Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 441




"Không phải cô bé." Bạch Liễu thành thật giải thích, "Đây là áo của Kitahara Aoi, một tế phẩm khác."

"Cô bé và tôi chẳng quen biết gì với nhau cả, tôi giữ áo của cô bé cũng vì lý do tình cờ thôi."

"Kitahara Aoi?" Tạ Tháp có vẻ kinh ngạc lắm.

Bạch Liễu tinh ý ngẩng phắt đầu lên: "Anh biết cô bé?"

"Trong thế giới này ta chưa gặp Kitahara Aoi bao giờ." Tạ Tháp khẽ lắc đầu, nhìn thẳng Bạch Liễu, "Nhưng trước đây, ta đã nhìn thấy cô bé."

"Một đứa trẻ khác đã mang cô bé đến gặp ta."

Bạch Liễu hỏi: "Ai?"

Tạ Tháp im lặng trong vài giây: "Ở bất cứ dòng thế giới nào, thần cũng đều phóng thả hợp chất diễn sinh của chính mình vào đó. Hợp chất diễn sinh đó lớn lên, sau đó đến khoảng 14 tuổi thì sẽ gặp ta ở viện mồ côi."

"Tuy rằng hợp chất diễn sinh chỉ là tạo vật của thần nhưng chúng cũng giống như thần vậy, bẩm sinh đã có duc vọng và tiền bạc, thích cướp bóc và tàn nhẫn, cực kỳ lạnh lùng với con người và ra tay độc ác để cuối cùng có thể trở thành người thống trị trong mọi dòng thế giới."

"Hợp chất diễn sinh và ta đều là những người thừa kế được Tà Thần lựa chọn, nhưng chúng ta đều không thể trở thành Tà Thần vì một lỗ hổng chí mạng ——"

Tạ Tháp nhướng mắt nhìn Bạch Liễu: "Chúng ta đều không có linh hồn."

"Dựa vào các đặc điểm khác nhau của ta và các hợp chất diễn sinh, thần đã lập ra hai kế hoạch khác nhau, sau đó đặt chúng ta vào các dòng thế giới để chúng ta hình thành linh hồn."

"Trước tiên, ông ta sẽ cho chúng ta tiếp xúc với rất nhiều những người khác nhau, tạo cơ hội cho chúng ta nảy sinh tình cảm với một trong số họ, để người đó trở thành 【 mỏ neo 】của chúng ta."

"Một khi chúng ta có 【 mỏ neo 】, chúng ta sẽ thay đổi từ một sinh vật vô hồn thành Tà Thần dự bị có linh hồn.

Tạ Tháp cụp mắt xuống: "Tiếp theo, Tà Thần sẽ thiết kế nhiều lối chơi khác nhau trong trò chơi khiến chúng ta phải chủ động phá hủy ——"

Bạch Liễu nhướng mi: "—— Phá hủy 【 mỏ neo 】của các anh, để nỗi đau của linh hồn đã mất đi【 mỏ neo 】sẽ càng có giá trị hơn, đúng không?"

"Đúng vậy." Tạ Tháp nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu, "Thần gọi quá trình này là tác động của việc phá hủy và tái tạo 【 mỏ neo 】đối với sự định hình của linh hồn."

Bạch Liễu ngoảnh mặt đi, hờ hững nhận xét: "Nghe cứ như một tên Tà Thần nhàm chán chẳng có chuyện gì làm nên mới bày trò nghiên cứu mua vui."

"Nhưng nghiên cứu này chưa bao giờ thành công đối với ta." Tạ Tháp hiền lành chấp nhận cách nói của Bạch Liễu, y khụy gối ngồi đong đưa bên rìa hành lang, nhìn vầng trăng treo tr3n bầu trời với đôi mắt trong veo, "Bởi vì cho dù Tà Thần đặt ta vào bao nhiêu dòng thế giới, cho ta gặp bao nhiêu người đi chăng nữa, ta vẫn chưa tìm thấy 【 mỏ neo 】của riêng mình. "

"Không chỉ vậy." Bạch Liễu điềm đạm nói, "Anh đã trở thành 【 mỏ neo 】của hợp chất diễn sinh của Tà Thần, phải không?"

Tạ Tháp sững người lại: "Ừ."

"Bởi vì ta và hắn là đối thủ của nhau, mỗi khi dòng thế giới mới bắt đầu, hắn sẽ lại mất hết ký ức về ta, không còn nhớ gì về ta, thế nên hắn đối với ta cực kỳ tò mò hiếu kỳ."

"Hắn sẽ luôn quan sát ta, nhìn những cuốn sách ta đọc, để ý những nơi ta thường lui tới, xem phản ứng của ta khi ai đó chạm vào ta, những thức ăn thừa ta đã ăn, thái độ của ta sau khi bị trừng phạt, thậm chí là ——"

Bạch Liễu đều đều tiếp lời: "—— những lỗ kim tr3n cơ thể anh, đôi mắt anh cố tình che đi, thậm chí sau khi anh ngủ, hắn sẽ đứng trước đầu giường anh, cúi xuống đếm mí mắt anh run rẩy bao nhiêu lần mỗi phút, hắn lắng nghe nhịp đập của tim anh, còn chạm vào cơ thể có nhiệt độ lạnh giá của anh khác hẳn với những người bình thường."

Tạ Tháp đột ngột im bặt.

Y im lặng, ngón tay đặt sát bên cạnh Bạch Liễu cuộn tròn, lông mi tĩnh lặng hạ xuống nhìn cá vàng bơi lội vô tư trong ao quanh quẩn đôi chân bị xiềng xích của mình.

Bạch Liễu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Tạ Tháp: "Sau một thời gian dài quan sát, hắn phát hiện ra anh không giống những kẻ th0 tục và đầy duc vọng khác, dần dần hắn chú ý đặc biệt tới anh và nảy sinh cảm giác kỳ lạ muốn gần gũi với anh, vì vậy anh đã trở thành 【 mỏ neo 】của hắn, là như vậy sao?"

"Ừ." Mái tóc dài của Tạ Tháp khẽ phất phơ trong gió, thanh âm nhẹ đến mức chỉ còn tiếng thì thầm không thể nắm bắt, "Nhưng cũng không đúng hoàn toàn như vậy."

Tạ Tháp quay đầu lại, đôi mắt màu xanh bạc ánh lên một tia sáng chói mắt, y nhìn chăm chú Bạch Liễu đang ngồi đối diện: "Hợp chất diễn sinh không nảy sinh cảm giác muốn gần gũi với ta theo cách mà cậu nói."

"Không cần phải có cảm xúc tích cực với 【 mỏ neo 】, đôi khi cảm xúc tiêu cực tột độ với 【 mỏ neo 】 cũng khiến một người hình thành linh hồn."

"Hợp chất diễn sinh trong mỗi dòng thế giới chỉ có một cảm xúc đối với ta."

Tạ Tháp nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu, dịu dàng nói: "Đó là sát ý."

"H4m muốn tiền bạc mãnh liệt của hắn khiến hắn nhận ra sự sự hữu ích của ta, nhưng ta lại là 【 mỏ neo 】níu kéo duc vọng của hắn, chỉ cần hắn giết ta thì 【 mỏ neo 】sẽ được gỡ bỏ và chìm xuống đáy biển, từ đó hắn sẽ căng buồm con tàu đầy duc vọng của mình tiến vào trò chơi, đi theo con đường mà thần đã an bài cho hắn và leo l3n đỉnh cao để trở thành vua của thế giới. "

"Hẳn là thần đã rất hài lòng." Bạch Liễu thản nhiên hỏi lại, "Chẳng phải ông ta đã tìm được người thừa kế đáp ứng yêu cầu của mình rồi sao?"

Tạ Tháp lắc đầu: "Thần không bằng lòng."

"Mặc dù cuối cùng hợp chất diễn sinh đã có linh hồn, nhưng linh hồn đó không hề có cảm xúc, nó chỉ là một vật chứa tràn ngập duc vọng bên trong, không hề có sự đau khổ."

"Thần không thích loại linh hồn đó, ông ta cảm thấy linh hồn không có nỗi đau là vô giá trị, ông ta muốn một vật chứa có thể chứa đựng đồng thời nỗi đau và duc vọng, vì vậy vẫn không ngừng mở ra những dòng thế giới mới, không ngừng thí nghiệm với các hợp chất diễn sinh và ta."

Giọng của Tạ Tháp bình thản: "Trải qua vô số những lần thí nghiệm đó, ta là sinh vật duy nhất không có cách nào tìm thấy 【 mỏ neo 】của mình."

"Vì vậy thần lại càng lưu đày ta đến nhiều nơi hơn, gặp gỡ nhiều người khác hơn, để ta tìm được 【 mỏ neo 】."

"Nhưng ta vẫn không thể hiểu được duc vọng và tình cảm của những người đó là gì."

"Cho nên để ta hiểu rõ hơn về những duc vọng và sự xấu xa của con người." Tạ Tháp hơi cụp mi xuống, "Ông ta đã đặt ta xuống dưới đáy biển, đặt ta vào trung tâm trái đất, đặt ta ở ngoài vũ trụ cách nơi này 13,7 tỷ năm ánh sáng, và sau đó sửa sang lại cơ thể của ta."

"Dưới sự cải tạo của thần, ta đã trở thành một con quái vật, một ác nhân bẩm sinh."

"Thần nói rằng người có duc vọng chạm vào ta sẽ gây ra trái đắng vô biên và địa ngục. Ta là một vị thần tận hưởng tín ngưỡng của con người, vì vậy ta cũng phải chịu trách nhiệm cho những bi kịch của con người bắt nguồn từ cái ác của chính mình."

"Mỗi khi có ai đó đến gần ta, họ sẽ bộc phát duc vọng xấu xa nhất trong trái tim của mình từ trong tiềm thức, và nếu duc vọng của họ lớn hơn giá trị nhất định mà Tà Thần đặt ra thì nó có thể dị hóa một phần cơ thể của ta, biến thân thể của ta thành công cụ để thực hiện ước muốn của họ."

"Để rồi khi 【 công cụ 】này lan tràn vào xã hội loài người, nó sẽ khiến con người dị hóa thành quái vật như ta."

"Vì vậy, xã hội loài người đã thiết lập một số các tổ chức để đối phó với những 【 công cụ 】và quái vật này."

Tạ Tháp ngước mắt lên, điềm đạm nói, "Những người trong tổ chức đó gọi những 【 công cụ 】này và những người bị 【 công cụ 】dị hóa là dị đoan."

"Ta là tổng hòa của tất cả các dị đoan, là tồn tại mà bọn họ muốn loại bỏ nhất."

"Trong con đường mà thần đã định sẵn cho ta, dù con người ở mỗi dòng thế giới là thiện hay ác, ở lập trường nào, có kinh nghiệm sống và sống như thế nào thì khi nhìn thấy ta, họ sẽ chỉ sinh ra hai ý nghĩ —— hoặc là muốn hóa giải ta, hoặc là muốn hủy diệt ta."

"Khi họ nhìn vào đôi mắt của ta, họ sẽ cùng có một cảm xúc tột độ đối với ta ——"

"—— Đó là nỗi sợ hãi."

Tạ Tháp nhắm hờ mắt, ánh trăng mượt mà tràn lên khuôn mặt y, mái tóc xanh bạc được buộc hờ càng phát ra ánh sáng lung linh mờ ảo khiến toàn thân y trắng tinh không tì vết dưới ánh trăng, giống như một viên ngọc được chạm khắc hoàn mỹ, ngoại trừ đôi môi khẽ mấp máy thì hầu như không thể nhận ra vị thần đang thì thầm kia là một sinh vật sống:

"Thần cho rằng con người là một tấm gương."

"Người đứng trước gương có loại cảm xúc gì thì gương sẽ phản chiếu loại cảm xúc đó, thế nên khi oán ghét người khác thì đối phương cũng sẽ khúc xạ cảm xúc 【 oán ghét 】lại người này."

"Cảm xúc đầu tiên mà thần muốn ta có là sự sợ hãi, vì vậy ông ta đã khiến tất cả mọi người đứng trước mặt ta sợ hãi và hy vọng rằng ta có thể phản xạ lại cảm xúc đó, dùng cảm xúc đó làm nguồn gốc để trở thành một Tà Thần có linh hồn mạnh mẽ khiến ai cũng phải khiếp sợ.

"Nhưng dù có bao nhiêu người đứng trước mặt ta sợ hãi, ta cũng không thể cảm nhận và hiểu họ đang nghĩ gì, ta không thể có cùng cảm xúc với họ, vì vậy ta không thể có một linh hồn của riêng mình."

"Thần nói, ta là một tấm gương vỡ, không có cách nào để phản xạ đúng cảm xúc của người đứng trước mặt ta."

Tạ Tháp quay đầu lại, y nhìn Bạch Liễu với đôi mắt khiến vô số người khiếp sợ, gió cuốn đi lá cây và mái tóc y bay lất phất nhẹ nhàng trước mặt Bạch Liễu hệt như thanh âm của Tạ Tháp lúc này:

"Nhưng Bạch Liễu thì khác."

"Khi Bạch Liễu đứng trước mặt ta, ta có thể cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ."

Tạ Tháp chống tay vào vách tường của hành lang gấp khúc, y nghiêng bả vai về phía trước chậm rãi đến gần Bạch Liễu, đôi mắt xanh bạc mê hoặc phóng đại trước mắt Bạch Liễu phản chiếu ánh trăng và màu nước bên trong, dường như ánh sáng của bầu trời và ánh trăng đều hòa vào ánh mắt, lấp lánh một tia ái muội mơ hồ, nhưng nhưng lúc cất tiếng nói thanh âm lại trong veo như hồ nước dưới chân y:

"Cảm giác này khiến lúc nào ta cũng muốn ngắm nhìn cậu, đọc sách cùng cậu, đến những nơi cậu thường lui tới và tự hỏi cậu phản ứng như thế nào khi ai đó chạm vào cậu, muốn biết cậu đã ăn món gì  ——"

"—— thậm chí còn muốn c0i quần áo cậu, nhìn kỹ vết thương mà cậu cố ý che giấu, muốn chờ cậu ngủ say rồi tiến đến đứng ở đầu giường, cúi xuống đếm mí mắt cậu nhấp nháy bao nhiêu lần mỗi phút, lắng nghe nhịp tim của cậu và chạm vào ——"

"—— cơ thể ấm áp của cậu."

Tạ Tháp vươn tay chạm nhẹ vào mặt Bạch Liễu, nhẹ nhàng và cẩn thận như chạm vào một con cá vàng trong ao, y rũ mắt nhìn xuống Bạch Liễu, nghiêm túc hỏi:

"Bạch Liễu có thể nói cho ta biết, loại cảm xúc thật kỳ lạ mà ta phản xạ lại mỗi khi cậu nhìn ta là gì được không?"

Trái tim Bạch Liễu đột nhiên hẫng một nhịp.

- -----oOo------