Vương Thuấn nhìn chằm chằm màn hình lớn đầy bông tuyết, lòng bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi lạnh.
Đúng lúc Bạch Liễu trấn áp Viên Quang đến góc tường rồi vung roi định giết anh ta, hình ảnh trong màn hình lớn đột nhiên biến thành bông tuyết mờ mịt, kèm theo lời nhắc hệ thống:
【 hệ thống nhắc nhở: Do sân thi đấu xuất hiện vật triệu hồi nằm ngoài phạm vi thừa nhận của phó bản nên hệ thống sẽ được bảo trì toàn bộ, màn hình lớn tạm thời không thể phát nội dung thi đấu trong thời gian này, người chơi vui lòng đợi kết thúc bảo trì. 】
【Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì không thể cung cấp cho bạn trải nghiệm xem thi đấu tốt đẹp. 】
Kể từ lúc đó đến bây giờ, màn hình lớn phát nội dung diễn biến trong sân thi đấu chỉ toàn là bông tuyết.
Nghĩa trang công cộng Laser vốn thích sử dụng chiến thuật sương mù để che chắn màn hình thế nên hôm nay chẳng có mấy người chịu xem thi đấu, bây giờ lại xuất hiện bảo trì hệ thống chậm chạp mãi chưa xong, cùng với trận đấu giữa mùa của Thợ Săn Hươu và Danh Sách Sát Thủ đang lên cao trào bên kia, thế là đám khán giả vốn đã thưa thớt trong hồ quan sát lại biến mất thêm một nửa.
Điều này khiến Vương Thuấn vừa nhìn chằm chằm vào màn hình lớn vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh lo lắng suy sụp, hắn liếc mắt sang Charles đang ôm má xem màn hình bông tuyết lớn chẳng biết phải bảo trì thêm bao lâu nữa với vẻ thích thú, rồi quay lại giao diện hệ thống của mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.
... Phải làm sao đây, cho dù hội trưởng thắng được đối thủ đi nữa thì số điểm nhỏ nhoi của đội Nghĩa trang công cộng Laser trong Hồ Đánh Cuộc chắc chắn vẫn không thể làm Charles hài lòng...
Con số đó chẳng thấm vào đâu so với chi phí sửa đổi vũ khí mà Charles đã chi cho Bạch Liễu, hầu hết trong số đó là tiền trong Hồ Đánh Cuộc do họ chuyển đến sau khi trò chơi bắt đầu.
Trong lòng Vương Thuấn nôn nóng rồi tự cảm thấy hình như mình có bệnh thì phải, tự dưng lại quan tâm luôn đến Hồ Đánh Cuộc của đối phương.
Ngoài ra, có một điều khác cũng khiến Vương Thuấn đặc biệt lo lắng —— đó chính là mức độ nổi tiếng.
Hắn thực sự đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của độ nổi tiếng và phong cách chiến thuật ma quái của Nghĩa trang công cộng Laser, đa số khán giả đến xem trận đấu và đặt cược đều là vì Đoàn Xiếc Thú, số lượng Hồ Đánh Cuộc của đối phương quá thấp, bởi thế cho dù có thắng được đối phương thì cũng chẳng thắng được bao nhiêu, không có người xem mới chịu đặt cược, vì vậy ngay cả tốc độ tăng trưởng Hồ Đánh Cuộc của họ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Rõ ràng đây là trận chung kết tiền mùa giải nhưng tốc độ phát triển của Hồ Đánh Cuộc còn không bằng 1/10 so với trận đấu đôi với Sơn Dương Cuồng Nhiệt.
Trước khi bắt đầu cuộc thi, Vương Thuấn đã lạc quan hy vọng rằng trận đấu này sẽ mang lại cho tất cả các đội viên tấm kim bài miễn tử, nhưng chỉ sau khi cuộc thi bắt đầu, hắn mới nhận ra rằng mình vô cùng ngây thơ.
Trận đấu giữa mùa giải sắp kết thúc, 8 vị trí dẫn đầu về tổng điểm cơ bản đã được x4c định, 8 đội này đã thể hiện rất tốt trong thi đấu, điểm trong Hồ Đánh Cuộc cao đến khó tin, đặc biệt là hai đội Danh Sách Sát Thủ và Thợ Săn Hươu còn không thể tưởng tượng nổi.
So với năm ngoái, Hồ Đánh Cuộc của Danh Sách Sát Thủ tăng gấp 7 lần, Thợ Săn Hươu tăng gấp 11 lần, còn Hồ Đánh Cuộc của các đội Bình Minh Vàng, Hiệp Hội Quốc Vương và các đội khác cũng có những người chơi mới với thành tích xuất sắc và ngoại hình nổi bật tham gia đã thu hút nhiều khán giả mới cũng tăng gấp 4 đến 6 lần.
Trong giai đoạn quan trọng khi trận đấu giữa mùa giải sắp kết thúc và vòng loại trực tiếp chuẩn bị bắt đầu, người xem khó mà phân tán sự chú ý của mình vào những đội tham gia tiền mùa giải, họ sẽ ưu tiên đặt cuộc vào 8 đội mạnh kia hơn là một đội nhỏ nhoi ít nổi tiếng.
Mong đợi vào một trận đấu tiền mùa giải để thu hút sự nổi tiếng quả thật là một điều... ngu ngốc.
Vương Thuấn cười khổ, hắn lo lắng đến nỗi bấn loạn lên cả rồi.
Tưởng tượng đến chuyện sắp phải đối mặt với các đội khủng chẳng khác gì quái vật được trang bị đầy đủ, thực lực siêu phàm như thể được thần linh ưu ái, bản thân đội mình thì không có kim bài miễn tử, Vương Thuấn ngủ cũng không ngủ được.
Đang lúc Vương Thuấn th0 dài cúi đầu ngẫm nghĩ về đội mình thì khán giả phía sau đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, bắt đầu ghé đầu vào nhau thì thầm bàn tán:
"Màn hình bên trận đấu giữa mùa giải tự nhiên cũng bị bảo trì..."
"Đù má cái gì vậy?! Giải đấu năm nay sao thế nhỉ? Mấy năm kia ngoại trừ có bug, còn lại màn hình lớn có vấn đề gì đâu."
"Ai đang đấu trận giữa mùa giải vậy?"
"Danh Sách Sát Thủ và Thợ Săn Hươu, đang đánh nửa chừng thì màn hình đột nhiên tối đen, thông báo là có người chơi sử dụng quy tắc và kỹ năng để dung hợp nhiều phó bản với nhau nên hệ thống không thể tải màn hình bình thường, phải bảo trì, khán giả bên đó điên lên la ó dữ lắm, sắp đánh nhau đến nơi rồi."
Vương Thuấn sững người lại, hắn tinh ý nhận ra màn hình đen đằng kia và những bông tuyết ở đây có thể có mối liên hệ nào đó, hắn mở giao diện hệ thống bắt đầu truy cập tin tức về trận đấu giữa mùa giải.
Kết quả là vừa mới mở giao diện điều khiển hệ thống, hắn đã thấy một tiêu đề đỏ lòe đỏ loẹt như máu đập vào mắt mình:
【Đ* má!! Có kết quả rồi, tôi thua cuộc a a a! Danh Sách Sát Thủ thắng! Mẹ nó! Đánh kiểu gì vậy hả! 】
Cùng lúc đó, Vương Thuấn nghe thấy tiếng nhắc nhở máy móc của hệ thống bên tai:
【 hệ thống nhắc nhở: Trò chơi kết thúc. 】
Vương Thuấn đột nhiên nhìn lên màn hình lớn, giây tiếp theo muốn ngưng cả th0.
【 Trận đấu ( Lưu Lạc Đoàn Xiếc Thú) VS ( Nghĩa trang công cộng Laser) đã kết thúc. 】
【Xin chúc mừng đội (Nghĩa trang công cộng Laser) đã chiến thắng. 】
Thành viên Nghĩa trang công cộng Laser dại ra một hồi rồi nhìn nhau không tin, sau đó ôm chầm lấy nhau mừng rỡ bật khóc.
"Hội trưởng thắng!"
"Suýt chút nữa tôi tưởng Viên Quang và Thi Thiến ch3t rồi chứ!"
"Hội trưởng không gạt chúng ta! Anh ấy nói nhất định sẽ làm chúng ta sống sót!"
Màn hình bông tuyết trở lại bình thường, các bóng người từ từ xuất hiện.
Người của Nghĩa trang công cộng Laser chạy ùa lên đón mừng Viên Quang và Thi Thiến ngơ ngác bước ra, hai người bị đám đông ôm chặt sau đó nhấc bổng lên rồi ném lên không trung, nhiệt liệt hoan hô, khóc lóc và chúc phúc.
Bên kia, Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Đường Nhị Đả, và Lưu Giai Nghi mình đầy vết thương bước ra, cả bọn không nói lời nào, Bạch Liễu đi cuối cùng.
Vương Thuấn kinh ngạc chạy tới, lúc xem xong kết quả đầu óc hắn vẫn còn trống rỗng, nhìn thấy Bạch Liễu câu nói đầu tiên liền hỏi: "Sao lại thua?"
Bạch Liễu giương mắt liếc nhìn Vương Thuấn định mở miệng nói gì đó, nhưng chưa kịp thì mí mắt đã rũ xuống, thân thể dường như đã dùng hết chút khí lực cuối cùng, cả người nặng nề đổ ập xuống tr3n mặt đất.
"Bạch Liễu!!"
"Hội trưởng!!"
Trong đồng tử của Viên Quang đang được các đội viên cười lớn tung lên cao phản chiếu ảnh ngược của Bạch Liễu từ từ ngã quỵ xuống, tiếng la hét hoảng loạn của những người đằng kia và tiếng cười vui vẻ của những người ở đây đan xen lẫn lộn vào tai anh.
Sau khi sử dụng kỹ năng đó, ký ức mờ mịt bắt đầu từ từ trở nên rõ ràng trong bộ não đau nhức của Viên Quang.
Lòng bàn tay anh khẽ cuộn lại, có ai đó nhét tờ giấy chứng nhận đất vào tay anh, rồi tiếng một cô gái nhỏ kêu lên thảm thiết: "Bạch Liễu——"
Viên Quang nhớ lại.
Anh nhìn chằm chằm người thanh niên trẻ tuổi ngã vào trong tay Đường Nhị Đả đang tức giận đến nổi cả gân máu, tr3n người cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng dính máu, bả vai gầy đến mức có thể nhìn thấu qua lớp y phục, lúc người đàn ông kia mỉm cười chĩa súng về phía anh hỏi: Giết Viên Quang và Thi Thiến hoặc giết đồng đội, thì cậu ta vẫn đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, không chọn ai cả.
Trước khi trò chơi kết thúc, Viên Quang nhớ rằng mình đã ngã tr3n mặt đất, giữa bối cảnh hoang tàn của trò chơi, anh nhìn thấy một người đàn ông trông giống hệt như thanh niên này nhưng trưởng thành hơn, mỉm cười đi về phía anh và nói:
【Một ngày nào đó, cậu ấy sẽ chủ động đến tìm ta. 】
Người đàn ông rũ mắt xuống nhìn Viên Quang tr3n mặt đất như thương hại, khóe miệng nở một nụ cười:
【Trong thế giới này, một kẻ phản diện bẩm sinh như cậu ấy sẽ phải trả một cái giá rất lớn để trở thành người tốt. 】
Viên Quang đột nhiên xoay người nhảy khỏi vòng tay của đám đông đang tung hô mình, lăn tr3n mặt đất rồi đứng dậy dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, sau đó loạng choạng chạy về phía Bạch Liễu.
Anh đã nhớ lại rồi.
Hai mắt Viên Quang đỏ lên, anh th0 phì phò mở lớn miệng, tên gọi kia vướng víu ngay cổ họng:
Người đàn ông cúi đầu, cười nói nhỏ vào tai anh: 【Ngươi biết tại sao không? 】
[Bởi vì thần không muốn thấy anh ta làm người tốt. 】
"Bạch Liễu——!!"
Hồ quan sát giữa mùa giải.
Tr3n màn hình đen hiển thị thông báo:
【 Trận đấu ( Danh Sách Sát Thủ) VS ( Liệp Lộc Nhân) đã kết thúc. 】
【Xin chúc mừng đội (Danh Sách Sát Thủ) đã chiến thắng. 】
Đội viên của Thợ Săn Hượu và Danh Sách Sát Thủ lần lượt bước ra hai bên màn hình lớn.
Sầm Bất Minh sắc mặt âm trầm bước chậm rãi ra từ phía sau màn hình, thoạt nhìn đã biết tâm trạng rất tệ, nhưng Daniel thua thi đấu lại dường như chẳng bị ảnh hưởng gì, vẫn cười nói hi hi ha ha như cũ.
Bầu không khí bên kia của Danh Sách Sát Thủ giành chiến thắng trong trò chơi trông khá thoải mái nhẹ nhàng.
Bách Dật xoa xoa eo, chỉ vào Hắc Đào và Nghịch Thần phàn nàn: "Này, lúc nãy hai người làm gì vậy! Đang thi đấu tự dưng lại biến mất tăm mất tích, kích hoạt mấy cái kỹ năng kỳ quái gì gì đó cũng không thèm nói với chúng tôi tiếng nào, aiz thật là, quá đáng thật đấy!"
Bách Gia Mộc bị nhiều lần cũng thành quen, nhưng lần này cũng phải cau mày: "Nếu là chiến thuật mới thì cũng phải bàn trước với chúng tôi chứ?"
Liêu Khoa hiền lành cười tủm tỉm pha trò: "Dù sao cũng thắng tức là chiến thuật đều ổn rồi còn gì, cậu nói đúng không Nghịch Thần?"
Cả ba người quay đầu lại nhìn Hắc Đào và Nghịch Thần đang ở phía sau, từ lúc đăng xuất khỏi trò chơi đến giờ cả hai vẫn đứng đó bất động.
Liêu Khoa là người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh bước tới cẩn thận vỗ vai hai người: "Nghịch Thần? Hắc Đào?"
Cơ thể của Nghịch Thần và Hắc Đào nhẹ nhàng thả lỏng như thể đang bất tỉnh, chậm rãi ngã xuống từ khe hở đăng xuất màn hình lớn.
Liêu Khoa nhanh tay giữ lại Nghịch Thần, Bách Gia Mộc cũng đón đỡ cơ thể của Hắc Đào.
Bách Gia Mộc bị thân thể nặng như đá của Hắc Đào d3 xuống chùng hết cả vai, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó, nháy mắt sắc mặt đen thui nhưng ngoài miệng vẫn miễn cưỡng đùa: "Này?! Hai người mới bị mắng mấy câu đã giả ch3t luôn à?!"
Tr3n vai Nghịch Thần bắt đầu trở nên trong suốt rồi lan ra khắp thân thể, còn nơi Hắc Đào đè lên vai Bách Gia Mộc nhanh chóng đóng băng, cả người y lạnh như đá khiến Bách Gia Mộc phải đặt y nằm xuống tr3n mặt đất.
Bách Dật nhìn tình huống trước mắt ngốc hết cả người: "Chuyện này là sao?"
Liêu Khoa là người duy nhất có thể giữ được bình tĩnh, sắc mặt cũng rất tối tăm: "Hai người mang Hắc Đào về kho hàng của Danh Sách Sát Thủ, bảo người của Bình Minh Vàng đừng để bất kỳ ai chạm vào y lúc này."
"Về phần Nghịch Thần tôi sẽ xử lý."
Bách Dật nhìn thân thể Nghịch Thần mờ nhạt đến nỗi chỉ còn lại một cái bóng, cuối cùng cũng luống cuống hoảng sợ: "Nghịch Thần và Hắc Đào bị sao vậy?!"
"Hắc Đào cần phải quan sát lại đã, tình huống của cậu ấy rất đặc biệt, tạm thời tôi cũng không rõ ràng lắm." Liêu Khoa hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh, nắm chặt tay lại, "Còn Nghịch Thần... chắc hẳn là cậu ấy bị chấn thương nghiêm trọng trong trò chơi dẫn đến bất tỉnh nên mới tự động đăng xuất khỏi game. "
"Chắc là... không sao đâu."
Liêu Khoa nhìn thân thể dần biến mất của Nghịch Thần, ánh mắt trầm không thấy đáy.
Nếu cậu ch3t ở đây thì vợ cậu sẽ tái giá đấy, đội trưởng.
Đây chính là dòng thế giới cuối cùng mà cậu có thể ở bên cạnh cô ấy.
- -----oOo------