Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 33: Đại sảnh trò chơi






Edit: Liễu 13 👈👉 Beta: Cú péo

Chương 33: Đại sảnh trò chơi

Một khi người chơi có khuynh hướng công kích nhau thì sẽ phát sinh ra không gian tách rời, thứ này làm sao kéo giá trị sinh mạng của hắn tụt xuống màu đỏ được! Mục Tứ Thành khiếp sợ nghĩ.

"Xương cá Siren." Bạch Liễu cũng không có ý giấu giếm, cậu thoải mái vén áo lên cho Mục Tứ Thành nhìn qua xương cá đang treo trên eo mình. Khi Bạch Liễu còn chưa ý thức được thì xương cá đã co rút lại vài vòng, che tất cả chỗ da phần eo có thể bị lộ ra của Bạch Liễu.

Bạch Liễu thẳng thắn nói : "Đạo cụ này hai người chắc đã thấy qua trong phần thưởng đạo cụ của tôi."

Đây cũng là nguyên nhân Bạch Liễu không giấu giếm nó, món đồ này đã bị hệ thống "show ra trước công chúng". Bạch Liễu cũng không có đạo cụ nào có công năng ẩn giấu thứ này đi, theo chuyện về【 phòng phát sóng trực tiếp 】 và【 diễn đàn 】mà Vương Thuấn kể, Bạch Liễu chỉ cần ở trong game sử dụng đạo cụ, sớm muộn cũng có một ngày tất cả mọi người sẽ biết. Dùng đạo cụ có công năng ẩn giấu đối với bên ngoài là hoàn toàn không cần thiết.





Nhưng kỹ năng cá nhân của cậu thì đặc thù, có thể ẩn giấu. Có thể nói đây là một con át chủ bài không tệ, Bạch Liễu dự định sẽ giấu nó được bao lâu thì giấu.

Chẳng qua Bạch Liễu đối với công năng cụ thể của đạo cụ này cái hiểu cái không, cậu cũng cần thử nghiệm. Bạch Liễu không muốn ở trong game thử nghiệm, bởi vì mức độ nguy hiểm quá lớn. Lỡ như đạo cụ này bất chợt lật xe một cái khi đang đối đầu với quái vật thì Bạch Liễu chắc chắn sẽ tạch. Cho nên cách tốt nhất là thử nghiệm công năng của đạo cụ này ở ngoài trò chơi, khi vào trò chơi có thể sử dụng trực tiếp.

Mà muốn thử nghiệm ở ngoài trò chơi thì cần có đối tượng để thí nghiệm, Bạch Liễu cảm thấy Mộc Kha đang bị nhốt gần chết là đối tượng rất tốt, hơn nữa đây sẽ là một đối tượng thí nghiệm có tính phục tùng rất cao.



Bạch Liễu vốn dĩ không có ý định thí nghiệm với Mục Tứ Thành, nhưng ai biểu Mục Tứ Thành táy máy tay chân, ngược lại giúp Bạch Liễu ý thức được cái xương cá này có thể công kích người chơi trong đại sảnh hệ thống. Nói theo cách khác, nó thật sự có thể xé rách không gian.

"Nghe nói nó có thể xé rách thời gian và không gian, tôi chuẩn bị thử nó với Mộc Kha." Bạch Liễu nhìn Mộc Kha trong tivi nhỏ, rất tự nhiên cầm roi cá lên chuẩn bị vung.

Vương Thuấn lại rơi vào trạng thái không cách nào hiểu được suy nghĩ của Bạch Liễu: "Chờ chút! Bạch Liễu, cậu muốn làm gì?! Nếu cậu vung một roi này lỡ đánh chết Mộc Kha thì phải làm sao bây giờ? !"

Mục Tứ Thành nhanh chóng hiểu ra Bạch Liễu muốn làm gì, cười xì một tiếng: "Anh chuẩn bị cứu hắn? Thật là tốt bụng."

"Không." Bạch Liễu mỉm cười : "Cũng không tính là cứu, tôi chuẩn bị giao dịch với cậu ta."



Bạch Liễu rút roi xương cá bên eo ra, lắc lắc cổ tay hai cái, hít sâu một hơi rồi cầm xương cá quất ngang TV nhỏ của Mộc Kha.

Ngay khi vừa gắng sức, Bạch Liễu liền cảm thấy tay trái cầm roi của mình như thể có sức nặng ngàn cân, miễn cưỡng vung xương cá đánh vào tấm chắn trong suốt phủ trên tivi nhỏ trước mặt một cái. Nhưng chỉ với cái vung tay nhẹ ấy, mặt biển trong TV nhỏ Mộc Kha đã bắt đầu chấn động đung đưa, dường như tín hiệu của tivi nhỏ không tốt mà nhấp nha nhấp nháy mấy cái.

Mọi thứ xung quanh Bạch Liễu trong nháy mắt trở thành cảnh tượng thủy tinh nứt vỡ, dáng vẻ Mục Tứ Thành và Vương Thuấn dần mơ hồ không rõ. Giống như khi xem TV bị lỗi, hình ảnh trong nó sẽ trở nên méo mó xa xăm.

Bạch Liễu ở trong một không gian đen kịt, thế mà lại có thể nghe thấy tiếng Mộc Kha ở trong TV truyền đến rất rõ ràng. Cứ như cả người vừa lạc vào cảnh giới kỳ lạ nào đó, nơi có tiếng sóng biển và Mộc Kha khóc đến nước mắt tùm lum, một cái thì nước mũi cái thì nước mắt, hoảng loạn hét lên cầu cứu.
Mộc Kha tựa như cũng ý thức được có người nào đó xuất hiện ở đáy biển, cậu ta bắt đầu điên cuồng cầu cứu.

"Ai mau tới cứu tôi với!!" Mộc Kha không còn chút sức lực nào nữa quỳ gối dưới đáy biển. Ở bên trong bọt khí trong nước đã bị hư hại, cậu ta hấp hối khóc: "Muốn tôi làm gì cũng được!! Cầu xin ngài hãy cứu tôi!"

Bạch Liễu muốn vung thêm một roi nữa, nhưng hệ thống đột nhiên đưa ra cảnh báo:

【 Hệ thống cảnh báo: Sử dụng đạo cụ này đối với người chơi Liễu tiêu hao rất nhiều, thể lực người chơi Bạch Liễu không đủ để dùng nó thêm lần nữa. Nếu như miễn cưỡng sử dụng, thể lực sẽ hạ xuống số âm, sẽ bị cưỡng chế đưa ra khỏi trò chơi 】

Bạch Liễu trong nháy mắt từ bỏ: 【 Vậy bây giờ tôi và Mộc Kha có nằm cùng vĩ độ không? 】

【 Hệ thống: Đang trong quá trình tính toán... Vĩ độ của người chơi Bạch Liễu và người chơi Mộc Kha trùng lên nhau trong phạm vi nhỏ. Bởi vì có một loại công kích nào đó xuất hiện, người chơi Bạch Liễu hiện đang ở trong khe vĩ độ bị xé nứt, chỉ có thể truyền âm thanh, không có cách nào truyền hình ảnh tới, có thể miễn cưỡng tiến hành một chút giao dịch đơn giản】
"Âm thanh sao?" Bạch Liễu trầm ngâm, cậu nhẹ giọng kêu tên Mộc Kha: "Mộc Kha."

Mộc Kha lập tức vừa gào khóc vừa dùng tay chân bò trong bong bóng, nghẹn ngào như chó nhà có tang trả lời Bạch Liễu: "Tôi đây! Ngài là ai! Cứu cứu tôi với!"

"Tôi là một người lưu lạc." Bạch Liễu thấp giọng nói, cậu nhìn Mộc Kha trong tivi nhỏ. Thật khó để liên hệ người đang khóc đến nước mắt tứ tung này với tiểu thiếu gia kiêu ngạo trước đó đã đuổi cậu đi.

Ở một mức độ nào đó, Bạch Liễu là vì sự hứng thú nhất thời của Mộc Kha, mới trở thành một 【người lưu lạc bần cùng】. Nhưng bây giờ, Mộc Kha lại đang tuyệt vọng đi cầu xin người lưu lạc mà cậu ta đã từng xua đuổi. Mà người lưu lạc này, sẽ dùng một loại giao dịch đáng sợ, cướp đi thứ đồ giá trị còn lại trên người Mộc Kha.
Một vòng luân hồi hợp lý đến kỳ diệu.

"Tôi có thể cứu cậu, nhưng cậu phải hiểu "không có bữa ăn nào là miễn phí!". Không phải là không cần trả bất cứ giá gì, bởi vì tôi cũng rất nghèo." Bạch Liễu thành thực nói: "Cậu và tôi cần làm một giao dịch, về thù lao, tôi sẽ donate điểm cứu cậu ra ngoài. Nhưng tương ứng, cậu cũng cần cho tôi một vài thứ."

"Có thể! Ngài muốn cái gì tôi đều đưa cho ngài! ! ! Cầu xin ngài cứu tôi! !" Mộc Kha khóc lớn, cậu ta duỗi tay muốn chạm tới vị thần linh không tồn tại: "Ngài là thần sao? Hay là hệ thống? Ngài ở đâu? ! Ngài muốn tôi đưa cho ngài thứ gì! ! Tiền sao? Hay là thứ gì khác! Trên người tôi bây giờ không có cái gì cả hu hu hu... Làm ơn đừng bỏ tôi, tôi muốn tiếp tục sống! !"

"Tôi không phải thần. Khách quan mà nói, tôi đối với cậu không phải là một tồn tại tốt đẹp." Bạch Liễu rất lý trí mà đánh giá chính mình.
Mặc dù cậu không có ác ý cực độ đối với vị tiểu thiếu gia này, chỉ là chán ghét ở mức bình thường thôi. Nhưng việc cậu chán ghét mức bình thường đối với một người cũng đã rất đáng sợ rồi, Bạch Liễu theo thực tế cảm thấy : "Tôi đối với cậu mà nói, nên tính là một loại tồn tại ma quỷ."

"Lời của ma quỷ... Vậy là ngài muốn linh hồn của tôi sao?" Mộc Kha hơi co rúm người lại, hai mắt cậu ta trống rỗng, một giây sau liền bùng lên ánh sáng chưa từng có: "Chỉ cần ngài cứu tôi, tôi bằng lòng cung phụng linh hồn mình cho ngài."

Lời 【 tôi muốn bùa hộ mệnh người cá của cậu 】đến bên môi chuẩn bị bật ra nhưng rồi Bạch Liễu ngừng lại. Cậu có chút kinh ngạc nhíu mày, bất ngờ bị lời đề nghị mới mẻ của Mộc Kha hấp dẫn.

Cậu quả thật cần 【 bùa hộ mệnh người cá 】, nhưng cùng lúc Bạch Liễu cũng muốn có một đối tượng thí nghiệm để thử nghiệm tác dụng cụ thể của kỹ năng kỳ lạ 【 ví tiền cũ】 . Mà trong mấy cái giải thích của【 ví tiền cũ 】 có một loại là có thể giao dịch linh hồn...
"Thành giao." Bạch Liễu mỉm cười rút hai trăm điểm từ ví tiền cũ nhăn nhúm của mình, đưa cho Mộc Kha trong tivi nhỏ, đồng xu trước ngực cậu sáng lên một cái, 200 điểm liền biến mất.

【 hệ thống: Người chơi Bạch Liễu sử dụng hai trăm điểm mua linh hồn người chơi Mộc Kha 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mộc Kha thu được hai trăm điểm donate 】

Mộc Kha nhìn thấy hai trăm điểm này suýt chút nữa bật khóc huhu: "Ngài thật sự là ma quỷ! Tôi đã bán linh hồn cho ngài, ngài cũng quá keo kiệt rồi đấy! Chỉ có hai trăm điểm! Quá ít, không đủ để tôi mua đạo cụ!"

"Tôi đúng là rất keo kiệt, tôi là người lưu lạc bần cùng mà." Bạch Liễu ngang ngược(***) trả lời : "Nhưng hai trăm điểm cộng với bọt khí trong nước cậu đang có, làm theo lời của tôi là đủ để cậu sống. Mở hệ thống cửa hàng của cậu ra, đi mua cồn, rượu cồn ấy. À, cậu có thể đừng khóc không, cậu khi khóc còn to tiếng hơn cả lời tôi nói đấy em trai..."
***Gốc là 理不直气也壮: ý là mạnh miệng, tỏ ra tự tin, buộc những điều không hợp lý(sai) thành hợp lý(đúng). Meme:

—— . —— .

Chờ đến khi Mộc Kha thành công qua cửa, Bạch Liễu phát hiện trong ví tiền của mình có thêm một đồng xu mới tinh như ảnh chụp mặt polaroid. Trên tiền in hình đen trắng Mộc Kha cười âm u , ở góc ghi 【200 điểm 】, sau lưng viết 【đồng tiền linh hồn 】. Bạch Liễu dùng thiết bị hệ thống quản lý quét qua nó thì có một phần giải thích nhảy ra:
【 Đạo cụ: Đồng tiền linh hồn của người chơi Mộc Kha 】

【 Phương pháp sử dụng: Bạn có quyền sở hữu món nợ linh hồn đối với người chơi Mộc Kha, nắm giữ chi phối đối với người chơi Mộc Kha và các quyền hạn điều khiển, nuôi dưỡng hoặc xoá bỏ 】

Chi phối, điều khiển, nuôi dưỡng, xoá bỏ, Bạch Liễu híp mắt —— Đây không phải là hệ thống nắm giữ toàn quyền đối với người chơi sao?

Hoá ra cái này gọi là 【 quyền sở hữu món nợ linh hồn】.

Vậy nói cách khác, hệ thống với người chơi nào cũng đều hưởng quyền sở hữu món nợ linh hồn này. Vậy tiến thêm một bước mà nói, khi những người chơi này tiến vào trò chơi , liệu có tính là đã bán linh hồn của chính mình cho hệ thống hay không ?

Có chút thú vị.

Bạch Liễu hỏi: 【 Vậy sau này tôi chính là hệ thống của Mộc Kha ? Vậy tôi và hệ thống trò chơi chính thức rốt cuộc ai đối với Mộc Kha có quyền hạn lớn hơn? 】
【 hệ thống: Đang được tính toán ... Nếu hệ thống xung đột với người chơi Bạch Liễu trong việc điều động người chơi Mộc Kha, xem xét thực lực hiện tại của người chơi Bạch Liễu vẫn chưa đủ, lấy quyết định của hệ thống làm chuẩn 】

Móa nó, vậy mà lại lấy thực lực làm chuẩn! Vậy sau này thực lực của cậu mạnh hơn, liệu có thể cướp quyền chi phối của hệ thống đối với Mộc Kha không? Thậm chí là cậu có thể chi phối ngược lại hệ thống?

Chẳng qua bây giờ những giả thiết này Bạch Liễu đều chỉ có thể tưởng tượng. Giá trị thể lực hiện tại của cậu đã chạm đến đáy, muốn làm gì cũng không thể. Cậu đi ra khỏi vết nứt tối om như mực, sau một trận đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đã quỳ trên mặt đất —— Đây là di chứng của giá trị thể lực khi chạm đáy.
Vương Thuấn vội vã đỡ lấy Bạch Liễu: "Cậu vừa rồi sao thế? Vung một roi rồi đột nhiên bất động luôn."

Mục Tứ Thành trầm ngâm nhìn Bạch Liễu: "Anh làm sao mà làm được? Vừa rồi Mộc Kha đã sử dụng phương thức trước đó anh dùng để qua cửa."

________________Tác giả có lời muốn nói: Thêm chương!

Cầu xin một trăm triệu điểm dịch dinh dưỡng! (mắt sáng lên giơ cao ví tiền cũ của anh 6 trong tay)

Anh 6: Cô nói dịch dinh dưỡng này ư, nó đáng giá sao?

***Trong tiếng trung số 6 và chữ Liễu trong tên Bạch Liễu đều có phát âm là /liu/ vậy nên Bạch Liễu có biệt danh là anh 6 (6 ca).