Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 218




Đám người Lưu Giai Nghi đứng canh bên ngoài cánh cửa đóng chặt.

Cô bé cau mày nhìn thứ chất lỏng màu hồng chảy ra từ khe cửa càng lúc càng đậm, và cuối cùng biến thành một màu tuyệt đẹp gần như màu máu.

Lưu Giai Nghi nhăn mũi, ẩn dấu dưới mùi hương hoa hồng nhạt của chất lỏng ban đầu, cô bé ngửi thấy một mùi máu và nấm rất khó chịu ——khiến cô bé nhớ đến lần vào phó bản trước.

… Ở phó bản trước —— trong chớp nhoáng, Lưu Giai Nghi nhớ đến phần thưởng sách quái vật của 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》—— Huyết Linh Chi.

Cô bé không hoàn thành sách quái vật nên không được khen thưởng Huyết Linh Chi.

Trước giờ Lưu Giai Nghi hoàn toàn không nghĩ tới hướng sử dụng Huyết Linh Chi, bởi vì nó quá thái quá —— nhưng bây giờ khi cô bé ngửi thấy mùi này, Lưu Giai Nghi đã hiểu Bạch Liễu nói thuốc giải là gì.

——Đó là Huyết Linh Chi.

Cô bé cũng nhớ lại những câu hỏi kỳ quặc của Bạch Liễu về cách sử dụng thẻ bài Át Cơ … Quỷ cũng không thể tưởng tượng được là hắn muốn làm gì!

Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu, cảm giác nhức đầu hiếm thấy khi thành viên trong đội thích làm bậy, cô bé đẩy đám người lưu dân trước mặt ra, phun nước hoa hồng đầy đủ cho mình để hạ thấp giá trị tinh thần rồi gỡ đạo cụ trực quan xuống, bước vào cửa.

——Điểm mạnh nhất của đòn tấn công từ xa của NPC cấp thần đó là đôi mắt, nếu bạn không thể nhìn thấy nó thì có thể làm giảm tốc độ dị hóa phần nào đó.

Nhưng ngay khi Lưu Giai Nghi bước lên, vô số gai và dây leo tràn ra từ khe cửa.

Những cây dây leo này giống như những cây leo dưới ống kính tốc độ kép, nhanh chóng leo lên và lan rộng dọc theo hành lang hẹp của nhà máy hoa hồng. Trong nháy mắt, hành lang dẫn ra bên ngoài đã biến thành một khu rừng nguyên sinh rậm rạp, đâu đâu cũng đều là những tán lá rậm rạp và dây mây kéo dài.

Những chiếc gai rậm rạp mọc dày đặc trên những dây leo này giống như hàm răng của ma cà rồng vẫn đang hút máu sau khi bị nhổ ra, hút lấy thứ chất lỏng màu máu chảy trên mặt đất, sau đó lớn lên nhanh chóng.

Các chấm huỳnh quang màu đỏ sẫm đang đập như trái tim, đập thình thịch và tụ tập bên cạnh những chiếc gai dường như sẽ vỡ ra trong giây tiếp theo.

“Tình hình thế nào?” Đường Nhị Đả cảnh giác rút súng nhắm vào đám gai đang nở nhanh này, “Đây không phải là cây hoa hồng Càn Diệp, Bạch Liễu làm cái gì vậy?”

Lưu Giai Nghi cúi đầu đeo đạo cụ khả thị hóa lên, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt: “Anh ấy đã làm những gì anh ấy luôn muốn làm.”

Đường Nhị Đả giật mình.

Cánh cửa to lớn đóng chặt bị dây leo tăng vọt đẩy ra, Đường Nhị Đả xoay người nhìn vào.

Ở trung tâm căn phòng, Đường Nhị Đả nhìn thấy lõi của cây mây đang phát triển và lan rộng, khiến hơi thở của gã ngưng trệ trong giây lát.

Trong tủ trưng bày trong suốt đầy máu, hai người nằm trên vũng máu loãng tựa vào nhau.

Một người áp vào nguc người kia, với những sợi dây leo đầy gai đâm ra từ cơ thể, dường như họ không cảm thấy đau đớn chút nào, đắm chìm trong dòng máu ấm áp ôm nhau, thanh thản, yên tĩnh, như thể khoảnh khắc này giống như một giấc ngủ vĩnh hằng.

Lá Át Cơ nhuộm đỏ trái tim nổi trên mặt nước đẫm máu.

Những chiếc gai bật sáng rực rỡ, những điểm sáng màu đỏ sẫm lơ lửng từ dưới chiếc ô nấm, xuyên qua hành lang sâu và tối và bơi dọc theo cuối dây đằng đến nơi ánh nắng tháng Năm có thể chiếu tới được —— nơi đó là mẫu ruộng 6000 mẫu chôn vùi một người bạn cũ.

Những bông hoa hồng thiếu đi nguồn dinh dưỡng bay lả tả vương đầy trời và héo úa vì sự ra đi của vị thần linh, là 16.000 sự nhớ nhung đã bị băm nhỏ và cất giấu, và mùa hè đang đến dưới cái nắng như thiêu đốt, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi xuất hiện trên thế giới, rồi biến mất cùng với những cánh hoa rơi thành cát bụi.

Cuồng phong đã nuốt chửng những ngày đầu mùa hè, thời gian lao động vào mùa hè quá ngắn.

Mười sáu nghìn mẫu hoa hồng làm đảo lộn cả thế giới đã rụng, nhưng mùa hè dài đằng đẵng của em sẽ không bao giờ tàn.

—— Đó là một mùa hè tuyệt đẹp mà ngay cả các vị thần cũng phải khoe khoang.

——————————————

Trong sảnh trò chơi, khu vực TV nhỏ bị bỏ trống với kỹ năng của Titan lóe sáng hai lần, đột nhiên xuất hiện trở lại.

Mục Tứ Thành và Mộc Kha vẫn chờ đợi nãy giờ đột ngột đứng dậy, Mục Tứ Thành xác định thời gian——Còn rất lâu mới đủ 1 giờ, nhưng người của Hiệp Hội Quốc Vương đã ra ngoài …

Linh cảm không lành trong lòng cậu và Mộc Kha càng lúc càng nặng trĩu.

Titan bước ra khỏi khu vực TV nhỏ với những bước chân rầm rầm nặng nề, trên cánh tay mạnh  mẽ cường tráng của gã là Hồng Đào đang ngồi lười nhác che miệng ngáp.

Dường như nhìn thấy Mộc Kha và Mục Tứ Thành đang đứng trước con đường mà nàng đang đi, Hồng Đào nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua giữa hai người, cô chợt chống cằm lên cười khúc khích:

“Đứng ở đây oán hận trừng mắt nhìn tôi cũng chẳng có tác dụng gì đâu.” Cô cười, ánh mắt dịu dàng, “Bây giờ đi tới Khu Không Người nhìn xung quanh đi, nói không chừng còn có thể tìm được ông chủ của các cậu đấy.”

“Tất nhiên, nếu các cậu không tìm thấy, Bạch Liễu không thể sống sót thoát khỏi trò chơi, và nếu các cậu không còn nơi nào để đi ——” Hồng Đào lười biếng đưa tay về phía Mộc Kha, nụ cười của cô ấy sâu hơn, “—— cổng của Hiệp Hội Quốc Vương mãi mãi chào đón những người chơi tiềm năng.”

Mục Tứ Thành tức giận đến mức muốn lao vào đánh thì bị Mộc Kha giữ chặt lại, phải hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc.

Sắc mặt cậu ta hoàn toàn trắng bệch khi nghe tin Bạch Liễu không thể sống sót ra khỏi trò chơi, không có chút máu nào, giống như một con búp bê sứ sắp vỡ tan tành.

Biết rằng những lời nói của Hồng Đào có lẽ là để lừa họ, nhưng chiếc TV nhỏ đã rơi vào Khu Không Người, khi không có cách nào để biết bất kỳ tin tức về Bạch Liễu, Mộc Kha không thể không c4n câu.

Nhưng tình huống thiếu vắng Bạch Liễu này hoàn toàn làm cho tâm trí của Mộc Kha vận động với tốc độ cao đến kinh ngạc.

Đừng hoảng sợ, nếu hoảng sợ thì sức mạnh duy nhất còn lại đằng sau có thể giúp Bạch Liễu sẽ hoàn toàn biến mất.

Mộc Kha lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đứng sau lưng Mục Tứ Thành đang mắng chửi Hồng Đào. Cậu xoay người lại nhìn các thành viên hiệp hội lo lắng phía sau, trên mặt lại mang một chiếc mặt nạ nụ cười hoàn hảo:

“Mọi người, chúng ta vừa đạt được một chiến thắng.”

Các thành viên trong nhóm vốn đang sốt ruột và Mục Tứ Thành đều sử dụng một loại  ánh mắt【 Cậu có bị điên không?! 】 nhìn về phía Mộc Kha đang cười nghiêm túc.

Mộc Kha tiếp tục chậm rãi nói:

“Có phải Bạch Liễu là người quan trọng nhất trong hiệp hội của chúng ta không? Không, người quan trọng nhất trong hiệp hội của chúng ta là mọi người, Bạch Liễu chỉ là một người đại diện, có thể có có thể không, bất kỳ ai cũng có thể trở thành người đại diện để phục vụ tất cả mọi người ——  Mà các anh mới chính là chủ nhân hiệp hội này, các anh mới là quan trọng nhất. “

Mộc Kha bình tĩnh kể lại: “Mà các anh ngươi vừa mới —— chứng tỏ được sức mạnh của mình với sự tồn tại không quan trọng của Bạch Liễu, thậm chí có thể làm rung chuyển cả Hiệp Hội Quốc Vương khi buộc họ phải sử dụng một trong những tuyển thủ mạnh nhất trong đội để ngăn chặn các anh —— đó chẳng phải là một chiến thắng sao?”

“Đây có thể gọi là thắng lợi lớn!”

Các thành viên trong hội nhìn nhau đầy lo lắng, họ cảm thấy có điều gì đó không ổn trong logic của Mộc Kha, nhưng họ không thể tìm ra điểm nào để bác bỏ, vì thế mà xuôi dần theo.

“Việc chúng ta phải làm bây giờ là đừng bao giờ bỏ cuộc, sau đó theo đuổi chiến thắng.” Mộc Kha cười vô cùng khéo léo và chân thành, “Chúng ta đã thắng được một nửa rồi, chỉ cần chúng ta tìm được Bạch Liễu trong Khu Không Người thì chúng ta sẽ thắng!”

Rõ ràng là không thể tìm thấy ai đó trong 【 Khu Không Người 】, nhưng lại bị Mộc Kha cứ thế nhẹ nhàng nói ra, như thể là chỉ cần dùng một ít thời gian và sức lực là có thể làm được.

Mục Tứ Thành ghé sát tai Mộc Kha, từ kẽ răng thốt ra một chữ nhắc nhở: ” Khu Không Người không biết có bao nhiêu cái TV nhỏ đã hư hỏng, những người này có lẽ sau mười năm tìm kiếm cũng không tìm được.”

“Vậy thì hãy tìm trong 20 năm ——  bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ chạy nếu chi phí trả trước bị giảm xuống.” Mộc Kha trầm giọng cười đáp lại, cậu liếc xéo Mục Tứ Thành, đôi mắt rực lửa: “Nếu bọn họ ch3t trong trò chơi, tôi sẽ tuyển mộ thành viên mới, tôi phải tìm Bạch Liễu, và tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Mộc Kha khẽ nhếch hàm, vẻ mặt có chút kiêu ngạo không hiểu vì sao: “Cậu có thể đi, tôi muốn trở thành người có ích với Bạch Liễu hơn cậu.”

Mục Tứ Thành ngẩn ra.

Mộc Kha không thèm đếm xỉa đến cậu ta, cậu quay đầu lại lớn tiếng nói với các thành viên: “Bây giờ chúng ta sẽ đến Khu Không Người!”

Hồng Đào ngồi trên vai Titan hơi nhướng mày khi nhìn thấy cảnh này —— cậu nhóc Mộc Kha này, nói chuyện thật không tồi.

Cô bật giày cao gót lên chân, các thành viên trong đội bên dưới cũng ngước nhìn cô như đang tâm phục khẩu phục: ” Hoàng Hậu, ngài cần phân phó gì sao?”

Ánh mắt của Mộc Kha rơi vào bóng dáng của Mộc Kha: “Bảo Vương Thuấn kiểm tra người mới tên là Mộc Kha này.”

Cô chưa kịp nói hết câu thì đã có người vỗ tay và đi tới.

“Bộp bộp bộp——!” Charles vỗ vỗ tay mỉm cười, bước sang một bên để lộ Vương Thuấn đang đi theo phía sau, “Vương Thuấn, tôi tìm được người thích hợp để quảng bá cho đội Bạch Liễu hơn cậu rồi.”

Vương Thuấn ăn mặc chỉnh tề cúi đầu tê dại, hai tay đặt ở hai bên ống quần, hoàn toàn không dám nhìn lên cao, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “… Hoàng... Hoàng Hậu.”

Charles nhảy ra và duỗi thẳng một gót chân xuống đất, cởi chiếc mũ trên đầu xuống, lật nó thành thạo trong tay rồi đặt lên nguc mình, cúi xuống và giơ tay lên để chào Hồng Đào một cách màu mè: ” Chào buổi chiều, Hoàng Hậu xin đẹp của tôi. “

Tất cả ý cười trên mặt Hồng Đào đều biến mất, cô cụp mắt xuống quét qua quét lại Vương Thuấn và Charles vài lần, mặt không chút cảm xúc nói: “Charles, tôi tưởng thỏa thuận giữa các hiệp hội là không được đụng vào hội viên tin tức của đối phương mà nhỉ.”

“Tất nhiên là đúng với hiệp hội lớn rồi.” Charles lật mũ hai lần và đội nó vào đầu một lần nữa, anh ta đứng thẳng dậy và nhìn Hồng Đào đang ngự trên vai Titan mỉm cười, “Nhưng hội người mới nên được khoan dung đặc biệt, đúng không?”

“Nếu anh muốn nói đến hội của người mới là Hiệp Hội Thực Hủ.” Hồng Đào dang tay trên chiếc váy xòe ngang hông, tựa vào Titan, đôi mắt mơ màng, “Charles, tôi rất tiếc phải thông báo cho anh, khoảng ba phút trước, hội trưởng của hiệp hội này, Bạch Liễu, đã rơi vào Khu Không Người.”

“Đây thực sự là tin tức đáng tiếc, ôi, Bạch Liễu đáng thương.” Charles khoanh tay thật chặt ôm ở trong lòng có vẻ vô cùng đau đớn, nhưng vẻ mặt đau đớn lưu lại trên mặt không đến một giây liền trở thành một nụ cười khó hiểu, “Nhưng có lẽ đây cũng không phải là một kết cục xấu.”

Hồng Đào cuối cùng cũng nhận ra Charles định làm gì, cô ngồi thẳng dậy, cau mày nói với vẻ cảnh cáo: “Charles, mùa hỗ trợ vừa mới bắt đầu, anh có rất nhiều lựa chọn tốt hơn, không cần tốn kém cho một người mới.”

“Nhưng tôi đã yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng không buồn để mắt đến những người chơi khác nữa.” Charles dùng quyền trượng che lại trán làm một cử chỉ đầy mê hoặc.

Charles chùng vai nhìn Hồng Đào, mang theo vẻ cười giễu cợt: “Hoàng Hậu, cờ bạc cũng giống như ái tình, khi đã đắm chìm vào nó thì phải hết lòng, một con ngựa mà tôi thích đáng để bỏ ra hàng nghìn đô la.”

“Cho dù hắn chỉ mới chơi ba ván mà đã rơi vào Khu Không Người, cũng chỉ có một hiệp hội rách nát tả tơi.” Hồng Đào thờ ơ hỏi, “Anh cũng không thay đổi ý kiến à?”

Charles nhún vai: “Hoàng Hậu biết đấy, đối với một kẻ mê cờ bạc như tôi thì việc chọn một con ngựa để đánh cược cũng phi lý như yêu một người vậy”.

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Hồng Đào với nụ cười vui đùa và chế giễu trên mặt: “Tôi nghĩ một người đã bị tổn thương sâu sắc vì đàn ông như Hoàng Hậu đây, hẳn là sẽ có thể hiểu được cảm giác biết rõ là không được nhưng vẫn không thể ngăn được con tim của mình, không phải sao?”

- -----oOo------