Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 307




Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm mặt hồ, quay đầu nhìn Nghịch Thần: "Tôi tuyệt đối không thể qua đó à?"

"Tốt hơn là không." Nghịch Thần nhìn Đường Nhị Đả đang cầm súng, "Cậu cũng vậy, nếu Bạch Liễu nhìn thấy hai người, nói không chừng lại chuyển hai người đến bản đồ khác, mà hai người lại không có năng lực phá vỡ không gian như Hắc Đào, mạo hiểm thêm lần nữa có khi rời khỏi trò chơi thật luôn đấy."

Lưu Giai Nghi nhắm mắt hít sâu một hơi.

Lý trí nói với cô bé rằng những gì Nghịch Thần nói là đúng, nhưng...

"Chúng tôi là đồng đội của Bạch Liễu." Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào Nghịch Thần, "Chúng tôi không thể làm gì sao?"

Nghịch Thần nhún vai, giang hai tay: "Tôi cũng là đồng đội của Hắc Đào, nhưng bây giờ nhìn đi, tôi cũng làm được gì đâu?"

"Mối liên hệ giữa hai người này." Nghịch Thần quay đầu nhìn mặt hồ phẳng lặng, "Không phải thứ mà đồng đội chúng ta có thể chen vào."

Dưới hồ.

Đám xác chết bơi qua lại với khuôn mặt gớm ghiếc và thối rữa, che khuất mọi ánh sáng trong bóng tối.

Bạch Liễu ẩn mình sau những xác chết, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào, từ từ chìm xuống.

Một chiếc roi đen nhánh vung từ bên này sang bên kia, quất vào đám xác bao phủ Bạch Liễu, ánh bình minh mờ nhạt trên hồ chiếu vào mặt Bạch Liễu theo từng cái xác bị ném đi.

Khuôn mặt lãnh đạm của Hắc Đào xuất hiện trước mặt Bạch Liễu, một tay y nắm lấy roi xương của Bạch Liễu.

Gai xương đâm vào lòng bàn tay y, khi Bạch Liễu thu roi lại, kéo ra một tia sương máu.

Nhưng điều này không làm Hắc Đào chùn tay chút nào, y nắm lấy cổ tay cầm roi của Bạch Liễu, dùng hết sức kéo về phía trước.

Bạch Liễu bị kéo vô thức mở miệng, một lượng lớn nước tràn vào cổ họng, hắn bị văng ra khỏi mặt nước, ngã xuống đất, xoay người chật vật ho khan, giơ mu bàn tay lên lau nước trên miệng, cố gắng đứng lên.

Hắc Đào đột nhiên xuất hiện phía sau Bạch Liễu, y khuỵu gối lên không trung ấn lên gáy Bạch Liễu, mặt không cảm xúc nhấn gối xuống, Bạch Liễu bị đè đến mức phải quỳ một gối.

Bạch Liễu theo bản năng muốn quất roi đánh trả.

Nhưng chuyển động của Hắc Đào quá nhanh, y dùng tay khống chế vai Bạch Liễu rồi trượt xuống, nắm cổ tay Bạch Liễu hướng người về trước bắt chéo tay sau lưng, trong khi đầu gối trái vẫn đè lên gáy Bạch Liễu.

Hoàn toàn khóa chặt Bạch Liễu.

Bạch Liễu quỳ trên mặt đất thở hổn hển, ngón tay cong lên như đang giãy dụa, cố gắng thu lại, mái tóc dài xõa ra che mặt bên hông uốn lượn rơi xuống đất, giọt nước từ trên mi của Bạch Liễu lung lay rơi xuống.

Roi đen đầy gai xương rơi xuống một bên, sơn đen trên đó yếu ớt vẫn giữ ba phần tư roi, không lan tràn lên trên nữa.

Hắc Đào vận sức đầu gối, Bạch Liễu bị ép đến nỗi phải quay lại nhìn Hắc Đào.

Bạch Liễu hai mắt tan rã, nguc phập phồng, bởi vì vừa mới bị ngạt thở, trong mắt hiện lên một tia đỏ rất nhạt.

Hắc Đào cúi đầu nhìn Bạch Liễu, ánh mắt rất tập trung, nhưng vẻ mặt lại xa lạ, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy: "——Bạch Liễu, không phải em nói muốn thắng tôi sao?"

"Bộ dáng đáng ghét hiện tại của em hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi."

"Lẽ ra em có thể thắng tôi, thắng bất luận kẻ nào, tại sao lại làm loại chuyện tự đày đọa bản thân như thế này?" Hắc Đào bình tĩnh hỏi hắn, " —— em nhìn em xem, hiện tại chỉ là một vật dẫn dục v0ng và vũ khí của người khác, em không cảm thấy ghê tởm sao?"

"Tôi sẽ không bao giờ để em đánh bại tôi trong trò chơi với bộ dáng như thế này."

Hắc Đào chậm rãi duỗi tay ra, muốn cởi bỏ mặt dây chuyền hình chữ thập ngược trên cổ Bạch Liễu.

Bạch Liễu đồng tử hơi co lại một chút, màu đen ngưng đọng trên roi bên cạnh như sôi trào, bắt đầu vặn vẹo toàn bộ roi, hắn chợt nở nụ cười.

"Anh có tư cách gì mà nói tôi?" Bạch Liễu nhướng mày nhìn chằm chằm Hắc Đào, nụ cười trên mặt trở nên cực kỳ nguy hiểm, đôi môi nhợt nhạt khẽ mở ra rồi khép lại, giọt nước trượt xuống cằm dọc theo hầu kết, "—— tự mình đày đọa bản thân mình, không phải anh làm trước à??"

Hắc Đào ngẩn người.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đang huy động tất cả các xác chết trong hồ... 】

Một bàn tay khổng lồ được tạo từ hàng trăm, hàng ngàn xác chết vặn vẹo lao ra khỏi hồ, hung hăng đập mạnh vào Hắc Đào, Hắc Đào muốn kéo Bạch Liễu né tránh, nhưng Bạch Liễu đã quay lại, chộp lấy roi xương đen bên cạnh.

Lúc hắn lật người quỳ xuống, ánh mắt Bạch Liễu lạnh lùng nhắm vào Hắc Đào đang tới gần, hắn giơ tay lên, quất một roi qua đó.

Hắc Đào né sang một bên.

Bạch Liễu tấn công liên tục, gai xương xòe ra, nhắm ngay cổ họng Hắc Đào kéo về, muốn rạch một đường trên động mạch cổ của y.

Mặt dây chuyền hình chữ thập ngược bung ra từ cổ áo sơ mi của Bạch Liễu, toát ra một quầng sáng gần như màu máu.

Vầng sáng này chiếu vào bàn tay xác chết khổng lồ phía sau Bạch Liễu, khiến nó dường như mất trí, vặn vẹo tấn công Hắc Đào không ngừng.

Bàn tay xác chết khổng lồ đập mạnh trên mặt đất, rạn ra những vết nứt, Hắc Đào đứng đối diện với nó chỉ bé bằng hạt đậu, vừa nhảy vừa tránh né nhanh nhẹn.

Roi của Hắc Đào lần lượt rơi xuống trúng vào bàn tay xác chết, nó bị đánh thành nhiều mảnh, nhưng xác sống lại bất tử, vì thế lại nhanh chóng tập hợp lại che trước mặt Bạch Liễu.

Bạch Liễu nhặt roi của mình lên, dưới sự bảo vệ và giúp đỡ của bàn tay xác chết, hắn đánh ngang tay với Hắc Đào.

Mái tóc dài ướt át lòa xòa của Bạch Liễu bay tán loạn trong gió, roi trên tay càng ngày càng đen, nụ cười trên mặt tàn nhẫn thản nhiên:

"Anh có gì mà phải tức giận như vậy?"

"Người hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt tôi để chơi trò chơi với tôi, rồi lại tự phụ chủ trương xóa bỏ sự tồn tại của mình, đào bới trái tim mình, xóa đi trí nhớ của tôi, rồi bỏ đi, chẳng phải là anh sao?"

Trong ánh mắt Bạch Liễu như tóe lửa, bập bùng giữa tròng đen lay láy:

"—— Tôi còn chưa nói gì cả."

Roi Bạch Liễu ẩn khuất dưới bàn tay xác chết đột nhiên xuất hiện từ bên hông Hắc Đào, Hắc Đào nhanh chóng né tránh, Bạch Liễu nháy mắt xuất hiện từ hướng bên kia.

Roi đối diện Hắc Đào loang loáng biến mất như một ánh chớp, rồi quay trở lại tay Bạch Liễu như một chiếc boomerang, Bạch Liễu quất roi xuống, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng:

"—— Tức giận trước mặt tôi thì có ích gì chứ."

Chiếc roi quất "chát" vào lưng Hắc Đào, đẩy y lún xuống một cái hố, ngay sau đó bàn tay xác chết cũng gào thét đập xuống, tạo ra một đám khói lớn.

Bùn trên bờ hồ đã hoàn toàn bị nứt vỡ, Hắc Đào theo vụn đất lăn xuống, trực tiếp rơi vào hồ nước.

Bạch Liễu đứng trên bàn tay xác chết, nhìn hố rơi xuống nước, roi trên tay cuối cùng chỉ còn lại một tia màu trắng.

Hắn im lặng một lúc, trong mắt không có một tia cảm xúc nào, từ từ đưa tay lên làm động tác ép xuống.

Kết quả thắng bại của trò chơi thỏa thuận giữa hai người quyết định khi một trong hai người chơi bỏ cuộc.

Chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Bàn tay xác chết khổng lồ giơ lên đập xuống dữ dội, sóng nước dâng tận trời cao.

Bên cạnh, Bách Dật trợn trừng mắt: "... Đậu má, này mẹ nó bằng mấy con quái vật cấp S luôn rồi..."

"Nghịch Thần." Bách Gia Mộc đột nhiên quay đầu nhìn về phía Nghịch Thần, "Hắc Đào sẽ không sao chứ?"

Nghịch Thần do dự liếc nhìn mặt nước vẫn đang cuồn cuộn dữ dội: "Chắc là không sao đâu? Hắc Đào có lực phòng ngự rất cao..."

Đường Nhị Đả ngập ngừng đề nghị, "Hắc Đào vừa rồi vẫn luôn kháng cự, tôi cảm nhận giá trị sinh mệnh của cậu ta giảm không ít đâu, các anh chắc chắn không muốn xuống đó xem sao à?"

Thấy Bạch Liễu hiện đã ổn, Lưu Giai Nghi bình tĩnh nói thêm, "Lúc chúng tôi nhìn thấy Hắc Đào, anh ấy có bảo là giá trị sinh mệnh của anh ấy chỉ còn 37 điểm."

Bách Gia Mộc: "..."

Bách Dật: "..."

Nghịch Thần: "..."

Xong rồi, Hắc Đào sẽ không thực sự trở thành đồng đội "xác sống" của họ chứ nhỉ!

Nghịch Thần vẻ mặt thê thảm, ngồi khoanh chân bên bờ hồ, đưa tay lên lau nước mắt: "Hắc Đào! Hắc Đào! Mau ra đi, lần sau tôi sẽ không giáo dục cậu nghiêm khắc như vậy!"

"Là lỗi của tôi, giao phó nhầm người, tôi còn tưởng Bạch Liễu sẽ nương tay với cậu vì niệm tình xưa nghĩa cũ, ít nhất cũng để cậu chết toàn thây!"

"Ô ô ô." Bách Dật bật khóc, "Hắc Đào, tôi sẽ không bao giờ nguyền rủa anh đến chết vì anh không nhận ra tôi là đồng đội trên sân đấu đâu, mà tốt hơn hết là anh đừng chết, anh mà chết thì tôi lại càng dễ ngỏm trên sân đấu hơn đấy, anh mau quay lại đi! "

Bách Gia Mộc ngẩn ra một hồi, sau đó trịnh trọng đấm vào bờ hồ, trầm mặc nói: "Hắc Đào, tôi sẽ luôn nhớ tới người đồng đội này."

Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả: "..."

Đội ngũ kiểu gì vậy trời?!

Hắc Đào còn chưa chết mà các người đã vội chuẩn bị tiệc đưa tang cho y luôn rồi!

"Này!" Lưu Giai Nghi cảnh giác cắt ngang tiếng khóc vờ vịt của Nghịch Thần, "Trong hồ lô của anh đang bán loại thuốc gì vậy? Hắc Đào sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Nghịch Thần thu lại vẻ buồn bực trên mặt, biến thành mặt cười ha hả: "Nói thế nào nhỉ, giá trị sinh mệnh của tên Hắc Đào kia đừng nói là 37, cho dù chỉ có 7 thì giết cậu ta cũng không phải là chuyện đơn giản đâu."

"Nhưng mà không ngờ là." Nụ cười trên mặt Nghịch Thần trầm xuống, nhìn Bạch Liễu vừa nhảy xuống hồ dường như đang tìm kiếm gì đó, ——Bạch Liễu thế mà lại thật sự giết cậu ấy."

"Giá trị sinh mệnh hiện tại của Hắc Đào sẽ không dễ chết như vậy đâu, nhưng muốn thắng Bạch Liễu thì khó khăn lắm. Hắc Đào cũng biết cậu ấy không thể thắng Bạch Liễu với sự giúp đỡ của Tà Thần và chỉnh sửa dòng thế giới."

"Bạch Liễu quả nhiên nói được làm được, hắn đã thắng Hắc Đào. Hắc Đào gặp trải nghiệm như thế này ắt cũng sẽ có mục tiêu mới."

Nghịch Thần xoa xoa vết thương trên vai, nhe răng trợn mắt đứng lên, vẻ mặt cười khổ: "Mục tiêu của tôi cơ bản đã đạt được, có thể thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời game."

Lưu Giai Nghi cảnh giác cúi xuống: "Làm sao anh biết Hắc Đào thật sự chưa chết?"

"Bởi vì đây là Hồ Trò Chơi, có thể rời bỏ trò chơi bất cứ lúc nào." Nghịch Thần mỉm cười, "Tên Hắc Đào kia trông rất vô tâm nhưng cậu ấy không cứng nhắc, nếu thực sự biết mình không thể thắng thì cũng biết chạy trốn đấy."

"Các người chuẩn bị rời khỏi trò chơi đi, tôi sẽ thu dọn các thứ còn lại, chỉ còn một mục tiêu cuối cùng thôi." Mắt Nghịch Thần dán chặt vào nơi Bạch Liễu lặn xuống.

Lưu Giai Nghi cảnh giác nói: "Anh muốn làm gì Bạch Liễu?"

"Ngăn không cho Bạch Liễu trở thành người thừa kế hoàn toàn của Tà Thần." Nghịch Thần thản nhiên nói, cười ha hả vẫy vẫy tay, "Khỏi cần cám ơn tôi, mỗi người đều có trách nhiệm bảo vệ tài nguyên Chiến Thuật Gia quý hiếm."

Lưu Giai Nghi nghi ngờ nhìn miệng vết thương to như cái chén trên vai Nghịch Thần: "Anh bị Bạch Liễu đánh tơi tả không còn hình dạng con người thế này rồi, liệu có ngăn cản được Bạch Liễu không đó?"

"... Không còn hình người gì chứ." Nghịch Thần giả vờ tức giận, "Đứa nhỏ này toàn nói bậy nói bạ, coi chừng tôi mách lại Chiến Thuật Gia của em đấy."

Lưu Giai Nghi trợn mắt không nói nên lời.

"Nhưng đúng là tôi có thứ có thể khống chế Bạch Liễu." Nghịch Thần tiến lên một bước quay lưng về phía Lưu Giai Nghi, giọng nói vẫn mang theo ý cười, "Vũ khí kỹ năng của tôi có thể khống chế Tà Thần, có phải rất lợi hại không!"

Lưu Giai Nghi sững sờ một lúc, sắc mặt kinh ngạc hẳn.

Có thể kiềm chế vũ khí kỹ năng của Tà Thần, rốt cuộc Nghịch Thần có nguồn gốc như thế nào chứ?!

"Sao anh lại giúp chúng tôi?" Lưu Giai Nghi nghi ngờ dừng lại hỏi, "Anh có cần chúng tôi làm gì đó cho anh không?"

Nghịch Thần quay đầu lại, cười toe toét lộ ra tám cái răng với Lưu Giai Nghi, anh ta giơ ngón tay cái lên: "Tôi được gọi là Thẩm Phán Nghịch Thần còn gì, chuyện thích làm nhất tất nhiên chính là chống lại Tà Thần rồi."

"Chỉ cần Tà Thần không vui, tôi sẽ rất vui."

Lưu Giai Nghi ngây người nhìn nụ cười trên mặt Nghịch Thần.

Chỉ trong nháy mắt thôi, cô bé đã cảm nhận được một loại uy hiếp rất đáng sợ từ khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười dịu dàng này.

Nghịch Thần quay đầu lại, tay đặt trên lưng trống không như thể sắp rút ra vũ khí nào đó, ý cười lại có chút nghiêm túc: "—— vả lại Chiến Thuật Gia Bạch Liễu này, có thể đấu tranh chống lại dục v0ng của Tà Thần đối với hắn trong lễ thừa kế lâu như vậy mà vẫn không đánh mất chân tâm của mình và hoàn toàn bị nuốt chửng —— "

"—— Tôi rất ngưỡng mộ hắn."

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Thẩm Phán Nghịch Thần có đồng ý trang bị thân phận  《 Sách Quái Vật: Thẩm Phán Nghịch Thần》 không? 】

【 Đồng ý. 】

Trong hồ.

Vừa rồi bàn tay xác sống đập mạnh đến mức khuấy động cả mặt nước hồ, bọt khí liên tục nổi lên. Bạch Liễu phất tay về phía bên trái, những xác chết ngăn cản tầm nhìn của hắn tản ra, lộ ra đáy hồ.

Đáy hồ vốn là cát bùn nhớp nháp nay đã bị đánh tan thành một cái hố trũng khổng lồ trống rỗng, chẳng còn lại thứ gì trong đó.

Bạch Liễu ánh mắt bình tĩnh nhìn chỗ lõm nhất của cái hố rồi dừng một chút.

Hắn sở hữu quyền chỉnh sửa toàn bộ dòng thế giới của 《 Rừng Rậm Biên Thuỳ 》, hắn không còn cảm nhận được sự tồn tại của Hắc Đào ở đây nữa.

Hắc Đào đã rời khỏi trò chơi.

Hai mắt Bạch Liễu dán chặt vào cái hố, mi mắt cụp xuống, nắm lấy chiếc roi đen đã ngừng nhuộm đen, không hề động đậy.

Có phải vì vừa rồi... cảm thấy ghê tởm khi hắn không thể kiểm soát được cảm xúc và h4m muốn, đã mất quyền được coi trọng như một đối thủ, nên Hắc Đào mới rời đi chăng?

Mái tóc dài của Bạch Liễu lòa xòa tản mạn trong nước, che đi tất cả biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chiếc roi treo lơ lửng mãi chạm đến đáy hồ.

Lại là... như vậy.

Rõ ràng người nói rằng sẽ luôn chơi game kinh dị cùng với hắn là người này, rõ ràng người nói rằng sẽ hẹn gặp lại hắn trong trò chơi kinh dị cũng là người này.

Nhưng người rời đi trước, phá hủy mọi thứ trước, cũng chính là người này.

- -----oOo------