Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 259




Phòng chờ Hiệp hội Danh Sách Sát Thủ.

Thẩm Phán Nghịch Thần nằm liệt trên ghế sô pha điên cuồng uống nước, người bên cạnh cũng giống như bị vắt khô, dưới chân là một đống chai nước khoáng, chất phục hồi thể lực, và chất phục hồi tinh thần đã uống cạn đáy.

“Phó bản sa mạc nóng thật đấy.” Một người ngồi ngoài cùng bên trái bị nóng đến nỗi hai má đỏ bừng, cầm cái chai trước nguc lẩm bẩm một mình, “Hồ Trò Chơi còn cấm cửa hàng, nước thì không cho mua, cứ tưởng là tôi ch3t khát trong phó bản này luôn rồi chứ.”

“Do chúng ta bất cẩn.” Thẩm Phán Nghịch Thần xoa lông mày, “Không ngờ lại mắc bẫy, phối hợp cũng không đủ, chủ yếu là do chúng ta không mang đủ đồ.”

Người đàn ông đột ngột ngồi dậy, nhìn ngơ ngác xung quanh, kỳ quái nói: “Sao thế này, Hắc Đào vẫn chưa trở về à? Mọi thường y toàn ra sớm chờ chúng ta, hôm nay lại không thấy người đâu?”

“Mua cả đống dầu nhiên liệu với axit mạnh vào phó bản Kỷ Băng Hà rồi.” Thẩm Phán Nghịch Thần nói, anh cười cười, “Đang chơi tuyến 【true end】.”

Người bên cạnh hiểu ngay, chân mềm nhũn đi về, ngẩng đầu thở dài: “Bao nhiêu lần rồi chứ, y còn chưa chịu bỏ cuộc à?”

Thẩm Phán Nghịch Thần lắc đầu, dường như thấy buồn cười: “Không biết, tôi để ý cũng rất nhiều lần rồi, mỗi lần vào Hồ Trò Chơi, cậu ta đều đứng trước poster Kỷ Băng Hà lườm người khác một vòng, nếu không có ai dám vào thì cậu ta sẽ thừa lúc chúng ta sơ hở lại chạy vào đó.”

“Y đã vượt cửa tuyến 【normal end】 của Kỷ Băng Hà rồi còn gì.” Người này khó hiểu hỏi, “Cứ tưởng Hắc Đào sẽ không ngó ngàng đến mấy trò chơi đã chơi qua rồi chứ?”

“Tuyến 【true end】 của trò này có điểm gì thu hút y nhỉ, không phải chỉ là nhiệm vụ thu thập xác ch3t sao, mỗi ngày nhất định đều phải chơi mới được à?”

Nghịch Thần ngẩng đầu lên lại uống một chai nước khoáng, dễ chịu thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nhớ nhiệm vụ thu thập xác ch3t của Hắc Đào trong Kỷ Băng Hà chỉ thiếu một ít nữa thôi, hình như là còn thiếu trái tim thì phải, tìm mãi mà vẫn chưa thấy.”

“Tính cách của Hắc Đào cậu cũng biết rồi đó, chưa tìm thấy thì sẽ còn tiếp tục kiên trì, cứ tùy cậu ta đi, xem như mài giũa tâm tính.”

Nam nhân c4n miệng bình nước, vẻ mặt phức tạp, mơ hồ nói: “Hắc Đào mà cần phải mài giũa tâm tính thì chẳng lẽ tôi phải bỏ vào lò nấu lại luôn à?”

Thẩm Phán Nghịch Thần thần thánh cầm chai nước, vẻ mặt lạnh nhạt.

Người kia cũng im lặng.

Câu này có chút hơi quá rồi —— Nghịch Thần là Chiến Thuật Gia kiểm soát tình hình chung, không đến lượt người chơi thắc mắc về quyết định của mình.

Có thể do anh gia nhập hiệp hội không lâu, tính tình không sắc sảo, tính cách và cách cư xử không cực như các Chiến Thuật Gia khác, do vậy các đội viên thỉnh thoảng lại quên thân phận Chiến Thuật Gia của anh.

Nhưng dù sao thì Chiến Thuật Gia cũng là Chiến Thuật Gia, đội viên không được phép xúc phạm như vậy.

Người này lúng túng chậm rãi mở miệng, “Tôi xin lỗi.”

“Không sao đâu.” Nghịch Thần thờ ơ vẫy tay, cười hiền lành bỏ qua chủ đề khó chịu này, “Cậu hợp tác với Hắc Đào cũng 1 năm rồi, có thể nói cho tôi biết ấn tượng mà cậu ta lưu lại cho cậu trong thi đấu là gì không?”

Loại trò chuyện hỏi han như thế này cũng không phải là lần đầu tiên, Hắc Đào không thể hòa nhập vào nhóm một cách suôn sẻ, Nghịch Thần đành phải thỉnh thoảng lại lôi kéo tâm sự các đồng đội khác đến để hỏi họ nghĩ gì về Hắc Đào.

Người này có dáng vẻ y như con gấu Pooh vậy, tay cầm chai nước, trầm ngâm: “Thực ra trận nào cũng khá ấn tượng, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất là trận đấu với chiến đội của Nghĩa trang Russell.”

Nghịch Thần nhớ lại một lúc, nhanh chóng tiếp lời: “A, trận đó đánh nhau thê thảm.”

Người này lòng còn sợ hãi gật đầu: “Đâu chỉ là thảm thôi đâu, trận khủng b0 nhất năm ngoái luôn ấy, lúc sau tôi cứ tưởng là cả đoàn bị diệt rồi.”

Tỷ số trận đấu giữa Nghĩa trang Russell và Danh Sách Sát Thủ là 16:8.

Vào thời điểm đó, sức mạnh của Hắc Đào đã được bộc lộ hoàn toàn, người chơi khắp nơi đều lùng sục tin tức về người chơi mới không rõ lai lịch này, trong đó đặc biệt là Nghĩa trang Russell —— hiệp hội này dùng tất cả biện pháp để khai quật những bí mật của Hắc Đào và cố gắng khám phá ra điểm yếu của y.

Nghĩa trang Russell là bang hội đứng thứ 12 trong năm trước, nhưng đội này khác với các đội nổi tiếng khác, không có tuyển thủ ngôi sao và cũng không mạnh lắm. Mỗi năm, các thành viên trong đội đều thay máu, đều là những gương mặt mới trên sân khấu, không để lại ấn tượng đáng nhớ cho người xem.

Tất nhiên, cũng không hoàn toàn nói như vậy được, đặc điểm đáng nhớ duy nhất của đội Nghĩa trang Russell là họ thích tiết chế trong các trận đấu đơn và đấu đôi, thế nên Nghĩa trang Russell còn được gọi là 【 Đội Pháo đôi 】, có nghĩa sau khi lên sân thì không làm gì cả, trước tiên đầu hàng 2 lần, sau đó mới tung chiêu cuối một lượt.

Tuy nhiên, phong cách thi đấu của đội này ổn định một cách đáng kinh ngạc, luôn có thể tạo nên bom tấn trong một số trận chiến, thắng chỉ bằng một đòn, thậm chí còn đánh bại luôn tuyển thủ ngôi sao của đối thủ.

Năm trước Danh Sách Sát Thủ gần như sụp đổ trước Nghĩa trang Russell.

Lần đó Hắc Đào suýt chút nữa là đi đời nhà ma —— Nghĩa trang Russell dựa theo theo phong cách chiến đấu của Hắc Đào, thiết lập riêng một người chơi có kỹ năng có thể hạn chế y, để người chơi này tạm thời làm Chiến Thuật Gia để đối đầu với Danh Sách Sát Thủ trong trận đó.

—— Tên kia có một kỹ năng cực kỳ tàn nhẫn.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, đội Russell nhanh chóng bạo phát, họ gi3t ch3t một đội viên của mình để làm vật hiến tế.

Thông qua sự hiến tế này, Chiến Thuật Gia của Russell đã kích hoạt kỹ năng của gã, biến vùng đất dưới chân của Hắc Đào thành một vũng lầy lớn.

Mà vũng lầy này có thể vô hiệu hóa tất cả các đòn tấn công của người chơi, còn có thể từ từ gi3t ch3t người chơi bằng cách nuốt chửng anh ta. Kỹ năng 1 giết 100 khủng khiếp như vậy chỉ có duy nhất một khuyết điểm —— hiến tế một đồng đội bên mình thì mới kích hoạt được kỹ năng.

Năng lực của người chơi bị nuốt chửng càng mạnh, thì vũng lầy sẽ nuốt chửng càng chậm.

Hắc Đào bị giam trong vũng lầy, không thể công kích, không thể phá giải, liên tục trong bảy ngày, thân phận từ 【 tấn công 】chuyển sang 【 phòng thủ 】, nhưng y cũng khiến đối thủ không thể đánh trả và mắc kẹt trong bản đồ trò chơi.

Nhưng cuối cùng cũng đã đến lúc vũng lầy nuốt chửng tất cả.

Một nửa khuôn mặt của Hắc Đào chìm sâu dưới vũng lầy, đồng đội của y tìm mọi cách để đưa y ra ngoài, họ quỳ xuống bên cạnh vũng lầy nguy hiểm, dùng tay không đào bới y, đồng thời còn phải đề phòng đối thủ đánh lén.

Khán giả không bao giờ quên được những biểu cảm dữ tợn trên gương mặt của tất cả thành viên của chiến đội Danh Sách Sát Thủ.

Tàn bạo, thịnh nộ, sợ hãi và tuyệt vọng đan xen với nhau, chứa đầy một cảm xúc mạnh mẽ không thể diễn tả thành lời, những giọt nước mắt đục ngầu rơi trên khuôn mặt méo mó của họ, cổ họng phát ra một tiếng gầm thét chói tai điên cuồng ——  đó là một nỗi sợ hãi thuần khiết và tự nhiên khi đối diện với 【 cái ch3t 】 sắp xảy ra.

Mỗi người trong số họ đều biết rất rõ rằng, nếu Hắc Đào ch3t ở đây, họ chắc chắn cũng sẽ bị ch3t dần ch3t mòn trong trò chơi này.

Mà Hắc Đào cũng không sợ hãi đến thế, y chỉ bình tĩnh nhìn đám người này, vũng lầy nuốt chửng y từng chút một, y nói: “Các ngươi có thể chạy trốn.”

Nhưng vẫn không có ai chạy, một số gào thét thảm thiết, phát điên như muốn thí mạng với đối thủ.

Trong trò chơi đó, Hắc Đào vẫn chiến thắng.

Cả tập thể đồng đội đang sợ hãi ào lên chống đỡ được đường tấn công của Russell. Một người đã chặt đứt cánh tay của Chiến Thuật Gia phe địch, tước lấy vũ khí quyền trượng của gã, giải trừ kỹ năng vây hãm Hắc Đào.

Một khi Hắc Đào có thể tấn công thì bất khả chiến bại, vì vậy chiến thắng đến là điều đương nhiên.

Trong trận đó, khi Hắc Đào cả người đẫm máu và bùn đen trườn ra khỏi đầm lầy, nắm roi trên tay, toàn bộ khán giả đều sôi trào hào hứng, bọn họ đứng thẳng lên chào đón Hắc Đào,  la hét và cổ vũ cho một ác ma đang bò ra khỏi vực thẳm

Toàn thân y từ trên xuống đều dính đầy bùn, cuộc giằng co kéo dài bảy ngày đã để lại cho Hắc Đào những vết thương bẩn thỉu và kinh hoàng trên khắp cơ thể, bên ngoài da lộ ra vài mảnh xương gãy nhọn hoắc sắc bén, nước đục ngầu có lẫn máu đông cứng lại dính trên xương.

Cho dù tư thái chật vật là thế, cũng không ai nghi ngờ chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về y.

Hơn mười phút sau, Hắc Đào đứng trước đội đối diện đã gục xuống đang quỳ trên mặt đất. Vẻ mặt y lạnh nhạt, cầm một chiếc roi nhuốm máu trên tay trái, tay phải y nắm đạo cụ cốt lõi của trò chơi tượng trưng cho chiến thắng, những vết bùn nhỏ giọt từ quai hàm và các khớp ngón tay.

Chiến đội Nghĩa trang Russell run rẩy, những tân binh lần đầu tiên lên sân khấu khóc lớn, lắp bắp cầu xin đối thủ tha mạng cho mình.

Hắc Đào cũng là người mới, nhìn họ không nói một lời, khoảng cách giữa kẻ thắng và kẻ thua, khoảng cách giữa sự sống và cái ch3t.

Đây là một trò chơi sinh tử, họ bày mưu tính kế Hắc Đào, Hắc Đào cũng có thể giết họ để hả giận.

Những tiếng reo hò phấn khích của khán giả vẫn tiếp tục, có người hét lên: “Hãy giết chúng đi!”

“—— gi3t ch3t bọn chúng!”

Những người của đội Nghĩa trang Russell nhắm mắt trong tuyệt vọng, họ đã dùng mạng sống của người khác để giành chiến thắng, nhưng cuối cùng họ phải trả giá bằng chính mạng sống của mình cho thất bại.

Họ nghĩ rằng họ sẽ ch3t, mọi người nghĩ rằng họ sẽ ch3t.

Cuối cùng Hắc Đào hỏi họ một câu hỏi.

Mái tóc đặc sệt bùn che khuất đôi mắt của Hắc Đào, y nói: “Các ngươi gi3t ch3t đồng đội của mình, cũng như đồng đội của ta cố gắng để ta đừng ch3t, đều là vì sợ hãi cái ch3t.”

“Nhưng khi các ngươi giao phó mạng sống của mình cho người khác.” Hắc Đào nhìn xuống đám người, trong mắt không hề có cảm xúc, “Các ngươi không thấy rằng cái ch3t của các ngươi cũng đã bị ràng buộc với nhau sao?”

Cả đám người không nói nên lời nhìn lên Hắc Đào.

Hắc Đào yên lặng chờ đợi câu trả lời.

Vì vậy, tên Chiến Thuật Gia bị chặt hai cánh tay kia ngẩng đầu lên, gian nan đáp lại: “… không phải như thế, chỉ cần một người ch3t đi thì tất cả chúng tôi đều có thể sống sót, đây là chiến thuật của chúng tôi, hơn nữa nó có hiệu quả, không phải lúc đầu cậu cũng bị vây hãm trong đó sao?”

“Làm như vậy là để bảo vệ nhiều thành viên khác trong đội hơn! Ch3t một người có thể cứu rất nhiều người!” Gã vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, phấn khích giải thích, không biết để thuyết phục người khác hay chính bản thân mình.

Chờ gã nói xong, Hắc Đào bình tĩnh gật đầu xem như có đáp án: “Ta đã biết, mi không thể nhìn ra vận mệnh của mi.”

“Ta sẽ không giết mi, mi có mệnh của mi, cái ch3t của mi không thuộc về nơi này, cũng không phải do ta ban cho.” Hắc Đào không chút xao động tiếp tục, “Mi sẽ ch3t trong vũng lầy của chính mình.”

Tên Chiến Thuật Gia kinh ngạc nhìn Hắc Đào quay đi, mắt vẫn còn ngấn lệ.

Cuối cùng Hắc Đào không giết họ.

Không lâu sau đó, đội Nghĩa trang Russell đã bị đội địch thủ cướp thời cơ gi3t ch3t trước khi họ bổn cũ soạn lại, chuẩn bị hy sinh đồng đội của mình một lần nữa.

Tên Chiến Thuật Gia kia ch3t chìm trong vũng lầy kỹ năng mà gã sắp kích hoạt.

Nhớ lại ký ức ảm ánh đó, người này khỏi thở dài: “Lúc đó tôi không hiểu Hắc Đào nghĩ gì nữa, nếu là tôi, tôi giết quách bọn chúng luôn rồi.”

“Bất quá tôi cảm thấy nhờ chuyện đó.” Người này nhìn Thẩm Phán Nghịch Thần, thành thật nói “Hắc Đào cuối cùng đã nhận ra tầm quan trọng của đội, cho nên năm nay mới đào anh về.”

Thẩm Phán Nghịch Thần trầm tư, anh đột nhiên nói: “Thực ra, tôi cũng đã hỏi Hắc Đào tại sao lại chọn tôi làm Chiến Thuật Gia của các cậu.”

Người kia tò mò hỏi: “Y trả lời như thế nào?”

Thẩm Phán Nghịch Thần nở nụ cười: “Cậu ta nói, tôi nhìn thấy vận mệnh của anh là làm Chiến Thuật Gia cho tôi, sau đó ch3t trên sân thi đấu.”

Người kia phụt nước: “Y trực tiếp nói như vậy ở trước mặt anh à?! Này cũng quá là…”

Dùng cái ch3t để đe dọa nhà tiên tri… Quả nhiên là Hắc Đào!

“Nói cho đúng hơn thì kỹ năng của tôi không phải tiên tri, nó được gọi là 【Nghe lời Thần】.” Thẩm Phán Nghịch Thần nhún vai, “Đôi khi tôi không thể phân biệt được cậu ta là nhà tiên tri hay tôi là nhà tiên tri nữa, tên đó có trực giác chính xác đến kinh người, thậm chí còn tốt hơn cả tiên đoán.”

“Ví dụ trong phó bản 【Kỷ băng hà】, tất cả chúng ta đều phải đối mặt với sinh vật chưa biết X biến thành người thực sự khá rắc rối, ngay cả tôi cũng không thể biết ai là người thật và ai là quái vật, bởi vậy cho dù năng lực chúng ta không thấp thì cũng khó mà hành động trong phó bản đó —— bởi vì chúng ta không tìm thấy mục tiêu tấn công chính xác.”

Thẩm Phán Nghịch Thần nhìn thành viên trong đội đang ngồi đối diện với mình: “Nhưng cậu có nhớ lúc Hắc Đào đi cùng chúng ta, cậu ta đã vượt cửa như thế nào không?”

Thành viên trong đội lẩm bẩm một mình, “Ngay khi bước vào, y đã giết tất cả những kẻ giả mạo ngoại trừ chúng ta …”

Thẩm Phán Nghịch Thần gật đầu: “Đúng vậy, ngay khi đoàn quân tiến vào, cậu ta đã nhanh chóng tìm ra Edmund đang ẩn nấp trong cơ thể của Phương Tiểu Hiểu sau đó gi3t ch3t đối phương, dừng âm mưu sử dụng thiết bị hạt ảnh hưởng đến khí hậu toàn cầu, hoàn thành nhiệm vụ chính là làm nóng lên toàn cầu, rồi tiếp theo là vượt cửa.”

“Đây là 【normal end】 của trò chơi này.” Thẩm Phán Nghịch Thần giang tay, “Từ khi chúng ta bước vào trò chơi cho đến khi chúng ta tìm thấy Hắc Đào bên cạnh đám xác ch3t giả mạo, cậu ta chỉ mất chưa đầy ba mươi phút để vượt cửa.”

“Cậu không tò mò à? Tại sao cậu ta có thể xác định ai là người và ai là quái vật dễ dàng như vậy? Trong trò chơi này, quái vật được nhân hóa đến mức ngay cả bản thân chúng ta cũng nghi ngờ không biết mình là thật hay giả.”

Người kia cũng sờ sờ cằm suy tư, tự hỏi: “Đúng vậy, sao Hắc Đào có thể xác định được chứ?”

“Tôi hỏi cậu ta.” Vẻ mặt Thẩm Phán Nghịch Thần lộ ra một chút bất lực, “Cậu biết cậu ta trả lời như thế nào không?”

Người kia hỏi, “Trả lời như thế nào?”

Thẩm Phán Nghịch Thần thở dài: “Trực giác ——  cậu ấy đơn thuần nhận ra bằng trực giác.”

“Mặc dù tôi không muốn thừa nhận trực giác của cậu ấy rất mạnh mẽ, nhưng Hắc Đào không bao giờ nói dối.” Thẩm Phán Nghịch Thần thở dài, “Nhưng này lại càng phiền phức hơn, Hắc Đào muốn hòa nhập vào đội ngũ thì phải tin tưởng chiến thuật của tôi chứ không phải trực giác của cậu ta.”

“Nhưng nếu trực giác của cậu ta chính xác như vậy, tôi lại không có cách nào, cũng như có sự tự tin để thuyết phục Hắc Đào từ bỏ trực giác của mình để tuân theo chiến thuật sắp xếp của tôi.”

Người này cũng cau mày: “Có cách nào để chúng ta phối hợp với trực giác của Hắc Đào không?”

“Tôi đã nghĩ tới rồi.” Thẩm Phán Nghịch Thần hít một hơi thật sâu, “nhưng vô ích thôi, Hắc Đào không có cách nào thể hiện chính xác trực giác của mình với chúng ta, trực giác của cậu ấy thường là cảm giác nhất thời, đợi đến khi chúng ta bắt kịp trực giác của cậu ta thì cậu ta đã chạy xa 800 dặm rồi.”

Người này dường như cũng nhớ tới cảnh tượng đuổi bắt Hắc Đào trong trò chơi, rùng mình nằm dài trên bàn, giọng điệu không còn gì luyến tiếc: “———— bỏ mặc chúng ta quay cuồng tìm kiếm khắp nơi.”

“Chủ yếu vẫn là vấn đề giao tiếp. Hắc Đào nói chuyện với chúng ta vài câu thì đã thất thần, cho dù tôi khua chiêng gõ trống cũng không thu hút được sự chú ý của cậu ta.” Thẩm Phán Nghịch Thần mặt mày nhăn nhó rúm ró khổ sở, anh chống đầu, hai mắt đăm đăm, “—— không biết có ai có thể khai sáng cho Hắc Đào, chỉ cậu ta cách giao tiếp với con người không nữa ….”

——————

Trong trò chơi, bên cạnh tảng băng trôi Roth.

Thu dọn xong mọi thứ, Hắc Đào thắt dây an toàn vào ván trượt tuyết rồi buộc quanh eo, kéo lê về phía trước. Y cúi đầu lục lọi tấm bản đồ địa hình nhăn nhúm trong người, liếc nhìn một lượt rồi xác định địa điểm tiếp theo cần phải đi.

Sau khi đi đến điểm phao ở biển Ross, Hắc Đào đã đi qua hàng chục điểm, hiện tại các vị trí trên bản đồ đã bị y thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lại một số vị trí.

Cuối cùng, ánh mắt của y quét qua bản đồ, đáp xuống Nam Cực nội địa, sau đó chậm rãi thở ra một hơi trắng.

Trạm quan sát Edmund.

Y nhớ chỗ này dường như là nơi mà người chơi tên Bạch Liễu đăng nhập cùng với y.

Sau khi xác định mục tiêu, Hắc Đào lấy roi ghim vào sau thắt lưng, điều chỉnh ván trượt tuyết cố định trên chân, sau đó nghiêng người về phía trước, hơi cong đầu gối và nhìn xuyên qua cơn bão tuyết mù mịt, khóa theo một hướng nhất định, sau đó đơn giản vung tay trái phải để phủi  tuyết.

Roi đập mạnh trên mặt đất, quanh người nổi lên một tầng tuyết trắng dày đặc, Hắc Đào dùng roi như cây đánh tuyết, lợi dụng phản lực cực lớn của roi với mặt đất để lướt thật nhanh như bay, bóng dáng như một tia chớp màu đỏ cam vun vút trên mặt băng.

Nếu Thẩm Phán Nghịch Thần ở đó, anh sẽ lại tuyệt vọng hét vào mặt Hắc Đào: Đừng dùng roi như chó kéo xe trượt tuyết vậy chứ!

Nhưng anh không có ở đó.

Vì vậy, Hắc Đào đeo kính bảo hộ màu đen, cúi thắt lưng và vung roi từ bên này sang bên kia, lướt nhẹ nhàng, nhanh chóng biến mất trong làn gió tuyết.

Trạm Thái Sơn.

Nhóm Bạch Liễu dừng lại ở trạm Thái Sơn một lúc, thừa cơ lúc đám người bên trong chưa kịp phản ứng thì cướp lấy một chiếc trực thăng đậu bên ngoài, khởi động bay đi.

Bên ngoài trực thăng gió gào thét ầm ầm, lái máy bay trong thời tiết như vậy với tầm nhìn xa không quá 30m chẳng khác nào múa cột trên lưỡi hái của thần ch3t.

Nhưng với tư cách là người lái xe, Đường Nhị Đả không thể làm trái mệnh lệnh của Bạch Liễu —— đôi mắt Chiến Thuật Gia của họ lúc này đang sáng lên như thể sắp nhặt được 100 triệu, hơi thở có chút dồn dập, những ngón tay mảnh khảnh siết chặt ghế điều khiển trở nên trắng bệch.

“Đi đâu?!” Đường Nhị Đả gào lên hỏi.

Bạch Liễu trả lời: “Trạm quan sát Edmund.”

- -----oOo------