Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 399




Khu C.

Roi đen uyển chuyển như rắn hổ mang ngóc đầu, chui vào khe hở giữa cổ tay áo và da cổ tay Bạch Liễu, quấn quanh một đường từ xương cổ tay đến tận bả vai, sau đó chuyển động hai bên bật ra một tiếng "soạt", c4m thẳng gai xương vào xương cốt máu thịt của Bạch Liễu.

Bạch Lục kéo đuôi roi, đè cổ tay xuống lôi về phía trước, động tác nhìn thì có vẻ rất nhẹ nhưng lực mạnh đến nỗi kéo lê Bạch Liễu tr3n mặt đất qua chỗ gã.

Roi quấn quanh cánh tay Bạch Liễu lập tức siết chặt và xoay tròn như lưỡi dao của máy xay trái cây, xé thịt và xương cánh tay trái của Bạch Liễu thành nhiều mảnh.

Bạch Liễu bị lôi đến trước mặt Bạch Lục, nhìn thấy Bạch Lục nhướng mắt cười nói với hắn: "Bước đầu tiên là tước vũ khí và hủy hai tay đối phương đúng không?"

—— Đây là lời Bạch Liễu nói với Viên Quang trước đây, nhưng bây giờ qua miệng Bạch Lục thì cứ như đang nói đùa, thậm chí còn mang theo giọng điệu nhẹ nhàng.

"Nhưng mà đối với chúng ta mà nói thì tước vũ khí chẳng có tác dụng gì mấy."

Bạch Lục vừa dứt lời, Bạch Liễu nhanh chóng tránh xa Bạch Lục, từ trong túi áo sơ mi c4n ra một lọ thuốc giải độc, bình tĩnh uống cạn, cánh tay bị roi đánh nát lập tức lại mọc ra.

"Làm kẻ thù với chính mình thật là khó." Bạch Lục thu lại roi xương đen dính đầy máu, cau mày lắc đầu khổ sở, sau đó ngước mắt cười với Bạch Liễu, "Tuy rằng ta luôn có thể chiếm được ưu thế nhờ vào kinh nghiệm, nhưng muốn thắng cậu thì cũng chẳng dễ chút nào."

"Tin rằng cậu cũng cảm thấy như vậy."

Sắc mặt Bạch Liễu tái nhợt và môi dính đầy vết máu, hắn đưa tay lên lau, nhẹ giọng đáp: "Cũng tàm tạm thôi."

Ý cười tr3n mặt Bạch Lục càng sâu: "Bởi vì ngay từ đầu cậu đã biết không thắng được ta cho nên cũng không muốn dùng hết sức?"

"Cậu chỉ đang muốn trì hoãn thời gian mà thôi, còn chờ gì nữa?"

"Đối chiến với ta từ đầu đến giờ cậu vẫn không sử dụng chiêu thức của đội viên mình, muốn chừa lại cơ hội sinh tồn cho bọn họ càng nhiều càng tốt, đang đợi đồng đội của mình chiến thắng rồi trở về giúp cậu sao?"

Bạch Liễu cũng không phủ nhận, hắn bình tĩnh nói: "Ít nhất cơ hội bọn họ đánh bại thuộc hạ của ông nhiều hơn là tôi đánh bại ông."

Ý cười tr3n mặt Bạch Lục có chút suy tư nghiền ngẫm: "Cậu cho rằng bọn họ hiếu thắng hơn so với đội viên của ta?"

"Không, ngược lại, tôi nghĩ bọn họ còn kém xa so với đồng đội của ông, thực lực bọn họ không cao." Bạch Liễu nhìn Bạch Lục, "nhưng so với khoảng cách giữa ông và tôi trước đây, nếu phải đánh cuộc một lần trong trận thi đấu này —— "

"Tôi đánh cuộc là họ thắng."

"Vậy sao?" Bạch Lục nhếch khóe miệng thú vị, roi trong tay biến mất, trở thành một con dao găm ngắn màu đen sắc bén, gã lơ đãng kẹp dao giữa hai ngón tay xoay vài vòng sau đó trở tay nắm chắc, "Nghe có vẻ là một kế hoạch khá hay."

Bạch Liễu rũ mắt xuống nhìn con dao găm —— hắn nhận ra đó là dao găm của Lưu Hoài.

Bạch Lục của thế giới này không giao kỹ năng của Lưu Hoài cho Mộc Kha mà tự mình sở hữu nó.

Bạch Lục cười như không cười nhìn Bạch Liễu, "Ta còn tưởng rằng cậu muốn bảo vệ bọn đội viên vô dụng đã bán linh hồn cho cậu chứ?"

Bạch Liễu không né không tránh mà nhìn thẳng Bạch Lục, lãnh đạm nói: "Chủ tài sản có ý muốn bảo vệ tài sản của mình không phải là chuyện đương nhiên à?"

Bạch Lục không nhanh không chậm đi về phía Bạch Liễu, vẻ mặt của gã bị che khuất bởi lớp bụi đột ngột bốc lên không thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy một tiếng cười cực kỳ mông lung:

"Chỉ là muốn bảo vệ tài sản thôi sao?"

"Tài sản có giá trị nhất khi nó được người nắm giữ tiêu dùng một cách hợp lý, giống như tiền tệ vậy."

"Lưu thông và tiêu thụ là cách làm cho chúng trở nên có giá trị nhất."

Tiếng cười của Bạch Lục từ bốn phương tám hướng truyền đến trong gió:

"Ta chưa bao giờ thấy Bạch Lục chỉ thu thập tài sản mà không tiêu thụ, loại hành vi keo kiệt này không phải là điều mà một người thông minh sẽ làm, hẳn cậu phải biết rõ hơn ai hết ——"

"——  Mong muốn bảo vệ quá mức chặt chẽ đối với đồ vật sẽ ngăn cản cậu coi chúng là tài sản."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Lục tải giao diện của người chơi Lưu Hoài (Lưu ý: Người chơi Lưu Hoài đang ở trạng thái hồn ma có ý thức trong hiện thực, có thể sử dụng giao diện của người chơi này), sử dụng kỹ năng cá nhân ( tấn công chớp nhoáng) của đối phương, có thể di chuyển đến bất kỳ vị trí nào tr3n bản đồ ngay lập tức! 】

Khi giọng nói này vọng ra từ lớp bụi, Bạch Liễu nghe thấy âm thanh của một vũ khí sắc bén cắt ngang không khí ở khoảng cách rất gần sau tai mình.

Một bàn tay phải đeo găng đen đặt nhẹ lên vai Bạch Liễu, khuôn mặt Bạch Lục xuyên qua sương mù nở một nụ cười sau tai Bạch Liễu.

Tay trái của Bạch Lục vòng qua ôm lấy cổ Bạch Liễu, mũi dao găm tr3n tay gã kề vào cổ Bạch Liễu chậm rãi nhấc lên, buộc Bạch Liễu phải nghiêng mình ngửa cổ theo đường vòng cung dựa đầu vào vai Bạch Lục lắng nghe gã nói.

Bạch Lục thì thầm vào tai Bạch Liễu bằng ngữ điệu phảng phất như th0 dài mang theo ý cười:

"Cậu không muốn chi tiêu những tài sản này, không muốn bọn họ ch3t."

"Cậu có tình cảm với bọn họ, Bạch Liễu."

Lời còn chưa dứt, Bạch Lục dứt khoát lưu loát nắm lấy dao găm ấn một nhát vào cổ Bạch Liễu, máu ấm phun ra nhuộm đỏ vùng da chính giữa xương quai xanh có vẽ một chữ thập ngược xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút dạ của Bạch Liễu.

Hình vẽ chữ thập ngược hấp thụ máu của Bạch Liễu, lóe sáng cực kỳ mờ nhạt, bắt đầu chuyển động với tốc độ chậm chạp đến mức hoàn toàn không thể phát hiện ra.

Bạch Liễu trở tay dùng roi quất mạnh Bạch Lục phía sau, rồi tiếp tục dùng roi chém đứt năm tòa nhà xung quanh.

Trong lúc năm tòa nhà sụp đổ hỗn loạn về hướng Bạch Lục, Bạch Liễu tranh thủ tìm được một tòa nhà trốn vào, hắn bịt cổ họng đang rỉ máu của mình, dựa lưng vào tường, bình tĩnh rót một lọ thuốc giải.

Đây là lọ thuốc giải cuối cùng trong tay hắn, nếu muốn dùng thêm thuốc giải thì phải kết nối với giao diện điều khiển của Lưu Giai Nghi.

——Cũng có nghĩa là Lưu Giai Nghi không thể sử dụng kỹ năng.

Bạch Liễu nhắm mắt hít sâu một hơi, nghe thấy tiếng bước chân Bạch Lục đi vào tòa nhà nơi hắn ẩn náu, rõ ràng từng bước đến gần hắn.

Bạch Lục không nhanh không chậm dùng tay phải đeo găng tay lau sạch vết máu tr3n dao găm: "Còn muốn kéo dài thời gian sao?"

"Nếu ta đoán không lầm thì lọ thuốc giải cậu vừa dùng là lọ cuối cùng, tất nhiên, cậu có thể giành lấy giao diện của đội viên, sử dụng kỹ năng của họ để tiếp tục dùng thuốc giải."

Bạch Lục giọng đầy ý cười: "Nhưng mà lại không thể đảm bảo tính mạng đội viên nhỏ của cậu, có vẻ cô bé ấy khác với đội viên của ta, không am hiểu kỹ năng độc dược lắm nhỉ??"

Bạch Liễu không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Bình tĩnh thật đấy, rõ ràng lựa chọn dựa tr3n cảm xúc nhưng lại ra vẻ thản nhiên như thể không quan tâm đến đối phương chút nào." Bạch Lục dùng giọng điệu khen ngợi nói, "Nếu ta không phải cậu thì có lẽ đã bị cậu lừa rồi."

"Thế nhưng phương án mà cậu sắp xếp cho các đội viên quả thực là phương án duy nhất có thể xoay chuyển tình thế và chiến thắng ta."

"Bởi vì họ có điểm yếu, còn ta không có điểm yếu."

Bạch Lục cười nói: "Thần không có điểm yếu, vật không có điểm yếu thì bất khả chiến bại, cho nên phán đoán của cậu là đúng, cậu đã chọn con đường chính x4c."

"Nhưng cậu có muốn nghe phán đoán của ta không?"

Âm thanh Bạch Lục càng ngày càng gần nơi Bạch Liễu ẩn náu, con dao găm trong tay gã biến mất, lại biến thành roi xương đen.

Bạch Liễu hơi nghiêng người rời khỏi mặt tường, hai mắt âm u nắm chặt roi xương trong tay, lúc Bạch Lục vừa mở miệng lần nữa thì nhắm thẳng vào tường hung hăng quất xuống không chút do dự!

Hai roi xương một đen và một trắng đập vào tường gần như cùng một lúc, bức tường ngay lập tức bị xé toạc, vỡ vụn b4n tung tóe ra xung quanh.

Bạch Liễu ánh mắt sắc bén nhanh chóng rút roi xương ra, tay trái cầm roi xương hướng về phía trước làm ra động tác đón đỡ, giây tiếp theo, Bạch Lục nắm lấy roi xương quất một nhát về phía hắn nhanh như chớp.

Bạch Liễu bị roi xương của Bạch Lục đập vào tường, bức tường phía sau bị đập thành chỗ lõm hơn nửa mét, máu chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ phía sau áo sơ mi.

Bạch Lục kéo roi đi tới trước mặt Bạch Liễu, cúi mắt nhìn Bạch Liễu đang gục đầu xuống, máu đầm đìa dưới chân tích tụ thành vũng máu:

"Phán đoán của ta là, Mộc Kha đội cậu sẽ là người ch3t thứ hai."

Khu D.

Mộc Kha bị đánh trúng xương nguc trở tay chưởng đánh vào mặt tường, cậu ho khan kịch liệt loạng choạng cố gắng gượng dậy.

Mộc Kha chưa kịp đứng dậy thì 【 Mộc Kha 】  đã từ tr3n cao dẫm lên vai cậu, đôi giày da d3 xuống từng chút một đạp mạnh vào vai Mộc Kha, cuối cùng đến khi cả người Mộc Kha bị ép đến nỗi mặt bị đè sát xuống đất anh ta cũng không dừng lại, vẫn dùng hết sức.

Vai Mộc Kha bị giẫm lên phát ra tiếng xương vỡ vụn, lưng co quắp vì đau đớn co thắt, Mộc Kha chống sàn nhà nghiến răng định đứng dậy, nhưng lại bị 【 Mộc Kha 】đạp xuống.

【 Mộc Kha 】nhìn Mộc Kha đang giãy giụa tr3n mặt đất, anh ta dửng dưng và khinh thường bình luận: "Thân thể thật yếu ớt và xấu xí, rẻ tiền đến mức thoạt nhìn đã thấy ghê tởm rồi."

"Thực sự không biết mi làm sao có dũng khí đứng cạnh hội trưởng với thân hình này, đưa tay nhận lấy dao găm mà hắn đưa cho mi?"

【 Mộc Kha 】vẫn đạp xuống hết sức, vai Mộc Kha đã bị chà đạp đến mức ngã quỵ, đau đớn co quắp lại, ho sặc sụa mấy tiếng.

Vào giờ phút này đây, cả trái tim và thân thể đều đặn truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, để Mộc Kha thần trí đã mơ hồ không phán đoán được tình huống hiện tại.

Mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo.

【 Mộc Kha 】túm tóc Mộc Kha nâng cơ thể yếu ớt về phía mình, ép Mộc Kha nhìn mình, rồi lạnh lùng hỏi: "Dao găm của mi đâu? Lấy ra."

"Lấy ra bây giờ để ta có thể đơn giản kết thúc cuộc sống vô giá trị của mi."

Mộc Kha đầu tóc bầm dập nhìn người đối diện qua tầm mắt choáng váng, sững sờ một hồi mới chậm rãi nhớ lại.

À dao găm, dao găm, vũ khí kỹ năng của cậu.

【 Mộc Kha 】chỉ chờ cậu lấy vũ khí kỹ năng ra thì sẽ cướp lấy rồi phản giết cậu ngay.

Mộc Kha đã nhiều lần cố gắng dùng dao găm tấn công 【 Mộc Kha 】, nhưng tốc độ và kinh nghiệm chiến đấu của cậu không thể theo kịp 【 Mộc Kha 】, một khi cậu lấy dao găm ra, chưa kịp xuất chiêu đã bị cướp vào tay đối thủ.

Từ lúc nhận ra 【 dao găm 】 sẽ trở thành vũ khí mà cậu dâng cho đối thủ, Mộc Kha không triệu hồi nó nữa

Sau đó 【 Mộc Kha 】bắt đầu tra tấn vật lý thể x4c cậu, buộc cậu phải lấy dao găm ra. Kỹ năng chiến đấu, mặt đối mặt và tốc độ phản ứng của Mộc Kha đều thua xa đối thủ, điều duy nhất có thể so sánh với đối thủ là cậu có kỹ năng.

Nhưng kỹ năng này nằm trong tay cậu, lúc đối mặt với 【 Mộc Kha 】, lại giống như một đứa trẻ con cầm kiếm, chỉ cung cấp vũ khí cho đối phương.

Rõ ràng là thứ mà Bạch Liễu đã đưa cho cậu, vậy mà lại bị cướp hết lần này đến lần khác.

... Cậu thực sự đúng như 【 Mộc Kha 】đã nói, thực sự đáng ghê tởm và vô giá trị.

Ngón trỏ bên phải của Mộc Kha đã bị 【 Mộc Kha 】bẻ thành từng đoạn khẽ nhúc nhích, máu chảy ròng ròng xuống góc áo, khó khăn mở đôi mắt nhuốm máu nhìn 【 Mộc Kha 】lạnh lùng đối diện, đột nhiên phá ra cười điên loạn.

Mộc Kha phun một ngụm máu vào mặt 【 Mộc Kha 】, khàn giọng gằn từng chữ:

"Tôi tuyệt đối không bao giờ dùng dao găm nữa, cứ tra tấn tôi đi."

"—— Cho dù có tra tấn tôi đến ch3t, tôi cũng không bao giờ để anh động vào dao găm mà Bạch Liễu đã đưa cho tôi."

Mộc Kha khẽ nhếch cằm, dùng khuôn mặt bê bết máu nhìn 【 Mộc Kha 】sắc mặt âm trầm, cố hết sức nhoẻn miệng cười: "Bởi vì đó là vật mà Bạch Liễu cho tôi."

"Trong thế giới kia anh không xứng đáng có được nó, trong thế giới này anh cũng không xứng đáng được đụng vào."

"Bạch Liễu cho rằng tôi có giá trị thì chính là tôi có giá trị." Tiếng cười của Mộc Kha càng thêm kiêu ngạo, "Anh chỉ là một tên không có kỹ năng ghen tị với tôi, giá trị của anh đối với hội trưởng của anh không bằng một con dao găm của tôi nữa."

Khuôn mặt của 【 Mộc Kha 】tối sầm lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, anh ta rút chiếc khăn lụa trong túi áo tây trang thong thả lau máu bị phun vào mặt, nhìn chằm chằm Mộc Kha, nheo lại đôi mắt nguy hiểm: "Xem ra sự kiên nhẫn của ta khiến mi có tự tin phun ra những lời nhảm nhí điên loạn như vậy."

"Nếu đã như vậy, trò chơi kết thúc ở đây."

【 Mộc Kha 】tháo bỏ băng quấn quanh cổ vòng qua cổ Mộc Kha, chắp tay thành vòng tròn, trong mắt hiện lên một loại dữ tợn khó chịu: "Ch3t đi."

Mộc Kha nắm giữ lấy miếng băng đang nhanh chóng quấn quanh cổ mình, lực quấn gần như khiến chiếc cổ vốn đã mảnh mai của c4u nhỏ lại, và nó vẫn đang tiếp tục giảm đường kính.

Tr3n tường phản chiếu cái bóng hai chân đang đạp loạn xạ vùng vẫy tr3n mặt đất của Mộc Kha, động tác giãy giụa của cái bóng càng lúc càng chậm, sau đó ——

—— Đầu của cái bóng bị băng vải cắt đứt, lăn xuống lông lốc, nảy tr3n mặt đất hai cái rồi lăn tới chân bàn bằng gỗ gụ, một chất lỏng phun ra từ mặt cắt của cơ thể bóng không đầu.

Thân thể không đầu rơi xuống đất bất động.

【 Mộc Kha 】bất động thanh sắc cụp mắt xuống, xoay người thu lại băng vải, nhẹ nhàng báo cáo với chiếc khuy măng sét bằng đá quý tr3n cổ tay áo: "Hội trưởng, nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi sẽ trở lại ngay."

Bàn tay của thi thể không đầu nằm trong vũng máu khẽ nhúc nhích, như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng rồi lại yếu ớt buông ra.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mộc Kha đang giảm mạnh!! 22... 17... 13... CẢNH BÁO CẢNH BÁO! Giá trị sinh mệnh người chơi dưới 10! 】

Đầu Mộc Kha bên cạnh chân bàn nhìn chằm chằm 【Mộc Kha】 đang rời đi, mi mắt chậm rãi khép lại, trong đầu vô số ký ức trùng điệp lên nhau.

"Sát thủ có ích lợi gì?" Mộc Kha lo lắng khép hai chân ngồi trong phòng họp của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, "Ngại quá làm mất thời gian của anh, nhưng tôi rất muốn hỏi, đối với anh Bạch Liễu, anh cảm thấy sát thủ có ích lợi gì? Tôi muốn x4c định lại bản thân mình một chút."

Trong phòng họp chỉ có Mộc Kha và Bạch Liễu ngồi đối diện với Mộc Kha.

Bạch Liễu tựa lưng vào ghế, đưa tay chống cằm trầm ngâm: "Kỳ thực tôi không thích sát thủ."

Mộc Kha nháy mắt nước mắt lưng tròng: "Hở?! Bạch Liễu không thích sát thủ sao?!"

"Ừ, đa số nhắc đến sát thủ là nói đến sự hy sinh, tận dụng mọi thứ để hạ thấp cảnh giác của đối thủ, nhẫn nhục chờ đợi để ra đòn cuối cùng, cho nên cho dù là sát thủ giỏi nhất thì đại khái vẫn là đồng vu quy tận cùng với đối thủ." Bạch Liễu ngước mắt nhìn thẳng Mộc Kha, "Đây không phải là phong cách của tôi, tôi hy vọng họ biết cách giữ mình sống sót hơn."

Mộc Kha mím môi dưới: "Vậy tôi sẽ từ bỏ..." Kỹ năng sát thủ, đổi một con đường...

Bạch Liễu bình tĩnh ngắt lời Mộc Kha: "Cậu thích sát thủ?"

Mộc Kha giật mình, cậu cúi đầu, hai tay đặt ở tr3n đầu gối chậm rãi nắm chặt quần, sau đó nhẹ giọng nói: "Lúc trước không thích, bởi vì tôi chỉ muốn sống lâu thêm một chút..."

"Nhưng nhìn thấy Lưu Hoài liều mạng như vậy để làm những điều cậu ta muốn, tôi cảm thấy..."

Giọng điệu của Mộc Kha cứng lại.

"Trước đây, tôi chẳng có người hay vật nào muốn theo đuổi cả, tôi chỉ sống trong nỗi sợ hãi cái ch3t." Đầu của Mộc Kha càng ngày càng thấp, giọng nói càng ngày càng nhỏ, "Nhưng... nếu tôi có thể giống như Lưu Hoài, tôi sẽ trả giá tất cả mọi thứ để bảo vệ người mà tôi muốn bảo vệ nhất."

"... Tôi nghĩ lúc đó, cái ch3t sẽ không còn đáng sợ nữa."

Mộc Kha vừa mở miệng, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay: "Tôi cảm thấy làm sát thủ như vậy rất đỉnh."

"Không giống tôi chút nào, vừa nhát gan lại vừa sợ ch3t, tôi muốn trở thành một sát thủ có thể dũng cảm đối mặt với cái ch3t vì một người nào đó."

"Ừ." Bạch Liễu bình thản nói, "Vậy thì trở thành sát thủ đi."

Sát thủ cần phải hạ thấp độ tồn tại của bản thân để giảm thiểu sự cảnh giác của kẻ thù đối với mình, khiến kẻ thù cảm thấy rằng họ hoàn toàn vô hại, rồi sau đó ——

——  Một chiêu phải ch3t.

Không có gì làm mất cảnh giác hơn là một người hấp hối mất đầu.

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị sinh mệnh của người chơi Mộc Kha tiếp tục giảm... 8... 6... 】

Thi thể không đầu chậm rãi bò lên từ dưới đất, sương khói lượn lờ trong tay tụ thành một con dao găm đen sắc bén.

Bây giờ nó không có đầu có nghĩa là nó không có thị giác, thính giác và khứu giác, thứ duy nhất cho phép nó nhận thức được môi trường là xúc giác.

Bước chân của【 Mộc Kha 】rời khỏi nghĩa trang khiến sàn nhà chấn động, một tay nó cầm con dao găm, lòng bàn tay còn lại chạm đất để cảm nhận sự rung chấn, ngón trỏ đã bị bẻ gãy lìa lặt.

Mộc Kha đếm nhẹ trong lòng... một bước, hai bước...

Đừng gấp gáp, sát thủ phải chờ đợi thời cơ tốt nhất.

Nó nhớ rất rõ cách bố trí của toàn bộ căn phòng, tốc độ và tiếng bước chân như thế này chỉ có thể là ở góc đông nam, 【 Mộc Kha 】đang đi lấy giấy chứng nhận đất,  bên đó có x4c quái vật trong tòa nhà nghĩa trang, nếu 【 Mộc Kha 】muốn đoạt giấy chứng nhận đất đai, dựa theo phong cách hành động của 【 chính mình 】, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, anh ta nhất định sẽ xử lý quái vật cùng x4c ch3t của cậu trước khi rời đi.

Có nghĩa là 【 Mộc Kha 】chắc chắn sẽ quay trở lại.

Trước khi 【 Mộc Kha 】quay lại xử lý 【 X4c ch3t không đầu】, anh ta lựa chọn giải quyết x4c con quái vật trước.

Tiếng bước chân dừng lại.

Một, hai... ——  chính là lúc này đây!

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng cá nhân (tấn công chớp nhoáng), giá trị sinh mệnh còn lại của người chơi sẽ kích hoạt đòn chí mạng, sát thương sẽ tăng gấp đôi! 】

Tr3n mặt tường, cái x4c không đầu nhảy từ mặt đất lên lưng người đàn ông trưởng thành, hung hăng đâm thẳng một nhát vào trái tim đối phương, đồng tử 【 Mộc Kha 】 co rụt lại, một cơn đau đớn khó tả từ trái tim 【 Mộc Kha 】 lan tràn ra khắp nơi khiến động tác của anh ta cứng đờ trong khoảng hai giây.

Quả nhiên!!

Tên này vẫn chưa điều trị bệnh tim của mình!! Đây là điểm yếu của 【 cậu 】, cậu đã thắng cược!

Mộc Kha xoay cán dao tiếp tục đâm sâu vào bên trong một cách ác độc, nếu bây giờ có đầu thì cậu đã hét đến khản cả cổ, nhưng cậu không có thế nên cậu chỉ im lặng, dùng hết sức lực còn lại của mình thực hiện đòn sát thủ cuối cùng.

Chờ đến lúc 【 Mộc Kha 】 hoàn toàn bất động, Mộc Kha mềm nhũn lăn xuống khỏi lưng anh ta.

Cậu yếu ớt bò tr3n mặt đất đến bên cạnh đầu mình, nằm xuống nối thân mình với cái đầu đứt đó, sau đó lục lọi hồi lâu, tìm được một nửa chai thuốc giải, liền nhắm ngay cổ của đổ xuống.

Vết thương giữa mặt cắt và tr3n đầu từ từ lành lại, Mộc Kha ho khan mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt, thẳng tắp ngã quỵ xuống đất, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng Mộc Kha gi3t ch3t ( vật triệu hồi Mộc Kha) 】

Mộc Kha nắm chặt con dao găm trong tay th0 dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi nhắm mắt nở nụ cười.

- -----oOo------