Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 318




"Trước mắt vẫn chưa biết lý do tại sao Nghĩa trang công cộng Laser lại từ bỏ tư cách tham gia vòng loại giữa mùa giải, nhưng tóm lại đội này là kẻ thù số một của chúng ta trong giai đoạn khởi động mùa giải sắp tới."

Vương Thuấn nhấp vào bảng điều khiển, tr3n màn hình PPT hiện lên một cái đầu sơn dương đẫm máu:

"Ngoại trừ Nghĩa trang công cộng Laser, chúng ta cần lưu ý thêm một đội khác nữa là Sơn Dương Cuồng Nhiệt, đây là đội cuối cùng giữa mùa giải năm ngoái."

"Đội này là top 1 của giai đoạn khởi động mùa giải năm ngoái, trong vòng khiêu chiến gặp Thợ Săn Hươu, Chiến Thuật Gia vẫn là Nghịch Thần, vì vậy Sơn Dương Cuồng Nhiệt đã thua trận theo dự đoán, nhưng vẫn thuận lợi bước vào vòng loại giữa mùa giải."

Vương Thuấn ngẩng đầu lên: "Sở dĩ tôi đặc biệt đề cập đến trận đấu này là bởi vì trong lần đó, Thẩm Phán Nghịch Thần, một Chiến Thuật Gia nổi tiếng là ôn hòa hiền lành, lần đầu tiên trong trò chơi đã giết Chiến Thuật Gia của phe đối lập."

"Tuy nhiên Chiến Thuật Gia này là một tuyển thủ nổi tiếng năm đó, có được kim bài miễn tử, cho nên trước mắt người này vẫn là Chiến Thuật Gia của Sơn Dương Cuồng Nhiệt, còn tiếp tục hoạt động tích cực tr3n sân."

"Thời điểm đánh khiêu chiến với Sơn Dương Cuồng Nhiệt, tất cả các đội viên của Thợ Săn Hươu tham gia đều bị thương, bao gồm cả Nghịch Thần, sau đó, tôi đã đi điều tra, phát hiện những vết thương đó không phải do chấn thương trong game, mà do chấn thương từ thực tế."

"Sau đó, tôi đã đi kiểm tra các trận đấu giai đoạn khởi động mùa giải của Sơn Dương Cuồng Nhiệt, phát hiện một số điều rất kỳ lạ."

"Tôi nhận ra chỉ cần đối thủ của Sơn Dương Cuồng Nhiệt là một đội có thực lực hoặc danh tiếng, thì các thành viên của đội này sẽ gặp tai nạn trong thực tế, phải mang theo vết thương tham gia thi đấu."

"Thậm chí có một vài lần, các đối thủ của Sơn Dương Cuồng Nhiệt đã chết ngay trước thềm cuộc thi, các thành viên cốt cán trong đội cũng chết."

Vương Thuấn nói rất nghiêm túc: "Vì vậy, tôi đoán trong Sơn Dương Cuồng Nhiệt có kẻ có kỹ năng thu thập thông tin tương tự như tôi, họ có thể lấy thông tin địa chỉ chính xác trong thực tế của người chơi bằng một cách nào đó, rồi tấn công vào đối phương."

Mục Tứ Thành không khỏi hừ một tiếng: "Chơi dơ vậy, không đánh lại thì dở trò trong hiện thực à."

"Đúng là dơ thật, nhưng trong hiện thực các cậu không thần thông quảng đại bằng trong game đâu, các cậu đều là người thường." Vương Thuấn khoa trương, "Hiện tại các cậu đang là đội ngũ sáng giá nhất trong giai đoạn khởi động mùa giải, nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân an toàn trong hiện thực đấy."

"Đặc biệt là Bạch Liễu."

Vương Thuấn nhìn Bạch Liễu: "Mục Tứ Thành là sinh viên đại học có trong danh sách đăng ký, Lưu Giai Nghi vừa trải qua biến cố lớn vẫn đang bị giám sát chặt chẽ, Đường đội trưởng thì hoàn toàn có khả năng tự bảo vệ mình, gia đình của Mộc Kha là tập đoàn lớn, chỉ còn mình cậu."

"Hiện tại cậu là một người ngoài lề xã hội."

Mọi người đổ dồn ánh mắt chuyển sang Bạch Liễu.

"Tôi nói này Bạch Liễu." Mục Tứ Thành thò đầu qua, níu vai Bạch Liễu, "Anh có muốn ở ký túc xá của tôi không?"

Đường Nhị Đả cau mày: "Vấn đề an ninh của ký túc xá đại học không tốt lắm, Bạch Liễu, căn hộ thuê kia của cậu không an toàn, tôi có một căn nhà ở gần căn cứ, hay là cậu dọn đến ở cùng tôi..."

"Không thể ở gần căn cứ, lỡ như căn cứ của chú xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu anh ấy à." Lưu Giai Nghi từ chối đề nghị của Đường Nhị Đả, cô bé nhìn Bạch Liễu, "Em thấy anh có thể trao đổi một chút với Mộc Kha, ở bên nhà anh ấy đi, thuận lợi về tiền bạc và di chuyển nữa."

Bạch Liễu trầm tư nói: "Sống một mình thật sự rất bất tiện."

Cả đám người đồng đồng loạt nhìn thẳng Bạch Liễu: "Vậy anh muốn sống với ai?"

Bạch Liễu cười: "Trước mắt tôi muốn đưa Đỗ Tam Anh về sống cùng với cậu ấy."

Cả bọn nín thinh, mãi một lúc sau Mục Tứ Thành mới lên tiếng: "Hả??"

Họp xong, Bạch Liễu đăng xuất khỏi trò chơi về căn hộ cho thuê của mình.

Hắn cởi chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu ném vào sọt giặt, cởi khóa thắt lưng, c0i quần dài, cùng nhau ném vào sọt giặt.

Bạch Liễu tr4n truồng bước vào phòng tắm, cởi dây buộc tóc, nhắm mắt ngẩng đầu để nước ấm rửa mặt, sau đó với lấy dầu gội đầu đặt cạnh gương.

Chiếc gương phủ đầy hơi nước lờ mờ phản chiếu phần tr3n cơ thể của Bạch Liễu, hắn nhìn hình ảnh phản chiếu mơ hồ của mình trong gương, khựng lại.

So với khi mới vào game, cơ thể hắn đã có một số thay đổi rõ rệt.

Bạch Liễu không bao giờ gọi cơm hộp, trà sữa hoặc mấy món ăn vặt linh tinh sau giờ làm việc, vì nó quá đắt.

Hắn cũng ít khi tham gia các hoạt động tập thể và tiệc xã giao, thông thường mỗi tháng chỉ toàn dùng phiếu giảm giá để đến tiệm ăn cùng Lục Dịch Trạm, ngày thường chỉ dám mua phần ăn sẵn rẻ nhất là 8 nhân dân tệ gồm một món mặn một món chay, món mặn thì đã bao gồm cà chua xào trứng.

Từ nhỏ đến thiếu niên cho đến khi trưởng thành, Bạch Liễu chưa bao giờ trải qua giai đoạn thừa thức ăn, ăn không đủ chất khiến hắn luôn là người chậm phát triển nhất trong đám người cùng trang lứa.

Khi còn nhỏ, Bạch Liễu là người nhỏ nhất trong số các bạn cùng trang lứa, đến tuổi thiếu niên thì gầy nhất trong các bạn cùng lớp, khi trưởng thành thì gần như bị hạn chế bởi chiều cao của mình khi đang đi tìm việc làm.

Năm nay Bạch Liễu 24 tuổi, hắn nhìn mình trong gương, cảm thấy như...

Cao hơn một chút thì phải.

Bạch Liễu tham gia tập huấn cường độ cao với Đường Nhị Đả ròng rã hơn một tháng, tạo nên những thay đổi cho cơ thể Bạch Liễu không chỉ riêng như vậy.

Nước da của Bạch Liễu vốn nhợt nhạt vì ở trong phòng làm việc không có ánh sáng mặt trời đã lâu, hiện tại có thể lộ ra một ít huyết sắc, vai, cổ và thắt lưng đều căng tràn ra, tứ chi và bụng vốn gầy gò nay đã phát triển các đường cong cơ bắp.

Đặc biệt là tr3n vai, lưng và bụng, một lớp cơ mỏng bao bọc lấy cơ thể Bạch Liễu, khiến những nơi này trông mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Dù không có được cơ bụng 6 múi săn chắc như Đường Nhị Đả nhưng cơ bụng của Bạch Liễu cũng đã xuất hiện những chỗ lõm nông ở hai bên, cảm giác như thể rèn luyện một thời gian nữa là sẽ có cơ bụng ngay lập tức.

Bạch Liễu tiên sinh, một người trưởng thành gần 25 tuổi tự dưng cảm thấy hình như mình lại đang phát ducthì phải.

Tắm rửa xong xuôi lúc đang lau người, Bạch Liễu đột nhiên dừng lại.

Hắn sờ những vết roi của Hắc Đào lưu lại tr3n lưng mình.

Nhưng chỉ dừng trong chốc lát, Bạch Liễu lại mặc quần áo vào như thể chưa sờ thấy gì, vẫn là áo sơ mi trắng và quần âu —— hai loại trang phục duy nhất trong tủ quần áo của hắn.

Lúc Bạch Liễu chuẩn bị đến viện điều dưỡng để đón Đỗ Tam Anh, hắn còn cố tình thắt cà vạt để nhìn trang trọng hơn một tí.

Sau khi đến viện điều dưỡng làm một đống các loại thủ tục, chờ Đỗ Tam Anh ký tên vào từng tờ một, Bạch Liễu đã thành công đưa Đỗ Tam Anh ra ngoài dưới ánh mắt dò hỏi và sợ hãi của người phụ trách.

"Thực xin lỗi, làm phiền anh đến đón tôi." Đỗ Tam Anh xấu hổ gãi gãi đầu, "Tôi bị đánh giá là không có năng lực hành động cá nhân nên muốn đón tôi từ viện điều dưỡng chắc hẳn rất phức tạp, Bạch Liễu tiên sinh tìm người giúp đỡ phải không ạ?"

Bạch Liễu ừ một tiếng, cầm lấy vali của Đỗ Tam Anh: " Đường Đội trưởng giúp tìm người."

Thật ra là Tô Dạng giúp đỡ mới đúng.

Tô Dạng cho rằng Đỗ Tam Anh sẽ khiến những người xung quanh xảy ra chuyện không may, vả lại một đứa trẻ ở viện điều dưỡng cũng không hay ho lắm, không có lợi cho cả Đỗ Tam Anh và viện điều dưỡng.

Ban đầu, Tô Dạng định nộp đơn để gửi Đỗ Tam Anh đến một trại huấn luyện gần căn cứ, nhưng sau khi Bạch Liễu đề nghị chăm sóc Đỗ Tam Anh, anh đã rất ngạc nhiên, dứt khoát giúp đỡ hắn để hoàn thành công việc.

Đỗ Tam Anh cúi đầu nhắm mắt đi theo Bạch Liễu, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn vali của mình tr3n tay Bạch Liễu.

Bạch Liễu đi phía trước, không quay đầu lại lên tiếng, "Muốn hỏi gì cứ hỏi trực tiếp."

Đỗ Tam Anh do dự một hồi mới thấp giọng hỏi: "... Tôi ở chung với anh, thật sự sẽ không ảnh hưởng đến anh sao?"

"Tốt nhất là tôi nên sống cô lập một mình..." Giọng của Đỗ Tam Anh trở nên yếu ớt.

Bạch Liễu đẩy vali tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu đều đều: "Cậu muốn sống một mình sao?"

Đỗ Tam Anh cúi đầu nhìn góc quần áo của mình: "Lúc còn học trung học cơ sở tôi đã sống một mình, còn những người sống cùng tôi... dù là bạn bè, cha mẹ hay chị gái, sau này đều xảy ra chuyện."

"Ừmm." Bạch Liễu thản nhiên nói, "Tôi có xem qua tư liệu của cậu rồi, những chuyện này đều đã biết."

"Vậy cậu có muốn sống một mình không?"

Đỗ Tam Anh co rụt đầu lại, thì thào nói: "Không muốn."

Bạch Liễu kéo vali, quay đầu liếc nhìn Đỗ Tam Anh: "Cậu ở chung với tôi sẽ không hại tôi, còn có thể giúp tôi, cậu cũng không muốn sống một mình, tôi có thể giải quyết tất cả những vấn đề mà cậu lo lắng, cho nên còn có câu hỏi nào khác không?"

Đỗ Tam Anh dựng thẳng lồng nguc, đôi mắt đỏ bừng, thanh âm đột nhiên lớn hơn, "Không, không có!"

"Cảm ơn Bạch Liễu tiên sinh đã nguyện ý sắp xếp cho tôi sống cùng anh!"

"À quên mất!" Đỗ Tam Anh đột nhiên vỗ đầu lo lắng hỏi: "Tôi còn một vấn đề nữa, Bạch Liễu tiên sinh, có thể nuôi chim anh vũ trong nhà anh không?"

Bạch Liễu suy nghĩ một chút: "Chắc là được, chủ nhà chưa nói là không thể."

Đỗ Tam Anh trợn tròn mắt: "Bạch Liễu tiên sinh, anh ở nhà thuê à?"

Bạch Liễu ừ một tiếng: "Cậu không thích nhà cho thuê à?"

Đỗ Tam Anh vội vàng xua tay: "Không, không có! Hồi cấp hai tôi cũng thuê nhà, nhưng tôi chỉ nghĩ là người như Bạch Liễu tiên sinh..."

Đỗ Tam Anh vắt óc cố gắng diễn tả cảm giác của mình khi nghe Bạch Liễu sống trong một căn nhà cho thuê: "Sống trong một căn nhà cho thuê rất kỳ lạ."

Bạch Liễu nhìn Đỗ Tam Anh liếc mắt một cái: "Có gì kỳ lạ chứ?"

"Cũng không phải kỳ lạ gì..." Đỗ Tam Anh hỏi theo một cách khác, "Tại sao Bạch Liễu tiên sinh lại ở nhà cho thuê?"

Bạch Liễu tự nhiên trả lời: "Vì không mua được nhà nên phải thuê nhà chứ sao."

Đỗ Tam Anh sửng sốt: "Không phải Bạch Liễu tiên sinh rất giàu sao!"

"Tôi chỉ là một nhân viên bị sa thải, không có nhiều tiền đâu." Bạch Liễu liếc nhìn Đỗ Tam Anh, "Tuy là sau này đã tiết kiệm được một số tiền trong trò chơi, nhưng dùng nó mua nhà ở thì không thích lắm."

Đỗ Tam Anh tò mò hỏi: "Sao vậy ạ?"

Bạch Liễu nói: "Bởi vì tôi không thích chi tiền cho những sản phẩm cao cấp.

Đỗ Tam Anh khịt mũi khó hiểu, sau đó nhìn vali trong tay Bạch Liễu: "Bạch Liễu tiên sinh, để tôi tự cầm cho."

"Chút nữa Bạch Liễu tiên sinh bắt taxi về nhà đi." Đỗ Tam Anh thận trọng yêu cầu, "Tôi không thích đi taxi, có thể tự mình đi bộ về được không ạ?"

Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi: "Bởi vì bị tai nạn giao thông nhiều lần à?"

Đỗ Tam Anh gật đầu, vẻ mặt lại trầm xuống: "... Tr3n xe tôi dễ bị tai nạn, tài xế gặp được tôi cũng rất xui xẻo, cho nên tôi thường đi bộ."

"Tôi cũng không thích đi taxi, đi bộ cùng với cậu vậy." Bạch Liễu nói.

Đôi mắt Đỗ Tam Anh sáng lên, sau đó không nhịn được sóng mắt lấp lánh, rưng rưng nhìn Bạch Liễu: "Ô ô, Bạch Liễu tiên sinh, anh thật tốt quá."

Bạch Liễu liếc nhìn Đỗ Tam Anh: "Tôi thực sự không thích đi taxi, giá quá mắc."

Đỗ Tam Anh: "..."

Bạch Liễu bảo không bắt taxi đi bộ cùng Đỗ Tam Anh thì quả thực đi cùng Đỗ Tam Anh suốt chặng đường, tr3n đường về, Đỗ Tam Anh sẽ có ý thức đi tr3n những con đường mòn ít người, lỡ như tiếp xúc một chút với ai thì đều rất lo lắng.

Bởi vì vậy, hai người đều đi vào những con phố tương đối cũ kỹ, hai bên đường cũng là những quầy hàng rất cũ.

Chẳng hạn như Đỗ Tam Anh nhìn thấy một dụng cụ đo chiều cao và cân nặng, bên cạnh là một cụ già đang ngồi, có một tấm biển dưới chân ông, ghi rằng 【 một đồng đo ba lần】.

"Rẻ quá." Đỗ Tam Anh nói với Bạch Liễu, "Trước giờ tôi thấy toàn là đo một lần một đồng".

Vì thế Bạch Liễu đột nhiên dừng lại trước quầy hàng này.

Đỗ Tam Anh ngẩn người, kinh ngạc nói: "Bạch, Bạch Liễu tiên sinh, anh muốn đo à?"

Bạch Liễu ừ một tiếng, lấy một đồng từ trong túi cúi xuống đưa cho ông cụ bên cạnh cái cân, sau đó không chút do dự đứng lên.

Que đo của dụng cụ đo lường từ từ hạ xuống, chạm vào đầu Bạch Liễu, lại từ từ di chuyển lên tr3n.

Loa tr3n dụng cụ đo lường phát ra ánh sáng đỏ nhấp nháy đó, lớn tiếng phát thanh báo cáo: "—— cao 176,5 cm, nặng 58 kg, hơi gầy!"

Bạch Liễu đứng tr3n cân một lúc, cho đến khi tr3n loa phát hết ba lần phát thanh, mới chậm rãi bước xuống.

Được đo đến 3 lần, nhìn thấy Bạch Liễu bước xuống, Đỗ Tam Anh theo bản năng tự hỏi không biết có nên tự mình bước lên kiểm tra hay không.

Nhưng không phải như vậy, sau khi Bạch Liễu bước xuống, hắn chậm rì rì bước lên, lại đo thêm lần nữa.

Đỗ Tam Anh: "????"

Chờ đến khi đo xong cả ba lần, Đỗ Tam Anh bối rối đi theo phía sau Bạch Liễu, không hiểu sao cảm thấy bước chân của hắn nhẹ nhàng hẳn lên: " Bạch Liễu tiên sinh, sao anh lại phải đo 3 lần vậy?"

Bạch Liễu thản nhiên nói: "Muốn xác nhận sự thật là sản phẩm của tôi đang gia tăng giá trị."

- -----oOo------