Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 340




Lúc mười con ma cọp vồ trở về bình rượu, mộ thất nơi Bạch Liễu đang đứng cuối cùng phát ra âm thanh ầm ầm khởi động của cơ quan, nền mộ thất đột nhiên trầm xuống, từ các khe hở bay lên bụi mù mờ mịt.

Ánh sáng của giá cắm nến trong tay Bạch Liễu chợt tối sầm lại.

Mọi thứ xung quanh đều bị khói đen dày đặc bao phủ, Bạch Liễu nghe thấy tiếng bình lộc cộc lộc cộc lăn lóc tr3n mặt đất, có mấy cái chạm vào chân hắn rồi vỡ nát, phát ra tiếng choang choang giòn tan.

Bây giờ Bạch Liễu nhắm mắt cũng đoán được tất cả ma cọp vồ trong mộ thất đều đã được giải phóng.

Một số thi thể ma cọp vồ, hay nói chính xác là trành thi, đang bò lổm nhổm trong làn khói dày đặc, thỉnh thoảng lại thấy được một khuôn mặt không có ngũ quan hếch mũi ngửi ngửi xung quanh.

Lại có một số ma cọp vồ khác hai khe mắt đỏ rực như máu, hai con ngươi đỏ ngầu đảo quanh trong hốc mắt như đang tìm kiếm Bạch Liễu trong bóng tối khói bụi, rồi bò tới chỗ có ánh sáng sáng sủa hơn.

Bạch Liễu thổi nến trong tay, mọi thứ chìm vào bóng tối, không thấy gì nữa.

Hắn có thể cảm nhận được ngôi mộ vẫn đang từ từ hạ xuống, cũng không biết lúc nào mới dừng lại, có vài lần Bạch Liễu cảm giác một mái tóc ướt đẫm nước và tay chân chạy dọc xuống lưng cùng mắt cá chân của hắn, bên tai không ngừng truyền đến âm thanh nhớp nháp trơn trượt như đầu lưỡi đang li3m láp thứ gì đó.

Cảm giác u ám cứ tiếp cận Bạch Liễu, đám trành thi dường như sắp tìm thấy Bạch Liễu ẩn trong bóng tối bằng cách đánh hơi hắn.

Bạch Liễu lùi lại phía sau, hắn dựa vào tường, bình tĩnh cởi áo khoác ngoài nhúng vào nước thi thể đang chảy tr3n mặt đất, sau đó dùng áo khoác đã tẩm nước thi thể đó quấn nửa người dưới của mình, tiếp theo hắn lấy một cái bình rỗng của một con ma cọp vồ đã bò ra ngoài đội lên đầu rồi thu mình vào góc nín thở.

Mùi xác chết nồng nặc che giấu mùi của Bạch Liễu, thanh âm đánh hơi của những con ma cọp vồ trong bóng tối dường như nhỏ đi rất nhiều, nhưng tương ứng với đó, tiếng bò của chúng càng lúc càng thường xuyên hơn, thỉnh thoảng Bạch Liễu có thể nghe thấy âm thanh loang choang của những chiếc bình và ngói vỡ.

Có vẻ ngôi mộ sắp hạ xuống một vị trí cố định, nó bắt đầu phát ra âm thanh lạch cạch.

Bạch Liễu cảm giác có một con ma cọp vồ đang tiến đến gần mình, nó dí sát vào bình ngửi khụt khịt vài lần rồi thôi.

Tất nhiên là nó không bỏ đi chỗ khác.

Bạch Liễu nhìn qua miệng bình rượu, từ trong tầm nhìn hạn hẹp, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi chân ướt đẫm trắng bệch đứng tr3n mặt đất rất gần trước mặt, vẫn còn đang nhỏ nước tí tách.

Bạch Liễu chậm rãi hướng bình rượu quay đầu về phía vách tường, cố gắng tránh đi trành thi đứng ở trước mặt, nhưng vừa xoay người, hai cái chân kia cũng chậm rãi nhón chân đi theo hướng Bạch Liễu di chuyển.

Cuối cùng mũi chân đứng đối diện sát với Bạch Liễu đang đội bình rượu, thiếu chút nữa là tới gần.

Bạch Liễu vi diệu dừng lại, hắn nhớ đến lời giải thích trong 《 Mao Sơn tà thuật 》  về mũi chân đối diện.

Khi ma quỷ chĩa mũi chân vào bạn tức là nó đang muốn chiếm lấy thân xác của bạn, hoặc là muốn theo bạn về nhà sống chung với bạn, cho nên có câu nói rằng buổi tối đi ngủ không được để mũi giày hướng vào giường, bởi vì ma quỷ sẽ đạp lên giày của bạn, lên giường của bạn và ngủ chung với bạn.

Ở đây có nhiều con ma cọp vồ như vậy, chỉ có con ma cọp vồ này là kiên trì canh giữ Bạch Liễu.

Đừng nói là muốn chung sống với hắn đấy nhá... Bạch Liễu liếc nhìn bình rượu đang đội tr3n đầu.

Hai bàn chân đứng trước mặt Bạch Liễu từ từ cúi xuống ngồi xổm trước mặt Bạch Liễu.

Bạch Liễu nhìn thấy vị trí bên dưới vai của nó, vật này dùng hai tay ôm lấy đầu gối, im lặng một hồi, sau đó khớp xương bắt đầu biến dạng, đầu quay một trăm hai mươi độ nhìn Bạch Liễu với đôi mắt đen thui.

Nó chỉ vào cái bình tr3n đầu Bạch Liễu, phát ra tiếng r3n kỳ quái trong cổ họng, giống như một người đang nói chuyện trong nước:

"Đây là... cái bình của ta, cái bình của ngươi, đâu?"

Ngôi mộ cuối cùng cũng hạ xuống đáy, nặng nề rung chấn một hồi, nó rơi xuống một nơi mới, lối vào chính đang mở, một hành lang gấp khúc tối tăm hiện ra.

Bạch Liễu nhanh chóng tháo bình rượu tr3n đầu, đội lên đầu con ma cọp vồ trước mặt: "Vừa mới mượn một tí, bây giờ trả lại cho ngươi."

Bạch Liễu nói xong liền xoay người lao nhanh vào hành lang.

Đám ma cọp vồ vừa phát hiện Bạch Liễu người sống sờ sờ đang chạy, thì ào ào hét lên một tiếng, bò lên tường đuổi theo hắn.

Ngay lúc đám ma cọp vồ này sắp đuổi kịp Bạch Liễu thì hắn cởi áo ngoài ném về phía trước, sau đó đột nhiên rẽ ngang vào một cái thông đạo cắt ngang bên cạnh hành lang.

Ma cọp vồ phía sau vẫn không ngừng lại, nhưng dường như trong bóng tối, chúng đều dựa vào khứu giác để đuổi theo người sống, Bạch Liễu trốn ở hành lang bên cạnh, nhận thấy đám ma cọp vồ đang chạy lướt qua mình, lao về phía chiếc áo có mùi của hắn.

Bạch Liễu thở nhẹ một hơi, hắn nhìn một đống trành thi bu vào nơi có chiếc áo tạo thành một khối trắng ởn, hàm răng cót két cắn xé roàn roạt.

Tiếng chiếc áo bị xé vụn nhanh chóng vang lên trong hành lang.

Rồi đống trành thi dần dần tản ra, có một trành thi cầm bình rượu, hình như bọn chúng xem những mảnh áo vung vãi tr3n mặt đất là tay chân thi thể nát vụn của Bạch Liễu, cất vào trong bình, sau đó dùng tấm giấy đỏ có viết chữ Điện niêm phong lại, cuối cùng mang theo bình rượu xoay người bò về.

Quá rõ ràng, chúng nó tưởng là đã biến Bạch Liễu thành ma cọp vồ tiếp theo, muốn mang về nuôi 【 hổ 】.

Bạch Liễu nhíu nhíu mày.

Đám ma cọp vồ này hành động quy củ đến mức "thịt người" đã xé nát rồi lại vẫn có thể cho vào trong bình, không giống như bị quỷ vật chỉ đạo mà giống như người sống cố ý huấn luyện thì đúng hơn.

Nhưng những hậu nhân cuối cùng ở thôn Âm Sơn đều đã bị chết đuối, vậy thì trong huy3t mộ quỷ quái này, ngoài bốn người trở về cố hương thì còn ai là người sống nữa?

Bạch Liễu vừa định thò đầu ra xem đám ma cọp vồ này muốn đem bình rượu đựng "mình" đi đâu thì một bàn tay đen như mực đột nhiên vươn ra bịt chặt mũi miệng của hắn.

"Đừng quay đầu lại!" Có tiếng người khàn giọng cảnh cáo, "Có thứ sắp tới!"

Bạch Liễu thuận theo không nhúc nhích.

Chẳng mấy chốc, một vài người giấy nhỏ cao chỉ bằng một nửa Bạch Liễu xuất hiện, bọn chúng cười khúc khích, tr3n mặt là mực dầu vẽ thành nét mặt tươi cười, trong tay cầm cây chổi giấy quét qua quét lại mấy vòng chỗ chiếc áo Bạch Liễu vừa bị xé nát, động tác cứng đơ rồi sau đó biến mất.

Chờ sau khi người giấy rời đi, người che mũi miệng Bạch Liễu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bóp chặt yết hầu Bạch Liễu không động đậy, thân thể cực kỳ căng thẳng.

Bạch Liễu bình tĩnh lấy ra một que diêm, thắp sáng giá cắm nến, giơ lên chiếu vào người này: "Mục Tứ Thành, sao cậu lại ở đây?"

Mục Tứ Thành mặt đầy vết bẩn, khóe miệng cùng quanh mắt có vết máu, tr3n người có rất nhiều bùn đất, thoạt nhìn như đã trải qua một hồi kịch liệt, cậu nhìn chằm chằm Bạch Liễu một lúc, ánh mắt dời xuống, nhìn cái bóng Bạch Liễu tr3n mặt đất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, buông bàn tay đang siết chặt yết hầu Bạch Liễu, mềm nhũn dựa vào tường.

"Đúng là anh rồi Bạch Liễu." Mục Tứ Thành nguc phập phồng kịch liệt, hai mắt tán loạn, "... Tôi còn tưởng lại cứu nhầm một con quỷ khác nữa chứ."

Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành từ tr3n xuống dưới: "Cậu xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đừng nói nữa." Mục Tứ Thành vừa buồn bực lại vừa sợ, ngồi xổm tr3n mặt đất, "Tự dưng anh biến mất tăm mất tích, tôi đành phải đi theo tên Bạch Liễu giả kia để khiêng quan tài, tr3n đường đi gặp một một cây cầu, Bạch Liễu giả đó bảo tôi phải bước qua."

"Nhưng đm nó cây cầu đó được làm bằng giấy!"

"Tr3n cầu là một đống ma cọp vồ mang theo quan tài và một số người giấy kỳ kỳ quái quái, còn ở dưới nước thì có một đống thứ đen thùi lùi nửa trong suốt chẳng biết là thứ gì, lại còn có rong bèo, tóc đen, tiền giấy, nhìn là biết lỡ ngã xuống đó là méo sống nổi rồi."

Mục Tứ Thành sắc mặt tối sầm lại: "Tôi nghe lời anh nín thở không dám thở, thiếu chút nữa là ngạt thở mẹ nó luôn rồi, nhưng may là cuối cùng cũng băng qua được, sau đó tên giả mạo kia dẫn tôi đi vòng vèo đông tây nam bắc đến đầu óc choáng váng hết cả lên, một hồi lâu thì tới một ngôi mộ phụ, bảo là ngôi mộ này kết nối với ngôi mộ chính."

"Trong mộ thất đó đầy ắp quan tài, chắc phải hơn 30 quan tài đứng, bên tr3n buộc vải sa tanh màu đỏ, xung quanh ở giữa hình như tạo thành một cái trận pháp gì đó thì phải, tôi không nhớ rõ lắm."

Mục Tứ Thành cau mày nhớ lại: "Bạch liễu giả đó kêu tôi chọn quan tài khiêng đi, không phải anh đã nói là phải nghe theo lời nó sao? Thế là tôi chọn một cái để cõng sau lưng."

"Tôi vừa khiêng quan tài ra khỏi mộ phụ thì nó trơn trượt rơi xuống đất, tôi lập tức dựng nó lên nhưng sợ xúc phạm thi hài trong quan tài nên bảo xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi mang quan tài, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi nói xong thì trong quan tài phía sau phát ra tiếng cười của một người phụ nữ, sau đó nó vang lên tiếng gõ thùng thùng hai cái."

Bạch Liễu nhớ lại: "Tức là nó đang ra lệnh cho con ma cọp vồ phải không?"

"Ừ!" Mục Tứ Thành tức giận đứng lên, để Bạch Liễu nhìn được bông hoa bằng vải sa tanh to đùng đỏ loét buộc ngang eo cậu: "Thứ bên trong vừa gõ quan tài hai cái thì ở đâu tự nhiên xuất hiện một đống ma cọp vồ với tên Bạch Liễu giả ấn đầu tôi xuống, buộc hoa cho tôi, bắt tôi phải kết hôn với cô dâu trong quan tài!"

Bạch Liễu cười như không cười: "Vậy cậu kết hôn chưa?"

Mục Tứ Thành lắc đầu rất cố chấp: "Chưa! Lúc đám ma cọp vồ đó đang dựng hỉ đường thì tôi thừa dịp đánh cho bọn nó một trận rồi chạy ra ngoài."

"Tức là cậu đào hôn à?" Bạch Liễu hình như đã hiểu ra, cười, "Đối phương thật lòng thích cậu, chọn cậu làm như ý lang quân, cậu đã không cự tuyệt đàng hoàng lại còn chạy mất, chuyện này hình như không tốt lắm đâu?"

"Đàng hoàng cái cớt í!" Mục Tứ Thành rống lên, "Cô ta mà thật lòng thích tôi muốn lấy tôi gì chứ!"

Mục Tứ Thành nắm chặt hai tay, phát ra lửa giận: "Anh không biết đâu, đâu phải tôi chỉ cưới một mình cô dâu đó, mà là bắt tôi phải cưới toàn bộ ba mươi mấy cô dâu trong mộ thất!!"

- -----oOo------