Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 225




“Lập tức bắt giữ dị đoan 0006 Bạch Liễu!!”

Tô Dạng lấy máy bộ đàm ra, sắc bén ra lệnh: “Sở chỉ huy đang vận chuyển một lượng lớn mặt nạ phòng độc và quạt hút, đội ngũ còn lại sẽ ra ngoại vi dẫn quạt hút bao vây toàn bộ nhà máy.”

“Phải đảm bảo kiểm soát mùi thơm từ vụ nổ trong một phạm vi nhất định!”

Các thành viên trong đội chào rồi quay người rời đi.

Trên nền đất trống trải trước nhà máy, chỉ có mấy đội viên chĩa súng về phía Bạch Liễu, Tô Dạng cùng Lục Dịch Trạm vẫn chưa hoàn hồn, nghi ngờ nhìn góc áo Bạch Liễu tung bay trong gió đêm.

Bạch Liễu còn thản nhiên vẫy tay với anh, như thể không ý thức được rằng hắn đã phạm một tội ác tày trời và cần phải chạy trốn ngay lập tức, mỉm cười với Lục Dịch Trạm: “Nhớ mời tớ 30 năm ăn lẩu đó, Lục Dịch Trạm.”

Lục Dịch Trạm bị lời nói của Bạch Liễu làm cho ngơ ngáo, buột miệng muốn hỏi ngược lại, không phải là lẩu mười năm sao?!

Tại sao lại tăng giá đột ngột đến ba mươi năm rồi?!

Nhưng trước khi Lục Dịch Trạm hỏi câu này, Bạch Liễu đã giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng. Hắn dường như có thể nhìn thấy các đội viên đang tiến đến phía sau để bắt hắn, hơn nữa hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để bị bắt.

Các thành viên trong đội sững sờ không đến một giây, sau đó nhanh chóng tiến lên bắt chéo hai tay Bạch Liễu, dùng còng cứng nhất khóa vào cổ tay hắn.

Lúc này, lời nhắc nhở nghiêm túc của Tô Dạng truyền từ máy truyền tin treo trên vai một đội viên: “Cẩn thận đừng nói chuyện với cậu ta! Đường đội nói cậu ta rất có năng lực lừa gạt người lạ! Cậu ta rất giỏi trong việc hướng dẫn người khác làm việc cho mình! “

“Là như thế này à, đội trưởng Tô?” Bạch Liễu đang bị trói thong thả ung dung đến gần người đội viên mang máy truyền tin. Đội viên trong nhóm chưa kịp phản ứng, hắn đã chống cằm bấm nút trả lời, mỉm cười nói vào máy truyền tin: “Nếu tôi nói tôi có biện pháp giải quyết nước hoa hồng trên người anh, tôi cũng không được phép nói sao?”

Tất cả thành viên trong đội lập tức nhìn thẳng vào Bạch Liễu, một thành viên trong đội không kìm lòng được, thậm chí tiến lên một bước, túm cổ Bạch Liễu ép hỏi hắn giải pháp là gì!

Đây là cách để cứu Đội trưởng Tô và hàng nghìn người dân bình thường trong Cục Dị đoan!

Tô Dạng hô hấp ngừng lại một giây, sau đó lạnh giọng ra lệnh: “Khóa miệng cậu ta lại, trước khi tổng bộ đến tiếp quản thì không ai được phép nói chuyện riêng tư với cậu ta!”

“Đương nhiên, nếu cậu bằng lòng khai ra địa điểm phát nổ thì tôi có thể để cậu nói.” Tô Dạng nói chậm lại, đây là phương pháp gây áp lực tâm lý phổ biến trong thẩm vấn của bọn họ.

Bạch Liễu thở dài, thành thật trả lời, “Tôi thực sự đã cố gắng ngăn chặn nó, nhưng vụ nổ phải xảy ra mới có thể giải quyết tất cả.”

Tô Dạng dừng lại không tới một giây: “Khớp miệng cậu ta lại, cấm cậu giao tiếp với bất kỳ ai, cũng đừng bị lời nói của cậu ta tác động.”

Các đội viên đeo một chiếc cùm vòng rất lớn vào răng hàm ở cả hai bên miệng của Bạch Liễu, đẩy hàm trên và hàm dưới của hắn ra, khá giống như loại dụng cụ mở miệng của nha sĩ ——  cách làm này thường được sử dụng cho những kẻ dị đoan để ngăn bọn họ tấn công hoặc c4n người trong quá trình vận chuyển.

Bạch Liễu bị áp giải khỏi đỉnh tòa nhà trong tư thế miệng há hốc và không nói được gì, thế nhưng lúc đi ngang qua Lục Dịch Trạm, hắn còn liếc xéo anh một cái và tranh thủ dùng tay bị còng sau lưng ra hiệu con số ba mươi.

Còn Lục Dịch Trạm thì ch3t lặng nhìn Bạch Liễu bị áp giải ngang qua mình lên xe.

Lục Dịch Trạm đầu gối nhũn ra, hít sâu hai hơi mới ổn định lại thân thể, ngẩng đầu nhìn Tô Dạng đi theo xe lên: “Anh … anh đưa Bạch Liễu đi làm gì?”

“Thẩm vấn.” Tô Dạng một chân bước lên xe, quay đầu nhìn Lục Dịch Trạm phía sau, “Giao cho người chuyên nghiệp, áp dụng cách thức thẩm vấn dành riêng cho dị đoan.”

Nói xong, anh đóng cửa xe.

Lần cuối Lục Dịch Trạm nhìn thấy Bạch Liễu, chính là người này ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh như nước.

——Có vẻ như tất cả những điều này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.

————————

Chiếc xe gần đến xưởng đã bẻ cua với tốc độ cực mạnh dưới tay lái của Mộc Kha rồi lao sang đường khác, để lại vệt đen do lốp xe lưu lại trên đường.

“Không gọi cho Bạch Liễu được à?” Mộc Kha mắt nhìn đường mà cả người ngả về ghế sau, giọng điệu trầm trầm, “Bạch Liễu vừa mới thông báo như vậy đã cúp máy, đội trưởng Đường, anh biết điều này có nghĩa là Bạch Liễu đã làm cho anh, phải không?”

“Hẳn là anh ấy đã bị người trong cục quản lý dị đoan của anh bắt rồi, tốt nhất là anh nên giải cứu anh ấy để đáp lễ đi.” Đôi mắt của Mộc Kha ảm đạm đến cực hạn, “Bằng không, nếu Bạch Liễu xảy ra chuyện, tôi sẽ không buông tha cho bất cứ ai trong cục quản lý dị đoan đó đâu.”

“Bao gồm cả anh, đội trưởng Đường.” Mộc Kha buồn bực liếc nhìn kính chiếu hậu.

Ngồi ở hàng ghế sau, tâm trí của Đường Nhị Đả bây giờ đã nhão như hồ dán, cuộc gọi vừa rồi của Bạch Liễu chỉ khiến đầu óc gã rối tung lên ——rõ ràng là cách làm giống như các dòng thời gian khác, nhưng mục đích thì hoàn toàn khác hẳn.

Điều này khiến Đường Nhị Đả tự hỏi phải chăng Bạch Lục ở các dòng thời gian khác cũng đang cố gắng cứu người sao?

Nhưng Đường Nhị Đả nhanh chóng bác bỏ ý kiến này —— Bạch Lục không ở đó để cứu người, lý do khiến hắn đến nhà máy là để xem, hay nói cách khác, để thưởng thức sự sụp đổ của thế giới.

Bạch Lục biết giám đốc nhà máy đời đầu tiên sẽ cho nổ phân xưởng ở đâu, vì vậy hắn canh thời gian và cố ý dẫn đường cho toàn bộ chi đội thứ ba đến Nhà máy Hoa Hồng, sau đó đứng trên tầng cao nhất có tầm nhìn tốt nhất, chỉ để có một hàng ghế đầu để xem cận cảnh thảm họa dày vò mọi người mà thôi.

Nhưng Bạch Liễu thì hoàn toàn khác —— anh chàng này thực sự đã tìm ra biện pháp và biến những điều không thể xử lý thành một chuyện rất đơn giản.

Đường Nhị Đả chưa bao giờ nghĩ đến việc trực tiếp giả định vị trí của mình và đe dọa người khác theo cách làm của mình, nhưng đây thực sự là phong cách làm việc của Bạch Liễu.

Quá trình này rất bi thảm, các phương pháp kỳ quặc, chi phí cao —— đây căn bản không phải là một giải pháp mà một người bình thường có thể nghĩ ra.

Nhưng Bạch Liễu đã đạt được mục đích của mình.

Tiếng chuông báo động chói tai liên tục vang lên trên bầu trời, lúc này đèn trong các ngôi nhà hai bên đường lần lượt bắt đầu sáng lên, Đường Nhị Đả thấy mọi người hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, mặc bộ đồ ngủ và vội vã lái xe sơ tán theo thông báo của cảnh sát.

Cùng lúc đó, một số lượng đáng kể cảnh sát được trang bị vũ khí dày đặc cũng đến theo tiếng còi báo động, Đường Nhị Đả cũng nhìn thấy một số thành viên trong đội đi cùng.

Họ đeo khẩu trang, đeo găng tay, quấn chặt kín mít từ đầu đến cuối, mỗi người cầm trên tay một chiếc quạt hút điện cỡ lá chắn, đã được huấn luyện cẩn thận, bao vây xung quanh nhà máy tạo thành một phòng tuyến ngược gió khoảng 5km.

Con phố vốn yên tĩnh trở nên sôi động náo nhiệt không ít.

Đường Nhị Đả vẫn giữ được bình tĩnh cơ bản, cố gắng hết sức để tìm ra manh mối từ tình huống kỳ lạ này:

“Điện thoại di động của Bạch Liễu đã tắt, hẳn là đã bị các thành viên trong đội kiểm soát, điện thoại di động của Mục Tứ Thành thì nằm ngoài vùng phủ sóng, tạm thời không rõ tình hình ra sao. Nếu Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đồng thời bị bắt thì họ có khả năng được chuyển đến Tổng cục quản lý để thẩm vấn.”

Đường Nhị Đả thở ra một hơi dài: “Nếu Bạch Liễu bao che cho Mục Tứ Thành, chỉ mình cậu ta bị bắt ——  tôi biết Cục Xử lý Dị đoan có một cứ điểm cách đây 3 km.”

“—— Đặc biệt dùng để xử lý những kẻ dị đoan sắp bị đưa vào tổng cục, hiện tại vụ nổ chưa xảy ra, rất có thể Bạch Liễu sẽ được chuyển đến đó để thẩm vấn tìm hiểu thông tin cụ thể của vụ nổ.”

“ Vậy nếu Bạch Liễu tiếp tục giả vờ là thủ phạm gây ra vụ nổ để đảm bảo tất cả mọi người trong thành phố đều được sơ tán, thì điều gì sẽ xảy ra?” Mộc Kha bình tĩnh hỏi.

Đường Nhị Đả giọng nói có chút khàn khàn: “… Chúng tôi có thể sử dụng một ít dị đoan đặc biệt dùng để thẩm vấn…”

Mộc Kha siết chặt tay lái: “Ví dụ như gương quỷ Murphy, đúng không?”

Đường Nhị Đả nhắm mắt lại và trả lời một cách khó khăn, “… Ừ.”

Mộc Kha nghiến răng đạp ga phóng xuống nhanh về phía trước.

————————

Mặt Bạch Liễu bị che bằng một tấm vải đen được đưa vào phòng thẩm vấn, mãi cho đến khi hắn ngồi xuống thì tấm vải đen mới được kéo xuống.

Nhìn người đối diện, Bạch Liễu kinh ngạc nhướng mày.

Tô Dạng dùng ánh mắt nặng nề nhìn hắn, đưa ngón tay vào trong khoang miệng, chạm vào móc cài c4m ở răng hàm hai bên Bạch Liễu, “cùm cụp” một tiếng, chiếc cùm miệng được tháo gỡ ra.

Khoảnh khắc chiếc cùm miệng được tháo ra ép vào nướu, máu chảy ra từ khóe miệng Bạch Liễu.

Hằn thản nhiên li3m máu dính vị kim loại lạnh lẽo trên miệng, nhướng mắt nhìn thẳng Tô Dạng cười nửa miệng, “Không ngờ đội trưởng Tô lại có hứng thú thẩm vấn tôi lần thứ hai.”

“Đây không phải là thứ cậu muốn sao?” Tô Dạng không né tránh, nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu, “Cậu chỉ ra rằng tôi bị trúng độc bởi nước hoa hồng, cậu còn dùng thứ này để dụ các thành viên trong đội của tôi, nếu bọn họ đến tra hỏi cậu, trong trường hợp lo lắng cho tôi, bọn họ có thể dễ dàng bị cậu bắt lấy nhược điểm rồi lại tiếp tục chạy trốn.”

Bạch Liễu dựa lưng vào ghế, hai tay bị còng, nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm: “Cho nên để bảo vệ đội viên không bị tôi tác động, anh đã lựa chọn đích thân tới, đội trưởng Tô, anh thực sự là một đội trưởng tốt.”

“—— Làm tôi nhớ đến một đội trưởng khác không được hoan nghênh cho lắm.”

“So với anh.” Bạch Liễu nhướng mi, cười nhìn Tô Dạng, “Đãi ngộ của anh ta so sánh với các đội viên khác thật sự là đáng thương, chuyện lớn như vậy vẫn không ai quan tâm anh ta đi đâu làm gì.”

Nghĩ đến Đường Nhị Đả vốn dĩ nhất định muốn bắt Bạch Liễu nhưng luôn bị nghi ngờ, Tô Dạng trong lòng nhất thời chua xót, hai tay ôm chặt đầu gối, nhưng ngay sau đó buộc mình phải bình tĩnh trở lại, không được lơ là Bạch Liễu, tiếp tục đối đầu với Bạch Liễu một cách bình tĩnh.

Đội trưởng nói đúng, Bạch Liễu quá giỏi trong việc điều khiển cảm xúc của con người, giống như khả năng dị đoan vậy.

“Cậu muốn tôi thẩm vấn cậu, hiện tại cậu đã đạt được mục đích này rồi.” Tô Dạng nhìn thẳng Bạch Liễu, “Bây giờ cậu đồng ý nói cho tôi biết địa điểm nổ ở đâu chưa?”

“Không, tôi không nói.” Bạch Liễu nhẹ nhàng nói.

Tô Dạng nhìn chằm chằm Bạch Liễu: “Tại sao cậu lại làm như vậy? Nếu cậu có mục đích gì thì có thể nói cho chúng ta biết, cục xử lý dị đoan của chúng tôi có thể giúp cậu đạt được điều đó theo cách hợp lý hơn.”

“Không có lý do gì cả.” Bạch Liễu nhìn Tô Dạng đối diện thích thú, “Nếu phải nói, tôi chỉ là muốn nói cho cả thế giới biết, ngoài thuốc lá và rượu, còn có một thú tiêu khiển thứ ba khiến người ta phải thần hồn điên đảo.”

“Họ nên thử hương vị của hoa hồng.” Bạch Liễu cúi người thì thầm vào tai Tô Dạng. “Bởi vì điều đó thực sự tuyệt vời.”

“Tôi tin rằng đội trưởng của anh cũng sẽ đồng ý với tôi.”

Đồng tử Tô Dạng hơi co lại.

- -----oOo------