"Không mượn âm khí ở đây được nữa, vậy có thể về lại huyệt mộ để mượn không? Dù sao anh cũng xem như là hậu nhân của đạo nhân cương thi." Mục Tứ Thành ngẩng đầu hỏi.
Bạch Liễu lắc đầu: "Tốt nhất là không nên, đạo nhân cương thi kia là then chốt để thu thập âm khí, nếu tôi thi pháp mượn âm tài trong huyệt mộ của nó lúc đó thì không còn là vay mượn nữa mà là ăn cướp, sẽ bị nó trả thù."
"Vậy chẳng lẽ chúng ta từ bỏ nhiệm vụ này luôn à?" Mục Tứ Thành không nuốt trôi cơn giận, mặt dài như cái bơm muốn chảy ra nước.
Nói xong Mục Tứ Thành ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu, lập tức khựng lại.
Mặc dù Bạch Liễu bị cướp mất nhiệm vụ, tr3n mặt hắn lại nở một nụ cười nhàn nhạt khiến Mục Tứ Thành không thể hiểu được, ý cười không lan nổi trong khóe mắt và khóe miệng nhưng phần nào khiến người ta cảm thấy giờ phút này Bạch Liễu đang rất thoải mái và nguy hiểm.
"Không cần." Bạch Liễu nhướng mắt cười nhìn Mục Tứ Thành, "Chờ đến lúc này mới đoạt lại, khả năng lại cao hơn."
Mục Tứ Thành phản ứng lại một lúc, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mong đợi từ lâu của Bạch Liễu, ngập ngừng hỏi: "Anh không phải... cố tình đẩy đám người Khổng Húc Dương vào thế gấp gáp, rồi dụ họ đến cướp đoạt nhiệm vụ của anh chứ?"
Bạch Liễu vô tội chớp chớp mắt: "Làm gì có? Làm sao tôi có thể tưởng tượng nổi là tr3n đời có người xấu đoạt nhiệm vụ của người khác như vậy chứ."
Mục Tứ Thành: "..."
Nói đi nói lại cậu chẳng thể hiểu được mỗi bước đi của Bạch Liễu, hiện tại cậu cũng không thể biết được Bạch Liễu đang cố ý hay đang giả ngu.
"Vậy anh còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ này không?" Mục Tứ Thành cau mày, "Nhưng mà đã đến nước này rồi, theo lời anh nói thì cũng không làm nhiệm vụ này được nữa."
"Không, vẫn có thể làm được." Bạch Liễu nhảy sang bên cạnh hai bước, ra hiệu Mục Tứ Thành nhìn dưới chân mình.
Mục Tứ Thành giơ camera lên chiếu vào, màn hình phát ra ánh sáng màu lục sẫm chiếu vào chân cậu, ở dưới là bảy cái hố sâu hình chữ nhật được đào ngay ngắn.
Mấy cái hố này có kích thước và quy cách đồng đều, phía trước được dựng bia mộ bằng đá cẩm thạch, tr3n bia mộ có khắc ảnh chụp đen trắng, người trong ảnh là bảy ông lão trong miếu thờ.
Mục Tứ Thành giật mình suýt chút nữa là bước luôn xuống hố, tay cầm camera nhón chân lên lùi lại mấy bước, hết hồn hết vía hỏi: "Đây là... bảy cái mộ đã đào cho bảy ông lão kia, nhưng chưa kịp chôn cất?"
Bạch Liễu gật đầu: "Khổng Húc Dương mượn âm khí của những tổ tiên khác của tôi chôn ở đây, nhưng gã chưa mượn bảy người này."
"Bởi vì bảy người này vẫn chưa được chôn cất!" Lần này Mục Tứ Thành phản ứng rất nhanh, cậu hứng chí hất cùi chỏ về phía Bạch Liễu, nhướng mày, "Được lắm Bạch Liễu, đầu óc của anh lanh lẹ ghê, anh chuẩn bị đợi chôn cất bảy người xong thì mượn âm khí âm tài phải không?"
Bạch Liễu không chút lưu tình né tránh cùi chỏ của Mục Tứ Thành, cười đáp: "Đúng là tôi đã tính toán vậy đó."
"Nhưng không phải Khổng Húc Dương không nghĩ đến âm khí của bảy ông lão này, tình hình cũng khá căng đấy." Bạch Liễu quay đầu nhìn về phía mộ trống của bảy ông lão, "Theo lệ thường sau thất đầu sẽ chôn cất hạ táng, trình tự chôn cất khả năng cao sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng thất đầu..."
"Nhưng mà thất đầu vừa đến thì đạo nhân cương thi sẽ cuồng hóa!" Mục Tứ Thành cũng nghĩ tới đây, sắc mặt trầm xuống, "Mẹ nó, làm sao bây giờ?"
"Nếu trình tự tang lễ bình thường không dùng được thì chúng ta hãy làm theo cách khác thường vậy." Bạch Liễu nhìn lên trời, "Đợi trời sáng chúng ta sẽ trở về thôn để chuyển quan tài lại đây chôn cất."
Mục Tứ Thành nghĩ đến việc trở về thôn, không kìm được nuốt ngụm nước miếng: "... Rạng sáng trở lại thôn, vậy bây giờ chúng ta làm gì?"
"Đêm tối gió lộng, là thời điểm thích hợp để đào mộ." Bạch Liễu cười nhẹ, hắn vỗ vai Mục Tứ Thành rồi đi về phía trước, "Đi thôi, để xem chúng ta phải đào mộ nào."
Cho dù thân thể thể lực Mục Tứ Thành siêu tốt, là vận động viên thể chất mạnh mẽ, quanh năm tập thể duc, thế nhưng giờ đây nghe Bạch Liễu nói xong liền cảm thấy chân mình bỗng dưng mềm nhũn, một phần là do cậu đã chạy cả đêm, thể lực tiêu hao khá nhiều, mặt khác chính là...
Cậu quét mắt nhìn lướt qua núi đồi và đủ loại nấm mồ âm trầm khủng b0, hít một hơi thật sâu, cầm camera, vẻ mặt bi thương có đi mà không có về đuổi theo Bạch Liễu:
"Bạch Liễu, anh đi chậm chút coi, nếu lỡ đạp nhầm cái gì..."
Một đầu khác.
Khổng Húc Dương ngồi xổm dán sát vào vai Dương Chí, cau mày hỏi: "Cậu chỉ thấy lần gấp ký ức thứ hai của Bạch Liễu nhiêu đó thôi à?"
"Ừm." Dương Chí cười khổ, "Ký ức của Bạch Liễu quá phức tạp, nhất là phần gấp khúc, bị hai lớp ký ức bao phủ, nhiều chỗ tôi chỉ thấy lờ mờ không rõ, lại còn đứt quãng nữa."
"Tôi chỉ biết lần gấp ký ức thứ hai của Bạch Liễu chỉ đơn giản là xóa bỏ sự tồn tại của u linh có dáng vẻ giống Hắc Đào thôi."
"Hiện tại Bạch Liễu không nhớ đã gặp phải một sinh vật kỳ lạ như vậy năm 18 tuổi, ký ức của hắn chỉ còn lại đi học bình thường, thi vào đại học, sau đó lên đại học."
Khổng Húc Dương càng thêm khó hiểu: "Tức là có một người chơi hàng đầu nào đó có thể sửa đổi và gấp ký ức, tốn rất nhiều công phu chỉ để khiến Bạch Liễu quên đi người 【 bạn 】giống Hắc Đào mà hắn đã ảo tưởng ra trong trí nhớ?"
Dương Chí gật đầu.
"Này cũng quái đản thật..." Khổng Húc Dương nhíu mày hừ một tiếng, "Người chơi đại thần nào có tâm tư nhàn rỗi như vậy chứ, lại dốc sức hạ công phu cho một đứa thiểu năng chỉ đạt 300 điểm ở trường trung học?"
Nhưng Khổng Húc Dương cũng không để tâm đến vấn đề này quá lâu, gã háo hức hỏi tiếp: "Còn lần gấp ký ức thứ ba của Bạch Liễu thì sao?!"
"Tôi vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa lần gấp ký ức thứ ba của Bạch Liễu, mới nhìn đại khái thôi."
"Sự trùng lặp ký ức này xảy ra khi Bạch Liễu tốt nghiệp đại học, vừa mới bắt đầu đi làm không lâu." Dương Chí nhắm mắt lại, nắm chặt tay, mồ hôi tr3n trán nhỏ giọt, khó nhọc nhớ lại, "... Hình như là năm kia."
"Bạch Liễu hình như đã gặp phải... chuyện gì đó rất không vừa ý, ký ức rất hỗn loạn... Hình như hắn đã ở bệnh viện suốt." Dương Chí nhắm mắt lại, dường như đang đắm chìm trong thế giới ký ức của Bạch Liễu, lồng nguc của hắn phập phồng dữ dội, mồ hôi nhỏ giọt dưới cằm.
"Mùi thuốc khử trùng nồng nặc khắp nơi, hình như Bạch Liễu đang ngồi tr3n băng ghế bên ngoài bệnh viện, đầu gục xuống, hai bàn tay dính máu, cảm xúc cực kỳ..."
Dương Chí hơi th0 gấp gáp, hai tay run rẩy không tự chủ được, sắc mặt trắng xanh rồi lại đỏ lên, giọng điệu như muốn nôn khan: "... dữ dội."
Khổng Húc Dương nhếch mép, sờ sờ cằm: "Năm kia? Lúc đó tôi thi đấu tiền mùa giải, một đường thẳng tiến vào vòng khiêu chiến."
"Nói như vậy thì lúc Bạch Liễu đang trong giai đoạn tồi tệ nhất thì tôi lại có một khoảng thời gian vui vẻ."
"Chắc đây là sự khác biệt giữa người thành công và kẻ thất bại." Khổng Húc Dương giả tạo th0 dài một tiếng.
Dương Chí hoàn toàn chìm đắm trong trí nhớ của Bạch Liễu, không đáp lại Khổng Húc Dương.
Hắn như rơi xuống một hồ nước đóng băng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói tự đắc của Khổng Húc Dương, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ ra ý nghĩa của âm thanh này là gì.
Trong trí nhớ, cảm xúc rét lạnh như nước đá của Bạch Liễu cứ không ngừng dồn về phía tay chân của Dương Chí, đánh sâu đến mức Dương Chí không thể cử động được, giống như chỉ biết mở to mắt chìm sâu xuống mặt nước, hít th0 không thông.
Dương Chí chậm rãi đáp xuống hành lang bệnh viện, hành lang tối om nhộn nhịp người ra vào, Bạch Liễu ngồi bất động tr3n băng ghế cuối hành lang, hai tay chống lấy đầu rũ xuống, đuôi tóc dính đầy nước quýt vàng ươm còn đang nhỏ giọt, dưới chân là một túi quýt đã dập nát.
Áo sơ mi trắng và giày của Bạch Liễu dính đầy máu, bên cạnh lưng ghế Bạch Liễu đang ngồi cũng có một chiếc gậy bóng chày dính máu.
Tiếng người ồn ào dường như bị ngăn cách bởi một loại rào cản giảm tiếng ồn vô hình nào đó, Dương Chí chỉ có thể nghe thấy một số âm thanh trò chuyện mơ hồ.
"... Tội nghiệp quá, bị xe máy đâm thẳng vào người."
"Hình như là giáo viên mẫu giáo..."
"Giáo viên mẫu giáo? Vụ một đám xe motor chạy quá tốc độ đâm vào trường mẫu giáo đúng không?!"
"Bà có nhớ nhầm không? Làm gì có chuyện đó, là cô giáo này tr3n đường tan sở phát hiện một nhóm đua xe tốc độ cao vây quanh một người, cô ấy dũng cảm chạy ra cứu người đó nên bị tông vào, nghe nói là bị văng xa đến mấy mét, ruột lòi hết cả ra ngoài..."
"Chiều nay mới đưa vào cấp cứu rồi, còn chưa ra..."
Dương Chí nhìn thấy Bạch Liễu ngồi tr3n băng ghế, từ từ siết chặt bàn tay vào đầu mình, đến mức các đốt ngón tay của hắn trở nên trắng bệch.
Cảm xúc dữ dội và buồn nôn do Bạch Liễu truyền đến khiến thần trí Dương Chí lại mơ hồ, tiếng nói chuyện rôm rả liên tục của vài người bên cạnh khiến hắn cảm thấy vừa hoảng hốt lại vừa quen thuộc.
Xe chạy quá tốc độ, trường mẫu giáo, những sự thật tội ác tưởng như đã xảy ra nhưng đã bị xóa nhòa...
Dương Chí nhớ lại.
Hắn cảm giác một khối gấp khúc trong ký ức của hắn bị cu0ng bức mở ra dưới tác động cảm xúc dữ dội của Bạch Liễu.
Hình như có chuyện xảy ra như vậy.
... Để đối phó với đội nào ấy nhỉ? Dương Chí vẫn không thể nhớ.
Bọn chúng đã nhắm đến quá nhiều người, mỗi lần phạm tội đều phải xóa sạch dấu vết hiện thực, cuối cùng nhớ mặt nạn nhân là một việc rất khó chịu.
Nhưng bọn họ cũng sẽ dùng những bức ảnh ghi lại tình trạng thê thảm của nạn nhân, để dễ bề kiểm tra thành tích và gửi cho đội chủ nhà, hòng làm xáo trộn cảm xúc.
Nhưng điều kỳ lạ là cô giáo mẫu giáo bị chúng tấn công lại không có hồ sơ chụp ảnh.
Dương Chí cuối cùng cũng nghĩ ra, ký ức của hắn cũng đã bị sửa đổi.
Nhưng hắn không nhớ rõ là ai làm, ký ức đã bị sửa chữa của hắn cộng hưởng với ký ức của Bạch Liễu rốt cuộc lộn tùng phèo cả lên.
Dương Chí chậm rãi nhìn Bạch Liễu.
Bọn họ đã từng tấn công Bạch Liễu và giáo viên mẫu giáo này, tấn công nhân vật quan trọng có quan hệ mật thiết với chiến thuật gia của một đội nào đó.
Khổng Húc Dương đánh lén lại còn thích chuẩn bị nhiều phương án dự phòng khác nhau, ngoài mặt gã gửi ảnh giáo viên mẫu giáo cho chiến thuật gia kia, bảo là muốn tấn công người phụ nữ này, nhưng tr3n thực tế, ngay cả bạn của đối phương —— Bạch Liễu chỉ mới 22 tuổi, cũng nằm trong danh sách tấn công.
Đó là một cuộc tấn công thất bại.
Người phụ nữ đó khiến bọn hắn không kịp trở tay, chỉ là một giáo viên mẫu giáo bình thường nhưng sức chiến đấu và thể lực khá mạnh, một tay cô chống cửa, trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống.
Rồi giống như đang quay một cảnh phim hành động, người phụ nữ đó lấy một cây gậy bóng chày tr3n tường, cực kỳ tàn nhẫn tự mình hạ gục một đám người chạy quá tốc độ.
Bọn chúng đành phải trở về trong vô vọng, còn phải tốn một mớ điểm để xóa đi chuyện tấn công vào nhà trẻ.
Lúc đó, Khổng Húc Dương đã có mặt tr3n sân thi đấu, nhưng may mắn là gã đã chuẩn bị trước phương án B cho bọn họ —— đó là tấn công Bạch Liễu.
Bọn chúng quay lại, bao vây Bạch Liễu vừa mới tan ca, nhưng người phụ nữ kia quá nhạy bén.
Cô để ý xem bọn chúng định quay đầu tấn công ai, liền điều khiển xe đạp điện chạy ngay phía sau, chạy tới chặn chúng lại.
Chỉ là chiếc xe đạp điện mà cảm giác như đang chạy xe motor, chủ yếu là do cô cầm gậy bóng chày ngăn phía trước nên không ai dám liều ch3t vượt lên.
Nhưng trước đó bọn họ cũng đã phục kích bên phía Bạch Liễu, cho nên dù bên này không đắc thủ thì bên đó vẫn thành công.
Lúc Bạch Liễu tan ca cầm theo một túi quýt đi đến góc của một con hẻm tối ít người qua lại, đám người mai phục vọt lên từ phía sau Bạch Liễu.
Hơn chục chiếc motor, mỗi chiếc nặng vài trăm kg, chỉ cần một chiếc cán qua Bạch Liễu thôi cũng có thể khiến hắn bấy nhầy thịt nát.
Lúc xe bên kia bắt đầu lao qua, bọn họ vẫn còn cách Bạch Liễu và người phụ nữ đó hơn mười mét, bất kể khoảng cách này là lời nhắc nhở, cứu hộ hay tiếp viện, thì cũng đã quá muộn.
Nhưng người phụ nữ kia cứng đầu không thể tưởng tượng nổi.
Vì muốn bảo vệ Bạch Liễu, cô không dừng lại, điều khiển chiếc xe đạp điện lao tới hết tốc lực, chắn ngang phía trước Bạch Liễu, va chạm với xe máy phía sau Bạch Liễu, bị hất văng ra ngoài.
- -----oOo------