Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả nằm thù lù trên mặt đất, trơ mắt nhìn Hắc Đào nước chảy mây trôi ôm Bạch Liễu chạy mất: “????”
Ủa anh??!
Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi lập tức đứng bật dậy nhìn nhau, nhanh chóng chạy theo hướng Hắc Đào vừa biến mất.
Rừng cây dày đặc và bụi cây rậm rạp trong rừng gây khó khăn không ít cho người đuổi phía sau, vả lại tốc độ di chuyển của Hắc Đào quá nhanh, chẳng mấy chốc y đã cách xa một khoảng cách, không còn chút dấu vết nào.
“Xác chết” Bạch Liễu vừa bị cướp bình thản dựa cằm vào vai Hắc Đào không chút hoảng loạn, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Bạch Liễu chỉ thắc mắc một chuyện, đến bao giờ thì Hắc Đào mới phát hiện ra hắn không phải là xác chết?
Chẳng bao lâu sau, Hắc Đào tinh mắt phát hiện một túp lều đơn sơ bằng vải bạt thấp thoáng dưới những bóng cây rậm rạp.
Trên nóc lều phủ đầy dây leo ngụy trang, xác chết chất đống xung quanh chỉ được che lấp sơ sài bằng một lớp đất cát, bên cạnh là một số bao cát và xi măng xếp chồng lên nhau như pháo đài, hẳn đây là một căn cứ tạm thời cho những người lính thu dọn chiến trường nghỉ ngơi trong khu rừng này.
Hắc Đào ngang nhiên độc chiếm lấy cứ điểm vừa mới phát hiện, y ôm “xác chết” trên vai, dùng đầu gối đẩy cửa đi vào.
Trong lều chỉ có hai chiếc giường khung thép được kê sát nhau, một số mìn và vỏ lựu đạn rỗng quăng lăn lốc trong góc lều, có thể là do binh lính tìm thấy chúng trong quá trình thu thập xác chết nên tiện tay mang về.
Trong lều còn có một số bộ đồng phục rách nát dính máu, hai chiếc cốc súc miệng bằng nhôm treo trên tường, hai chiếc hộp y tế đã xé bao bì dưới gầm giường, khay đựng thuốc thuốc kháng sinh bên trong trống rỗng, có vẻ chủ nhân trước của căn lều vội vàng cầm thuốc đi cứu người thì phải.
Lính cứu hộ thỉnh thoảng cũng phải xử lý những vết thương đơn giản.
Hắc Đào thản nhiên ném cái xác không đầu dưới cánh tay sang một bên, đang chuẩn bị ném tiếp “cái xác” trên vai xuống thì cuối cùng Bạch Liễu cũng mở miệng:
“Thì ra Hắc Đào tiếng tăm lừng lẫy chuyên cướp xác chết của đồng đội để chiến thắng trong trò chơi à?”
Hắc Đào vốn đang định ném xác chết xuống, nghe được thì ngừng lại, y do dự một hồi rồi ôm eo Bạch Liễu đặt ở trên giường, cúi sát vào quan sát khuôn mặt bôi trét bùn đất lung tung của Bạch Liễu.
Nhìn mãi không thấy rõ, Hắc Đào bèn dùng bàn tay vận sức lau chùi xo4 nắn một hồi, khiến ngũ quan Bạch Liễu méo vẹo hết cả lên, cuối cùng mới lộ ra khuôn mặt trắng nõn của Bạch Liễu.
Hai người dựa sát vào nhau, Hắc Đào tập trung nhìn chăm chú Bạch Liễu, muốn xem hắn là ai.
Bạch Liễu nghiêng người lùi ra sau, dời mắt nhìn về phía đống quần áo dơ ở góc phòng.
“Àh.” Hắc Đào bừng tỉnh nói, “Ra là cậu, Bạch Liễu trong trò chơi mới đây.”
Sau đó người này nghiêm túc gật đầu: “Ừ, thỉnh thoảng tôi sẽ cướp đồ vật của đồng đội để thắng trò chơi.”
Hắc Đào không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, thản nhiên thừa nhận hành vi sai trái của mình, còn hỏi ngược lại Bạch Liễu: “Như vậy không được sao?”
Bạch Liễu: “……”
Có chút thông cảm cho đồng đội của tên này.
Lúc Tạ Tháp chơi trò chơi cũng hoàn toàn không tuân theo các quy tắc và luật lệ nào cả, thậm chí có đôi khi còn dùng vẻ mặt chân thành đâm đồng đội là hắn một dao …
Từ đó đến nay vẫn cứ như thế, chưa từng thay đổi.
Bạch Liễu mím môi, ánh mắt trầm xuống, quay đầu nhìn thẳng Hắc Đào, trên mặt thoáng hiện ý cười nhỏ vụn.
Chỉ là nụ cười chưa chạm đến đáy mắt, Bạch Liễu đã cất giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tôi không thích anh tấn công đồng đội.”
Bạch Liễu dùng hai ngón tay trái kẹp lấy tờ tiền linh hồn của Đường Nhị Đả từ trong găng tay của mình, lập tức kích hoạt kỹ năng cá nhân của Đường Nhị Đả trong bảng hệ thống, từ sau eo rút ra một khẩu súng đã nạp đạn sẵn.
Hắc Đào nhanh tay lẹ mắt ép súng trên tay Bạch Liễu trở về, theo bản năng muốn rút roi ra quyết đấu với Bạch Liễu, nhưng tưởng tượng đến cảnh Nghịch Thần vừa mới phàn nàn y không lâu, lại thêm có khả năng bị phạt thua thêm 3 lần chơi nữa, Hắc Đào không khỏi do dự một chút.
Trong khoảnh khắc do dự đó, cổ tay Bạch Liễu ép xuống, rút súng từ trong tay Hắc Đào, thành thạo lên đạn, nhắm ngay nguc Hắc Đào.
Hắc Đào lưu loát nghiêng người tránh thoát.
Viên đạn “đùng” đập vào lều bạt, một tia sáng nhàn nhạt rơi vào đôi mắt đen nhánh của Bạch Liễu, đôi mắt đó lạnh lùng bình tĩnh, dưới ánh đèn không có chút ấm áp nào, như ẩn chứa vô vàn cảm xúc khó nói.
Trong chớp mắt đó, Hắc Đào không khỏi ngẩn người, y cảm giác người này hình như…… đang tức giận.
Loại tức giận này mạnh hơn cảm xúc của bất kỳ người chơi nào Hắc Đào từng gặp, y theo bản năng muốn cách xa Bạch Liễu một chút.
Nhưng Bạch Liễu không cho y đường lui, vừa nhận ra Hắc Đào đang chần chừ không dám tấn công, Bạch Liễu lại chùng eo xuống, thuận thế móc hai chân của mình quanh thắt lưng của Hắc Đào, kéo y lại.
Cùng lúc đó, Bạch Liễu ôm chặt Hắc Đào từ phía sau, chĩa súng ngay trái tim của y.
Hắc Đào cúi người về phía trước né được phát súng sau lưng, đồng thời trở tay kẹp chặt tay Bạch Liễu, cướp lấy súng của hắn.
Bạch Liễu bị Hắc Đào đè ở dưới thân, hít thở dồn dập, Hắc Đào giữ chặt hai tay Bạch Liễu ấn ở trên giường, nhìn từ trên cao xuống, khó hiểu hỏi: “Sao cậu cứ phải nhất định nhắm vào trái tim tôi vậy?”
“Là bởi vì trong trò chơi trước tôi cướp lấy trái tim cậu à? Hắc Đào hoang mang, “Nhưng tôi đã trả lại cậu còn gì, tôi chỉ lấy trái tim quái vật thôi.”
“Tôi chỉ nghĩ nếu anh nhất định muốn đào tim mình ra để phá hủy nó.” Bạch Liễu ngước mắt nhìn y, mỉm cười trả lời, “Không bằng để tôi tự tay mình đào lấy.”
“—— tôi muốn đào tim anh từ lâu lắm rồi.”
Nói xong, trong găng tay Bạch Liễu lại xuất hiện một tờ tiền linh hồn mới cứ như thể hắn là một ảo thuật gia đang biểu diễn bài Poker, trên tờ tiền là khuôn mặt của một thành viên trong hiệp hội —— kỹ năng của anh ta là một con dao ngắn sắc bén.
Khẩu súng lục bị Hắc Đào cướp đi đã biến mất, thay vào đó là con dao ngắn nằm trong tay Bạch Liễu, hắn quỳ hai đầu gối trên giường, thẳng lưng, rút dao ra khỏi vỏ, buộc Hắc Đào phải lùi lại.
Nhưng cho dù Hắc Đào lui lại rồi, thế dao trong tay Bạch Liễu cũng không hề yếu bớt, một tia sáng trắng lạnh lẽo sắc bén đâm thẳng vào Hắc Đào.
Hắc Đào theo bản năng rút roi ra đỡ lấy nhát đâm này.
Ý cười trên mặt Bạch Liễu càng thêm nhạt nhẽo: “Còn tưởng anh không chịu rút roi ra chứ.”
“Roi của cậu đâu?” Hắc Đào chú ý Bạch Liễu mãi không rút vũ khí là cây roi giống y ra.
Bạch Liễu nhướng mí mắt, nhẹ nhàng bâng quơ: “Anh làm hỏng trong trò chơi trước rồi.”
Nói rồi Bạch Liễu giẫm lên bốn chân chống đỡ của khung thép, lật người đ3 xuống, hung hăng chém một nhát vào cây roi che trước người Hắc Đào.
Chuôi dao vẽ ra một ngọn lửa chói mắt, tưởng như không thể xuyên qua, nhưng Bạch Liễu không hề giảm lực, ngược lại quay dao lại chém thêm nhát nữa, dùng mũi dao rạch một đường giữa roi.
Hắc Đào hờ hững liếc nhìn Bạch Liễu, y siết chặt cơ bắp trên cánh tay, cuốn roi vào trong, quấn chặt lấy lưỡi dao Bạch Liễu vừa c4m vào.
—— Đây là một kỹ năng vũ khí cấp cao dùng để áp chế kỹ năng vũ khí cấp thấp, lưỡi dao sắc nhọn bị quấn vào roi Hắc Đào từ từ mềm nhũn như bùn.
Bạch Liễu vẫn không thu hồi dao mà tiếp tục duỗi hai ngón tay trái cầm tiền giấy linh hồn của Đường Nhị Đả, nạp lại giao diện hệ thống của Đường Nhị Đả, thay thế vũ khí kỹ năng một lần nữa.
Vũ khí kỹ năng của người hội viên kia quả thật không thể đối phó Hắc Đào, nhưng Bạch Liễu vốn cũng chỉ muốn dùng nó để mở đường đánh lạc hướng, vũ khí thật sự có để chịu đựng roi của Hắc Đào đó chính là súng của Đường Nhị Đả.
Ánh mắt Bạch Liễu dời xuống.
Hình dạng lưỡi dao bị roi cuốn vào khoảng trống đột ngột thay đổi, trở thành một khẩu súng lục ổ quay cứng rắn, họng súng chĩa thẳng vào lồng nguc Hắc Đào.
Đôi mắt đen nhánh của Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào Hắc Đào, hắn bóp cò không chút do dự.
“—— pằng!
Viên đạn bắn vào nguc Hắc Đào, xuyên qua lưng của y, kéo theo một đường máu dài văng trên mặt đất, vỏ đạn rỗng dính đầy máu lăn lông lốc tạo thành tiếng leng keng giòn giã.
Hắc Đào bị lực bắn dội ngược về sau nửa bước, vẻ mặt y vẫn còn bàng hoàng mờ mịt, máu ồ ạt trào ra từ lồng nguc.
Bạch Liễu không dừng tay, hắn đẩy Hắc Đào ngã xuống đất, trên mặt không chút cảm xúc, cúi người bên cạnh Hắc Đào, sau đó giơ súng bắn thêm mấy phát vào tim Hắc Đào.
“Tại sao anh không đánh trả?” Bạch Liễu nhìn Hắc Đào ngã vào vũng máu, bình tĩnh hỏi, “Giống như trò chơi lần trước vậy, đào tim tôi.”
“Không phải anh rất giỏi chuyện này à?”
Hắc Đào nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu, mái tóc ướt đẫm máu, giọng nói đều đều: “—— nếu tấn công cậu thì tôi sẽ lại bị trừng phạt.”
“Cậu tức giận vì chuyện này sao?” Hắc Đào hỏi.
Một khoảnh khắc xúc động hiếm hoi hiện trên khuôn mặt của Bạch Liễu.
Nhưng trước khi Hắc Đào xác định cảm xúc này là gì thì vẻ mặt Bạch Liễu đã lạnh nhạt trở lại.
Bạch Liễu rũ mi mắt xuống nhìn dòng máu nhỏ ào ạt phun ra từ nguc Hắc Đào, hắn xòe năm ngón tay ta, đặt trên vết thương ở tim của Hắc Đào.
Ấm áp và lạnh lẽo, hơi hơi dính nhớt, cảm giác giống như một chất lỏng hòa trộn giữa axit mạnh và nhiên liệu.
“Tôi cứ tưởng máu anh sẽ lạnh chứ.” Bạch Liễu quay đầu nhìn Hắc Đào, “Không ngờ lại có chút ấm áp.”
Đầu ngón tay nhuốm máu của Bạch Liễu lướt dọc theo nguc của Hắc Đào lên trên, cuối cùng vuốt v3 mái tóc trên trán, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hắc Đào, có một chút thất thần.
Đôi mắt của Hắc Đào cũng có màu đen, khác với màu đen thuần khiết không có ánh sáng của Bạch Liễu, màu đen của mắt y giống như một hạt thủy tinh đặt trong một căn phòng tối không có ánh sáng, nhìn từ một số góc độ bình thường sẽ phản chiếu ánh sáng lam bạc nhạt màu, như thể đang ẩn giấu một đôi mắt của người khác.
“Anh có đôi mắt thật đẹp, sao phải che lại vậy?” Giữa cảnh tượng quái dị như thế này, Bạch Liễu đột ngột đặt câu hỏi.
Hắc Đào nằm trên mặt đất cũng rất phối hợp hắn, trả lời câu hỏi: “Tôi cảm thấy không cần phải để cho người ngoài nhìn đôi mắt của mình.”
Y dừng một chút, bổ sung câu trả lời: “—— ngoại trừ cậu, không ai nói đôi mắt tôi đẹp cả.”
“Vậy à?” Bạch Liễu vuốt v3 đôi mắt Hắc Đào, cúi xuống thân mật dán sát vào y, “Tôi rất thích đôi mắt của anh, màu lam bạc.”
Bạch Liễu nói những lời này với giọng điệu nhẹ nhàng, ánh mắt thất thần, tựa như đã tha thứ cho lỗi lầm của Hắc Đào, hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt của y.
Nhưng giây tiếp theo, nhịp thở Hắc Đào trở nên gấp gáp, Bạch Liễu lại biến súng thành dao, cắt vào nguc Hắc Đào, cắm thẳng năm ngón tay vào miệng vết thương, nắm trái tim đẫm máu của y.
Hắc Đào nghĩ thầm —— thì ra là vậy, người này có vẻ là tuýp người ăn miếng trả miếng.
Cho nên y làm gì Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng muốn trả lại y như thế.
Nếu sau khi Bạch Liễu móc lấy trái tim của y rồi hết giận, thì cũng không phải là không được……
Bạch Liễu rũ mắt nhìn Hắc Đào, dần dần siết chặt bàn tay của mình, bóp mạnh lấy trái tim Hắc Đào.
Đồng tử Hắc Đào co chặt lại.
Trong khoảnh khắc trái tim y bị bóp nát, đôi môi ấm áp của Bạch Liễu áp xuống đôi môi lạnh lẽo của y, đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, tim y như muốn vỡ tung ra vì không chịu nổi nụ hôn đột ngột của Bạch Liễu.
Bạch Liễu hôn y, lẩm bẩm thì thầm: “Tôi ghét anh, anh phải nhớ kỹ, tôi ghét anh.”
Máu tươi phun ra xối xả từ người Hắc Đào, y bối rối ôm lấy Bạch Liễu đang cuộn tròn trong vòng tay mình sau nụ hôn, trong nhất thời, Hắc Đào cảm thấy như thể người bị bóp nát trái tim là Bạch Liễu chứ không phải là y.
“Cậu còn giận sao?” Hắc Đào hỏi.
Bạch Liễu không trả lời, lại cuộn người vào trong lòng nguc Hắc Đào một chút, súng trong tay chưa thu hồi, vẫn chĩa vào nguc Hắc Đào, cứ như sẵn sàng bắn thêm hai phát nữa nếu còn khó chịu.
Vì thế Hắc Đào vừa hoang mang lại vụng về vỗ vỗ bả vai Bạch Liễu, nói: “Thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa.” Bạch Liễu im lặng thật lâu, cuối cùng hắn cũng bỏ súng xuống.
- -----oOo------