Tawil nhắm mắt lại: “Tôi cũng vậy.”
“Em phải lựa chọn.” Tawil đột ngột xoay người, y buông Bạch Liễu ra, áp trán vào mặt Bạch Liễu, nhẹ giọng hỏi hắn: “Thuốc giải hay là thuốc độc?”
Bạch Liễu hai tay co quắp tỏ vẻ thất vọng.
Tawil bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt xanh bạc giống như một tấm gương đặt dưới nước, mặt nước đung đưa phản chiếu gương mặt dao động vô cảm của Bạch Liễu.
Y nói: “Em hẳn đã biết thuốc giải là gì, hãy lựa chọn đi.”
Bạch Liễu hai mắt vô hồn trong giây lát, ký ức lướt qua trong chớp mắt xuyên qua đôi mắt Tawil trôi đi rất xa, rất xa.
Trong thư viện của viện mồ côi cũ, những bài thơ cũ thấm dầu nằm rải rác trên đùi Tạ Tháp. Đó là một buổi trưa mùa hè, nắng chiếu qua mái tóc xõa trên trán, xuyên qua những nhánh cây dày rậm và tỏa ra, rải rác những tia sáng rơi trên những trang sách đã ố vàng, cũ nát.
Trong không khí có khói bụi và sóng nóng trôi nổi lơ lửng, bệ cửa sổ của thư viện đối diện với đám cỏ dại chưa phát quang và bóng xanh hé mở, hồ nước rực sáng như vảy cá dưới ánh mặt trời thiêu đốt, giống như một vạn viên kim cương rải trên mặt nước thật bắt mắt.
Bạch Liễu không có hứng thú đọc sách, vì vậy hắn lấy một cuốn sách lười biếng che mặt, trên tay buông thõng xuống, mồ hôi theo hơi nước thấm ướt cổ áo.
Hắn không thể nhớ chi tiết cụ thể là gì, nhưng họ được cử đến làm công việc dọn dẹp trong một thư viện mà dường như đã không được dọn dẹp trong nhiều thập kỷ —— một hình phạt phổ biến đối với cả Bạch Liễu và Tạ Tháp.
Nhưng cũng may đó là một thư viện nhỏ, Tạ Tháp cũng không vội vàng, y lặng lẽ ngồi bên bệ cửa sổ nhìn những cuốn sách cũ bị vùi dưới lớp bụi, trầm giọng đọc:
“Làm sao tôi có thể so sánh em với mùa hè?
Em không chỉ đáng yêu hơn nó, mà còn dịu dàng hơn nó,
…
Nhưng mùa hè vĩnh cửu của em sẽ không bao giờ lụi tàn,
…
Ngay cả thần ch3t cũng không thể khoe khoang rằng có em dưới trướng
Khi em bước vào thơ vĩnh cửu với thời gian
Miễn là một ngày nào đó có con người, hoặc con người có mắt,
Các vị thần sẽ tồn tại mãi mãi và mang sự sống đến cho em.”
* Tạ Tháp đang đọc bài thơ Sonnet 18 của William Shakespeare ( mình ko biết dịch thơ nên dịch tạm theo ý thôi nhé)
Bạch Liễu cuối cùng cũng bị đánh thức bởi tiếng lải nhải đọc thơ huyên thuyên của Tạ Tháp, hắn gỡ cuốn sách che mặt ra, nhưng lười biếng vẫn không mở mắt, hỏi Tạ Tháp: “Câu cuối cùng không phải là như thế này đúng không? Cậu đừng tùy tiện bóp méo bài thơ của người khác.”
“Câu gốc là 【 Bài thơ này sẽ tồn tại mãi mãi và mang sự sống đến cho em】.” Tạ Tháp bị vạch trần cũng không buồn bực, vẫn bình thản nhìn Bạch Liễu, ánh mắt như muốn nói “Tôi không bóp méo bài thơ, nhưng tôi thấy dáng vẻ cậu trong bài thơ này.”
“Bài thơ này rất hợp với cậu.”
Bạch Liễu lẩm nhẩm bài thơ tình kinh khủng khiếp này trong đầu, giả vờ đứng dậy lật người, không thèm nhìn Tạ Tháp phía sau, trầm mặc một lát, hắn lại lên tiếng:
“Cậu không được tùy tiện dùng thơ chọc ghẹo tôi.”
“Tôi không chọc ghẹo cậu.” Tạ Tháp bình tĩnh nói, “Mùa hè vĩnh cửu của cậu sẽ không bao giờ lụi tàn. Đây là một bài thơ mô tả tương lai của cậu, sẽ có người nói cho cậu biết.”
“Tương lai của tôi? Còn cậu thì sao?” Bạch Liễu xoay người hỏi ngược lại, đôi lông mày nhướng lên, “Chỉ có mùa hè vĩnh cửu của tôi sẽ không lụi tàn thôi à?”
Hắn vốn chỉ muốn nói đùa, nhưng hôm đó Tạ Tháp im lặng rất lâu rồi mới ngước mắt lên nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng như chiếc lá đang rơi:
“Tôi không có mùa hè.”
Y thở nhẹ: “Tôi chỉ … thầm chia sẻ mùa hè với cậu thôi.”
Tạ Tháp nhìn khung cảnh mùa hè xanh um ngoài cửa sổ: “Mùa hè năm nay thật sự rất đáng yêu và dịu dàng, là mùa hè đẹp nhất mà tôi từng thấy, nhưng những thứ này … không thuộc về tôi.”
“Tôi sẽ luôn rời đi.”
Cuối mùa hè năm đó, Tạ Tháp biến mất dưới hồ nước sâu không đáy.
Mà đầu hè chỉ mới bắt đầu ở Nhà máy Hoa Hồng, những bông hồng tháng 5 đang nở rộ và đang trong đợt ra hoa đầu tiên.
Khoảnh khắc Tawil buông ra, Bạch Liễu dường như cảm giác được điều gì, hắn theo bản năng nắm lấy cổ tay Tawil, bình tĩnh nhìn y: “Anh lại phải đi sao?”
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau.” Tawil đưa tay còn lại lên nhẹ nhàng vuốt v3 mí mắt và khuôn mặt của Bạch Liễu, “Đây không phải là mùa hè và hoa hồng của em, tôi sẽ không ở lại đây, em cũng vậy.”
Bàn tay lạnh như băng của Tawil chạm vào da thịt Bạch Liễu như tuyết rơi trên mặt.
“Khi 3/4 mặt trời biến mất, sẽ có những người già nua tìm kiếm em lạnh lùng cứng đờ, đừng sợ sự khác biệt do cái ch3t mang lại, và đừng sợ cây thập tự ngược bị gãy trong cánh đồng tuyết.”
“Đừng sợ tôi sống hay ch3t.” Tawil ôm đầu Bạch Liễu trong vòng tay và cúi xuống hôn lên những sợi tóc ướt đẫm hương hoa hồng của hắn. “Đừng sợ tôi rời xa mùa hè vĩnh cửu của em.”
“Tôi là thần linh sa đọa không có mùa hè, nhưng tôi có cả mùa đông chờ em.”
“Bây giờ chúng ta hãy lựa chọn, thuốc giải hay thuốc độc.” Tawil rũ xuống đôi lông mi mảnh mai như tuyết, ôm Bạch Liễu trong vòng tay không có động tĩnh gì, chỉ vùi đầu trong vòng tay y, trong khi nhẹ nhàng vuốt v3 đuôi tóc của Bạch Liễu, “Dù em có lựa chọn nào đi chăng nữa ——”
“Anh định đi à?” Bạch Liễu hỏi với giọng như bị bóp nghẹt.
Tawil im lặng, trả lời hắn một cách thành thật: “Ừ.”
Bạch Liễu yên lặng trở lại, nhưng Tawil cảm thấy vòng tay Bạch Liễu ôm chặt lấy eo và bụng y —— vẫn giống hệt như khi họ còn nhỏ.
Tawil đột nhiên muốn cười.
Khi đối mặt với những tình huống mà cậu không muốn đối mặt, hoặc khi cậu tức giận với những đứa trẻ hoặc giáo viên khác, hoặc khi cậu không muốn thừa nhận sự khác biệt, cậu bé Bạch Liễu mười bốn tuổi vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mở miệng mỉa mai vài câu.
Nhưng khi mọi người không chú ý, Bạch Liễu gầy gò sẽ lẻn về ôm con búp bê Slenderman to lớn phủ đầy vết vá và vùi đầu vào nó bất động để giải phóng cảm xúc của mình ——tư thế như bây giờ đây.
“Nhưng cho dù em phải lựa chọn thế nào đi nữa.” Tawil vuốt v3 mái tóc dính vào tai Bạch Liễu, cúi đầu nói nhỏ bên tai hắn, “Đối với tôi, em luôn là người quan trọng nhất”.
“Bất kể em phải trải qua chuyện gì, tôi nhất định, nhất định sẽ tới gặp em.”
Bạch Liễu từ từ chống người khỏi vòng tay của Tawil rồi ngồi dậy, nhìn thẳng vào Tawil —— cuối cùng hắn cũng nhớ ra tại sao trước mười bốn tuổi mình không có thói quen nhìn thẳng vào người khác, mà chỉ sau khi mười bốn tuổi mới có.
Bởi vì Tạ Tháp đã nói: 【Đừng nhìn thẳng vào tôi, tôi có đôi mắt rất đáng sợ】
Bạch Liễu ác ý trêu chọc y: 【 Nhưng nếu không nhìn thẳng vào cậu thì làm sao cậu biết tôi đang nói chuyện với cậu chứ? Lỡ như tôi đang nói chuyện với người khác, cậu lại cho rằng tôi nói chuyện với cậu thì không phải là xấu hổ lắm sao? 】
Tạ Tháp im lặng một lúc nói: 【 Nhưng nếu là như vậy thì bất kể cậu đang nói chuyện với ai, tôi cũng có thể giả vờ rằng cậu đang nói chuyện với tôi. 】
Bạch Liễu nhớ lúc đó Tạ Tháp đang nói chuyện với hắn, y cúi đầu xuống thấp hơn để che đôi mắt mình, môi mím chặt.
—— Cũng giống như bây giờ.
“Đừng nói những câu như muốn rời đi.” Bạch Liễu vuốt tóc trên trán Tawil, cúi người cười than thở nói, “Nhưng mà biểu hiện thì như thể không muốn rời đi còn hơn em.”
Mười năm trước, Bạch Lục nói: 【Cậu không cần phải giả bộ như thế này. Thực ra tôi chỉ nói chuyện với cậu, cũng chỉ có cậu thật sự lắng nghe từng lời tôi nói. 】
【Vì vậy, bất kể tôi nói chuyện với ai thì cũng đều là nói cho cậu nghe, và tôi sẽ luôn nhìn vào mắt cậu khi nói chuyện. 】
【Tôi không thấy cậu đáng sợ chút nào. 】
Mười năm sau, Bạch Liễu nói: “Em sẽ không còn sợ cái ch3t của anh nữa. Về bản chất, cái ch3t là điều đáng sợ nhất đối với con người.”
“Mà anh sẽ không ch3t, bất kể ai đã trao điều này cho anh, thần linh hay ma quỷ, cho dù người khác nghĩ anh là thần linh, quái vật hay thứ gì đó —— với em, anh chỉ là Tạ Tháp mà thôi, em cảm thấy anh có thể tồn tại là tốt rồi.”
“Em không thấy anh đáng sợ chút nào.”
Bạch Liễu dừng một chút, sau đó tiếp tục nói một cách bình tĩnh: “Thuốc độc là hoa hồng Càn Diệp mọc từ trong cơ thể anh, còn thuốc giải là Huyết Linh Chi dùng máu anh tưới lên, phải không?”
Khi nhìn thấy cuốn nhật ký có liên quan đến viện mồ côi, Bạch Liễu đã nhận ra thuốc giải là gì.
Giải thích về chức năng của Huyết Linh là nó có thể ngăn chặn tất cả các hiệu ứng tiêu cực, hiệu ứng tiêu cực này có khả năng bao gồm trạng thái gây nghiện do hoa hồng Càn Diệp gây ra, mà vừa lúc giám đốc nhà máy đã mua bức tượng từ trại trẻ mồ côi —— rất có khả năng là mẫu nấm mẹ Huyết Linh Chi đã được chôn cùng thân thể của Tawil.
Chỉ là do xác ch3t bị tách rời, không thể hình thành các mạch máu và các cơ quan liên kết với nhau nên không có cách nào tạo ra máu để có thể tưới máu cho Huyết Linh Chi.
Giám đốc nhà máy cũng nên biết điều này, nhưng gã ta đã hoàn toàn mất kiểm soát.
So với 【 thuốc giải 】 có thể cứu gã ta thì 【 thuốc độc 】có nồng độ cao hơn, khiến anh ta điên cuồng nghiện ngập hơn —— nước hoa hồng hấp dẫn hơn đối với gã.
Gã không thể ngừng h4m muốn nước hoa hồng, càng không thể đặt công cụ sản xuất cốt lõi (trái tim) vào lồng nguc của Tawil, để Tawil biến trở lại thành một cỗ máy cung cấp máu sản xuất ra Huyết Linh Chi cứu vớt gã, điều này cũng hoàn toàn hủy diệt gã.
Nguyên tắc của trò chơi này cũng giống như vậy —— sau khi theo dõi những bí mật cốt lõi về hoạt động của toàn bộ Nhà máy Hoa Hồng, người chơi sẽ có 2 con đường để lựa chọn đi tiếp.
Một là tiếp tục sử dụng Tawil tách rời để lai tạo hoa hồng Càn Diệp và sản xuất nước hoa hoa hồng.
Hai là hấp thụ máu của Tawil, giống như các nhà đầu tư trong phó bản thứ 3, để cho bụi gai Huyết Linh Chi xuyên qua và phát triển trong cơ thể của Tawil, liên tục sinh trưởng Huyết Linh Chi để có thể cứu tất cả mọi người.
Hoa hồng Càn Diệp không có gai, thân rễ nhẵn có lá khô héo vừa lúc Huyết Linh Chi có 2 thứ này —— hai loại cây này lúc đầu được thiết kế để bổ sung và hạn chế lẫn nhau.
“Em đang trốn tránh phải không?” Tawil nhìn chằm chằm Bạch Liễu, “Bởi vì em không muốn chọn cái nào hết.”
“Nhưng đây là điều không thể tránh khỏi —— em hẳn biết rõ rằng ngay từ đầu thiết kế của trò chơi này, em chỉ có thể chọn trong hai con đường.”
“Người đó đang buộc em phải đưa ra lựa chọn —— có nên cứu thế giới bằng cách tra tấn tôi, hay cứ mặc thế giới để tôi được tốt hơn.”
Bạch Liễu biết.
Ngay từ khi bước chân vào trò chơi, hắn đã biết —— vì vậy hắn vẫn tiếp tục trốn tránh tiến hành trò chơi.
—— Một người nào đó đang tra tấn Tawil để ép hắn trở thành Bạch Lục.
- -----oOo------