"Ta tin là khi nghe đến đây thì mọi người đều muốn trở thành tế phẩm thay vì người hầu." Mifune đặt tay ra sau lưng nở nụ cười thâm thúy, "Nhưng ta có thể nói cho các cháu một tin tốt, ở huyện Lộc Minh, chúng ta không cố định tế phẩm và người hầu, cách nửa năm sẽ phải kiểm tra đo lường một lần."
"Trong cuộc kiểm tra đó, những tế phẩm yếu kém sẽ bị giảm xuống thành người hầu, và những người hầu có thành tích xuất sắc ngược lại sẽ được thăng lên làm tế phẩm."
"Hẳn là các cháu rất tò mò muốn biết tiêu chuẩn kiểm tra đánh giá tế phẩm và người hầu là gì phải không?"
Ánh mắt bọn trẻ đều thể hiện sự khát khao mong đợi.
Mifune nhìn một vòng xung quanh rồi chậm rãi nói: "Là đau khổ."
"Trong các cháu ai đau khổ hơn người đó sẽ trở thành tế phẩm."
Bọn trẻ bối rối và sợ hãi thu mình lại, khái niệm tương đối tiêu cực và trừu tượng về 【 đau khổ 】 khiến chúng sợ hãi trong tiềm thức.
Mifune nhìn biểu hiện của chúng hừ một tiếng trong mũi rồi nói: "Muốn trở thành tế phẩm thì phải đau khổ đó là điều tất nhiên, nhưng đó chỉ là tạm thời, chỉ cần các cháu hiến tế một lần thì sẽ không còn đau khổ nữa, còn nỗi đau của người làm kẻ hầu không dữ dội, nhưng nó sẽ kéo dài suốt đời."
"Đau dài và đau ngắn, các cháu sẽ lựa chọn như thế nào."
Mifune nhìn xuống đồng hồ thản nhiên nói: "Bây giờ nếu chọn trở thành tế phẩm thì vật cưng của các cháu sẽ được điều trị cẩn thận trong bệnh viện."
"Còn nếu chọn thành người hầu thì chúng ta chỉ có thể sắp xếp bác sĩ thú y bình thường để điều trị cho thú cưng của các cháu. Những con thú nhỏ đó có thể sống sót hay không phụ thuộc vào số phận của chúng."
Đám trẻ bên dưới bắt đầu do dự bắt cặp với nhau chia thành nhóm hai người 【 tế phẩm 】và người hầu, vẻ mặt của chúng thay đổi hẳn, có đứa thì sợ hãi khóc ré lên, có đứa nắm chặt tay ánh mắt lóe sáng.
Bạch Liễu nhìn cảnh này bình tĩnh không nhúc nhích.
Khi những đứa trẻ chủ động phân chia thành hai giai cấp không bình đẳng【 tế phẩm 】 và 【 người hầu 】 theo sự hướng dẫn của Mifune, thì chuỗi thức ăn duc vọng cũng đã được hình thành.
Sota nhìn trái nhìn phải sắc mặt tái nhợt, cuối cùng đi tới phía sau Bạch Liễu, chắp tay trước mặt, cúi đầu cung kính run rẩy —— đây là tư thế người hầu quyết định chấp nhận Bạch Liễu làm 【 tế phẩm 】của mình.
Bạch Liễu liếc lại Sota: "Cậu chọn xong rồi à? Có chắc là muốn chọn tôi không?"
Sota chậm rãi gật đầu, cậu liếc nhìn Aoi vẫn đang đứng yên trong đám đông, khàn giọng nói: "... Em không làm tế phẩm được đâu, nhìn Aoi như vậy, em sợ quá..."
"Đem Kaihara Aoi trở lại nhà thuyền ban đầu." Mifune thờ ơ ra lệnh, "Để con bé ở lại với người hầu cũ, cho con bé thấy sau khi mình âm thầm bỏ trốn thì người bạn tốt chịu trách nhiệm của con bé đã bị hành hạ như thế nào."
Đôi vai của Aoi đột nhiên run lên, cô bé nhanh chóng bị hai người lớn kéo đi.
"Những đứa nhỏ còn lại." Mifune phủi phủi quần áo, "Đi theo ta về nhà thuyền."
Bạch Liễu đi theo sau Mifune không bao xa liền đến nhà thuyền như lời gã nói, so với nhà thuyền 7 ngày sau Bạch Liễu tập vũ đạo để chuẩn bị lễ tế Tà Thần thì nhà thuyền này có vẻ mới hơn nhiều, hướng mặt ra biển sóng nước lấp lánh.
Vào lúc này, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, lớp sơn chống thấm bên ngoài chiếc thuyền có hình dáng kỳ lạ lại trang nhã này đang rực lên một lớp vảy vàng chói lọi, các cạnh của nó đều viền đỏ, hoa văn nhà thuyền vẽ ở cửa ra vào lấp lánh tỏa sáng dưới ánh nắng biển, nhìn không giống một nhà giam chuẩn bị mang đến đau khổ cho tế phẩm mà như một thuyền cung lộng lẫy huy hoàng.
Tất cả bọn trẻ nhìn thấy đều choáng váng, có đứa còn chỉ vào nhà thuyền thét lên: "Đây là nơi dành cho chúng cháu sao?!"
"Đúng vậy." Mifune quay người lại, gã chỉ về lối vào bên cạnh, "Đến đó lấy bảng hiệu bằng gỗ có tên của mình, sau đó đi vào nhà thuyền rồi c4m nó lên hốc gỗ bên cạnh bất cứ phòng nào mà các cháu thích, căn phòng đó sẽ thuộc về các cháu."
Đợi đến lúc nhóm trẻ con đang hào hứng chuẩn bị chạy đến lấy bảng gỗ và chạy vào nhà thuyền, Mifune lại lạnh lùng lên tiếng: "Nhưng chỉ có tế phẩm mới được chọn phòng trước, người hầu phải chọn sau."
"Phải đợi tế phẩm chọn xong phòng rồi mới chọn được."
Vẻ mặt phấn khích tr3n khuôn mặt những đứa trẻ 【 người hầu 】 đông cứng lại. Chúng siết chặt bảng gỗ trong tay nhìn lũ trẻ 【 tế phẩm 】hoan hô hào hứng lao vào nhà thuyền hét ầm lên phòng này đẹp như thế nào.
Bạch Liễu cầm bảng gỗ của mình bước vào, đập vào tầm mắt là một dãy nhà thuyền gọn gàng và sáng sủa, nhưng càng đi vào trong thì chiều rộng của mỗi nhà thuyền đang dần thu hẹp lại, nhà thuyền trong cùng chỉ rộng bằng hai cánh cửa ra vào.
Khoảnh khắc nhận ra muốn có phòng đẹp thì phải tranh giành nhau, những đứa trẻ vốn vừa vượt qua sóng gió tr3n thuyền cùng nhau, vừa vun đắp một chút tình bạn đồng cam cộng khổ lập tức bắt đầu chạy loạn, cố gắng c4m tấm bảng gỗ của mình vào hốc gỗ của căn phòng rộng nhất và lớn nhất đầu tiên.
"Phòng này là của tao!"
"Tao c4m bảng gỗ vào trước cơ mà!"
Vài đứa trẻ chạy tán loạn giành giựt quanh căn phòng lớn nhất đỏ mặt tía tai.
Bạch Liễu liếc nhìn xung quanh rồi thu hồi tầm mắt, hắn đi ngang một mạch qua những căn phòng lớn nhất mà không buồn ngó ngàng đến, trong đầu nhớ đến cảnh đám trẻ tranh cướp đồ chơi trong viện mồ côi ngày xưa.
Những loại chuyện này nói chung chẳng có liên quan gì đến hắn, đồ chơi mà đám người đó thích, Bạch Liễu không thèm quan tâm, cũng giống như lần này, hắn đi thẳng đến phòng cuối cùng, ngẩng đầu lên c4m bảng gỗ vào hốc, sau đó đẩy cửa bước vào.
Quả nhiên, cách bài trí của căn phòng này giống hệt căn phòng mà Sota đưa hắn đến nghỉ ngơi sau này, thậm chí bức tranh vẽ sóng tr3n tường cũng giống hệt như vậy, nhưng lần này không có điện thờ phía sau bức tranh.
Có vẻ như không có tượng thần nào trong căn phòng cuối cùng, vì vậy tượng thần mấu chốt tiếp theo trong nhánh này sẽ ở tr3n người【 Tà Thần cũ · linh hồn 】.
—— Nói cách khác, theo sự sắp đặt của 《 phó bản thị trấn Siren 》 thì đó chính là cơ thể của Tạ Tháp.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân trẻ con rầm rập bước vào, nhưng nhanh chóng dừng lại.
Bạch Liễu rũ mắt xuống —— xem ra những 【 người hầu 】 này đã phát hiện ra rồi.
Những đứa trẻ này im lặng hồi lâu, ngơ ngác nhìn những nhà thuyền mà chúng đã ao ước bấy lâu, cứ tưởng rằng mình có thể ở được, mở miệng hỏi: "Nhà thuyền đầy hết rồi, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Tất cả phòng của bốn dãy nhà thuyền đều đã c4m đầy bảng gỗ, chẳng còn dư lại căn nào.
"Đương nhiên là có chỗ cho các cháu ở chứ." Mifune nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám trẻ, trong giọng điệu có một tia kỳ quái không thể giải thích được cùng hưng phấn, "Trong nhà thuyền vẫn còn có chỗ cho mấy người hầu đáng thương như các cháu đặt lưng nghỉ ngơi thật tốt."
Gã thản nhiên không nhanh không chậm đi về phía trước, xuyên qua dãy nhà thuyền rồi dừng lại bên cạnh một cái bể chứa nước lộ thiên, quay đầu cười nhìn về phía đám trẻ con: "Chính là chỗ này."
Mấy đứa trẻ lựa chọn trở thành 【Người hầu】 nhìn bể nước với vẻ mặt kinh ngạc.
Đất cát xung quanh bể đá trữ nước ẩm ướt và tối đen, lúc nhúc đầy những sinh vật giống như đĩa, tr3n mặt đất là những vết máu còn sót lại do giết cá, vỏ sò bị vứt bỏ và một ít tôm cá thối rữa, đây rõ ràng là nơi chế biến nguyên liệu nấu ăn, dường như bùn lầy cũng bị những thứ này ngâm rửa, bốc ra mùi hôi thối nồng nặc.
Nhưng đó không phải là điều khiến bọn trẻ này khiếp sợ nhất.
Sota sững sờ nhìn bên cạnh bể chứa nước, một đống các lồng bằng dây thép có đỉnh nhọn chỉ cao bằng nửa thân mình bọn trẻ được sắp xếp lung tung cái này kế cái kia, bên tr3n có mái che bằng ni lông rách nát, phía trước lồng có đặt một chậu nước và bát đựng thức ăn chứa đầy nước bùn, sát bên nữa là các chuồng sắt chứa đủ loại gà vịt chim chóc gì đó đang kêu quàng quạc râm ran.
——Đây chính là chuồng chó nuôi thú cưng, hoặc chuồng mèo.
Tr3n lồng sắt đã treo sẵn tên của những con vật nuôi 【 người hầu 】, hoặc tên của chính người hầu.
Mifune giơ ngón tay chỉ vào những cái lồng: "Các cháu sẽ ở đây."
Lũ trẻ ngơ ngác nhìn vào mấy lồng sắt, không ai cất tiếng nói gì.
Mifune làm ngơ tiếp tục nói: "Buổi sáng 5:30 mỗi ngày các cháu và thú cưng của mình sẽ phải thức dậy ra khỏi lồng, tiếp theo bắt mấy con vật trong lồng kế bên rồi gi3t ch3t chúng, sau đó gửi đến nhà bếp để các đầu bếp nấu ăn, như thế thì trước 8h các vị tế phẩm đại nhân mới được ăn những món tươi ngon nhất."
"Chú ý là 5:30 sáng ở đây sắc trời còn rất tối, lỡ như bắt giết nhầm thú cung trong lồng của người khác thì các cháu tự mình giải quyết nhé, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm."
Mifune thản nhiên nói: "Nhưng đối với các cháu thì cũng không hẳn là chuyện xấu đâu, trước đây có một người hầu bị người bên cạnh giết nhầm thú cưng của mình, đau khổ quá độ mà được thăng cấp lên làm tế phẩm chỉ trong vòng kiểm tra đầu tiên năm ấy đấy."
"Đó là một đứa trẻ chăm chỉ, lúc nào cũng muốn phấn đấu hướng về phía trước, ta rất thích cậu ta." Mifune dường như nhớ ra điều gì đó thú vị và mỉm cười hài lòng, "Cậu ta được thăng cấp thành tế phẩm, được hưởng ân sủng và sự kính trọng dành riêng cho tế phẩm, sau đó trong vòng kiểm tra tiếp theo, bởi vì quá sợ hãi sẽ bị hạ cấp thành người hầu một lần nữa, cậu ta đã củng cố nỗi đau khổ của mình ——"
"—— bằng cách ép bản thân ăn thịt thú cưng của mình."
- -----oOo------