Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 422




Trong trò chơi, hiệp hội Đoàn Xiếc Thú Lang Thang.

Vương Thuấn nín th0 ngồi trong phòng họp nhìn chằm chằm vào cửa chờ đợi, đến khi Bạch Liễu đẩy cửa ra thì hắn mới nở nụ cười nhẹ nhõm: "Hoan nghênh trở về, hội trưởng."

"Kế hoạch của cậu và Charles bậy thật đấy." Vương Thuấn nhìn thấy Bạch Liễu thì không kìm được bắt đầu mở máy phát, "Làm như thế vừa hạ thấp độ tín nhiệm của hội chúng ta, lại tạo điều kiện cho bên Nghĩa trang Laser hưởng lợi, nói kiểu gì cũng mất nhiều hơn được..."

Bạch Liễu nghiêng người sang một bên để lộ Viên Quang đang có chút xấu hổ phía sau, cười nhìn Vương Thuấn: "Đây là thành viên mới muốn gia nhập hiệp hội của chúng ta, phiền anh giải thích cho anh ấy các quy tắc cụ thể của hội chúng ta nhé."

"Nhân tiện thông báo với anh, Nghĩa trang Laser sẽ hợp nhất vào hội của chúng ta luôn."

Vương Thuấn sửng sốt nhìn chằm chằm Viên Quang đang căng thẳng một hồi, sau đó dở khóc dở cười tiến lên: "Được hội trưởng, tôi biết rồi."

Đây thật là...

Vương Thuấn nhìn Viên Quang đang lo lắng chào hỏi hắn, trong lòng bất đắc dĩ th0 dài một hơi.

Trông chờ Bạch hội trưởng nhà mình nhận sai á, đợi kiếp sau đi.

Loại phàm nhân như hắn thì tốt nhất là cứ nhắm mắt thành thật theo chân Bạch thần tiên là được.

Vương Thuấn định đưa Viên Quang đi làm quen với hiệp hội thì sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn quay đầu nhìn Bạch Liễu: "Hội trưởng, nhóm Đường đội đang luyện tập trong Hồ Trò Chơi."

"Cậu muốn nghỉ ngơi một chút hay là..."

Vương Thuấn chưa kịp nói xong, Bạch Liễu đã thong thả đứng lên: "Tôi cũng muốn qua đó huấn luyện."

"Khi nào thì bắt đầu đấu khiêu chiến?"

Vương Thuấn do dự một chút: "Hội trưởng, nếu thân thể vẫn còn không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày, hình như quy tắc tạm thời của khiêu chiến năm nay đã được thay đổi, lịch trình cụ thể vẫn chưa được công bố."

Bạch Liễu nhướng mắt: "Quy tắc thay đổi?"

Vương Thuấn gật đầu: "Ừm, tối hôm qua hệ thống mới gửi thông báo."

"Nhưng mà năm nào cũng điều chỉnh các quy tắc đấu khiêu chiến và vòng loại trực tiếp nên chuyện này cũng bình thường thôi, đừng quá lo lắng."

"Tôi hiểu rồi." Bạch Liễu xoay người đẩy cửa phòng họp muốn đi về phía Hồ Trò Chơi.

Vương Thuấn lại chần chừ: "Hội trưởng... Còn có một chuyện không liên quan gì đến trò chơi nhưng tôi nghĩ nên nói cậu một tiếng."

Bạch Liễu quay đầu lại: "Chuyện gì vậy?"

Vương Thuấn xấu hổ nhìn đi chỗ khác, ánh mắt đảo tới đảo lui không dám nhìn Bạch Liễu: "Mấy ngày nay Hắc Đào đều tới tìm cậu, tôi không biết có nên cho y vào hay không nên cản y ngoài cửa."

"Sau đó y nói là y mơ thấy mình ngủ với cậu.. ừm.. lúc đó giọng y khá lớn.. các đội viên của chúng ta thì đang lúc ra ngoài muốn nhìn xem tuyển thủ vương bài của Danh Sách Sát Thủ như thế nào, có lẽ họ cũng nghe thấy."

"Bây giờ rất nhiều người đang xì xào bàn tán Hắc Đào là người yêu của cậu..."

Vương Thuấn giả vờ bình tĩnh hắng giọng: "Cá nhân tôi thì thấy chuyện đó chỉ là một sự cố nhỏ thôi, không ảnh hưởng đến lịch thi đấu của chúng ta đâu, hội trưởng không cần phải quan tâm."

Viên Quang đứng bên cạnh nghe được thầm trợn mắt, anh ta liếc nhìn Bạch Liễu, sau đó nhanh chóng cúi đầu toát mồ hôi lạnh.

... Đù má, mới ngày đầu tiên đi làm đã nghe được loại chuyện bát quái này, có khi nào sẽ bị ông chủ Bạch thủ tiêu luôn không vậy!

Tuyển thủ top 1 và ông chủ mới của mình mới vừa thi đấu xong đã ngủ với nhau...

Play phòng cấp cứu luôn!!

Viên Quang choáng váng xây xẩm mặt mày  —— Này mẹ nó cũng k1ch thích quá!

Mấy tuyển thủ giao diện cao đỉnh thật! Chơi bạo vậy luôn sao!

Bạch Liễu sững người vài giây, hắn dựa vào cửa rũ mi mắt: "Mặc kệ y đi, lần sau y tới..."

Vương Thuấn ngập ngừng thăm dò: "Tôi đuổi y luôn nhé?"

"Đừng." Bạch Liễu xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong giọng nói mang theo ý cười rất nhỏ, "Lần sau cứ để y tới, nếu y không đi thì để y vào chờ tôi."

Cánh cửa đóng lại phát ra tiếng lách cách.

Vương Thuấn và Viên Quang đờ đẫn đứng yên tại chỗ.

"Vừa rồi..." Vương Thuấn đảo mắt, hắn đỡ bả vai Viên Quang run rẩy nói: "Hội trưởng bảo là để Hắc Đào vào à?"

Viên Quang hoảng sợ nhanh chóng xua tay lắc đầu nguầy nguậy: "Ai ngủ với ai, play phòng bệnh gì đó, tôi không nghe thấy gì cả, tôi không biết gì đâu nha!"

Vương Thuấn: "..."

Viên Quang này, hình như cậu ta cũng biết quá nhiều rồi đúng không?

Hồ Trò Chơi.

Thời điểm Bạch Liễu đến Hồ Trò Chơi thì nhóm Đường Nhị Đả đã vào game để tự luyện tập.

Toàn bộ Hồ Trò Chơi vắng lặng không một bóng người, Bạch Liễu ngồi bên cạnh Hồ Trò Chơi lập lòe đầy màu sắc, hắn không nhảy xuống mà chỉ ngồi đó, tựa lưng vào tường của Hồ Trò Chơi.

Nước trong Hồ Trò Chơi phản chiếu những cơn sóng nhiều màu sắc đung đưa qua lại tr3n mặt đất, phản chiếu tr3n mi mắt rũ xuống và hàng mi mảnh mai của Bạch Liễu khiến đôi mắt đen láy của hắn loang lổ các sắc màu.

Bạch Liễu hiếm khi cảm thấy lười biếng như thế này, hắn không muốn nhảy vào Hồ Trò Chơi ẩm ướt để chơi trò kinh dị chút nào, thay vào đó, hắn khép hờ mắt dựa lưng vào Hồ Trò Chơi, một tay chống cằm như đang ngủ gật, lại cũng giống như đang chờ đợi ai

Cách đó không xa có tiếng bước chân vững vàng, có người từng bước đi tới trước mặt Bạch Liễu.

Bóng người này che khuất ánh sáng khuếch tán trong Hồ Trò Chơi, hoàn toàn bao phủ Bạch Liễu.

Bạch Liễu ngẩng đầu lên, đồng thời dịch người ra xa Hắc Đào đứng trước mặt hắn đang chuẩn bị khom sát người nhìn hắn, giọng điệu nhàn nhạt: "Tôi nhớ ở ngoài có đặt tấm biển cấm đội viên Danh Sách Sát Thủ vào Hồ Trò Chơi rồi mà."

"Ừ." Hắc Đào cúi xuống nhìn chăm chú Bạch Liễu, "Tôi không biết chữ."

Bạch Liễu: "..."

Quên mất con hàng này dốt đặc cán mai khoản này.

Hắc Đào chỉ biết một số ký tự cơ bản tr3n giao diện hệ thống trò chơi, ngoài cái đó ra thì đa số là không biết chữ.

"Anh biết 7 chữ Danh Sách Sát Thủ và Hồ Trò Chơi." Bạch Liễu nhìn thẳng Hắc Đào.

Hắc Đào nghĩ ngợi: "Nhưng hai chữ ở giữa tôi không biết."

Hai chữ ở giữa là 【cấm vào】.

Bạch Liễu nhếch khóe miệng: "Vậy anh nghĩ hai chữ này là có ý gì?"

Hắc Đào nhìn Bạch Liễu, thẳng thắn trả lời: "Không biết, không nghĩ tới, tôi thấy em ở trong đây thì muốn vào thôi."

"Có nghĩa là tôi không vào được sao?" Hắc Đào nghiêm túc hỏi Bạch Liễu, y dán sát lại gần, cả người Bạch Liễu hoàn toàn phản chiếu vào trong đôi mắt.

Bạch Liễu trầm mặc vài giây sau đó quay mặt đi chỗ khác, rời mắt khỏi Hắc Đào, nhẹ nhàng nói: "... bây giờ thì không phải."

Nghe thế Hắc Đào tự nhiên dựa vào tường Hồ Trò Chơi như Bạch Liễu, vai dựa sát vào đối phương: "Tôi tới hiệp hội của em tìm em, nhưng người ta không cho vào."

"Với năng lực của anh thì tự xông vào cũng được mà?" Bạch Liễu hơi nhích người sang một bên, giữ khoảng cách với Hắc Đào.

Hắc Đào lại tự nhiên nhích gần theo: "Cũng được, đánh bại bọn họ rất dễ."

"Nhưng bọn họ bảo là em không có ở đó nên tôi rời đi."

Bạch Liễu dừng lại, dịch ra xa y hơn chút nữa: "Anh tìm tôi làm gì?"

Lần này, Hắc Đào trực tiếp nghiêng người xích lại gần hắn, y duỗi tay trái dựa vào thành hồ bên tai phải Bạch Liễu, tay phải cầm roi xương đen, khụy gối về phía trước, chuyên chú nhìn vào đôi mắt đen lay láy của Bạch Liễu, khóe mắt xếch nhẹ lên:

"Tôi đã học được cách nằm mơ, Bạch Liễu."

"Chỉ có con người mới có thể mơ, phải không? Người em thích cũng là con người, phải không?"

Ánh mắt Hắc Đào không chút xê dịch, y nói, "Bây giờ có phải tôi đã giống con người hơn, giống món quà lưu niệm đủ tiêu chuẩn mà em muốn hơn không?"

Bạch Liễu ngẩn người, vừa định cách ra xa thì dừng lại.

"Thưởng cho tôi được không?" Hắc Đào vừa thấp giọng hỏi vừa hạ mắt xuống, "Thưởng giống như lần trước."

Tầm mắt y rơi vào đôi môi nhạt màu của Bạch Liễu, tay trái vuốt v3 vành tai của Bạch Liễu rồi cúi người xuống đè toàn thân lên người hắn, ôm trọn Bạch Liễu trong lòng nguc của mình, khép mắt lại.

Bạch Liễu nhắm hai mắt lại.

Môi Hắc Đào chạm vào môi dưới của hắn, cảm xúc lạnh lẽo như băng, sau đó từng nụ hôn rơi xuống từ môi dưới theo một đường đến cổ, rồi chạm đến chính giữa xương quai xanh, giọng điệu của y có chút ướt át: "Em chưa xóa cây thánh giá mà tôi đã vẽ cho em."

Bạch Liễu đưa tay lên che đôi mắt đỏ hoe, hô hấp trở nên gấp gáp, đưa tay giữ lấy bả vai cố gắng đẩy y ra: "... Vậy để tôi xóa."

Nhưng lập tức Hắc Đào liền c4n vào nơi vẽ hình chữ thập tr3n nguc Bạch Liễu, Bạch Liễu bị c4n đến nỗi duỗi thẳng eo hơi run rẩy, động tác đẩy ra nhẹ hều chẳng có chút lực nào, lại bị Hắc Đào giữ cổ tay áp vào tim, ôm cả người thật chặt.

Hắc Đào thì thầm, "Không được."

"Em kêu tôi tỉnh dậy nhìn em, nhưng tôi tỉnh dậy rất lâu rồi em cũng không đến tìm tôi."

"Em nói dối."

Bạch Liễu cảm giác bàn tay lạnh lẽo của Hắc Đào luồn vào vạt áo sơ mi của mình, dán sát vào eo hắn rồi ôm hắn thật chặt.

Này cũng hơi quá giới hạn rồi, cổ Bạch Liễu đỏ ửng lên, hắn nghiêng đầu th0 phì phò một hồi, vừa định ra lệnh cho Hắc Đào dừng lại thì nghe thấy giọng nói bình thản của Hắc Đào:

"Tôi nằm mơ, mơ thấy tôi ôm em thế này rồi sau đó bị b4n trúng, hóa thành đống tro tàn, ch3t ở bên cạnh em."

"Sau đó em khóc vì tôi."

Bạch Liễu dừng tay, hắn sờ vào giữa lưng Hắc Đào, ngay thắt lưng căng chặt là một vết sẹo —— chính là vết đạn b4n mà Hắc Đào đã đỡ cho hắn.

"Tôi kể cho bọn Bách Dật nghe, bọn họ nói là tôi không có linh hồn nên sẽ không ch3t được."

Hắc Đào dừng một chút rồi nói tiếp: "Thật ra tôi vẫn nghĩ mình không cần phải có linh hồn."

"Nhưng nếu tôi học làm người và có linh hồn của chính mình, liệu em có khóc cho tôi khi linh hồn tôi vỡ nát không?"

"Tôi muốn em khóc vì tôi."

Bạch Liễu nhắm hai mắt lại, hắn cười khẽ một tiếng: "Vậy anh phải mơ nhanh hơn nữa."

Hắc Đào cau mày chuẩn bị hỏi tiếp, muốn biết Bạch Liễu sẽ khóc vì mình như thế nào, thì Bạch Liễu đã chống người lên vòng tay qua cổ Hắc Đào, nhắm mắt rồi hôn lại Hắc Đào.

Trong nháy mắt Hắc Đào quên mất mình muốn hỏi gì, y cúi đầu xuống tập trung vào việc ôm hôn Bạch Liễu.

Ở mặt kia bức tường Hồ Trò Chơi.

Đường Nhị Đả kết thúc huấn luyện thì lọ mọ bám vào thành hồ muốn ra khỏi Hồ Trò Chơi, nhưng vừa nhấc mắt liền nhìn thấy... Hắc Đào ôm chặt Bạch Liễu, che khuất hoàn toàn bóng dáng của Bạch Liễu trong vòng tay của mình.

Nhìn động tác của hai người họ, nếu Đường Nhị Đả đoán không sai, thì hai người đang hôn nhau, vả lại Bạch Liễu không kháng cự chút nào.

Hắc Đào nhướng mắt liếc nhìn Đường Nhị Đả, ánh mắt đầy khiêu khích.

Đường Nhị Đả: "..."

Đường Nhị Đả nội tâm thẫn thờ đầu óc trống rỗng quay trở về Hồ Trò Chơi.

Năm phút sau.

Mộc Kha làm xong nhiệm vụ cũng xông ra tới, cậu nghi hoặc liếc nhìn Đường Nhị Đả đang ngồi bất động, vừa muốn bước chân ra ngoài, sau đó...

Ba giây sau.

Mộc Kha thẫn thờ như thể cả thế giới đang sụp đổ, cậu nắm chặt tay lẩm bẩm trong miệng, "Mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó giết Hắc Đào..."

Lại thêm ba phút nữa.

Mục Tứ Thành vừa ra khỏi Hồ Trò Chơi đã hùng hùng hổ hổ, vừa định mở miệng phàn nàn nói gì đó đã bị Mộc Kha và Đường Nhị Đả túm lại bịt kín miệng, cậu tức giận trừng mắt nhìn hai tên đồng đội tự nhiên nổi điên, duỗi chân đá loạn xạ muốn thoát ra ngoài.

Kết quả là trong lúc hăng say giằng co, Mục Tứ Thành liếc mắt ra ngoài liền nhìn thấy cảnh tượng bên kia Hồ Trò Chơi.

Mục Tứ Thành trợn tròn mắt ngã xuống lại vào Hồ Trò Chơi, sau một lúc nữa thì dán sát lại ngồi thu lu gần Đường Nhị Đả cũng đang thất thần.

Một phút nữa trôi qua.

Lưu Giai Nghi vừa ló đầu ra khỏi Hồ Trò Chơi đã bị 3 đôi bàn tay bịt kín đôi mắt và hai tai.

Khuôn mặt cô bé không chút cảm xúc, độ hơn mười giây sau mới mở miệng: "Các anh bày trò kiểu này..."

"Bạch Liễu và Hắc Đào lại đang làm chuyện gì phải không?"

- -----oOo------