Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 456




Bạch Lục lơ đãng thả tay ra, quả cầu bay lơ lửng chạm vào mặt Bạch Liễu, trong nháy mắt nó chuyển từ màu trắng thành trong mờ, những vệt màu sắc khác nhau lưu chuyển bồng bềnh tr3n màng sáng giống như bong bóng khúc xạ ánh sáng mặt trời.

Bong bóng lững lờ trôi sâu trong vũ trụ, hợp nhất với các quả cầu khác thành một dải ánh sáng, cuối cùng chẳng còn phân biệt được sự khác biệt giữa chúng.

"Ta sinh ra từ những thứ này." Bạch Lục lười nhác ngồi tr3n ghế khán giả sau tường nước, ông ta chống cằm mỉm cười nhìn Bạch Liễu, "Tất nhiên, cậu cũng vậy."

"Ta tồn tại đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi đã quên mất tại sao ta lại trở thành Tà Thần. Từ khi ta bắt đầu có ký ức, ta đã là thần."

Bạch Lục cởi găng tay rồi xòe lòng bàn tay ra, bên trong là 7, 8 quả cầu nhỏ xíu, yếu ớt liên tục giãy dụa như muốn nhảy ra khỏi lòng bàn tay Bạch Lục. Bạch Lục rũ mắt xuống, ông ta chụm tay bóp mạnh những quả cầu đang run rẩy đi tìm tự do.

Quả cầu phát ra một tiếng "bụp" nhỏ rồi nổ tung thành vô số đốm sáng, sau đó biến mất trong tay Bạch Lục.

Bạch Lục cười ngước mắt: "Thế là mười dòng thế giới của con người vừa bị hủy diệt."

"Vui nhỉ?"

"Tôi không thấy vui gì hết." Bạch Liễu thản nhiên trả lời.

"Ừmm." Bạch Lục đeo găng tay vào, sờ sờ cằm, suy nghĩ một hồi rồi lại cười, "Được rồi, vậy thì không vui."

"Ta cũng cảm thấy chẳng vui gì cả, thật nhàm chán."

Bạch Liễu lạnh nhạt hỏi lại: "Không muốn giới thiệu bối cảnh trò chơi cho tôi à? Còn những thiết lập nhân vật phản diện khác của ông nữa đâu?"

"Ví dụ, mục đích của ông là gì?"

"Ta còn tưởng cậu không có hứng thú với ta chứ." Bạch Lục dựa vào lưng ghế, lơ đãng khoanh chân lại, mái tóc dài xõa xuống khỏi vai, tay phải chống đầu, khẽ mỉm cười, "Mục đích của ta tất nhiên là muốn thoát khỏi cuộc sống vô tận và nhàm chán này rồi."

Bạch Lục rũ mắt xuống nhìn bàn tay phải của mình: "Dù muốn hay không thì các dòng thế giới cứ lần lượt sinh ra từ lòng bàn tay của ta, cứ như chính tay ta tạo ra chúng vậy."

"Nhưng không phải vậy đâu."

"Ta chỉ là một cánh cửa. Những dòng thế giới này vốn dĩ phải đi qua bên kia đến bên đây cánh cửa thời gian và không gian của ta rồi mới có thể bắt đầu vận hành, nếu không nó sẽ rơi xuống phía bên kia cánh cửa."

Bạch Lục nhướng mắt, nụ cười thoảng qua tr3n mặt:

"Bởi vì bên kia cánh cửa là vực thẳm vô cơ, bóng tối và tà ác khôn lường, các giống loài tồn tại trong dòng thế giới đó mãi mãi tồn tại với những thứ tà ác từ ngàn xa xưa."

"Chúng nó sẽ phát điên và cuối cùng sẽ tự sát."

"Ban đầu ta rất thích vây hãm những thế giới này ở phía bên kia cánh cửa và xem chúng tự giết mình, nhưng càng xem, tiết mục càng trở nên nhàm chán."

"Vì vậy, ta bắt đầu đặt dòng thế giới ở bên này cửa."

Bạch Lục giơ ngón trỏ điểm nhẹ vào tường nước, gợn sóng tr3n tường nước lan ra thành vòng tròn, bên bức tường kia có thể hồ nhìn thấy một khối cầu tràn ra từ đầu ngón tay Bạch Lục, ông ta nói khẽ:

"Phía bên này cánh cửa có logic và chân lý khách quan của vũ trụ, các vì sao và vạn vật. Dòng thế giới ở đây có thể nhận được ánh sáng và chúng có thể tồn tại trong một thời gian dài."

"Dòng thế giới bên này cửa cũng có một số thay đổi khác biệt, chúng phát triển nhiều loại sinh vật phong phú khác hẳn hoàn toàn với những sinh vật ở bên kia cửa, chẳng hạn như chó, mèo, hoa hồng và nấm linh chi."

"Ta thích nhìn các loài khác nhau trong các dòng thế giới khác nhau, tất cả chúng đều rất thú vị."

Bạch Lục lười biếng chống cằm lên mu bàn tay nhìn Bạch Liễu, cười khúc khích: "Mà trong tất cả các loài, ta cảm thấy loài người là thú vị nhất."

"Các sinh vật khác chỉ cần một số ngoại vật nhìn thấy được là có thể tồn tại, chẳng hạn như ánh sáng mặt trời, không khí, nước, thức ăn, nơi ở, chỉ có con người, ngoài những ngoại vật đó, là cần thêm một số thứ vô hình."

"Ngay cả khi các người được cung cấp đủ ánh sáng mặt trời, không khí, nước, thức ăn và nơi ở, nhưng nếu để một con người sống đơn độc trong thế giới, hoặc một con người đơn độc và bị tập thể bỏ rơi thì chẳng bao lâu họ cũng sẽ đau khổ tự sát."

Bạch Lục cười nửa miệng: "Ngoài vật chất ra, các người còn cần đồng loại và tình cảm mới có thể tồn tại."

"Điều này thực sự thú vị, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một sinh vật có nhu cầu ảo tưởng kiểu này, ta rất tò mò về các người, ta muốn biết vì sao các người lại có nhu cầu như vậy, nó sẽ như thế nào nếu các người bị ruồng bỏ đây."

"Cho nên ta đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm đối với các người trong nhiều thế giới, tìm ra nguyên nhân cốt yếu khiến các người có nhu cầu như vậy." Bạch Lục nhướng mắt, ông ta mỉm cười, "Bởi vì các người có linh hồn."

"Thế là ta muốn tạo ra linh hồn."

"Nhưng cho dù ta mô phỏng một con người nào đó trong thế giới và tạo ra một lớp vỏ giống hệt, tiêm vào lớp vỏ ký ức giống như con người này, sau đó mang hắn vào chính dòng thế giới mà ta đã tạo ra, thì sinh vật này vẫn không thể sinh ra linh hồn."

"Cho dù ta thống nhất tất cả các yếu tố, sinh vật do ta tạo ra vẫn sẽ không thể sinh ra linh hồn. Việc sản sinh ra linh hồn dường như đòi hỏi con người phải hình thành độc lập trong một môi trường xã hội hình thành tự nhiên mà không có sự can thiệp của ta."

"Ta tồn tại từ rất lâu đến bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy thứ mà ta không thể tạo ra, nhưng cuối cùng nó đã xuất hiện."

Bạch Lục nhếch khóe miệng: "Thật là thú vị."

"Những gì ta không thể tạo ra và sở hữu mới là thứ quý giá nhất".

"Ta đã quan sát nhiều dòng thế giới và nhận thấy quy luật sinh ra linh hồn của con người, đó là khi con người nảy sinh hai cảm xúc mãnh liệt."

"Hai cảm xúc đó được xã hội loài người gọi là —— 【 tình yêu 】và 【 nỗi đau 】."

"Để kiểm tra lý thuyết này, ta bắt đầu dùng tư cách Tà Thần xuống mỗi thế giới, yêu cầu con người hiến tế 【 nỗi đau 】hoặc 【 tình yêu 】 cho ta, đổi lại, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của họ."

Nụ cười tr3n mặt Bạch Lục càng sâu: "Nhưng chẳng mấy chốc, ta đã phát hiện ra một chuyện còn thú vị hơn thế."

"Linh hồn, tình yêu và nỗi đau, ba thứ này ta không thể tự mình tạo ra, vì vậy đối với ta chúng rất có giá trị. Nhưng những con người đó lại dễ dàng bán đi tình yêu, nỗi đau và linh hồn mà họ sở hữu để đổi lấy một ít ngoại vật mà ta tùy tay ban cho."

"Thậm chí đến khi bản thân họ đã không thể sản xuất 【 tình yêu 】và bán nó cho ta, nhưng để tiếp tục nhận được phần thưởng vật chất của ta, họ đã chọn cách hành hạ tra tấn đồng loại của mình và hiến tế nỗi đau của 【 đồng loại 】đổi lấy lòng thương xót của ta. "

"Rõ ràng đồng loại và tình yêu thương mới là điều kiện cần thiết để bọn họ tồn tại, nhưng họ vẫn có thể quay lưng lại với mọi thứ vì ngoại vật và cuồng tín theo đuổi Tà Thần như ta."

Bạch Lục mỉm cười nhìn Bạch Liễu đối diện: "Xu hướng tự diệt vong của con người rất thú vị phải không?"

Bạch Liễu chỉ lạnh lùng nhìn hắn: "Loại thú vị này cũng không thỏa mãn ông được bao lâu, đúng không?"

"Thật vậy." Bạch Lục th0 dài tiếc nuối, ông ta nhún vai, "Bởi vì chẳng bao lâu sau, dưới sự kêu gọi của Tà Thần ta, những con người này bắt đầu giết hại lẫn nhau và ngược đãi đồng loại của chúng, trái tim của chúng đầy ác độc và bóng tối, không còn có thể tạo ra cảm xúc và linh hồn chất lượng cao mà ta muốn thấy, trở nên giống như một con quái vật đầy duc vọng mà thôi."

"Cánh cửa bên này vốn dĩ tràn ngập ánh sáng, nhưng dưới sự chém giết tranh đấu của đám người tham lam kia, vũ trụ của nó bắt đầu mất dần chân lý, logic và ánh sáng, chẳng mấy chốc đã trở nên ảm đạm."

Bạch Lục mỉm cười, "—— giống hệt với bên kia cánh cửa."

"Mà ngược lại, bởi vì tất cả các dòng thế giới phía bên kia cánh cửa đã xuyên qua ta đến đây, chẳng còn lại bao nhiêu, thế nên chúng đã trở nên sáng sủa trở lại."

Bạch Liễu thản nhiên nói móc: "Chứ không phải vì Tà Thần ông không nhúng tay can thiệp vào nữa nên nó mới vận hành bình thường trở lại à?"

"Cậu nói thế cũng chẳng sao." Bạch Lục cười tủm tỉm, "Dù sao thì cuối cùng vũ trụ hai bên cánh cửa cũng đã hoán đổi, ta cũng đã chơi đủ rồi, bắt đầu cảm thấy toàn bộ vũ trụ đều thật nhàm chán, vì vậy ta muốn tìm một người thừa kế thay ta tiếp tục trở thành cánh cửa."

"Ta nghĩ Tà Thần đời trước hẳn là cũng chơi đủ hết rồi, cho nên hắn mới tìm ta làm người thừa kế."

"Nhưng nếu muốn trở thành cánh cửa, tức là Tà Thần tiếp theo, cần phải đáp ứng một điều kiện khá hà khắc."

Bạch Lục nhìn Bạch Liễu nở nụ cười: "—— Đó là, hắn phải chịu sự chênh lệch vũ trụ hai bên cánh cửa mà không sụp đổ. Hắn phải có khả năng thích ứng với duc vọng và năng lực tà ác của toàn bộ vũ trụ, đồng thời người thừa  kế còn phải có giá trị hơn cả ta."

"Cho nên ta cũng hy vọng người thừa kế này là một con người có linh hồn."

"Yêu cầu phải có giá trị ——" Bạch Liễu nhướng mắt, "Là yêu cầu của ông?"

Bạch Lục nhếch khóe miệng: "Ừ."

"Nếu thứ ngồi ở vị trí của ta là một thứ phế thải rẻ tiền hơn ta, thì một ngày nào đó, nó sẽ bị ta nuốt chửng."

Bạch Lục chán nản khoanh tay khoanh trước mặt: "Bởi vì loại vũ trụ đó thật nhàm chán, cho nên ta hi vọng người thừa kế có thể giết ta."

"Ta đã tìm rất lâu, rất lâu rồi, mãi vẫn không tìm được người thừa kế đáp ứng yêu cầu của ta."

"Cuối cùng khi ta chán nản đến tột độ, ta quyết định thử tự mình tạo ra một cái." Bạch Lục cười nói, ông ta đứng dậy, chậm rãi đi đến tượng sáp đang ngồi tr3n ghế phía sau, cất giọng đầy cảm xúc.

"Ta đã tước bỏ hầu hết sức mạnh thần thánh của mình cho tạo vật này, điêu khắc y thành kiểu ngoại hình yêu thích nhất của ta, cho y một cơ thể hoàn hảo, và cho y phẩm chất cao nhất mà con người ca ngợi trong suốt mọi thời đại."

Bạch Lục vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đường nét khuôn mặt của tượng sáp:

"Ta dành cho nó tất cả những gì tốt đẹp nhất mà ta đã học được từ xã hội loài người, cố gắng biến nó thành sự sáng tạo hoàn hảo và giá trị nhất của ta."

Khuôn mặt mơ hồ của tượng sáp bắt đầu từ từ tan chảy và tạo hình thành ngũ quan thanh tú, chất sáp sau đầu chảy ra nhỏ giọt uốn lượn thành mái tóc dài màu xanh bạc buông lơi tr3n mặt đất, hai tay trái phải của tượng sáp tan chảy tạo thành cơ bắp rắn chắc trắng nõn, tượng sáp vô tri vô giác ngã xuống bên cạnh ghế, hai mắt nhắm nghiền, nguc chậm rãi phập phồng lên xuống, giống như một pho tượng thần đang say giấc nồng.

Bạch Lục chống tay vào lưng ghế, nhìn Bạch Liễu mỉm cười:

"Ta gọi nó là hiện thân của lòng tốt của ta, ta gọi nó là Tawil."