Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 357




Mắt thấy Khổng Húc Dương bị chọc điên lại sắp mất trí, Dương Chí vội vàng đổi chủ đề: "Khổng ca, chúng ta vẫn có lợi thế, lần trước chơi qua một lần chúng ta cũng biết cách thu thập manh mối tuyến true end rồi."

Khổng Húc Dương buộc phải tập trung tinh thần, thở ra một hơi đục ngầu: "Hoàng lịch của thôn Âm Sơn, những phần chưa hoàn thiện của bức bích họa đều nằm trong bản ghi chép hoàng lịch của thôn, chỉ cần tìm được hoàng lịch từ một trăm năm trước là có thể bổ sung bối cảnh câu chuyện của đạo nhân cương thi này."

"Cũng có thể tìm ra được điểm yếu của nó." Dương Chí vỗ vai Khổng Húc Dương, để Khổng Húc Dương thả lỏng người, "Trong lần chơi trước có người chơi tìm được một tờ hoàng lịch, Khổng ca, anh có nhớ hắn tìm được ở chỗ nào không?"

Tầm mắt Khổng Húc Dương chậm rãi hướng ra ngoài, nhìn vào những đỉnh đồi và ao hồ ẩn trong bóng tối, gằn từng chữ: "Bãi tha ma phía sau cái ao."

Trong mộ đạo.

Lối vào mộ đạo vốn chật hẹp tăm tối giờ đây bị đập ra một lỗ thủng lớn, bốn bức tường chi chít những vết móng vuốt hung tợn của cương thi.

Bạch Liễu cầm giá cắm nến chiếu vào: "Chắc mấy thứ này bị cương thi đập phá để đi ra ngoài."

"... Sức lực này cũng quá kinh khủng đi." Mục Tứ Thành đưa tay so sánh dấu tay, so với tay cậu còn to hơn cả hai vòng, nhìn thấu được cả vách tường, Mục Tứ Thành nhìn mà da đầu tê dại, "Lỡ như cương thi này điên lên thì đập chết chúng ta cũng như đập muỗi quá."

"Thế nên phải kết thúc trò chơi càng sớm càng tốt." Bạch Liễu nói.

Bạch Liễu bước đến lối vào nơi họ bò vào huy3t mộ, dùng sức giẫm lên vai Mục Tứ Thành nhảy ra ngoài, sau khi Bạch Liễu ra ngoài thì cũng trở tay kéo Mục Tứ Thành lên.

Lối vào huy3t mộ nằm ngay dưới cái giường, Mục Tứ Thành vừa định bò ra từ gầm giường, Bạch Liễu đã đè lên vai cậu.

Bạch Liễu nhìn ra ngoài giường, giọng điệu bình tĩnh: "Có ánh sáng, bên ngoài có người."

Lúc đó Mục Tứ Thành mới để ý thấy luồng ánh sáng bạc-trắng-xám-đen lập lòe tr3n mặt đất dưới gầm giường, kèm theo âm thanh yếu ớt, giống như âm thanh của mối nối điện bị hỏng và tiếng nói chuyện ngắt quãng của rất nhiều người.

Những giọng nói này lúc thô ráp, có lúc lại mềm mỏng, nhưng dường như phảng phất cách một tầng gì đó, không giống như người thật đang nói.

"... Đám quỷ vật đó muốn đông chết chúng ta, gi3t ch3t chúng ta, bỏ đói chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta còn hơi thở, chúng ta phải canh giữ nơi này, không cho người ngoài mang nó đi..."

"Nhưng thanh niên trai tráng đều đi hết rồi, chỉ để lại một thôn quê già yếu bệnh tật, làm sao bảo vệ được đây, không bảo vệ được rồi..."

"Khi nào thanh niên trong thôn lại về, mấy đứa con dâu ra cầu nhìn xem! Nhớ mang theo dù để không bị ướt, sắp Thanh Minh rồi, dạo này trời hay mưa... "

Bạch Liễu và Mục Tứ Thành nhìn nhau, bọn họ hiểu âm thanh đó phát ra từ đâu.

"Tiếng TV." Mục Tứ Thành chỉ chỉ bên ngoài nhẹ giọng nói: "Có người đang xem TV."

Bạch Liễu làm động tác để hắn đi ra ngoài trước, sau đó nhanh nhẹn xuống khỏi giường, quỳ một gối dưới bóng chân giường không bị TV chiếu sáng, yên lặng nhìn về phía trước, như đang xác nhận điều gì đó.

Bạch Liễu xác định được rồi thì cúi đầu ra hiệu 【 suỵt 】với Mục Tứ Thành vẫn đang trốn dưới giường, để Mục Tứ Thành im lìm bò ra ngoài.

Mục Tứ Thành thấy thế thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng bên ngoài đã an toàn rồi, một tay chống xuống, nghiêng người từ gầm giường định đứng dậy, kết quả vừa xoay người lại, cậu hít ngược một hơi khí lạnh, nhanh chóng rúc lại gần bên cạnh Bạch Liễu, dùng khẩu hình hoảng sợ: "Này là sao?!"

Ngay lối vào mép giường có một chiếc ghế dài bằng gỗ đỏ, tr3n băng ghế là hai ông lão đầu tóc bạc trắng quay lưng về phía hai người Bạch Liễu.

Đối diện hai ông lão kia là một chiếc tủ gỗ cũ nát, nhìn có vẻ rất xa xưa, bên trong tủ bày một chiếc TV kiểu cũ dạng vuông xoay tròn khoảng độ 12-13 inch. ( *1 inch = 2.54cm, khoảng ~33cm)

Hình ảnh tr3n TV đen trắng thỉnh thoảng rung lên mờ mờ, nhưng hai ông lão có vẻ xem rất chăm chú, cổ duỗi ra trước, lưng thẳng tắp giống như đã cu0ng cứng, ngồi không nhúc nhích nhìn lên màn hình TV.

Ánh sáng tr3n màn hình lờ mờ chiếu vào khuôn mặt của hai ông lão, những đốm nâu hiện ra quanh tròng mắt đục ngầu, trong miệng và mũi như có những đốm trắng gì đó đang ngọ nguậy cố trườn ra.

Tr3n khuôn mặt họ nở một nụ cười đờ đẫn, miệng lại đang mấp máy liên hồi, cứ như đang nói chuyện.

Mục Tứ Thành nín thở chú ý, tuy không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ cổ họng của hai ông lão, nhưng ngay sau đó đã nhận ra giọng của hai ông lão phát ra từ đâu.

Động tác mấp máy miệng của hai ông lão đồng bộ với giọng nói của những người tr3n TV.

Bạch Liễu nhìn TV: "Họ đang lồng tiếng cho những người tr3n TV."

Hình ảnh đen trắng đung đưa tr3n TV giống như một cuốn băng video cũ từ một tư liệu lịch sử nào đó, một số phụ nữ ăn mặc giản dị đang ngồi trước cửa thôn Âm Sơn, mang ủng nhỏ và khăn liệm, quỳ bên cạnh quan tài, vẫy khăn tay trắng che mặt khóc nức nở, bên cạnh còn có một chiếc dù trắng chưa mở.

Mục Tứ Thành nhỏ giọng hỏi: "Đây là y phục của quỷ cầu tuẫn táng, mấy người này là quỷ cầu tuẫn táng sao?"

Bạch Liễu nhìn màn hình TV khẽ gật đầu: "Chắc là vậy."

Hai ông lão có khuôn mặt kỳ lạ há hốc mồm, giọng nói truyền ra từ TV:

"Thanh niên trai tráng chết hết rồi, chết nhiều quá, phần mộ không đủ nữa..."

"... Bị đám quỷ vật đó xé xác thành từng mảnh, không vào được mộ phần tổ tiên, làm sao có thể xuống gặp tổ tông bây giờ..."

"Đặt vào quan tài, đem chôn ở ngọn núi bên kia cầu, để bọn họ được yên nghỉ."

"Oan nghiệp quá mà! Con chết thật thê thảm! Làm sao mẹ còn mặt mũi để xuống dưới đó đây!"

Những người phụ nữ nức nở nằm tr3n quan tài chết sống không buông tay, sắp ngất đi vì khóc, cuối cùng họ đi theo người nâng quan tài đi ngang qua cái ao rồi bước lên cầu.

Khuôn mặt họ chết lặng, rưng rưng nước mắt ướt đẫm, họ cầm dù tr3n tay che mát cho mấy cái quan tài, tránh để những thân xác và linh hồn tàn khuyết trong quan tài bị ánh nắng mặt trời làm hư hại.

Nhưng ngay lúc đi qua cầu, những người phụ nữ mất chồng này nhìn hàng dài quan tài xuống núi, đột nhiên thu lại dù, nghĩa vô phản cố ôm dù nhảy từ tr3n cầu xuống.

Dưới chân cầu có một con suối cạn, những người phụ nữ này va vào cầu tàu, vỡ đầu chảy máu.

Họ chết không nhắm mắt ôm dù nhìn những chiếc quan tài đã đi xa tr3n cầu, tr3n gương mặt mang theo nỗi buồn ai oán thê lương.

Khoảnh khắc quan tài rời khỏi tầm mắt, họ từ từ nhắm mắt lại, rơi xuống nước, không nhúc nhích, máu rỉ ra từ thân thể họ nhuộm màu vải liệm, dù và dòng nước trong vắt.

Cảnh tượng này khiến Mục Tứ Thành toát mồ hôi sống lưng, nhưng Bạch Liễu lại rất nhập tâm, cứ như thể hắn đang tìm kiếm một người nào đó.

Cái loại ánh mắt dò xét này càng làm cho Mục Tứ Thành càng thêm nổi da khỉ: "Bạch Liễu anh đang tìm ai vậy, chỗ này có người quen anh sao?"

"Không chừng là có." Bạch Liễu mắt nhìn thẳng trả lời.

Mục Tứ Thành giật mình, sau đó nhanh chóng định thần lại: "Có nhầm không, Bạch Liễu, anh không có ký ức, anh chỉ quen biết có mấy người là tôi, Khổng Húc Dương, Dương Chí, tôi cũng đều biết, trong màn hình TV có ai quen đâu."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành nhẹ: "Tôi đang tìm người bên ngoài màn hình."

"Ngoài màn hình..." Mục Tứ Thành giật mình, "Ý của anh là?"

Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: "Đúng là tôi và cậu không biết những người trong màn hình này, nhưng bên ngoài màn hình còn có một người khác, có lẽ tôi và cậu nhìn sẽ quen."

Mục Tứ Thành càng ngày càng khó hiểu: "Chuyện xảy ra trăm năm trước rồi, tôi quen với ai chứ?"

"Cậu đã bỏ qua một người, người đã quay lại hình ảnh này." Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào hình ảnh tr3n TV, "Nếu tôi đoán không nhầm, chỉ cần nhìn sơ qua người này thì cậu sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."

Sự tò mò lấn át nỗi sợ hãi, Mục Tứ Thành ôm nguc cau mày, bắt đầu nghiêm túc nhìn vào mép hình ảnh, cố gắng nhìn người đang dùng camera quay chụp.

Ngay sau đó, Mục Tứ Thành nhìn thấy người quay phim đang điều chỉnh máy ảnh để đưa khuôn mặt của mình vào.

Khuôn mặt của người quay phim xuất hiện, Mục Tứ Thành hết hồn quay lại nhìn Bạch Liễu: "Sao vẻ ngoài ông ta lại như vậy?!"

Bạch Liễu vẫn rất bình tĩnh: "Chứ sao? Cậu nghĩ ông ta sẽ như thế nào?"

Mục Tứ Thành chỉ vào người quay phim vụt qua tr3n màn hình, vội vàng bật dậy: "Ông ta giống hệt tôi luôn!"

Trong chiếc TV đen trắng, người quay phim đang mặc bộ vest ba mảnh cũ kỹ nhưng rất thời trang, mang giày da, tr3n đầu đội hiếu mũ, mặt mũi vẫn còn nước mắt lem nhem, đang đứng một bên cúi đầu điều chỉnh cuộn phim

Bạch Liễu nhìn người này: "Chắc là hoàng lịch sư của thôn."

Hoàng lịch sư của thôn, người trong thôn có nhiệm vụ ghi lại họa phúc cát hung, những chuyện lớn nhỏ, cũng là người ghi lại những thông tin còn thiếu tr3n bức bích họa.

"Làm sao anh biết ông ta sẽ giống tôi?!" Mục Tứ Thành tò mò như mèo cào trong lòng, đến gần Bạch Liễu hỏi.

Bạch Liễu liếc nhìn Mục Tứ Thành và chiếc máy ảnh đeo tr3n cổ cậu vẫn đang ghi hình, mở miệng giải thích:

"Tôi chỉ đoán thôi, như đã biết thì chúng ta đang tham gia một trò chơi, nhập vai bốn loại nhân vật, và bốn nhân vật này là hậu nhân của Thôn Âm Sơn."

"Xem xét từ các đạo cụ và nhiệm vụ thu được, bốn nhân vật này có một người là trộm mộ, một người là thuật sĩ chính phái, một người thuật sĩ ác phái và một người quay phim."

Bạch Liễu nhướng mắt nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu không nghĩ đẩy bối cảnh này về phía trước một trăm năm sẽ hợp lý hơn sao?"

Mục Tứ Thành bừng tỉnh, dường như cậu sắp hiểu ra: "Cho nên anh cảm thấy, chúng ta không phải nhập vai ở hiện tại mà là nhập vai những nhân vật trăm năm trước."

"Nói đúng ra thì chúng ta đóng vai hậu nhân của bốn nhân vật đó." Bạch Liễu duỗi ngón tay gõ xuống đất tám lần, sau đó nối hai điểm từng cặp một, "Nếu đây là một trò chơi nhập vai với logic chặt chẽ thì cậu là người quay phim, người ghi lại các sự kiện siêu nhiên, mà bây giờ có một người quay phim trước mặt chúng ta, người này sử dụng hoàng lịch để ghi lại họa phúc cát hung, sự trùng lặp về vai trò và nhiệm vụ cao đến 80%, cá nhân tôi nghĩ xác suất lớn cậu là con cháu của ông ấy."

"Nếu tôi là người thiết kế trò chơi, tôi sẽ điều chỉnh ngoại hình hai người giống nhau để nhắc nhở cậu về điểm đó."

Mục Tứ Thành bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra anh mới nói ông ấy có bề ngoài giống như tôi!"

- -----oOo------