Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 240




Armand quay trở lại đội, Mục Tứ Thành bị gió thổi ngã sóng xoãi ra đất tức giận đứng lên muốn tiếp tục lao về phía trước, nhưng lại bị Bạch Liễu giữ lại.

Bạch Liễu bị tách khỏi đám đông chạm mắt Georgia đang quay đầu lại.

Ánh mắt của Georgia chỉ dừng lại ở kẻ gây rối Mục Tứ Thành chưa đầy một giây, rồi chuyển đến khuôn mặt của Bạch Liễu, đội trưởng Bình Minh Vàng nhìn Bạch Liễu với ánh mắt tập trung và nghiêm túc, như thể anh sắp xuyên thủng một lỗ to trên mặt hắn.

“Chà.” Bạch Liễu cười, “Đội trưởng Georgia này hình như biết tôi.”

Vẻ mặt của Đường Nhị Đả trở nên căng thẳng: “… Chắc là không phải, nếu anh ấy thật sự nhớ rõ những gì 【 cậu 】làm thì anh ấy đập cho cậu một trận luôn rồi.”

“Georgia ra tay rất dứt khoát.”

“Vậy tại sao vị đội trưởng Georgia này cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi thế?” Bạch Liễu liếc mắt nhìn Đường Nhị Đả, “Đừng nói là tình yêu sét đánh với tôi nhá?”

Đường Nhị Đả cầm lòng không được buột miệng thốt ra: “Cũng không phải là không thể, lúc trước anh ta vừa thấy mặt cậu thì cũng chạy theo cậu luôn đó thôi…”

Bạch Liễu: “…”

Cũng may Georgia không quan sát Bạch Liễu quá lâu, khi Armand quay trở lại bên cạnh anh, Georgia thu hồi ánh mắt rồi bình tĩnh tiếp tục dẫn dắt cả đội đi về phía trước như thể chưa từng nhìn thấy Bạch Liễu.

Đám người vây xem bị gió thổi bay tán loạn nhanh chóng hò reo và la hét ——  bọn họ hiểu vụ tai nạn vừa rồi là một cuộc quyết đấu nho nhỏ giữa hai hiệp hội.

Và người chiến thắng trong cuộc so tài này hiển nhiên là Armand, đồng nghĩa với việc người mới có ngoại hình sáng sủa này cũng có phẩm chất chiến đấu tốt, điều này khiến những người ủng hộ Bình Minh Vàng khá phấn khích.

Khi đội ngũ lấp lánh ánh vàng này đi qua trước mặt đám người Bạch Liễu, tiếng hoan hô lên đến đỉnh điểm giống như một sự khiêu khích.

Mục Tứ Thành càng thêm cáu kỉnh: “Mẹ nó, do kỹ năng của tôi bị cấm thôi, có bản lĩnh thì vào trò chơi đấu tay đôi…”

“Được rồi.” Bạch Liễu nhẹ liếc cậu một cái, “Hôm nay cậu tuyên truyền cho bọn họ tốt như vậy, hay là chúng ta huấn luyện luôn đi.”

“… Ờmm.” Mục Tứ Thành ủ rũ siết chặt tay, cậu nhận ra mình thật bốc đồng, ngón tay chuyển từ móng khỉ trở lại hình người, nhịn không nói nữa.

Họ lại đến cổng đăng nhập và bắt đầu vòng huấn luyện tiếp theo.

——————

Sau hai trò chơi, bảng điều khiển hệ thống của Lưu Giai Nghi đang trèo ra khỏi đầm lầy và sương mù độc xuất hiện một dòng lời nhắc:

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi đã đạt yêu cầu về số lượng trò chơi đăng ký trong giải đấu. Bạn có muốn đăng ký không? 】

Lưu Giai Nghi ngước nhìn ánh mắt cương quyết của Bạch Liễu, hít một hơi thật sâu.

【Xác định. 】

【Lựa chọn Hiệp hội đăng ký: Danh Sách Sát Thủ, Hiệp Hội Quốc Vương… Đoàn Xiếc Thú Lang Thang…]

Ánh mắt của Lưu Giai Nghi dừng lại một chút trên biểu tượng vương miện của Hiệp Hội Quốc Vương rồi chọn Đoàn Xiếc Thú Lang Thang.

【Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã trở thành người chơi đầu tiên của ( Đoàn Xiếc Thú Lang Thang) đăng ký thành công giải đấu, vui lòng tìm bốn đồng đội còn lại càng sớm càng tốt …】

Trong nháy mắt khi Lưu Giai Nghi xác nhận đăng ký, một bức ảnh của cô bé xuất hiện ở cuối thông báo bình chọn độ nổi tiếng —— đây là một bức ảnh có góc chụp rất lạ, Lưu Giai Nghi bị gió thổi nửa tấm khăn che đang đứng trên một con quái vật, tay cầm thuốc độc, động tác tàn nhẫn dứt khoát, khóe miệng nhếch lên một cách trẻ con, lộ ra vẻ vui tươi và ngây thơ.

Đây là ảnh đăng ký mặc định, là Hiệp Hội Quốc Vương đã chuẩn bị sẵn cho cô bé.

Góc chụp rất gần cô bé, rõ ràng không phải chụp từ màn hình TV nhỏ, mà là có người rất thân thiết đã chụp lén khi cô bé đang chiến đấu với quái vật.

Lưu Giai Nghi sững sờ nhìn tấm ảnh —— từ góc chụp này, cô bé nhớ ra người đứng sau phòng thủ cho mình trong trò chơi đó là … Hồng Đào.

Sau khi cô bé giết con quái vật t0 lớn đó, Hồng Đào nhìn cô bé mỉm cười, không chút do dự rút một con bài tấn công cô bé, cắt đứt tấm màn của Lưu Giai Nghi đang mất cảnh giác, lưu lại một vết máu nhỏ trên sườn mặt.

Cô  bé kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Hồng Đào, không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy.

Hồng Đào ngồi xổm xuống nhìn cô bé, mỉm cười và nói: “Đây là bài học đầu tiên ta dạy em về giải đấu, đừng bao giờ tin tưởng ai, cho dù là đồng đội thân thiết nhất của mình”

Hồng Đào rũ mắt xuống thì thào nói: “—— Em sẽ không biết khi nào đồng đội xung quanh phát điên, phản bội em và tấn công em đâu.”

“Đồng đội cũng không đáng tin cậy. Trong trò chơi, với tư cách là một Chiến Thuật Sư, em chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân và phải kiểm soát tuyệt đối đồng đội của mình ——  ngay cả khi bọn họ phát điên, bọn họ cũng chỉ là vũ khí của em.”

Lưu Giai Nghi dừng một chút, thay đổi bức ảnh, ngẩng đầu bước ra khỏi lối ra.

Tin tức về việc Lưu Giai Nghi đăng ký tham gia giải đấu được hiển thị trên bảng thông báo công cộng của hệ thống, đồng thời bảng hệ thống của cô bé cũng đột nhiên phát ra tiếng pháo thông báo.

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi gia nhập chiến đội Đoàn Xiếc Thú Lang Thang! 】

【Thông báo của hệ thống: Người chơi Lưu Giai Nghi sẽ vĩnh viễn rút khỏi chiến đội Hiệp Hội Quốc Vương! 】

Pháo hoa thông báo toàn khu rõ ràng là do Hiệp Hội Quốc Vương mua, giữa những mảnh pháo hoa điện tử đang lần lượt rơi xuống, Lưu Giai Nghi nhìn thấy một người quen cũ đang đứng thẳng tắp cách lối ra không xa.

Tề Nhất Phảng hai mắt đỏ hoe cầm hai cái hộp, như thể đã khóc rất nhiều, nhưng trước mặt Lưu Giai Nghi, cậu vẫn cố gắng giữ được dáng vẻ của anh trai, vừa cười vừa khóc nhìn Lưu Giai Nghi vừa mới đăng xuất trò chơi:

“Chúc mừng Phù Thủy Nhỏ tham gia giải đấu!”

Bước chân của Lưu Giai Nghi dừng lại.

Bạch Liễu đi phía sau nhẹ nhàng đẩy cô bé về phía trước: “Em qua đó đi, tạm biệt cậu ta đi.”

Lưu Giai Nghi chậm rãi bước đến trước mặt Tề Nhất Phảng.

“Hức hức, Giai Nghi, em thật lợi hại, anh nhìn mà vui lắm …”

Tề Nhất Phảng ngồi xổm xuống, nước mắt lưng tròng sụt sịt hai cái: “Anh, anh cũng mới gia nhập chiến đội chính thức Giai Nghi.”

Lưu Giai Nghi liếc cậu một cái: “Này không phải rất tốt sao?”

“Không tốt chút nào cả, hức hức.” Tề Nhất Phảng vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi lã chã, “Gần đây bọn anh đang tập luyện với một tuyển thủ Nữ Tu, cô ấy rất mạnh mẽ, anh và Lưu Tập không thể theo kịp cô ấy, Hoàng Hậu mỗi ngày đều mắng anh là phế vật, tưởng tượng đến lúc về sau sẽ đánh nhau với em, anh rất sợ hãi, hu hu hu.”

“Lỡ chúng ta thắng thì sao bây giờ?” Tề Nhất Phảng khóc lóc thảm thiết, bong bóng từ mũi cậu phập phồng, “Hoàng Hậu nói sẽ không tha em đâu.”

Lưu Giai Nghi không nhịn được nở nụ cười, cô bé ôm nguc nâng cằm hừ một tiếng, “Đừng coi thường đội mới của em chứ, ai thắng ai còn chưa biết được đâu!”

“Anh đừng khóc nữa!” Lưu Giai Nghi đau đầu hét lên, “Khóc đến vậy luôn rồi, anh không biết xấu hổ hả?”

Tề Nhất Phảng đưa chiếc hộp cho Lưu Giai Nghi, chuyển lời của Hồng Đào Hoàng Hậu, nức nở biện hộ: “Vốn là trưởng phòng thông tin mới của hiệp hội tới đưa quà cho em, nhưng trên đường cậu ta nhận được thông báo hệ thống là em đã tham gia giải đấu, nhất thời chưa thể tiếp thu được.”

“Cậu ấy còn khóc thảm thiết hơn cả anh, các đội viên dự bị khác cũng đang khóc trong ký túc xá, chỉ có anh là có thể kiềm chế một chút nên bọn họ để anh mang quà đến cho em.”

Lưu Giai Nghi im lặng cầm lấy hai chiếc hộp, sau đó Tề Nhất Phảng không biết từ nơi nào lấy ra một đôi giày trượt băng đưa cho Lưu Giai Nghi.

Đó là một đôi giày trượt màu hồng xinh xắn, bên hông còn được vẽ một con búp bê Tây Dương và một phù thủy nhỏ đang nắm tay nhau một cách vụng về ——  hai hình vẽ này rõ ràng được vẽ thêm vào chứ không phải vốn có.

Nhìn thấy đôi giày này, Lưu Giai Nghi kinh ngạc ngẩng đầu:  “【giày trượt băng siêu tốc 】? Anh kiếm đôi giày này ở đâu vậy?, Em nhớ phó bản cấp 3 có loại đạo cụ này không xuất hiện lâu lắm rồi.”

“Trong Hồ Trò Chơi có phó bản đó, nhưng rất khó thu thập hết sách quái vật để nhận được đạo cụ này.” Tề Nhất Phảng đáng thương nói, “Đám bọn anh phải mất hơn nửa tháng mới có được một đôi, là phần thưởng của Lưu Tập đấy, cậu ta còn bị thương nữa, nhưng cũng may là phúc trong họa, trong quá trình vượt cửa bọn anh đã tăng cấp rất nhiều, vì vậy mới được vào đội tuyển chính thức.”

Nụ cười trên mặt Lưu Giai Nghi lắng xuống.

Tề Nhất Phảng tiếp tục: “Bọn anh muốn giành tặng em trước khi em bước vào giải đấu vì em không thể di chuyển nhanh được, có đôi giày này thì chạy cũng mau hơn, không dễ bị thương.”

“Bây giờ em đã tham gia giải đấu.” Tề Nhất Phảng đẩy đạo cụ đến trước mặt Lưu Giai Nghi, ánh mắt mong đợi nhìn cô bé, “Em nhận lấy đi.”

Lưu Giai Nghi lặng lẽ nhìn cậu ta, sau đó bình tĩnh nói: “Nửa tháng trước em còn là thành viên của Hiệp Hội Quốc Vương, nhưng bây giờ không phải nữa, em cũng không không tham gia giải đấu vì các anh, vì vậy em sẽ không... ”…… muốn.

“Nhưng bọn anh muốn!!” Tề Nhất Phảng bật khóc, cậu nửa quỳ trên mặt đất, tiến lên một bước ôm lấy Lưu Giai Nghi khóc, “Bọn anh gia nhập chiến đội là muốn bảo vệ em thôi!”

Hơi thở của Lưu Giai Nghi hơi ngưng trệ.

Tề Nhất Phảng nghẹn ngào nói: “Dù em chọn tham gia chiến đội của ai, bọn anh cũng mong em bình an vô sự.”

“—— Hoàng Hậu nói rằng trò chơi rất tàn nhẫn và công bằng, người còn nói em rất thông minh, em có thể nhận ra bọn anh sẽ nhường nhịn em trên sân thi đấu, mà điều này ngược lại sẽ quấy nhiễu em phát huy sức mạnh của mình, làm cho em có khả năng gặp nhiều nguy hiểm hơn, bởi vì em cũng sẽ mềm lòng với bọn anh mà ảnh hưởng tới quyết định của mình.

Các ngón tay của Lưu Giai Nghi nắm chặt lại.

Tề Nhất Phảng nhắm mắt lại: “Bọn anh không thông minh bằng em, cũng không biết phải làm sao, suy nghĩ một hồi mới nghĩ ra được cách này.”

Cậu đột ngột mở mắt, ôm chặt Lưu Giai Nghi vào lòng: “Bọn anh thề sẽ cố gắng hết sức để đối phó với em, Giai Nghi, em cũng nên cố gắng hết sức để đối phó với bọn anh, nếu phát hiện bọn anh đang đuổi giết em thì hãy chạy đi!”

“Chạy càng xa càng tốt! Để bọn anh có cố gắng hết sức cũng không bắt kịp em! Chạy cho đến khi kết thúc trò chơi mới thôi!”

“Em nhất định phải sống sót, Giai Nghi!”

Lưu Giai Nghi cười nhẹ, hai mắt đẫm lệ vươn tay hào phóng ôm Tề Nhất Phảng: “Không được nói em như vậy.”

“Ai muốn chạy chứ, chúng em sẽ thắng!”

Tề Nhất Phảng buông tay ra, cậu giơ tay lau nước mắt, bật cười kiên định nói: “Bọn anh cũng vậy!”

Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi ôm hai hai chiếc hộp và một đôi giày trượt băng trở lại.

Tề Nhất Phảng phía sau cô bé lau nước mắt rồi quay người rời đi, nhưng không được bao xa thì lại khóc nấc lên.

Lưu Giai Nghi bước đi từng bước, rồi nhịn không được chạy vội lên nhào vào lòng nguc của Bạch Liễu, vùi mặt vào đó, không muốn người khác nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt mình.

“Bạch Liễu, chúng ta thật sự sẽ… thắng sao?” Cô bé ôm eo Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi.

Bạch Liễu sờ sờ đầu cô bé: “Sẽ thắng.”

Giọng của Lưu Giai Nghi thì thầm: “Vậy cái giá của chiến thắng là gì?”

Bạch Liễu từ xa nhìn bóng lưng Tề Nhất Phảng: “Em không cần trả giá gì cả, bởi vì em đã trả tiền cho anh rồi.”

“Chỉ mình anh trả giá cho chiến thắng là đủ.”

Trong bảng bình chọn mức độ phổ biến của hệ thống, số 【0】dưới áp phích của Lưu Giai Nghi đột ngột thay đổi.

【Tuyển thủ giải đấu Lưu Giai Nghi đã nhận được một phiếu bầu. 】

【Tuyển thủ giải đấu Lưu Giai Nghi đủ điều kiện để vào Hồ Trò Chơi. 】

- -----oOo------