Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 210




Sau khi Đường Nhị Đả đặt súng xuống, dưới ánh mắt của Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi bực bội thu lại thuốc độc, sau đó quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Em đã gọi một nhóm lưu dân đến đây chuẩn bị đào NPC thần cấp.”

“Em xác định địa điểm chưa?” Bạch Liễu liếc nhìn Lưu Giai Nghi.

“Không chắc 100% nhưng 80-90% thì có thể.” Lưu Giai Nghi nói, “Em dựa theo thông tin của anh đánh dấu địa điểm ở cánh đồng hoa rồi, nhưng mà có chuyện rất quan trọng là ——”

Lưu Giai Nghi nhìn xung quanh và dang tay: “Anh định làm gì với đám công nhân nhà máy hoa hồng muốn ngăn cản hành động chúng ta đây?”

Trước đó Đường Nhị Đả và Bạch Liễu đánh nhau rầm rộ nên những công nhân chế biến đó không dám đến, bây giờ cuộc chiến đã dừng lại, nhìn thấy đám người Bạch Liễu phá hỏng tanh bành nhà máy, công nhân hái hoa và chế biến ở nhà máy bắt đầu vây quanh họ thành một vòng tròn với ánh mắt không có ý tốt, trên tay cầm các dụng cụ thép hoặc kìm hái hoa di chuyển đến nơi nhóm Bạch Liễu đang đứng.

Bạch Liễu nhìn xung quanh, càng ngày càng có nhiều công nhân chế biến thức dậy làm việc vây quanh họ, tạo thành một vòng tròn dày đặc.

Tề Nhất Phảng cảnh giác nâng chong chóng đo chiều gió lên, Lưu Giai Nghi lại lấy thuốc độc ra, bọn họ đã có kinh nghiệm hợp tác nhiều lần, hai người ngả người về phía sau như một phản xạ có điều kiện để kiểm tra tình hình xung quanh.

“Đám NPC công nhân này không mạnh lắm nên đối phó cũng không khó.” Tề Nhất Phảng cười khổ, “Nhưng quá đông đi, hơn nữa nếu chiến đấu kịch liệt thì rất có thể sẽ bị biến thành quái vật, gây thù với một đám người nhiều như vậy … nếu bị khóa định giá trị hận thù thì sẽ không tốt cho chúng ta.”

Lưu Giai Nghi ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: “Quan điểm của em cũng vậy, nhưng em muốn nhắc anh một câu, nếu muốn đào được thứ đó thì trước tiên phải xử lý nhân viên canh giữ ruộng hoa đã, nếu không thì ăn hành không ít đâu”

“Nhưng chúng ta ít người không có cách nào đối phó nhiều như vậy …” Tề Nhất Phảng không nhịn được nói thêm một câu.

Bạch Liễu suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Nhị Đả đang im lặng, nghiêm túc hỏi: “Anh có thể giải quyết không?”

Đường Nhị Đả đột nhiên bị đơ ra, sửng sốt một chút cũng không có trả lời ngay, nhưng Bạch Liễu vẫn không dời mắt, bình tĩnh nhìn gã.

Dưới ánh mắt không hề nghi ngờ và dò xét của Bạch Liễu, có thể gọi là toàn tâm toàn ý, Đường Nhị Đả không nhịn được lâu, hơi ngượng ngùng dời tầm mắt, quay mặt đi, mở miệng ra vẻ muốn trả lời, nhưng cuối cùng lại không nói lời nào.

… thật là kỳ lạ, rất nhiều thế giới, gã và Bạch Lục đã đối mặt nhau bằng rất nhiều tâm thái, tức giận, đùa giỡn, đánh nhau giữa sự sống và cái ch3t, hận đến tận xương tủy——

—— Chỉ duy nhất là không có tình trạng như thế này.

Bạch Liễu thế mà … không lo lắng rằng gã ta sẽ giết hắn chút nào, tựa như muốn giao phía sau mình cho gã bảo vệ không do dự —— nếu Đường Nhị Đả cố ý phá rối làm đứt đoạn móc xích này thì rất đơn giản để giết Bạch Liễu.

Điều này khiến Đường Nhị Đả luôn muốn giết Bạch Liễu lại có cảm giác vớ vẩn rằng, hình như Bạch Liễu cố tình đưa cổ vào tay gã ta và lịch sự yêu cầu gã giết mình.

Mục tiêu gã truy đuổi bấy lâu nay đột nhiên lại nằm trong tầm tay của gã một cách kỳ lạ, nhưng Đường Nhị Đả lại bất ngờ … mất đi ý định giết người.

Thành thật mà nói, Đường Nhị Đả bây giờ cảm thấy khá ghê tởm, con hàng Bạch Liễu này … tóm lại chính là dáng vẻ vi diệu quá đi.

Mặc dù vòng vây đã dần tiến lại gần, Bạch Liễu không hề vội vàng, hắn tiến lên một bước đến gần Đường Nhị Đả, dùng ánh mắt gần gũi tha thiết đó nhìn Đường Nhị Đả, hỏi lại với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Đường đội trưởng, một mình anh có thể xử lý nhiều người như vậy không? “

—— Giống như lo lắng rằng anh ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu chiến đấu một mình vậy.

Đường Nhị Đả nổi da gà toàn thân, khó chịu lùi lại một bước, cả khuôn mặt quay đi không nhìn Bạch Liễu, đẩy Bạch Liễu ra rồi nhanh chóng đáp: “Một mình tôi đủ rồi!”

Bạch Liễu chắp tay sau lưng, nhoẻn miệng cười tiếp tục đến gần: “Thật sao? Tôi có thể làm phiền Đường đội trưởng sao?”

Đường Nhị Đả cuối cùng cũng nghiêm mặt quở trách Bạch Liễu: “Đứng yên đó cho tôi! Nói chuyện bình thường đi!”

—— nếu không nhận ra tên Bạch Liễu này đang cố ý chọc ghẹo giễu cợt thì đầu óc gã có vấn đề rồi!

Bạch Liễu nghe lời đứng thẳng dậy, kiềm chế nụ cười dịu dàng quá mức trên mặt, trở nên bình tĩnh, hắn bình tĩnh ra lệnh: “Đội trưởng Đường trấn thủ ở đây đi, cầm chân đám NPC lại, Lưu Giai Nghi và Tề Nhất Phảng cùng tôi đi ruộng hoa, có vấn đề gì không?”

Lưu Giai Nghi gật đầu.

Dưới ánh mắt dò hỏi của Bạch Liễu, Tề Nhất Phảng bất giác đáp lại Bạch Liễu: “Tôi cũng không thành vấn đề.”

Chờ đến khi trả lời Bạch Liễu xong, Tề Nhất Phảng cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta mới phản ứng lại —— Chờ đã, không đúng nha, tôi đã hứa cái gì, liên quan gì đến tôi chứ! Tại sao tôi lại đột nhiên hợp tác với anh!

Tôi là một thành viên của Hiệp Hội Quốc Vương, kẻ thù của anh đó!

Không đúng, Tề Nhất Phảng cau mày, phát hiện ra điều gì đó không ổn —— cả thợ săn nữa! Vậy tại sao vừa rồi Bạch Liễu cũng ra lệnh cho thợ săn?

Sau vài giây suy nghĩ, Tề Nhất Phảng cuối cùng cũng tìm ra mấu chốt của vấn đề  —— ủa, tên này sao lại có thể sai sử đội địch tự nhiên như đội mình thế này?!?

Nhưng Bạch Liễu không cho Tề Nhất Phảng nhiều thời gian để suy nghĩ xem có chuyện gì xảy ra, sau khi ra lệnh, hắn rút roi ra và lắc ra hình chữ “z”, dứt khoát quét ra một đường máu giữa đám công nhân rồi chạy thẳng ra đường, dẫn đầu hướng tới ruộng hoa.

“Đi mau!” Lưu Giai Nghi quay đầu gọi Tề Nhất Phảng.

Bạch Liễu cứ thế mà kéo một đống hận thù của đông đảo NPC, nếu không rời đi thì cậu ta sẽ trở thành mục tiêu, Tề Nhất Phảng nghẹn ngào nuốt lại câu nói 【 tôi không phải đội ngũ của mấy người màaa! 】, khóc không ra nước mắt lệt bệt chạy theo.

Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy nè! huhu

NPC bị tấn công thì giá trị tức giận tăng cao định đuổi theo Bạch Liễu ra khỏi cửa, ngờ đâu Đường Nhị Đả lại bình tĩnh rút khẩu bạc từ thắt lưng ra, giơ cánh tay ngăn cản đám người này.

Trên người gã vẫn còn bê bết máu chưa kịp lau sạch, đôi mắt xanh trầm lặng, từ eo sườn rút ra một khẩu súng màu bạc, động tác cực nhanh để đổi đạn.

Rút súng, nạp đạn, đóng băng đạn, quay buồng nạp đạn, hộp tiếp đạn bạc hạ cánh dưới đôi chân đẫm máu của gã, nảy lên hai lần dưới ánh nắng lấp lánh.

Đường Nhị Đả một mình đứng trước cánh cửa náo nhiệt, bị ánh mắt căm ghét của mọi người nhìn chằm chằm.

Trong đám đông đen nghìn nghịt của đám người điên cuồng và những bông hồng còn sót lại rải rác đã qua xử lý và vứt bỏ, người thợ săn giơ súng lên mà không hề dao động.

Những công nhân náo động và tràn lan vốn đã phát cuồng vì hoa hồng được phản chiếu trong đôi mắt của thợ săn, giống như ngọn lửa đen của ánh sáng và bóng tối xấu xa.

Đường Nhị Đả điều chỉnh tư thế và xoay nhẹ khẩu súng lục trên tay để các ngón tay của gã có thể bắt vào cò súng. Mặt ngoài màu bạc của khẩu súng tạo ra một vòng tròn sáng ở bên ngoài con ngươi màu xanh đậm của Đường Nhị Đả, làm sáng con ngươi hoa hồng ở chính giữa đang nở rộ và sắp héo tàn.

“Giết kẻ trộm hoa hồng!”

“Giết tên tội phạm đã phá hủy hoa hồng!”

“Giết kẻ sát nhân đã giết tử từ hoa hồng!”

“Giết Bạch Liễu!”

Đám công nhân đuổi theo ngẩng đầu la hét thê lương, làm nứt nẻ từng đường nét trên da của họ trong mùi hương hoa hồng thơm phức, biến thành một con quái vật đã mất hết nhân tính.

“La hét gì chứ? Bạch Liễu cũng đã giết hoa hồng của tôi, tôi còn muốn giết hắn hơn bất kỳ ai trong số các người.” Đường Nhị Đả thì thào một mình, gã thở ra một hơi ngạt thở.

Nhưng ngay sau đó, gã không chút do dự bóp cò súng, trên mặt hiện lên một nụ cười kéo dài, Đường Nhị Đả ngẩng đầu lên, ánh mắt không lay chuyển và kiên định: “Nhưng trước khi tôi thực sự tìm ra chứng cứ kết tội hắn ta—”

” ——  Tôi không cho phép bất kỳ người nào, hay quái vật nào, giết hắn trước mặt tôi!”

“Pằng ——!”

Vỏ đạn màu bạc rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn tan.

Bạch Liễu giẫm lên đám hoa hồng trong cánh đồng hoa, vừa nghe thấy tiếng súng liền nhìn lại nhà máy đằng xa, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Tề Nhất Phảng trợn to hai mắt, không thể tin được: “Chuyện gì xảy ra?! Tại sao thợ săn lại làm việc cho anh vậy?!”

“Đó là bởi vì sức hấp dẫn của tôi.” Bạch Liễu nghiêm túc đáp lại Tề Nhất Phảng, giọng điệu hắn đùa giỡn, “Anh ta bị tôi mê hoặc đến độ mất hồn mất vía nên sẵn sàng làm mọi việc cho tôi đó”.

Bạch Liễu nhướng mi, liếc nhìn Tề Nhất Phảng cười nửa miệng: “Nếu như cậu không giúp đỡ tôi đàng hoàng thì tôi cũng sẽ mê hoặc linh hồn của cậu.”

Tề Nhất Phảng: “??????”

Tề Nhất Phảng hai tay che nguc, kinh hãi lùi lại mấy chục bước, Bạch Liễu nhìn thấy Tề Nhất Phảng nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của hắn, biến thành một cái chấm nhỏ, liền nghe thấy Tề Nhất Phảng ở đằng kia gào thét: “Thể xác và tinh thần của tôi đều để dành cho Hồng Đào Hoàng Hậu!! Anh đừng đến gần tôi!! “

Lưu Giai Nghi: “… = = Đừng chọc ghẹo Tề Nhất Phảng nữa, anh ấy thật sự tin đó. Anh ấy mê Hồng Đào thất điên bát đảo mới cố gắng hết sức huấn luyện để được vào Vương hội đấy.”

Bởi vì động tĩnh ồn ào sáng nay mà hầu hết những người hái hoa đều bị thu hút về nhà máy, lúc này tất cả đều bị Đường Nhị Đả một mình xử lý.

Trên cánh đồng hoa không có nhiều công nhân hái hoa, việc xử lý cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lưu Giai Nghi vỗ tay ra hiệu cho tất cả những lưu dân đang sợ hãi bước vào ruộng hoa. Sau khi chỉ cho họ tọa độ cụ thể, cuộc khai quật hùng vĩ bắt đầu.

Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu cũng ra hỗ trợ đào, Tề Nhất Phảng thì sử dụng sức gió để giúp cuốn trôi thân rễ hoa hồng và bùn đất đã được đào lên. Việc khai quật diễn ra nhanh hơn họ nghĩ, nhưng chẳng bao lâu một sự số đã xảy ra.

Một số lưu dân dường như bị ảnh hưởng bởi điều gì đó trong quá trình khai quật, không kiểm soát được bắt đầu dị hóa phát điên lên.

Sau khi phục hồi lưu dân bằng nước hoa hồng, Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu nhìn nhau, và cả hai đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.

—— Suy đoán của Lưu Giai Nghi là đúng, họ đã đào gần tới nơi chôn xác của Tawil, vì vậy những lưu dân sẽ bị ảnh hưởng bởi sự suy giảm giá trị tinh thần và bắt đầu dị hóa.

Bạch Liễu người dính đầy bùn đứng dậy, hắn vỗ tay để thu hút sự chú ý của nhóm lưu dân đang giúp đào bới, nói: “Mọi người chú ý, nếu có bất kỳ hiện tượng dị hóa nào trong quá trình khai quật, xin hãy thông báo kịp thời cho tôi để tôi làm nốt phần việc khai quật còn lại.”

“Tôi sẽ không bị ảnh hưởng nhiều đâu.” Bạch Liễu khom người nói lời cảm ơn với nhóm lưu dân đến giúp mình toàn thân dơ bẩn, “Này thật ra xem như là việc cá nhân của tôi, còn lại để tôi tự làm được rồi, thật làm phiền mọi người quá.”

Bất cứ khi nào nhóm lưu dân xảy ra dị hóa thì họ sẽ ngừng đào theo những gì Bạch Liễu dặn dò, sau đó chỉ còn lại Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi quỳ trên mặt đất để đào trong toàn bộ cánh đồng hoa.

Nhưng khi Lưu Giai Nghi không nhịn được run lên lần thứ ba, Bạch Liễu đã đỡ Lưu Giai Nghi, ngăn lại bàn tay đang muốn tiếp tục đào bới của cô bé: “Không sao đâu.”

Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi, cười nói: “Em bị ảnh hưởng nhiều lắm rồi, giúp anh đến đây thôi, phần còn lại anh sẽ tự làm.”

“Nhưng mà …” Lưu Giai Nghi c4n chặt môi dưới, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu nhìn Bạch Liễu một cái, tựa hồ muốn cố chấp.

Bạch Liễu vỗ đầu cô bé, mi mắt cong cong cười, rất nghiêm túc cảm ơn cô bé: “Em vốn giúp anh rất nhiều rồi, nhưng mấy chuyện này cứ để người lớn như anh làm tiếp đi nhé?”

“Đừng lo lắng cho anh.” Bạch Liễu ghé sát vào tai Lưu Giai Nghi thì thầm, “Nó sẽ không làm anh bị thương đâu.”

Lưu Giai Nghi im lặng một lúc, cô bé lảo đảo đứng lên, thay vào đó là Tề Nhất Phảng đang căng thẳng cùng với nhóm lưu dân kéo nhau đến hố đào.

Trong toàn bộ cánh đồng hoa, Bạch Liễu là người duy nhất không nói lời nào, một mình quỳ trên ruộng bùn lộn xộn tập trung đào đất.

Những người lưu dân hoàn thành việc của mình xong thì cũng không vội rời đi, mặc dù Bạch Liễu nói đó là việc cá nhân của hắn nhưng những lưu dân này vẫn im lặng đứng trên bờ ruộng, giữ khoảng cách không bị ô nhiễm, nhìn Bạch Liễu tự đào xuống.

Lưu Giai Nghi cũng đứng ở bên bờ ruộng, cô bé ngây người nhìn Bạch Liễu đang rũ mắt xuống, điều chỉnh hô hấp, cẩn thận từng li từng tí một đào bới.

Biểu cảm trên mặt của Bạch Liễu khiến Lưu Giai Nghi có chút ngây ngẩn cả người.

Cô bé chưa từng thấy Bạch Liễu như thế này bao giờ, không còn biếng nhác nữa, không còn đùa bỡn với mọi thứ nữa, không còn phớt lờ những người chung quanh nữa, chỉ còn sự nghiêm túc và tập trung như vậy khiến cô bé cảm thấy có chút không quen.

Trước khi cứu Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi phát hiện ra rằng họ không biết gì về Bạch Liễu.

Lúc đó cô nghĩ, tên Bạch Liễu này thật sự quá tinh vi, chuyện gì của bọn họ cũng biết, nhưng chuyện bản thân hắn thì một chút cũng không tiết lộ ra ngoài, có cả ngàn loại mặt nạ để đối phó với bọn họ.

Cho đến giờ phút này, Lưu Giai Nghi đột nhiên có cảm giác chạm vào cảm giác chân thật mà Bạch Liễu đã che giấu.

——Một Bạch Liễu cô độc, toàn thân dính đầy bùn, đang đến gần một người khác đang bị chôn vùi dưới đất.

Không ai có thể giúp hắn, không ai có thể đến gần hắn.

Tất cả mọi người chỉ có thể tự nguyện hoặc bị động làm khán giả của Bạch Liễu, đứng ở phía sau vạch an toàn cách hắn một đoạn, nhìn hắn bình tĩnh ngoan cố tiếp cận quái vật dưới lòng đất.

Trong mười phút Lưu Giai Nghi mất tập trung, Bạch Liễu dường như đã đào được thứ gì đó, nhóm lưu dân vây xem hét lên phấn khích, Lưu Giai Nghi cũng bị tiếng ồn ào làm giật mình, cô bé tò mò nhìn vào cái hố.

Bạch Liễu đào ra một bàn tay phải trắng như tuyết với những đốt ngón tay thanh mảnh rõ ràng, Lưu Giai Nghi thở phào nhẹ nhõm —— cũng may là cô bé đã đoán đúng.

Đương lúc cô bé chuẩn bị gọi Bạch Liễu mang đồ vật lên để không bị ảnh hưởng quá nhiều đến tinh thần, thì hành động của Bạch Liễu khiến cô bé đột nhiên choáng váng.

Cô bé thấy Bạch Liễu rũ mắt xuống, sau đó đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay phải, những ngón tay đan vào nhau thật chặt.

“Cuối cùng cũng…” Bạch Liễu thở không ra hơi vì đào bới liên tay, khuôn mặt lấm lem bùn đất lộ ra vẻ lém lỉnh gian xảo, giống như nụ cười xấu xa mà đơn thuần của cậu bé Bạch Lục mười bốn tuổi sau khi thắng trò chơi. “——bắt được cậu rồi.”

Lưu Giai Nghi không biết mình có nhìn nhầm hay không —— cô bé dường như nhìn thấy bàn tay bị gãy vùi trong đám hoa hồng đang nắm lại tay Bạch Liễu.

- -----oOo------