Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 311




Nghịch Thần một tay kéo Hắc Đào thất tha thất thểu bò ra từ Hồ Trò Chơi.

Cả người anh bê bết máu, toàn thân chẳng còn chỗ nào lành lặn, mà tình trạng Hắc Đào còn tệ hại hơn nhiều, nằm úp sấp chết lặng trong vũng máu, nhìn không còn ra hình người.

Nghịch Thần túm lấy Hắc Đào đang hôn mê bất tỉnh kéo đi như cây lau nhà, bước thấp bước cao loạng choạng đi về phía Hiệp hội Danh Sách Sát Thủ.

Đám người chơi bên cạnh trố mắt nhìn Nghịch Thần kéo 【 cây lau nhà Hắc Đào】lệch xệch để lại một vệt máu dài tr3n mặt đất.

Mãi cũng tới Danh Sách Sát Thủ, Nghịch Thần thở hồng hộc, ho khan sù sụ, quay đầu nhìn Hắc Đào vẫn bất động thì thở dài một hơi, sau đó chật vật nâng Hắc Đào lên cầu thang.

Đợi đến khi đầu Hắc Đào lắc lư đụng lộp cộp vào thành cầu thang không biết bao nhiêu lần, Nghịch Thần cuối cùng cũng mệt mỏi leo tới phòng họp tr3n tầng hai.

Nghịch Thần yếu ớt vỗ vào cửa phòng họp, khàn khàn gọi, "Có ai trong đó không? Mở cửa ra, chiến thuật gia và chủ công chính của mấy người sắp chết đây này."

Cánh cửa phòng họp được mở ra, Bách Dật và Bách Gia Mộc đang tự băng bó cho mình, nhìn chằm chằm Nghịch Thần và Hắc Đào người đầy thương thích.

Bách Dật hít hà một hơi, "Hai người sao lại bị thương nặng vậy?!"

"Một lời khó nói hết." Nghịch Thần thả người tr3n ghế sô pha, ném Hắc Đào như chết sang một bên, mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, "—— Tôi phán quyết Bạch Liễu và Hắc Đào cùng một lúc nên kiệt sức thôi."

Bách Gia Mộc bước tới định băng bó cho Nghịch Thần, bị anh xua tay từ chối: "Tôi không sao, đánh nhau nhìn căng thế thôi nhưng trạng thái tinh thần vẫn ổn định, không đem thương tích ra ngoài, chỉ bị tiêu hao trạng thái khá nhiều."

Bách Gia Mộc ngẩn người: "Máu tr3n người anh đều là..."

"Đều là máu của Hắc Đào." Nghịch Thần chỉ vào Hắc Đào và thở dài, "Tôi vừa phán quyết Bạch Liễu xong thì không hiểu sao tên này phát điên lên, đánh tôi thừa sống thiếu chết trong phó bản, suýt chút nữa là thăng thiên theo ông bà luôn rồi, còn muốn phá hỏng dòng thế giới đang sửa chữa nữa."

Bách Dật tò mò ngồi xổm bên cạnh "thi thể" Hắc Đào, chọt chọt người y: "Lần đầu tiên tôi thấy Hắc Đào mang thương tích ra ngoài phó bản đấy, lại còn là vết thương nghiêm trọng như này nữa."

"Vất vả lắm mới đánh ngất được cậu ta." Nghịch Thần liếc nhìn Bách Dật, "Cậu mà chọt tỉnh cậu ta, cậu ta lại phát điên lên đánh cậu trong đại sảnh đấy nhé! Đừng quên vũ khí Hắc Đào có thể tấn công người trong đại sảnh!"

Bách Dật sợ tới mức lập tức thu lại bàn tay tội lỗi lại, bò đến một góc cách xa Hắc Đào, kinh hãi nhìn y: "Anh vẫn chưa nắm thóp Hắc Đào được à?!"

"Chưa, lần này Hắc Đào nổi điên đáng sợ lắm, nếu không phải tôi kịp ngăn lại thì cậu ta đã đăng xuất trò chơi đi tìm Bạch Liễu rồi." Nghịch Thần ngừng một lúc, lại nói thêm, "Có điều vũ khí kỹ năng của Hắc Đào đã bị tôi chém nát rồi, tạm thời không thể nổi điên đánh người ở đại sảnh được đâu."

Bách Dật sợ hết hồn vỗ vỗ nguc: "Sao anh không nói sớm, anh muốn tìm thợ sửa vũ khí để tu bổ vũ khí cho Hắc Đào phải không?"

Nghịch Thần cúi mặt nhìn "xác chết" Hắc Đào một lúc, đột nhiên nói, "Trước khi tìm thợ sửa vũ khí thì gọi Liêu Khoa đến khám cho Hắc Đào cái đã."

"Liêu Khoa?" Bách Gia Mộc khựng lại, "Anh muốn Liêu Khoa tư vấn tâm lý trò chơi cho Hắc Đào?"

Nghịch Thần mệt mỏi ừ một tiếng.

Bách Dật hóng hớt: "Trong chúng ta có duy nhất Hắc Đào là chưa được tư vấn tâm lý game thì phải."

"Tư vấn tâm lý của Liêu Khoa rất đáng sợ." Bách Dật hớn hở thấy người gặp họa nhìn Hắc Đào, "Y cũng có ngày hôm nay!"

"Đừng cười nữa, bảo Liêu Khoa qua đây, các cậu đều ra ngoài hết đi." Nghịch Thần yếu ớt vẫy vẫy tay.

Bách Gia Mộc kéo Bách Dật vẫn còn đang cười nhạo rời đi, Nghịch Thần đột nhiên ngăn họ lại: "Này, khoan đã, quên chưa nói với các cậu một chuyện."

Bách Dật và Bách Gia Mộc quay lại, ánh mắt Nghịch Thần lãnh đạm: "Tuy rằng đã nói với các cậu rất nhiều lần rồi nhưng bây giờ vẫn nhắc lại."

"Tuyệt đối không được đưa mã rời khỏi trò chơi để bước vào thế giới hiện thực cho Hắc Đào."

Nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của Nghịch Thần, Bách Dật và Bách Gia Mộc đều sửng sốt.

Nghịch Thần hiếm khi biểu hiện nghiêm túc như vậy. Mặc dù anh là một chiến thuật gia điều phối tình hình chung nhưng hầu hết thời gian đều luôn mỉm cười, gần như chẳng bao giờ tức giận, cho dù đang nói việc chính sự mà có thành viên cợt nhở thì anh cũng không bao giờ mặt nặng mày nhẹ chỉ trích đối phương.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là khi Nghịch Thần thật sự nghiêm túc thì vấn đề đó cực kỳ quan trọng.

【 Không được đưa mã vào thế giới hiện thực cho Hắc Đào 】 là lệnh cấm đầu tiên được ban hành cho tất cả các thành viên ngay sau khi Nghịch Thần tham gia Danh Sách Sát Thủ.

Đây là một lệnh cấm rất kỳ lạ.

Tại sao lại có lệnh cấm quái đản như vậy chứ?

Khi người chơi bình thường đăng nhập vào game từ một vị trí nhất định trong thế giới thực, trò chơi sẽ tự động tạo ra một mã gồm mười hai chữ số cho vị trí đó. Khi người chơi muốn rời khỏi trò chơi thì chỉ cần nhập mười hai chữ số mã vào hệ thống, thì họ có thể đăng xuất khỏi trò chơi ra tại vị trí này.

Hắc Đào lại không có mã hóa.

Y không có bất kỳ mã nào cho tất cả các địa điểm trong thế giới thực.

Vì vậy, từ trước đến nay y không bao giờ có thể đăng xuất khỏi trò chơi.

Hắc Đào là một người chơi rất đặc biệt, y thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của hiện thực, ngay cả Bách Dật mới tham gia sau này còn nhận ra được tên này hoàn toàn khác với những người chơi bình thường như họ.

"Cậu không có mã?!" Bách Dật kinh ngạc nhìn về phía Hắc Đào, "Vậy cậu đăng nhập trò chơi ở đâu? Cho dù sau này đều ra vào cùng một chỗ, thì lúc đăng nhập vào trò chơi cũng ít nhất phải có một cái mã chứ?!"

Hắc Đào cúi đầu, không ngừng tự nghịch roi tr3n tay: "Tôi đăng nhập vào trò chơi từ thị trấn Siren, trò chơi không cung cấp mã cho tôi."

Bách Dật đơ người hai giây, mới sửng sốt hỏi lại: "Cậu là người chơi đăng nhập vào sảnh trò chơi từ một trò chơi kinh dị chứ không phải từ hiện thực tế à?!"

Hắc Đào ngẩng đầu nhìn Bách Dật: "Hiện thực, là cái gì?"

Bách Dật không nói nên lời, vắt óc giải thích ý nghĩa của 【 hiện thực 】: " Hiện thực tức là... người chơi sợ hãi mệt mỏi sau khi chơi trò chơi thì họ sẽ cùng nhau rời khỏi trò chơi và trở về hiện thực tại, trở lại nơi mà họ có thể ôm vợ của mình, nếu không có vợ thì ôm chó cũng được, yên tâm thoải mái ngủ một giấc ngon lành."

Hắc Đào lắng nghiêm túc lắng nghe, sau đó hỏi, "Lúc tôi muốn ngủ, tôi cũng sẽ tìm một phó bản của trò chơi, giết hết quái vật rồi ngủ tr3n xác của chúng, vậy đó là hiện thực của tôi phải không?"

"Không phải!" Bách Dật lập tức phản bác lại, "Hiện thực và trò chơi khác nhau!"

Hắc Đào nhìn Bách Dật: "Tại sao lại khác?"

Bách Dật cảm thấy đại não sắp xoắn vào nhau, anh ta nghiêm túc sờ sờ cằm, cố gắng giải thích thêm ý nghĩa của 【 hiện thực 】.

Đây hoàn toàn là một chủ đề triết học nằm ngoài đề cương đối với Bách Dật.

"Tức là, ờmmm, nói thế nào nhỉ..." Bách Dật vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn ta, "Hiện thực là đồ thật, nó khác với phó bản trong game, trong hiện thực cậu không cần làm nhiệm vụ gì cả, cũng không có mấy dòng 【true end】linh tinh lang tang gì đó, nói chung là cậu sẽ không gặp quái vật, muốn ở trong đó bao lâu cũng được. "

"Sau khi vượt cửa trò chơi cũng giống như vậy." Hắc Đào thản nhiên đánh giá, "Không có quái vật, cũng không có nhiệm vụ gì để làm, tôi muốn ở trong đó bao lâu cũng được."

Bách Dật lại lần nữa nghẹn lời, anh ta bắt đầu điên cuồng giật tóc: "a a a a! Tóm lại hiện thực rất khác, mọi người thích ở trong hiện thực hơn là trong trò chơi, hiện thực tốt đẹp và quan trọng hơn so với mấy cái phó bản trò chơi rác rưởi này gấp ngàn lần!

"Nếu được lựa chọn, tôi sẽ không bao giờ tham gia trò chơi này, chỉ muốn ở trong hiện thực thôi."

Hắc Đào im lặng, rũ mắt xuống lắc lắc chiếc roi: "Hiện thực, tốt hơn trò chơi chỗ nào?"

"Rất nhiều chỗ tốt." Bách Dật lải nhải như kể khổ, anh ta đếm ngón tay, "Một, không cần lúc nào cũng lo lắng đề phòng đánh giết quái vật."

Hắc Đào mím môi: "Tôi không lo lắng khi giết quái vật."

Bách Dật nói tiếp, "Không sợ mình chết đi."

Hắc Đào: "Tôi sẽ không chết một cách dễ dàng."

Bách Dật trợn mắt: "Không cần thu thập tất cả sách quái vật để vượt cửa"

Hắc Đào: "Tôi không cần thu thập đủ cũng có thể vượt cửa."

Bách Dật liệt kê cả đống danh sách, cái nào cũng bị Hắc Đào thản nhiên gạt qua một bên, Bách Dật rốt cuộc nản lòng, hai mắt anh ta đăm đăm lẩm bẩm một mình: "Đối với cậu mà nói thì trò chơi với thực tế xem ra chẳng có gì khác biệt cả."

Hắc Đào nhàn nhạt nhìn Bách Dật: "Cậu thích phó bản hiện thực vì cậu quá yếu."

"Không phải như vậy!" Bách Dật đứng lên, có chút ngoài ý muốn nhảy dựng lên trước sự châm chọc của Hắc Đào, "Cho dù tôi mạnh mẽ giống như cậu thì tôi cũng muốn ở hiện thực hơn!"

Hắc Đào khựng người, hỏi, "Tại sao?"

Bách Dật chậm rãi ngồi trở lại bên cạnh Hắc Đào, im lặng một hồi, biểu tình tr3n mặt trở nên vô cùng mềm mại: "Bởi vì người yêu, bạn bè, người thân, những người này đối với tôi đều rất quan trọng, họ đều ở trong hiện thực tế."

"Sống chung với bọn họ, không giống nhau." Bách Dật chớp chớp mắt, hai mắt đỏ hoe, giơ tay lên lau mắt, "Cho dù hiện thực sống chung với bọn họ cũng kinh khủng giống như game kinh dị, tôi cũng sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ như cậu, sau đó quay lại bảo vệ họ."

Bách Dật sụt sịt, như thể rất muốn kìm chế để không khóc, nhưng cuối cùng không chịu được, ô ô khóc nức nở, "Hức hức —— Tôi nhớ vợ tôi lắm!!"

Đợi Bách Dật khóc lóc thỏa thuê một hồi, Hắc Đào mới mở miệng hỏi.

Y có vẻ thật sự rất  hoang mang, chậm rãi hỏi: "Bạn bè, người thân, người yêu ——"

Hắc Đào quay đầu lại, hỏi nghiêm túc, "—— là gì vậy?" Bách Dật ngớ người.