Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 338




Âm thanh Mục Tứ Thành run rẩy vang lên trong bóng tối: "Bạch Liễu?"

Sau đó, cậu nghe thấy bốn năm giọng nói của "Bạch Liễu" trả lời lại bằng nhiều giọng điệu khác nhau.

"Ừ."

"Ừ."

"Gì vậy?"

"Tôi ở đây."

Giọng nói "Bạch Liễu" vô cảm vang lên trong phần mộ, lông tơ Mục Tứ Thành dựng ngược, cậu lùi lại một bước, giơ máy ảnh lên nhắm ngay trước mặt bật chế độ nhìn ban đêm.

Tr3n màn hình xanh mơn mởn, Mục Tứ Thành nhìn thấy một cảnh tượng dựng cả tóc gáy.

Trong lối đi nhỏ hẹp của ngôi mộ, bốn năm con ma cọp vồ đang uốn éo, biến dạng tiến lại gần Bạch Liễu đang đứng ở giữa, chúng nó nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu với đôi mắt đỏ như máu, dùng cái khe nứt như mũi để đánh hơi mùi vị của Bạch Liễu.

Bàn tay, bàn chân và cơ thể của chúng giống như nhựa dẻo màu trắng nắn hình, đầu nhô ra từ dưới nách, bàn chân gập qua sau đầu ở nhiều tư thế vặn vẹo và mềm mại khác nhau, nhưng nhìn xuyên qua lớp da phồng lên thì hẳn là chúng có xương cốt.

Nhìn những tư thế bọn chúng bày ra... Mục Tứ Thành không thể tưởng tượng nổi làm thế nào một sinh vật có xương lại có thể tạo dáng như vậy.

Rồi từ từ, dần dần, những con ma cọp vồ này giống hệt Bạch Liễu.

Chúng nó kiễng chân đứng thành một hàng, cúi đầu bên cạnh Bạch Liễu, nếu không nhìn đôi mắt của chúng thì Mục Tứ Thành cũng khó có thể biết ai là Bạch Liễu thật.

Năm con ma đột nhiên ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm, một con ngươi đen nhánh chậm rãi rơi xuống mí mắt trong đôi mắt trắng dã, nở nụ cười nhìn Mục Tứ Thành đang đứng đối diện, sau đó đột ngột nhoài đầu lại gần.

Mục Tứ Thành sợ đến nỗi suýt nữa thì ném luôn chiếc máy ảnh trong tay.

Lúc mấy con ma đang vồ tới gần, Mục Tứ Thành theo bản năng quay máy ảnh nhắm vào xung quanh mình, nhưng khi nhìn thấy rõ hình ảnh tr3n màn hình máy ảnh, cậu bị dọa đến nỗi kêu lên thành tiếng.

Xung quanh Mục Tứ Thành cũng có vài con ma cọp vồ đang biến hình vặn vẹo, chúng mang khuôn mặt của "Mục Tứ Thành" nở nụ cười méo mó nhìn cậu cười khùng khục.

Trong lúc hỗn loạn, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra khỏi đám ma cọp vồ tái nhợt, ngón tay nhẹ nhàng cầm một que diêm.

Một giọng nói điềm đạm từ xa vọng lại: "Tr3n đường âm phủ hãy theo ma, khi qua cầu ma hãy nín thở, chờ tôi đến tìm cậu."

Đây là giọng của Bạch Liễu!

Hức ——!

Que diêm được quẹt lên, giá cắm nến sáng bừng lên soi rõ Mục Tứ Thành, đã co rúc lại thành một cục.

Khoảnh khắc ngọn lửa sáng lên, tất cả yêu qua quỷ quái xung quanh Mục Tứ Thành đều tan biến, chỉ còn Bạch Liễu đang cầm que diêm thắp nến cho cậu, lặng lẽ nhìn cậu.

Mục Tứ Thành nâng giá cắm nến lên, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi nghe được trong bóng tối 【 chờ tôi tới tìm cậu 】.

Cậu vô thức giơ giá cắm nến lên chiếu vào Bạch Liễu trước mặt.

Ngọn lửa xanh biếc phản chiếu khuôn mặt lãnh đạm của Bạch Liễu, tr3n mặt đất hay vách tường đều không có bóng người.

Mục Tứ Thành chậm rãi siết chặt lưng, cầm giá cắm nến đi tới trước mặt đối phương, cố gắng giữ vững giọng nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Bạch Liễu" đi phía trước, hắn nhìn lại Mục Tứ Thành, nụ cười tr3n mặt như được vẽ ra tr3n giấy.

"Vào phần mộ, tìm một cái quan tài, mang nó đến nhân gian."

Một nơi khác.

Bạch Liễu cầm giá cắm nến, xung quanh không có ai.

Lúc vừa bước vào phần mộ, Bạch Liễu đã giẫm phải một cánh cửa lật tr3n mặt đất, hắn liền đứng yên tr3n đó để giữ thăng bằng không nhúc nhích, đợi đến khi con ma cọp vồ xuất hiện và hỗn loạn xảy ra, cánh cửa lật quay cuồng lướt qua một đoạn thông đạo, ném hắn vào tầng kế tiếp.

Bạch Liễu đứng dậy, vỗ nhẹ bụi tr3n ống quần, ngẩng đầu nhìn nơi mình ngã xuống.

Đây là một ngôi mộ hình vuông, không lớn, Bạch Liễu ước tính chiều dài, chiều rộng và chiều cao của nó khoảng tầm 3m x 3m x 2m, tr3n vách tường bao phủ bởi lớp tro dày.

Tuy nhiên, đây không phải là điều mà Bạch Liễu chú ý. Hắn nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng chuyển ánh mắt đến cái cửa nơi hắn vừa rơi xuống —— đó là lối ra duy nhất của ngôi mộ này.

Đây là một ngôi mộ hoàn toàn phong kín.

Và không chỉ vậy.

Bạch Liễu hạ thấp giá cắm nến, ánh lửa lay động như muốn tắt, nhưng ánh sáng mỏng manh cũng đủ để Bạch Liễu nhìn rõ được đồ vật bày biện tr3n mặt đất.

Nền phần mộ chất đầy các bình rượu nhưng rất gọn gàng, bình rượu được bịt kín bằng giấy đỏ vuông vắn, tr3n cổ có một sợi chỉ đỏ, tr3n giấy có một chữ 【 điện 】viết bằng bút lông đen, cuối sợi chỉ đỏ là hai cái chuông đồng xưa cũ.

Chỉ đỏ, giấy đỏ, chuông đồng, giống hệt như mấy cái quan tài Bạch Liễu thấy trước đó.

Bình rượu có lẽ không phải là "thứ" mà Bạch Liễu muốn nhìn thấy bây giờ.

Trong một ngôi mộ nhỏ như vậy, Bạch Liễu đại khái đếm được có khoảng một trăm bình rượu loại này, chiếm gần hết không gian của lăng mộ, có thể nói chỉ có nơi mà Bạch Liễu vừa ngã xuống là không đặt gì, còn lại mặt đất đầy rẫy bình rượu ở khắp nơi.

Nếu Bạch Liễu đứng tr3n bình rượu thì có thể với được đến cửa ra, nhưng tr3n nắp bình chỉ bọc một tầng giấy mỏng, Bạch Liễu mà đạp lên chắc chắn sẽ bị rách toạt ngay lập tức, trong tình huống chưa biết bình rượu chứa thứ gì bên trong thì Bạch Liễu sẽ không hành sự lỗ mang.

Ngoại trừ việc đó, cánh cửa lá lỏng lẻo cũng đang rung chuyển, cho dù Bạch Liễu đạp tr3n bình rượu với được đến cửa thì hắn cũng không thể ra ngoài.

Tình hình trước mắt có vẻ như lâm vào cục diện bế tắc nhất thời nhưng Bạch Liễu không hề hoảng sợ, hắn mơ hồ cảm thấy mọi chuyện ở đây đều có cách giải quyết.

Bạch Liễu cầm giá cắm nến nhìn xung quanh, lần này nhìn kỹ hơn một chút.

Tr3n vách tường nham thạch hình như vẽ thứ gì đó, Bạch Liễu giơ giá cắm nến sát vào quan sát cẩn thận, hắn giữ thăng bằng để không chạm vào bình rượu đặt cạnh tường, lấy quần áo quấn tay để lau sạch lớp bụi và lớp bùn bám tr3n tường.

Bụi tr3n tường rơi xuống hiện ra một bức bích họa vẽ hoa văn đã phai màu, trông cực kỳ cũ kỹ, nhiều chỗ bị mờ đến mức không thể nhìn thấy bức tranh vẽ gì, nhưng bên cạnh bức bích họa lại có viết mấy dòng chữ, nhìn đại khái cũng có thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Các bức bích họa trong phần mộ thường được sử dụng để ghi lại một số sự kiện lớn trong cuộc đời của chủ nhân ngôi mộ, dựa vào các hình ảnh tr3n tường thì ngôi mộ này hẳn là nghĩa địa tập thể ở thôn Âm Sơn, cũng thường được gọi là phần mộ tổ tiên, không phải cho một người nhất định mà được xây dựng cho cả gia tộc.

Tr3n bức bích họa vẽ rất nhiều người nhỏ bé màu đỏ, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, xây dựng lăng mộ, thờ cúng Tam Thanh và cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt.

Đánh giá từ các bức tranh, vào thời điểm này, thôn Âm Sơn không có những phong tục chôn cất kỳ lạ, hầu hết dân làng đều chết bình thường sau đó họ được đưa vào quan tài nhập vào phần mộ tổ tiên.

Bạch Liễu chú ý đến niên đại của bia ký vào thời điểm này —— khoảng chừng hai trăm năm trước.

Có nghĩa là, hai trăm năm trước, thôn Âm Sơn chỉ là một ngôi làng bình thường, không có dân làng nào chết đuối, cũng không có phong tục chôn cất phụ nữ chưa chồng ngồi hỉ kiệu cùng với những người chết đuối.

Bạch Liễu giơ nến quay người nhìn sang bức tường thứ hai.

Tr3n bức tường này, những người nhỏ bé này được chia thành nam nữ già trẻ đứng ở lối vào làng, vẻ mặt tiều tụy, những người đàn ông cường tráng bị lựa chọn, dường như bị thứ gì đó đen thui như mực kéo đi, mà nơi những người này sắp tới được vẽ núi đao biển lửa, dao cầu cương thương giống như mười tám tầng địa ngục.

Những người đàn ông bị những thứ giống như quỷ hồn đen kịt kéo đi, họ giãy giụa không rời đi, muốn ở lại thôn Âm Sơn, nhưng cuối cùng họ cũng bị kéo vào địa ngục.

Họ rơi vào núi đao biển lửa, bị dao cầu cương thương chém đứt thành hàng vạn mảnh, họ gào la dữ tợn thảm thiết, đến nỗi chỉ nhìn những hình ảnh được miêu tả thô sơ đơn giản tr3n bức bích họa đã phai màu, Bạch Liễu cũng có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của những người đàn ông này.

Cạnh bức bích họa vẽ những người đàn ông rơi xuống địa ngục có dòng chữ 【 không được chết tử tế, đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh! 】

Thôn Âm Sơn chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ em, họ đứng ở cổng làng mặc quần áo tang, từ xa nhìn những người đàn ông đã rơi xuống địa ngục che mặt khóc.

Bạch Liễu quay lại nhìn bức tường thứ ba, lửa tr3n giá cắm nến càng ngày càng u ám phiếm màu trắng xanh, những bình rượu xung quanh Bạch Liễu cũng lặng yên quay hướng nhìn bức tranh tiếp theo.

Nhưng Bạch Liễu dường như không nhận thấy điều này, vẫn tiếp tục xem như cũ.

Tr3n bức bích họa ở vách tường thứ ba xuất hiện một lão đạo nhân râu dài quắc thước.

Đạo nhân này có lông mày đen nhánh dài thượt, râu trắng như tuyết, tr3n đầu đội một chiếc kim quan, tiên khí đầy người, nhìn vài phần tiên phong đạo cốt, lão ngồi tr3n đám mây, khuôn mặt sầu lo nhìn xuống nhân gian, dưới đất là đám người thôn Âm Sơn mặc áo tang đang quỳ bái lão.

Người dân thôn Âm Sơn van xin, thành tâm cầu nguyện, dường như cuối cùng họ cũng đả động được đạo nhân tr3n trời cao.

Đạo nhân cầm phất trần, từng bước đi xuống bụi trần, đáp xuống cổng thôn Âm Sơn, người trong thôn quỳ đầy đất, dâng lên ba con vật béo nhất và rượu gạo trong làng để cúng cho vị đạo nhân giáng trần.

Đạo nhân tiếp nhận hết thảy.

Bạch Liễu quay về phía bức bích họa tr3n bức tường thứ 4. Cái bình dưới chân càng ngày càng nhích lại gần hắn, từ một khoảng cách xa nhất định chậm rãi áp sát vào chân Bạch Liễu, giống như là cố ý bẫy hắn vậy.

Hình tượng đạo nhân tr3n bức bích họa thứ tư đã thay đổi, từ tiên khí nồng đậm chuyển sang mặt mũi hung tợn, mặt xanh nanh vàng, mày ngang mắt dọc, móng tay đen thui nhọn hoắc, tr3n người dán đủ các loại bùa chú màu vàng giống như một con quỷ bị trấn áp.

Lão đạo nhân cầm roi, phất trần đuổi đánh người dân thôn Âm Sơn.

Người dân thôn Âm Sơn bị lão ép phải nhảy xuống nước chết chìm, biến thành thủy quỷ, các cô nương chưa xuất giá bị lão đưa vào hỉ kiệu, đem chôn sống ở nghĩa trang cho đến chết.

Lão đạo nhân này dường như đang lên kế hoạch cho một nghi thức trọng đại nào đó, lão đào các cô gái bị chôn sống ra khỏi mộ, mặc áo cưới long trọng cho họ, cho vào quan tài rồi lại chôn ở phần mộ tổ tiên.

Thi thể của người chết đuối bị lão ta vớt ra khỏi ao, những cái xác trương sình bị lão đạo nhân nhét vào áo liệm, phủ một chiếc chiếu rơm, rồi chôn bên vệ đường.

Những người qua đường vô tội đã bị xác chết thủy quỷ chôn bên đường kéo xuống ao hồ chết đuối làm thế thân, họ hóa thành ma cọp vồ phục tùng lão đạo nhân.

Đợi đến khi xác người chết đuối đã chất đống trong ao, những người qua đường mới cũng không có cách nào lại gần nơi đó để chết đuối, lão đạo nhân này cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.

Nước da của lão ngày càng đen thui khô quắt, hai mắt như chuột trũng sâu, tai nhọn cụp vào, cung mày tím tái, ngón tay như thép, vừa đi vừa ngửi ngửi, không còn giống một người sống mà giống một con cương thi.

Lão đạo nhân cương thi đào xác trong ao rồi ném ra sau núi, tiếp đó lão lại đào xác người dân thôn Âm Sơn chôn ở ven đường lúc trước lên, lúc này cái xác đã gần như phân hủy, chỉ còn lại một ít thịt thối và xương vụn, lão dùng bình rượu để phong ấn những bộ phận còn sót đó, lấy giấy đỏ, chỉ đỏ, chuông đồng niêm phong rồi đưa vào phần mộ tổ tiên.

Dường như lão đạo nhân này đang sử dụng mộ phần và những mảnh thi cốt đó để bố trí trận pháp.

Một số bức bích họa ở giữa đã bị mờ, chỉ còn lại bức vẽ cuối cùng về phần mộ tổ tiên đã phong kín.

Đạo nhân nằm trong ngôi mộ chính phủ đầy bùa chú, xung quanh là quan tài của hàng chục cô dâu, còn lại đều là vật phong ấn đám ma cọp vồ, cũng chính là những bình rượu.

Đồ tùy táng trong các ngôi mộ bình thường đều là đồ trang sức bằng vàng hoặc bạc, lão đạo nhân này đã chiếm phần mộ tổ tiên của người khác, còn dùng loại đồ vật kinh khủng như hồng bạch song sát làm đồ chôn cất.

Dùng thi thể tổ tiên đã chết do bị tra tấn làm vật bồi táng, còn xây dựng dưới nhà tổ của họ, âm khí nặng nề như vậy đủ ảnh hưởng đến con cháu đời sau sống bên tr3n.

Đạo nhân này muốn luyện hóa tất cả mọi người trong thôn Âm Sơn thành hồng bạch song sát từ năm này qua tháng nọ, tiếp tục làm vật bồi táng cho lão.

Khó trách tất cả dân làng đời sau ở thôn Âm Sơn đều không được chết tử tế, hơn một trăm năm trước lão đạo nhân này đã dùng thuật pháp như vậy để vây khốn người ở đây thì làm sao mà họ có thể chết già được chứ?

Tà thuật mà đạo nhân này sử dụng cực kỳ âm tà trong Đạo giáo, cực kỳ hao tổn âm đức, nó đã tồn tại hơn một trăm năm, cho đến khi những người dân làng cuối cùng ở thôn Âm Sơn cũng bị bức hại chết đuối nhưng vẫn chưa dừng lại, còn muốn triệu hoán bọn Bạch Liễu là hậu nhân duy nhất của thôn Âm Sơn về đây để tiếp tục tra tấn họ đến chết.

Ánh mắt Bạch Liễu dừng tr3n mặt đạo nhân nằm ở ngôi mộ chính tr3n bích họa.

Nếu bọn họ chưa chết thì lão đạo nhân này sẽ không đạt được điều mình mong muốn, có lẽ lão sẽ tỉnh dậy.

Hơn 100 năm, không biết bao nhiêu người đã chết oan uổng bị sát luyện thành cương khi bằng oán khí, khi tỉnh lại sẽ như thế nào đây?

- -----oOo------