuyển đến viện phúc lợi công lập năm 14 tuổi, mà năm sau thì phải thi luôn thế nên tất nhiên là hắn không đậu, đành phải học theo danh ngạch đã phân phối của trường tư thục.

Trường trung học tư thục phân phối danh ngạch rất nhiều, trong số đó danh ngạch của trường trung học Kiều Mộc là tệ hại nhất đã bị Bạch Liễu xui xẻo bắt được.

Theo lý mà nói thì danh ngạch vào học ở những trường trung học tư thục kiểu quý tộc như Kiều Mộc thì không thể gọi là tệ hại, nhưng sự thật là đối với trẻ em ở các viện phúc lợi thì danh ngạch trường này quả thật chính là tệ lậu nhất.

Bởi hầu hết giáo viên và học sinh ở đây đều bắt nạt bọn trẻ đi học theo danh ngạch từ viện phúc lợi, vấn đề bạo hành học đường cực kỳ nghiêm trọng.

Trước Bạch Liễu có hai học sinh được vào trường trung học tư thục Kiều Mộc học theo danh ngạch viện phúc lợi. Kết quả là một người trốn học đến giờ vẫn chưa tìm được, một người thì tinh thần thất thường phải bỏ học nửa chừng, Bạch Liễu là người thứ 3 vào học theo danh ngạch viện phúc lợi.

Lục Dịch Trạm là người thứ tư.

Lúc đó Lục Dịch Trạm thi đậu top 1 vào một trường trung học công lập, nhưng sau khi biết Bạch Liễu được phân vào Kiều Mộc, anh không ngần ngại từ bỏ danh ngạch vào trường trung học công lập của mình, rời đi theo Bạch Liễu.

Viện phúc lợi chỉ có một hạn ngạch vào trường trung học Kiều Mộc, thế nên Lục Dịch Trạm là tự mình thi vào.

Trong đợt tuyển sinh vào trường trung học Kiều Mộc cùng Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm là người có số điểm cao thứ hai trong số các học sinh, còn top 1 là Phương Điểm. Cả hai người đều được ban quản lý cấp cao của trường trung học Kiều Mộc dùng học bổng toàn phần mời chào vào lớp xuất sắc nhất —— Lớp 1, còn được gọi là lớp đặc biệt.

Học ở Kiều Mộc một thời gian, Bạch Liễu mới hiểu rõ tại sao hai đứa trẻ trong viện phúc lợi trước đây lại xảy ra tình trạng như vậy.

Trường trung học Kiều Mộc có ba loại học sinh, loại thứ nhất là không giàu thì quý nhưng thành tích cũng chỉ tàm tạm, không có gì xuất sắc.

Loại người này thường có tính cách rất hỗn láo, khinh thường những học sinh xuất thân từ viện phúc lợi, thích cười nhạo trêu chọc bọn họ là trẻ mồ côi.

Đôi khi những người này còn chủ động bắt nạt bạn chẳng hạn như ném sách giáo khoa ra cửa trước khi bạn đến lớp, thừa lúc bạn đi toilet sẽ đứng ngoài chặn cửa lại không cho bạn ra ngoài, v.v.

Nhưng nói chung mức độ không nặng, chỉ toàn là mấy trò tào lao dở hơi ngu ngốc của bọn học trò, cũng dễ giải quyết, không có gì phải lo lắng nhiều.

Loại thứ hai là loại có thành tích rất tốt nhưng gia cảnh lại khó khăn nghèo nàn, thường vào đây học vì học bổng khổng lồ của Kiều Mộc điển hình là Phương Điểm và Lục Dịch Trạm.

Loại học sinh này thường không thích gây rắc rối, nhưng họ cũng chẳng tử tế gì với học sinh từ viện phúc lợi, đơn giản là vì họ thích học sinh học giỏi chăm ngoan cho nên cực kỳ khinh thường những đứa học dở chuyên dựa hơi vào danh ngạch để vào trường như Bạch Liễu. Bởi thế bất kể tận mắt nhìn thấy mấy đứa trẻ từ viện phúc lợi bị bắt nạt như thế nào, họ cũng sẽ làm lơ lướt qua như không hề nhìn thấy.

Loại thứ ba là những học sinh có thành tích bê bết, gia cảnh cũng không mấy giàu có, không được nhận vào trường trung học công lập hay tư thục nổi tiếng, gia đình toàn phải cắn răng bỏ tiền để bọn họ được vào đây.

Loại học sinh này đa số đều là con một trong gia đình, và thường thì sau khi nhập học 2 tháng đến nửa năm, chúng sẽ nhanh chóng trở thành tay chân của bọn học sinh có tiền có thế, lúc nào cũng theo đuôi bọn kia cáo mượn oai hùm để hung hăng bắt nạt những học sinh yếu đuối hơn mình.

Đây là loại rắc rối nhất, bởi vì họ ghét Bạch Liễu, một học sinh xuất thân viện phúc lợi vừa chẳng cần tiền vừa chẳng cần thành tích cao cũng dễ dàng vào được trường trung học Kiều Mộc.

Điển hình của loại người này chính là...

Tầm mắt của Bạch Liễu di chuyển đến khu vực gần với bục giảng, từ trên bục đếm ngược xuống hàng thứ hai có một nam sinh đang quay đầu nhìn chằm chằm vào hắn.

Nam sinh này răng hô đang niềng răng mắc cài, đầu quả dưa hấu, tóc mái lưa thưa, dáng người thấp lùn, chỉ cần ngồi thế này thôi cũng có thể thấy đôi cong queo thành hình chữ O rồi. Trán và cằm cậu ta mọc đầy mụn mủ, đã thế lại còn đang ngồi phồng má nhìn chằm chằm người khác giống y hệt một con cóc đang sẵn sàng chờ cắn vậy.

Người này tên là Bào Khang Nhạc, chính là loại học sinh thứ ba chuyên nhắm vào hắn trong ba năm trung học.

Nhưng nếu là loại học sinh thứ 3 bình thường thì Bạch Liễu vẫn dư sức im hơi lặng tiếng đối phó, tuyệt đối sẽ không để đối phương nhảy nhót trong ba năm lâu như vậy.

Bào Khang Nhạc này có một đặc điểm vô cùng đặc biệt, tuy được Bạch Liễu xếp vào loại học sinh thứ ba nhưng cậu ta lại khác với nhóm người đó. Bào Khang Nhạc quả thực có gia cảnh bình thường và không thi đậu vào các trường trung học tốt nên mới lựa chọn vào Kiều Mộc.

Nhưng điều khác biệt là Bào Khang Nhạc không ném tiền để được vào trường trung học tư thục Kiều Mộc.

Cửa lớp bị đẩy ra, một người phụ nữ có bộ móng tay màu đỏ cầm giáo án, đi một đôi giày cao gót bảy phân, lắc mông ngẩng đầu ưỡn nguc bước lên bục giảng.

Người phụ nữ khá thấp lùn, trông chỉ khoảng 1,5 mét, đi tất đen và váy bó sát hông, tóc để mái bằng quả dưa hấu, răng hơi hô, cô ta xoay người lại, hếch cằm lên, nhìn lướt qua đám học sinh bên dưới, lúc liếc đến Bạch Liễu thì không khỏi nhíu mày, lộ ra vẻ chán ghét, cô ta gõ trang giáo án trên bục giảng nói: "Cả lớp!"

Hầu Đồng hét lớn: "Đứng dậy!"

"Chúng em chào cô Hứa."

Bạch Liễu cũng đứng lên, hắn ngoan ngoãn bắt chước những người khác cúi đầu chào, sau đó ngẩng đầu nhìn nữ giáo viên có diện mạo giống hệt Bào Khang Nhạc trên bục giảng.

Hứa Vi, giáo viên tiếng Anh chủ nhiệm lớp 17 của hắn, là nhân viên của trường trung học Kiều Mộc, vì vậy Bào Khang Nhạc, con trai của cô ta cũng được quyền đi học ở trường trung học Kiều Mộc thông qua con đường giáo chức đặc biệt.

Theo lý mà nói thì Bào Khang Nhạc và Bạch Liễu giống nhau, cả hai đều ngồi mát ăn bát vàng, chẳng phải trả bất cứ giá nào cũng được vào Kiều Mộc, thế nhưng Bào Khang Nhạc lại cực kỳ ghét hắn.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, Bào Khang Nhạc ghét hắn cũng có lý do.

Lúc Bạch Liễu đang cúi đầu, Hầu Đồng nhanh chóng liếc hắn, sau đó nhoẻn khóe miệng cười nhẹ, Hứa Vi và Bào Khang Nhạc nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt cả hai đồng thời âm trầm hẳn.

Bào Khang Nhạc thích Hầu Đồng, hoặc có thể nói Hứa Vi bày mưu đặt kế để Bào Khang Nhạc thích Hầu Đồng.

Hứa Vi đưa Bào Khang Nhạc vào trường trung học Kiều Mộc, đặc biệt vào lớp học của cô ta chỉ để Bào Khang Nhạc, một con cóc ngu dốt không học vấn không nghề nghiệp có thể gần quan được ban lộc, nhờ sự yểm trợ của giáo viên chủ nhiệm lớp là cô ta chân chính theo đuổi thiên nga trắng Hầu Đồng, tốt nhất là để gạo nấu thành cơm, để Bào Khang Nhạc một bước lên trời, từ cóc hóa thành phượng hoàng nam.

Vậy mà Bạch Liễu, một đứa học sinh mồ côi học dốt từ viện phúc lợi, chẳng có ưu điểm gì, chỉ biết dựa vào mặt để mê hoặc Hầu Đồng, cản đường hai mẹ con cô ta!

Hầu Đồng ngẩng đầu lên, chỉ thoáng nhìn trộm qua Bạch Liễu cũng khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, lớn giọng nói: "Chào buổi chiều cô Hứa!"

"Chào buổi chiều mọi người." Hứa Vi gật đầu, "Cả lớp ngồi xuống đi."

Cả lớp định ngồi xuống thì Hứa Vi lại dửng dưng lật xem bảng điểm: "Chờ đã, Bạch Liễu đứng đó."

"Thi tiếng Anh lần này em chỉ đạt 83 điểm, phần nhìn hình điền chỗ trống sai hết một nửa, không biết lúc đi học em nghe giảng kiểu gì vậy."

"Biết em sinh ra đã bất hạnh, cha mẹ thì không có, nhưng đã như vậy thì em phải càng nỗ lực chăm chỉ hơn chứ, phần nhìn hình điền chỗ trống đơn giản như thế mà em sai be bét thế này đây."

Hứa Vi liếc nhìn Bạch Liễu đang cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia khoái trá: "Bạch Liễu, em không giống với những đứa trẻ khác trong lớp. Các em đó có cha mẹ, có bối cảnh, có gia thế, còn em chỉ có thể dựa vào nhà nước và xã hội trợ giúp mới có thể ngồi được ở đây, hy vọng là em tự biết thân biết phận, biết tự mình cố gắng phấn đấu."

"Em đứng nghe giảng hết tiết học đi."

Cả lớp phá lên cười, có đứa âm dương quái khí: "Cố mà xứng đáng với gói trợ giúp xoá đói giảm nghèo đi nhá, Bạch Liễu ~"

Hầu Đồng kinh ngạc ngẩng đầu.

Mặc dù Bạch Liễu chỉ đạt 83 điểm trong bài kiểm tra, nhưng cậu ấy có phải là người đứng bét lớp đâu, tại sao chỉ bắt một mình cậu ấy đứng suốt tiết học chứ!

- -----oOo------