Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 233




Cạo râu, đắp mặt nạ, trị mụn, gói chăm sóc tóc, tạo hình và massage cơ, căng da hàm và thư giãn mặt …

Đường Nhị Đả bị lăn lộn khiến ánh sáng trong mắt dần dần lụi tàn.

Vốn dĩ có thêm combo nắn xương nhưng thầy nắn xương bảo xương của Đường Nhị Đả đã vào đúng vị trí rồi, không cần phải nắn lại nữa, cố quá thì sẽ biến cong thành thẳng nên Mộc Kha đành tiếc nuối từ bỏ ——Nghe nói làm cái này cũng đau lắm thì phải.

Để tiết kiệm thời gian, Mộc Kha yêu cầu phải làm nhiều việc cùng lúc, chẳng hạn như khi làm tóc, Đường Nhị Đả vẫn thực hiện tỉa lông mày và kéo căng cơ mặt.

Người tỉa lông mày là một em trai chuyên viên trang điểm thanh tú, vóc người nhỏ xinh. Vì Đường Nhị Đả đang nằm ngửa người gội đầu làm tóc thế nên cậu gần như phải cúi xuống dán sát vào người gã để tỉa lông mày, càng tỉa mặt càng hồng, cuối cùng chậm rì rì không tỉa được cộng lông mày nào, mắt thì lia xuống cơ nguc và cơ bụng của Đường Nhị Đả, tốc độ làm cũng lề mề câu thời gian hẳn ra.

Đường đội trưởng thì nằm im thẳng cẳng không biết gì cả, vẫn đang nhắm mắt gội đầu.

Đường Nhị Đả dành cả cuộc đời cho trò chơi và cục xử lý dị đoan không hề biết rằng những nơi này có tỷ lệ gay cao khủng khiếp, nhận thức của gã vẫn ở mức độ rằng những người thích đàn ông thuộc về một nhóm rất thiểu số, không hề nhận ra bên cạnh mình có sẵn một em bot bé bỏng đang thừa cơ ăn đậu hũ của gã một cách rất nhiệt tình.

Bạch Liễu đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh thản nhiên lật mấy cuốn tạp chí, nhìn lướt qua cảnh này khẽ mỉm cười.

Lưu Giai Nghi đeo kính bảo hộ chú ý tới biểu tình thoáng qua của Bạch Liễu liền nhìn theo ánh mắt của hắn, không kìm được khóe miệng co giật.

Bạch Liễu đặt tạp chí xuống, ưu nhã đứng dậy ngồi ở bên cạnh Đường Nhị Đả, nâng mắt liếc nhẹ em trai trang điểm.

Dường như ý thức được sự cảnh cáo trong mắt Bạch Liễu, em trai trang điểm vội vàng đẩy nhanh tốc độ tỉa lông mày, sau đó hoảng sợ bỏ chạy.

Lưu Giai Nghi đi theo sau, không khỏi bám vào bên người Bạch Liễu nói nhỏ: “Anh lại đây tuyên thệ chủ quyền bảo vệ ông chú đó làm gì? Để cho ông chú to con ngốc nghếch này bị ức hiếp nhiều không tốt sao?”

Bạch Liễu nhìn Đường Nhị Đả đang ngồi dậy sau khi gội đầu, quay sang bên cạnh thấp giọng nói: “Anh không thích nhìn tài sản riêng của mình bị người khác lợi dụng.”

“Đặc biệt là khi loại hành vi này không có lợi gì cho anh.”

Bạch Liễu đưa tay lên, xoa đầu Lưu Giai Nghi một cách dịu dàng: “Nếu em bị ai đó ức hiếp, anh cũng sẽ rất tức giận.”

Lưu Giai Nghi kìm những lời muốn nói vào bụng, quay mặt đi không nhìn Bạch Liễu —— cô bé thực sự có chút phiền muộn vì thái độ của Bạch Liễu đối với Đường Nhị Đả.

Chính ông chú này đã bắn cô bé, cô bé vẫn còn chưa quên đâu.

“Vậy nếu em muốn bắt nạt chú ấy thì sao?” Lưu Giai Nghi hung hăng hỏi.

Bạch Liễu nở nụ cười: “Tùy em, anh không ngại để cho các tài sản đấu đá nhau một chút, chỉ cần mọi người đừng làm tổn thương nhau quá nhiều làm giảm tổng giá trị tài sản của anh là được.”

Lưu Giai Nghi lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Đường Nhị Đả, xoa xoa nắm đấm chuẩn bị tìm chỗ xuống tay, nhưng vừa nhìn thấy Đường Nhị Đả trong nháy mắt cô bé lại ngẩn người ra.

Bạch Liễu nhướng mày, ghé vào bên tai Lưu Giai Nghi nói nhỏ, “Trong lúc bắt nạt anh ta, cố gắng đừng làm hỏng mặt mũi nhé, xem ra rất có giá trị đó.”

Đường Nhị Đả đã được làm đẹp xong lúc này mới không được tự nhiên đứng lên, xoa gáy chỗ này, rờ cằm chỗ kia, sau đó nhìn đến Lưu Giai Nghi cùng Bạch Liễu không nói lời nào, càng ngày càng co quắp.

Gã mím môi, miễn cưỡng giữ được khí chất của đội trưởng: “Tôi đã nói làm mấy cái này với tôi cũng vô dụng thôi, không hấp dẫn người xem đâu mà  …”

“Không.” Bạch Liễu liếc mắt nhìn Đường Nhị Đả một cái, nụ cười nhạt nhẽo trên mặt trở nên sâu hơn, “Ít nhất về phương diện thẩm mỹ, sức hút của anh đối với tôi đã tăng lên.”

Vừa rồi, chuyên gia trang điểm đã tỉa lông mày của Đường Nhị Đả rất thấp, đồng thời tỉa bớt tóc mai hai bên, điều này càng làm nổi bật khuôn mặt rõ ràng và đôi mắt xanh không giấu được vẻ hung hãn của Đường Nhị Đả.

Khung xương của gã sắc nét và góc cạnh, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, thân hình cao lớn, vai rộng và vòng eo săn chắc, cơ thể luôn duy trì trạng thái sẵn sàng hành quân khiến gã nhìn qua có cảm giác nguy hiểm và cấm dục khó tả.

Lưu Giai Nghi xoay quanh Đường Nhị Đả một vòng, sau đó phải thất vọng thừa nhận ——  ngoại hình của ông chú này chắc chắn sẽ khiến người xem đứng ngồi không yên.

Trước đó Đường Nhị Đả đã có thể đánh bại một nhóm tuyển thủ ngôi sao để giành được 【 kim bài miễn tử 】, ngoại trừ bản thân đã chứng tỏ được thực lực qua thử thách, thì điều kiện vẻ ngoài ưu việt của gã cũng đem lại không ít hỗ trợ cho gã.

Tất nhiên chính gã cũng không nhận thấy điều đó.

Nói cách khác, vì bản thân Đường Nhị Đả đã lăn lộn quá lâu trong đám quái vật nên, gã cũng không hiểu rõ lắm về sở thích vẻ ngoài của nhân loại hiện nay.

Gã cảm thấy gã có vẻ ngoài bình thường, vẻ ngoài hiền lành và thân thiện của Tô Dạng mới gọi là xinh đẹp.

Đường đội trưởng không hiểu gì về sự đa dạng thẩm mỹ của xã hội loài người ngày nay, thấy Bạch Liễu khen mình cười thì phản ứng đầu tiên của gã là nghĩ người này lại đang giễu cợt mình.

Vì vậy đội trưởng Đường càng ngày càng không được tự nhiên, lông mày hạ xuống, vẻ mặt thậm chí còn lộ ra một chút lạnh lùng, giơ tay lên định làm rối kiểu tóc vừa làm: “Tôi đã nói là vô dụng rồi! Đừng làm loại này với tôi!”

Chuyên gia trang điểm bên cạnh nhìn thấy Đường Nhị Đả sắp phá hủy tạo hình thì hét lên, rồi khoác tay Đường Nhị Đả gào thét, “Tui không cho phép anh xúc phạm bản thân như thế này! Anh có biết mình đẹp trai không! Nếu chọn thêm hai bộ quần áo đẹp mặc ra ngoài thì có khi đám người tìm kiếm tài năng có thể xếp hàng trước cửa hàng của tui đó!”

“Nếu anh tham gia showbiz…” Em trai trang điểm kiềm chế vuốt v3 cánh tay cường tráng của Đường Nhị Đả, sắc mặt đỏ bừng, “Tui nhất định sẽ là fan vợ của anh.”

Gì??? Fan vợ gì???

Đường Nhị Đả nào giờ chỉ nghe đến bánh bà xã chứ chưa nghe đến fan vợ, đầu đầy dấu chấm hỏi nhấc cánh tay của mình ra khỏi tay chuyên viên trang điểm.

* Bánh bà xã là món bánh ngọt truyền thống của Quảng Đông ( 老婆粉:lão bà phấn, 老婆饼: lão bà bánh) =))

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: “Đi chọn hai bộ quần áo vừa vặn cho anh ta.”

“Cửa hàng may sẵn có được không?” Mộc Kha hỏi, “Tôi có hai cửa hàng may sẵn tương đối lớn, nếu không anh ta sẽ không thể mua quần áo ở cửa hàng bình thường đâu.”

“Được.” Bạch Liễu giơ điện thoại lên, “Tôi nhắn tin chỗ mới cho Mục Tứ Thành.”

Bên trong cửa hàng quần áo.

Biển sổ nhà của cửa hàng này là một chuỗi tiếng Pháp mà Bạch Liễu nhìn không hiểu, đa số nhân viên trong đó cũng đều là người nước ngoài, nhưng Mộc Kha có thể giao tiếp với những người này bằng tiếng Pháp thông thạo, vì vậy Bạch Liễu liền phủi tay mặc kệ, dứt khoát ngồi bên cạnh xem kịch vui.

Phải nói rằng Mộc Kha đúng là có tầm nhìn xa, người thợ may đo chiều cao của Đường Nhị Đả là 1,92 mét, ngoại trừ quần áo cửa hàng thể thao thì quả thực rất khó để chọn được trang phục nam phù hợp với đại ka này.

Ngay cả trong cửa hàng quần áo may sẵn, quần áo của Đường Nhị Đả cũng không dễ chọn, người thợ may râu xồm lúng túng vẫy tay với Mộc Kha, Mộc Kha lại dường như khăng khăng muốn đo toàn bộ kích thước cơ thể rồi mới cho kết luận.

Vì vậy Đường Nhị Đả được gọi vào khu bên trong quây bằng một tấm rèm vải trắng, cởi áo ra đo số đo, Bạch Liễu và Mộc Kha đều đi theo gã vào trong chọn quần áo tham khảo cho gã.

Lưu Giai Nghi buộc phải ở bên ngoài.

Lúc này Mục Tứ Thành cũng đến, sau khi nghe Lưu Giai Nghi kể hết đầu đuôi câu chuyện, cậu không nói hai lời dứt khoát xắn tay áo lên, vẻ mặt cười nham nhở bước vào.

Còn con mẹ nó khoảnh khắc nào thích hợp hơn lúc này để trả thù tên Đường đội trưởng ngốc nghếch này không chứ?!

Chờ đến khi nhìn thấy Đường Nhị Đả bị lột quần áo, cậu nhất định phải làm nhục bộ dáng của đối phương mới được! Ông đây soạn sẵn 8000 từ để chê đối phương xấu ma chê quỷ hờn rồi!

Với bộ dạng lôi thôi luộm thuộm như ngủ ngoài đường nửa năm thì thành soái ca kiểu gì chứ?

Mục Tứ Thành 1000% không hề tin, ít nhất là không tin Đường Nhị Đả có thể đẹp trai trẻ trung như mình, vì thế cậu đơn giản vuốt lại tóc tai, kiêu căng ngạo mạn vén rèm lên bước vào trong.

Đường Nhị Đả nửa người trên tr4n trụi nhấc mí mắt nhìn qua.

Bộ đồng phục cũ của gã bị lột xuống chất thành đống quanh eo, từ nguc đến lưng có những vết sẹo cũ lớn nhỏ và nhiều vết thương do súng bắn. Cơ bắp của gã hoàn toàn căng chặt vì phơi bày ra không khí, kéo dài một đường từ sống lưng duỗi thẳng đến eo, đường vòng cung nhấp nhô uyển chuyển mang lại cảm giác quyền lực lạ thường.

Tóc ngắn gọn gàng ngăn nắp, khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ, đôi mắt xanh biếc mang theo hung hãn khó tránh khỏi nhìn thẳng vào người mở màn, sau khi xác định người này là đồng đội vô hại, gã lạnh lùng quay mặt đi, tay duỗi ra để thợ may đo chiều dài cho mình.

Những vết sẹo này thoạt nhìn không hề đơn giản, khiến người thợ may đo kích thước cho Đường Nhị Đả cũng phải sợ hãi, thở cũng không dám thở mạnh

Mục Tứ Thành mặt không cảm xúc hạ rèm xuống, sau đó ngẩng đầu lên, âm thầm đập nguc hú lên một hai giây.

Vừa mới đối mặt đã thua!! Oh SHIT!! Nhìn ngầu vãi chưởng!! Dáng người cực phẩm!!

Mục Tứ Thành do dự hai giây, nghiến răng nghiến lợi không muốn thừa nhận thất bại, cậu lại cởi áo khoác thể thao, chuẩn bị chỉ mặc một chiếc áo phông vào trong.

Mẹ nó, cậu cũng được coi là chơi thể thao vận động nhiều, dáng người cũng đâu đến nổi!

Lưu Giai Nghi nhìn cái hiểu luôn, tỏ vẻ thương hại: “Anh không thắng Đường Nhị Đả được đâu, cơ nguc của chú ấy còn lớn hơn của anh, em đoán vòng nguc của chú ấy phải hơn 110.”

Cùng lúc đó, giọng nói xác nhận của Mộc Kha từ trong rèm: “Vòng nguc là 115, nhiều như vậy sao? Anh có chắc đây là vòng nguc bình thường không vậy, không phải phát triển quá mức à?”

Người thợ may trả lời bằng tiếng Trung sứt sẹo: “Rất, chuẩn, Perfect!”

Mộc Kha có vòng nguc chỉ 90: “…”

Mục Tứ Thành có vòng nguc chưa đến 111: “…”

Thua, thua!

Mục Tứ Thành im lặng mặc lại chiếc áo khoác thể thao đã cởi ra, kéo khóa kéo kín mít không để lộ một tí thân trên nào để người khác so sánh được, cậu điều chỉnh tốt biểu cảm của mình, rồi lại mở màn đi vào.

Đường Nhị Đả đang mặc quần áo vào, gã không có thói quen để người khác tiếp cận mình như vậy, cho nên sau khi bị Bạch Liễu ấn đầu ép đo kích thước một hồi, sắc mặt gã cũng đen thùi lùi, giọng nói trầm xuống: “Còn muốn tiếp tục đo sao?”

“no!” Người thợ may phấn khích vẫy tay. Anh ta dùng cử chỉ để đo hình dạng của nguc, eo và mông Đường Nhị Đả, sau đó giơ ngón tay cái lên tán thưởng bằng khẩu âm tiếng Anh kỳ lạ. “——beautiful!! “

Đường Nhị Đả vẻ mặt căng thẳng, nhích ra xa người thợ may.

Mục Tứ Thành và Mộc Kha đứng bên cạnh không dấu được ghen tị trên mặt, nhìn chằm chằm nguc Đường Nhị Đả hồi lâu, sau đó cô đơn cúi xuống nhìn nguc của chính mình.

Mục Tứ Thành còn đưa tay lên so sánh bộ nguc của mình, sau đó đại khái mở to ra 5 phân rồi lại so sánh, trong lòng càng cảm thấy xót xa —— lớn lên đẹp trai lại có nguc to như thế sao không lộ ra sớm hả! Che che dấu dấu đến bây giờ là để làm nhục tôi, đúng không!

Sau khi đo kích thước của Đường Nhị Đả, người thợ may giải thích vài câu cho Mộc Kha, sau đó chống cằm nhìn Đường Nhị Đả khiến Đường Nhị Đả nổi cả da gà.

Mộc Kha phiên dịch cho Bạch Liễu: “Anh ấy vừa hỏi tôi về nghề nghiệp của Đường Nhị Đả, bảo là ngoại trừ người mẫu, rất ít người có số đo chuẩn và chiều cao như vậy. Tôi giải thích rằng Đường Nhị Đả đã trải qua khóa huấn luyện quân sự chuyên nghiệp, nhưng hiện tại đã xuất ngũ.”

“Cho nên anh ấy đề nghị chúng ta nên cho anh ta mặc đồng phục quân nhân.” Mộc Kha giải thích, “Đồng phục quân đội thật sự có quy định nghiêm ngặt không thể mặc tùy tiện, nhưng có những kiểu quần áo tương tự cũng có thể thử.”

Đang nói thì người thợ may cởi một chiếc áo khoác đồng phục màu xám đậm từ móc áo ra, đưa cho Đường Nhị Đả mặc thử.

Sau một hai phút, Đường Nhị Đả mặc quần áo xong xuôi đi ra.

Bờ vai gã cực kỳ rộng, chiếc áo sơ mi bên trong thẳng thớm căng chặt càng làm nổi bật dáng người.

Chiếc áo này trông có vẻ thon gọn hơn so với áo sơ mi nô lệ xã hội của Bạch Liễu, phía trên nguc là hai hàng khuy màu đen, trên vai có dây đai màu đen khóa sát từ sau bả vai đến eo.

Phần eo bụng quần khá rộng nhưng bó sát vào hông, kẹp bên eo là bao da màu tối để gắn súng lục.

Người thợ may vừa lòng gật gật đầu, quay đầu nói với Mộc Kha vài câu.

Mộc Kha phiên dịch: “Anh ấy nói đây là bộ đồng phục dựa trên kiểu dáng của FBI, rất phù hợp với một người được đào tạo huấn luyện và có hình thể chuẩn như Đường Nhị Đả.”

Đường Nhị Đả vẫn đang sửa sang đường viền cổ áo của mình, dường như gã không quen với loại quần áo sát chặt kiểu này, lông mày xoăn tít hết lại.

“Thế nào?” Bạch Liễu hỏi, “Mặc bộ trang phục này có ảnh hưởng đến hoạt động của anh không?

Đường Nhị Đả do dự hai giây, sau đó gã giơ cánh tay lên, thành thật trả lời: “Không.”

“Vậy thì lấy bộ này.” Bạch Liễu quyết định, “Gói lại đi, tiếp tục mua những thứ khác.”

47 phút sau,

Sau khi mua các phụ kiện như kẹp cà vạt, giày da, tất và các phụ kiện khác, Đường Nhị Đả mặt lạnh đứng trong căn nhà cho thuê nhỏ của Bạch Liễu mang theo một đống túi lớn bé đủ kích cỡ, cau mày và giơ tay cởi cúc áo sơ mi —— quá chật, gã không quen với kiểu quần áo này cho lắm.

Bạch Liễu trong phòng đang gọi điện cho cấp trên: “Alo, Mộc Kha ở chỗ tôi, ông tới đón cậu ấy đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Liễu gọi cho vợ chồng Hướng Xuân Hoa: “Giai Nghi đang ở chỗ tôi, đến đón cô bé đi.”

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Liễu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành: “Cậu tự mình về được không?”

Mục Tứ Thành gật đầu.

Sau khi xử lý chuyện ăn ở của tất cả các thành viên trong đội, Bạch Liễu quay sang đối diện với họ: “Bởi vì chúng ta may mắn có được sự hỗ trợ đắc lực của đội trưởng Đường nên việc đăng ký không còn là vấn đề nữa, sẽ có nhiều thời gian hơn để lên kế hoạch hợp lý.”

Ánh mắt Bạch Liễu dừng lại trên người Đường Nhị Đả đang đứng cuối cùng: “Đội trưởng Đường nói với tôi, ngoài việc huấn luyện, việc nghỉ ngơi cũng quan trọng không kém. Bây giờ đã gần mười một giờ trưa, mọi người nên về nghỉ ngơi đi, chiều nay 5h30 tập trung tại nhà hàng lẩu trước cửa nhà tôi, cùng nhau ăn lẩu, sau đó 6h30 đăng nhập vào game, chính thức bắt đầu tập huấn giải đấu, mọi người có ý kiến gì không?”

Cả đám đều lắc đầu.

“OK.” Bạch Liễu gật đầu, vừa định tiếp tục nói chuyện, cùng lúc đó chuông cửa vang lên.

Đường Nhị Đả đứng ở cuối cùng xoay người đi mở cửa, ngoài cửa là cấp trên vừa nhận được điện thoại đã vội vã tới đây ngay lập tức.

Đường Nhị Đả quá cao, đây đều chỉ là thứ yếu, gã lại mới vừa xổ tung quần áo tóc tai cho thoải mái nên bộ đồng phục trên người nhìn rất hỗn loạn, kiểu tóc mới làm cũng bù xù lên, người cũng mới tắm xong.

Cổ áo mở rộng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một vài vết sẹo do dao kiếm, cơ thể toát ra mùi dầu gội vừa mới tắm xong (thực ra là gội đầu), đuôi tóc rũ xuống còn nhỏ vài giọt nước ——

—— Trông cực kỳ hoang dã, như thể vừa mới lăn lộn trên giường.

Bởi vì Bạch Liễu vẫn đang giải thích sự tình bên trong cho Mộc Kha, vì vậy Đường Nhị Đả chặn cấp trên ngoài cửa, trịch thượng nhìn ông: “Có chuyện gì sao?”

Cấp trên nơm nớp lo sợ co rụt lại thành một quả bóng run rẩy ngẩng đầu nhìn gã, khí tức mạnh mẽ của Đường Nhị Đả áp đảo khiến ông lắp bắp: “Tui, tui tới đây tìm Mộc Kha.”

“Chờ một chút.” Đường Nhị Đả nói, “Bạch Liễu vẫn ở bên trong với cậu ấy…” để giải thích vấn đề.

Cấp trên không thể tưởng tượng cắt ngang lời của Đường Nhị Đả, buột miệng thốt ra: “Bạch Liễu vẫn chưa kết thúc sao?! Không phải cậu mới xong việc với Bạch Liễu à?”

—— Cậu cmn bự con như thế mà chưa làm xong Bạch Liễu à?!

Tuy câu nói này nghe có chút kỳ lạ, nhưng Đường Nhị Đả cũng không phân biệt được chỗ nào không đúng, chỉ cau mày giải thích: “Bạch Liễu mới làm tôi thôi, còn chưa làm hai người kia.”

Chuyện của Lưu Giai Nghi căn bản có thể tự mình giải quyết, Bạch Liễu không cần lo lắng.

Cấp trên hoa mắt, dựa vào tường mới đứng vững, run giọng hỏi: “Bạch Liễu làm hai người kia trước mặt cậu hả?!”

Này mẹ nó này có phải là thứ do con người làm không?!

Để một trong số tình nhân ra tiếp khách dùm mình, còn mình thì hì hục bên trong làm những người khác á?!

Đường Nhị Đả cau mày hỏi: “Có cái gì không làm được sao?”

Cấp trên bị câu hỏi của Đường Nhị Đả làm cho choáng váng, suýt chút nữa là tuột luôn xuống đất, ánh mắt quét tới vết sẹo trên cổ Đường Nhị Đả, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Những vết thương trên người cậu là do Bạch Liễu gây ra à?”

Vẻ mặt của Đường Nhị Đả thay đổi, gã nhanh chóng siết chặt cổ áo, nắm lấy hai tay của cấp trên bắt chéo lại, đẩy ông vào tường lạnh lùng hỏi, “Làm sao ông biết?! Ông cũng đã chơi qua rồi à?!”

“Tui cmn điên mới chơi loại trò chơi bẩn thỉu ác độc này với Bạch Liễu!!” Cấp trên tức giận gào lên, “Thả tui ra!”

Đám đàn ông của Bạch Liễu ghen tuông kinh khủng đến vậy sao! Chỉ mới tình một đêm với Bạch Liễu mà đã muốn bóp ch3t ông vì tưởng ông muốn tham gia NP à!

Đương lúc cấp trên sắp bị Đường Nhị Đả đánh ch3t thì Bạch Liễu đẩy cửa ra, hơi nâng cằm ra hiệu Đường Nhị Đả buông ra: “Ông ta không phải người chơi, thả ông ta ra đi.”

Đường Nhị Đả lúc này mới buông tay ra, nửa tin nửa ngờ lùi lại phía sau.

Cấp trên sợ hãi rụt người lại, vừa nhìn đến Bạch Liễu đang đẩy cửa ra thì tinh thần lại chấn động tiếp.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Bạch Liễu tiều tụy phờ phạc không ít, sắc mặt xanh xao, hai mắt xanh đen như thể con nghiện c4n thuốc cả ngày đêm không ngủ.

Cấp trên bước tới dắt Mộc Kha đi, trước khi đi còn liếc nhìn lại cổ áo mở rộng của Bạch Liễu, trên cổ Bạch Liễu cũng có một vết thương hình tròn nhỏ cùng vị trí với Đường Nhị Đả —— tương tự như vết thương do tàn thuốc.

Nhưng lúc cấp trên đến đón Mộc Kha ngày hôm qua thì ông vẫn chưa nhìn thấy vết thương đó.

Mới có một đêm thôi, này con mẹ nó muốn chơi liệt người luôn hay gì!

Cấp trên giật mình nắm lấy tay Mộc Kha rồi bỏ chạy thật nhanh.

Chờ đến khi Mộc Kha bước ra ngoài, cấp trên không nhịn được hóng hớt: “Bạch Liễu bị người ta dí tàn thuốc vào cổ khi đang chơi sao?”

Mộc Kha kinh hãi hỏi: “Làm sao ông biết?!”

Cấp trên rút ra một điếu thuốc châm lửa đốt, nhàn nhã nhìn về phía xa xăm, u sầu thở ra một ngụm vòng khói: “Đôi mắt của tôi đã nhìn thấy quá nhiều ô trọc trên cõi đời này …”

- -----oOo------