Sầm Bất Minh che tai nhíu mày, sau đó nhanh chóng buông ra: “Vừa rồi cậu nói cái gì? Tai tôi ù đi, không nghe thấy gì cả.”
“Không có gì đâu.” Bạch Liễu đổi chủ đề, “Tôi đã nhìn thấy thứ ở sau cánh cửa, đổi lại, tôi sẽ cho các anh biện pháp để giải cứu hai ngàn người.”
“—— Có một thứ có thể loại bỏ các triệu chứng ô nhiễm do hoa hồng Càn Diệp gây ra một cách dễ dàng.”
Sầm Bất Minh nín thở: “Cái gì?”
“Huyết Linh Chi.” Bạch Liễu nhún vai, “Nếu tôi nhớ không nhầm, hẳn là các anh đã lấy được mầm nấm từ trên người bọn trẻ may mắn còn sống sót ở cô nhi viện, hoặc là nói theo kiểu của các anh là các anh đã thu dụng được nguyên vật liệu để chế tạo thuốc giải rồi đấy.”
Sầm Bất Minh nhìn Bạch Liễu chằm chằm, chĩa súng vào trán Bạch Liễu: ” Huyết Linh Chi chỉ có thể được nuôi bằng máu của một số trẻ em, nhưng lại có gần 2.000 người lớn đang chờ giải cứu —— cậu đang xúi giục chúng tôi lợi dụng máu của trẻ em để đào tạo dị đoan phi pháp à?”
Bạch Liễu nở nụ cười: “—— Không phải thường nói là thuốc giải thường được dấu gần thuốc độc sao? Biết đâu các anh có thể dùng máu của 2000 người đó để điều chế Huyết Linh Chi chứ?”
Sầm Bất Minh ngẩn ra.
Như thể không nhìn thấy súng đang chĩa vào mình, Bạch Liễu thản nhiên đẩy vai Sầm Bất Minh, đi về phía cửa thang máy.
Đường Nhị Đả đè lại họng súng của Sầm Bất Minh nhắm ngay Bạch Liễu, gã liếc mắt, lắc lắc đầu tỏ ý khuyên nhủ.
Sầm Bất Minh đặt súng xuống, anh liếc nhìn Đường Nhị Đả rồi tiếp tục đi theo Bạch Liễu, nheo mắt phải còn nguyên vẹn, sau đó lau mạnh họng súng, ghim súng vào sau thắt lưng.
“Đội trưởng Đường có biết không, đây không phải là lần đầu tiên tôi sử dụng 【 Gương Mắt Thần 】” Sầm Bất Minh lạnh lùng nói, “Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người sử dụng 【 Gương Mắt Thần】bằng mắt trái —— đặc biệt là người sử dụng thuận tay phải, theo thói quen thì không thuận bên cho lắm.”
“Tôi cứ nghĩ rằng kẻ bị cậu giám hộ đang chế giễu tôi vì chỉ có một mắt bên phải đó chứ.”
Bạch Liễu quả thật có khả năng và sở thích xấu khi làm như vậy.
Đường Nhị Đả cũng thấy Bạch Liễu cố ý đổi tay khi cầm và đặt thấu kính, hắn còn nhướng mày liếc mắt trái Sầm Bất Minh một cách chậm rãi.
Bạch Liễu thù dai như quỷ, hắn cố ý khiêu khích Sầm Bất Minh, tuy rằng rõ ràng người này sẽ không nói lời nào, nhưng những chi tiết nhỏ đó cũng khiến người ta điên không ít.
Sầm Bất Minh lạnh lùng nhìn Đường Nhị Đả: “Cậu chắc chắn muốn thả một dị đoan thông minh vậy à?”
“Tôi nợ cậu ta.” Đường Nhị Đả nói xong liền chạy về hướng Bạch Liễu.
Chỉ còn lại một mình Sầm Bất Minh chìm trong bóng tối dưới đáy của Cục quản lý dị đoan. Một lúc lâu sau, Sầm Bất Minh từ trong bóng tối bước ra, anh dùng một tay bịt mắt vuốt v3 mắt trái, nhìn Bạch Liễu rời đi cùng Đường Nhị Đả với mắt phải, thì thầm với một giọng cực kỳ lạnh lùng:
“Không ai nợ những con quái vật, tất cả những con quái vật đều nợ chúng ta.”
——————————
Đường Nhị Đả đưa Bạch Liễu đến trước cửa của Cục quản lý dị đoan, nhìn thấy một nhóm đội viên của đội 3 nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu với thái độ thù địch ở cửa thì không khỏi đau đầu ——
——Đây là những món nợ mà gã phải trả.
Đêm qua, rất nhiều thành viên trong đội ở lại đây đã có một trận chiến ác liệt với những kẻ dị đoan do Bạch Liễu triệu tập, nếu không có cách nào để nói cho họ biết sự thật, sự thù địch của họ với Bạch Liễu sẽ kéo dài rất lâu.
Trừ khi … chuyển những ân oán này sang cho gã.
Lúc Đường Nhị Đả đang cúi đầu suy tư, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu to: “Đội trưởng!!”
Đường Nhị Đả đồng tử hơi co lại, gã dừng bước đi ra ngoài, chậm rãi quay người lại.
Tô Dạng đứng ở cửa nhìn gã thật sâu, trong tay cầm đồng phục, hai mắt đỏ hoe, phía sau hầu như đều là tất cả đội viên chi đội 3.
Bọn họ thật khó tin và không thể tin được, nhìn đội trưởng cũ của họ như thể họ đã bị bỏ rơi, nhìn gã thợ săn hoang mang và chạy trốn này.
“Đội trưởng, anh thật sự rời đi sao?”
Đường Nhị Đả bị những lời này đóng đinh tại chỗ, gã nắm chặt tay, không cách nào tiến lên được ——
——Những người này, đội viên này, ánh mắt này.
Một chút hạnh phúc nhỏ nhoi mà gã có được trong hơn 300 lần tái sinh vô nghĩa đều liên quan đến gương mặt đang cười hay đang ngủ yên lành của những con người này.
Khi gã thợ săn say rượu nằm co quắp trong đống quái vật kiệt sức, dùng súng làm gối, khuôn mặt của những người này vẫn sống động như chưa từng có trong giấc ngủ.
——Đây là trách nhiệm của gã, sứ mệnh của gã, số phận của gã, và khi những người này ch3t vì gã, gã không thể tránh khỏi cam chịu.
Bạch Liễu cũng dừng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, liếc mắt nhìn Đường Nhị Đả đã kinh ngạc dừng lại, tỏ vẻ tự tin vỗ vỗ vai Đường Nhị Đả đang bất động ở chỗ đó rồi đẩy gã một cái nhẹ nhàng:
“Tạm biệt đồng đội đi, tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài.”
Bạch Liễu nói rồi lười nhác vẫy tay quay đi không ngoảnh lại.
Đường Nhị Đả bị đẩy về phía trước, lảo đảo một bước, cúi đầu nhìn bộ đồng phục luộm thuộm, lỗi thời của Cục dị đoan trên người, rồi lại nhìn đôi tay đã bắn giết vô số quái vật và những kẻ dị đoan sống đến nỗi chai dày một lớp da, sau đó gã ngẩng đầu lên, bối rối, mê mang nhìn chằm chằm vào Tô Dạng và các đội viên đang đối diện ——
——Gã đột nhiên phát hiện ra rằng gã gần như không thể nhớ được lúc đầu dáng vẻ của mình và họ như thế nào.
Đường Nhị Đả chỉ nhớ rõ những hình ảnh xấu xa, không trọn vẹn, tràn ngập máu me và hận thù, những hình ảnh này giống như những con dao nhỏ, cứa vào khuôn mặt của từng người này, rồi từng chút từng chút khắc sâu vào ký ức của Đường Nhị Đả thành từng giọt máu nhìn không thể nhận ra.
Gã không nhớ nổi lần cuối cùng gã và Tô Dạng uống với cốc bia bị vỡ là lần nào, không nhớ nổi lần cuối cùng ăn mừng với lũ ngốc này là khi nào, càng không nhớ nổi Tô Dạng dựa vào vai gã cong mắt cười nói, em sẽ chờ anh.
Rõ ràng quan trọng đến như thế, dựa vào những ký ức này để tồn tại mãi đến bây giờ, nhưng giờ phút này, những ký ức đó dường như đã quá xa vời với gã, xa đến mức mờ mịt, vàng ố và nhạt nhòa, xa đến nỗi chúng như thể là ký ức của một người đội trưởng chi đội ba khác.
Mà không phải là ký ức của Đường Nhị Đả chính gã, người đã biến thành một con quái vật.
Càng về sau, gã càng muốn trở lại như trước, càng không thể rời xa thêm nữa.
“Đội trưởng, xin đừng đi!!”
Tô Dạng hai tay giữ đồng phục của Đường Nhị Đả, lưng thẳng, cúi đầu 90 độ với gã một cách trật tự, giọng nói dù buộc phải bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe thấy nghẹn ngào.
“Đội trưởng, xin đừng đi!!”
Dưới sự dẫn dắt của Tô Dạng, toàn bộ thành viên chi đội ba cúi đầu chào Đường Nhị Đả, họ hét đến khản cả cổ để giữ gã lại, nước mắt rơi trên khuôn mặt của một số người và nhỏ xuống đất.
Đường Nhị Đả cuối cùng cũng tiến lên trước một bước, chậm rãi đi từng bước về phía Tô Dạng và chi đội ba, im lặng lấy đồng phục đội của mình từ tay Tô Dạng.
Tô Dạng kinh ngạc ngẩng đầu: “Đội trưởng?!”
Một nơi khác.
Mộc Kha và Lưu Giai Nghi nhận được tin nhắn văn bản từ Đường Nhị Đả, sau đó họ lái xe đến Cục xử lý dị đoan và chờ đợi bên ngoài.
Lúc này Bạch Liễu đã đi ra vô sự, Mộc Kha đang ngồi ở ghế lái mới thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ xuống ghế.
Lưu Giai Nghi đã sớm ra khỏi xe để hít thở không khí, đang dựa vào cửa, dường như nghe thấy ai đó đến gần, cô bé ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
Cô bé nghe đi nghe lại vài lần, rồi nghi ngờ hỏi: “Chỉ có tiếng bước chân của anh thôi, anh thực sự đã để ông chú to con ngu ngốc đó lại ở cục quản lý dị đoan à?!”
“Anh không sợ chú ấy ở lại sao?” Lưu Giai Nghi ôm nguc “nhìn” về hướng bước chân của Bạch Liểu, “Em không tin là anh không thấy lòng trung thành của ông chú đó với Cục quản lý dị đoan, anh lại để cho chú ấy ở lại một mình, chờ chú ấy cắt đứt với chi đội ba chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.”
“Chú ấy sẽ không đặt lòng trung thành vào nhóm chúng ta đâu.” Lưu Giai Nghi lắc đầu đưa ra kết luận chắc chắn, “Em có thể cảm thấy chú ấy rất ghét bỏ, thậm chí là thù địch với chúng ta nữa.”
Lưu Giai Nghi nhướng mày sốt ruột chỉ trích Bạch Liễu: “Anh bày ra màn kịch lớn như vậy không phải để hoàn toàn khống chế Đường Nhị Đả sao? Sao lại thế này, chỉ còn một móc xích nữa lại thả tay ra, đây có phải là phong cách của anh đâu?”
Bạch Liễu bị Lưu Gia Linh chất vấn một hơi, hắn xoay người dựa vào cửa xe, lấy một chai nước từ cửa sổ xe đang mở bên kia, vặn mở và nhấp một ngụm rồi trả lời Lưu Giai Nghi:
“Anh đột nhiên rất tò mò, nếu anh không cố tình chia cắt, thì vị Đường đội trưởng sẽ lựa chọn như thế nào đây?”
“Sao đột nhiên tò mò chứ!” Lưu Gia Linh dậm chân, lo lắng nói: “Giải đấu chỉ còn hai tháng nữa, nếu không nhanh chóng khống chế tuyển thủ của mình, Đường Nhị Đả lại chất lượng cao như vậy, anh sẽ giống Hồng Đào bị người khác cướp đội viên đấy!”
Bạch Liễu rũ mắt xuống nhìn Lưu Giai Nghi: “—— vậy em cũng muốn anh dùng cách Hồng Đào khống chế em để điều khiển Đường Nhị Đả à? Bắt anh ta chia lìa sinh ly tử biệt với những điều thân thiết nhất của mình sao?”
Lưu Giai Nghi ngơ ngẩn.
“Anh cũng vốn định làm như vậy.” Lời nói của Bạch Liễu lại thay đổi, anh thừa nhận không chút do dự.
Bạch Liễu đậy nắp chai nước khoáng, tùy ý đút một tay vào túi quần, từ xa nhìn tòa nhà hình tròn khổng lồ màu trắng. Gió thổi ào ào lướt qua hắn, hất mái tóc bù xù và chiếc áo sơ mi quá khổ không được nhét vào trong quần Bạch Liễu phồng lên.
Ánh mặt trời đầu ngày chói lọi chiếu vào sườn mặt của Bạch Liễu, nâng niu nụ cười nhàn nhạt của hắn, chiếu vào bình minh sắp tàn.
“Nhưng vào một số thời điểm nhất định, anh nghĩ dùng phương pháp của Lục Dịch Trạm để hướng dẫn lòng người cũng là điều tốt.”
Ánh mặt trời chói lọi chiếu thành vô số tia sáng trong sương sớm, rồi những chùm sáng đó hòa vào nhau, dần dần nhuộm từ bầu trời vào trong, biến mặt đất cằn cỗi và trống trải, tòa nhà kim loại hình tròn khổng lồ, và cả con bạch tuộc trên đồng phục tỏa sáng thành ánh vàng rực rỡ phản chiếu ánh sáng.
Đường Nhị Đả nhìn xuống huy hiệu bạch tuộc rực rỡ ánh mặt trời trên tay đã gắn bó với mình hàng thế kỷ, hồi lâu cũng không cử động, sau đó thở ra một hơi thật dài rồi đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Đội trưởng?” Tô Dạng cẩn thận hỏi.
“Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta tham gia huấn luyện với tư cách là những đội viên dự bị trong Cục quản lý dị đoan không?” Đường Nhị Đả đặt ra một câu hỏi hoàn toàn không liên quan.
Tô Dạng sửng sốt trong giây lát, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời câu hỏi của Đường Nhị Đả: “… Nhớ, lúc đầu chúng ta đều là đội viên dự bị của đội một, tập luyện rất vất vả.”
“—— Ngăn tôi đừng ngớ ngẩn chắc cũng vất vả nhỉ?” Trong mắt Đường Nhị Đả lộ ra hoài niệm, “Lúc đó, người bốc đồng nhất trong toàn đội là tôi, cứ gặp dị đoan giết người là không thể nhịn được, nhất định phải giết dị đoan, lần nào cũng bị đội trưởng chi đội 1 ngăn cản, anh ấy quả thật đã dạy chúng ta rất nhiều.”
“Đúng vậy, khi đó Sầm Bất Minh vẫn là đội phó đội 1, anh ấy đối với chúng ta rất nghiêm khắc, nhưng rất ngoan ngoãn gọi đội trưởng đội 1 là sư huynh.”
Tô Dạng không biết Đường Nhị Đả muốn nói gì, nhưng anh vẫn hiền lành nhớ lại điều đó với Đường Nhị Đả, “—— lúc đó anh không thích anh ấy, anh còn chế nhạo anh ấy bằng cách bắt chước cách anh ấy gọi đội trưởng đội 1 là sư huynh, sau đó anh ấy mắng anh rằng anh có tính khí hung bạo như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị ô nhiễm, tinh thần giảm sút.”
Đường Nhị Đả có chút hoảng hốt: “… Tôi và Sầm Bất Minh đánh nhau sao?”
“Cũng hơn 20 năm rồi, không nhớ cũng là chuyện bình thường.” Tô Dạng cười, “Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?
“Tôi chỉ là, đột nhiên nhớ lại những gì đội trưởng đội một từng nói với tôi.” Đường Nhị Đả cụp mắt nhìn logo của đội, nắm chặt tay thì thào, “—— Trên đời này không có hai chiếc lá giống nhau, và cũng không có hai dòng thời gian giống nhau —— “
“—— Khi cậu được lựa chọn bởi thời gian, bất kể cậu gặp phải những thứ hay những người muốn bạn ở lại, cậu phải biết rằng họ không còn là thực nữa, họ đã qua đi rất lâu rồi … “
“Cậu không thể nhìn lại, cậu chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.”
“——Đây là 【 tương lai 】của cậu.”
Đường Nhị Đả ngẩng đầu lên, gã nhìn quanh tất cả các đội viên trầm giọng nói:
“Tôi đã trở thành 【 người giám hộ 】và 【 người ràng cuộc 】của Dị đoan 0006. Những sự cố do dị đoan 0006 gây ra vào đêm qua và sáng nay đều do nhận định không đúng đắn của tôi về dị đoan 0006, dẫn tới việc ——”
Đôi mắt xanh của gã sáng và trong veo: “—— Tôi nên hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc này.”
“Dị đoan 0006 là loại dị đoan không gây thương tích cho người khác, đã kiểm soát bản thân trong hai cuộc bạo động, chưa bao giờ giết một người nào và thực hiện các biện pháp đền bù sau đó để cứu vãn hậu quả mà cậu ta gây ra, mà tôi đã đánh giá sai dị đoan 0006, sử dụng nhiều cách khác nhau khủng b0 cậu ta, đó là nguyên nhân gây ra tai nạn ngay từ đầu, điều này —— ”
Đối mặt với những đội viên đang sững sờ phía sau, Đường Nhị Đả cúi xuống thật sâu và cúi chào họ:
“—— Tôi vô cùng xin lỗi.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để đền bù cho 67 đội viên bị thương đêm qua, vụ nổ ở Nhà máy Hoa hồng cũng sẽ được giải quyết vào ngày hôm sau. Và để trừng phạt mình —— ” Đường Nhị Đả nắm lấy huy hiệu của đội trên đồng phục và giựt nó xuống một cách mạnh mẽ.
Tô Dạng nghiêm nghị ngăn gã lại: “Đội trưởng!!”
Nhưng vẫn quá muộn.
Biểu tượng của đội hoàn toàn bị gỡ bỏ, Đường Nhị Đả hít một hơi sâu: “——Tôi từ chức đội trưởng của chi đội ba, hơn nữa, với tư cách là người ràng buộc của dị đoan 0006, tôi sẽ không bao giờ trở lại Cục Xử lý dị đoan cho đến khi nó được hòa nhập hoàn toàn vào xã hội.”
Tô Dạng nhắm mắt lại, quai hàm run lên vì nghiến răng.
Đường Nhị Đả duỗi thẳng thắt lưng, cười nhẹ coi như buông bỏ hết mọi thứ, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe, gã run rẩy cầm huy hiệu đội trong tay, sau đó rũ bỏ bộ đồng phục đội, khoác lên vai Tô Dạng, vỗ vai cười nhẹ nhàng đặt huy hiệu đội đại diện cho đội trưởng vào lòng bàn tay Tô Dạng.
Tô Dạng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn gã.
Đường Nhị Đả trầm giọng nói, “—— tại đây, tôi chỉ định Phó đội trưởng Tô Dạng làm Đội trưởng mới của chi đội ba, chuyển giao mọi quyền hành ngoại trừ quyền hạn của 【 nhà tiên tri 】cho cậu ta.”
“Tôi ra lệnh cho cậu, Đội phó Tô, nhận huy hiệu!” Đường Nhị Đả đột nhiên hạ giọng.
Tô Dạng nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không kìm được, nước mắt chảy dài, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhận lấy huy hiệu đội do Đường Nhị Đả đưa cho: “——Ừm, đội trưởng.”
Đường Nhị Đả cười nói: “Tô Dạng, cậu sẽ là đội trưởng tốt hơn tôi.”
Tô Dạng ôm huy hiệu và đồng phục đội gào khóc.
Hơn 20 năm, anh không bao giờ tưởng tượng được có ngày Đường Nhị Đả không còn là đội trưởng của anh, và tự trừng phạt mình một cách tàn nhẫn như vậy.
Tô Dạng hiểu Cục dị đoan có ý nghĩa như thế nào đối với Đường Nhị Đả, cũng hiểu Đường Nhị Đả từ bỏ nơi này sẽ khủng khiếp như thế nào.
Tô Dạng đã nghĩ về 10.000 cách Đường Nhị Đả rời khỏi Cục dị đoan —— bị dị đoan giết, tự sát vì ô nhiễm, hoặc thậm chí trở thành một người bảo vệ dị đoan và ch3t ở đây vì tuổi già.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ như thế này,
Trong quan niệm của Tô Dạng và từng thành viên trong nhóm, Đường Nhị Đả không bao giờ bỏ mặc Cục quản lý dị đoan —— điều đó có nghĩa là, trong nhận thức của họ, rời bỏ Cục quản lý dị đoan đối với Đường Nhị Đả còn đáng sợ hơn cả cái ch3t.
Đường Nhị Đả dẫn dắt họ xông vào trận chiến, gã được mọi thành viên chi đội 3 vĩnh viễn công nhận là đội trưởng. Gã chính trực, dũng cảm và đôi khi hơi nóng nảy, nhưng gã sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ trận chiến sinh tử nào, không sợ bất cứ “trò chơi” dị đoan một đi không trở lại nào.
Nhưng rốt cuộc là họ đã xa cách nhau từ bao giờ?
Tô Dạng nhìn theo bóng lưng Đường Nhị Đả rời đi trong ánh bình minh nước mắt lưng tròng, gã thoải mái vẫy vẫy tay, dường như không còn luyến tiếc ở đây, nhưng quần áo, thậm chí cả giày và tất của anh chàng này đều là đặc chế của Cục quản lý dị đoan.
Bộ đồng phục mặc đến mục nát, giặt sạch đến mức trắng bệch, nhưng vẫn được Đường Nhị Đả mặc ở trên người —— cứ như bộ đồng phục cũ của Cục quản lý dị đoan này đã mọc lên trên người gã, không cách nào cởi ra được.
Nhưng chiếc huy hiệu đội “Trưởng” trong nguc gã đã bị chính tay gã tháo xuống.
Bạch Liễu ở bên cạnh xe đợi một hồi, Lưu Gia Nhiên không khỏi chế nhạo Đường Nhị Đả còn chưa đi ra: “Bạch Liễu, anh sẽ hối hận vì đã mềm lòng, vị đội trưởng này của chúng ta xem ra không dễ chia tay đội của ổng đâu … “
Trước khi Lưu Giai Nghi nói xong, một đốm đen xuất hiện dưới tòa nhà hình tròn đang đi về phía họ.
Gã đang đi chậm rãi, mặc một bộ đồng phục rách nát, nhưng quả thật đang đi về phía này.
Lưu Giai Nghi dừng lại, cô bé ngờ vực nhìn về phía nơi có tiếng bước chân.
Đường Nhị Đả đi tới, Bạch Liễu nhìn tình trạng của gã từ trên xuống dưới, ánh mắt lưu lại trên bộ đồng phục rách nát trong hai giây, liền cười trêu chọc: “Tôi cứ tưởng anh sẽ để lại đồng phục và huy hiệu đội cho Tô Dạng chứ.”
Đường Nhị Đả không khỏi ngạc nhiên khi Bạch Liễu có thể đoán được mọi chuyện đang diễn ra, gã gật đầu, khàn giọng nói: “Vốn là dự định như vậy, tôi muốn đưa cho cậu ấy đồng phục đội và huy hiệu đội…”
Ánh mắt Bạch Liễu dừng ở bộ đồng phục trên người Đường Nhị Đả: “Sau đó?”
“Nhưng Tô Dạng nhất định muốn tôi giữ lại đồng phục đội.” Đường Nhị Đả nhẹ giọng nói, “Cậu ấy nói chỉ tạm thời bảo quản huy hiệu đội cho tôi, cậu ấy sẽ luôn đợi tôi về.”
Sau khi nói xong, Đường Nhị Đả im lặng một lúc lâu mới nói, “—— nhưng tôi không thể quay đầu lại, đó không phải 【 tương lai 】của tôi.”
“Tôi chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.”
Quyển thứ ba Hồ Trò Chơi.
- -----oOo------