Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 205




Tề Nhất Phảng nghe Lưu Giai Nghi đột nhiên nói ra câu đó thì sửng sốt, vẻ mặt ngốc nghếch: “Cái gì, thời gian gì chứ?!”

Lưu Giai Nghi nắm lấy cổ tay Tề Nhất Phảng chạy như bay: “Với trí thông minh của anh thì tạm thời không hiểu được đâu, muốn qua cửa thì cứ giúp em!”

Tề Nhất Phảng bị bắt chạy theo: “???”

Mặc dù anh nghe không hiểu thật, nhưng Phù Thủy Nhỏ à, em cũng đừng nói thẳng ra làm tổn thương anh vậy chứ!

Đôi mắt Lưu Giai Nghi kiên định, có chút hơi ảo não —— một bí ẩn đơn giản như vậy mà sau khi được Bạch Liễu nhắc nhở cô bé mới nghĩ đến!

Khi nhìn thấy từ khóa “tách rời” trong dòng 【true end】của trò chơi, cô bé nên nhận ra rằng đó là một trò chơi thu thập giống như 《 Trạm cuối bốc lửa 》, trò chơi 《 Nhà máy Hoa Hồng 》ngoài nhánh chính thăng cấp đơn giản ra còn một nhánh phụ tiết lộ thông tin được ẩn dấu bên dưới, mà manh mối của nhánh phụ này chính là dẫn tới manh mối thu thập các phần thân thể của bức tượng Tawil.

Gợi ý mà cô bé  nhận được —— 【 Trước khi cái ch3t thực sự đến, thời gian trên bạn là duy nhất và không thể thay đổi 】.

Trong trò chơi này chỉ có một thứ duy nhất khiến cô bé nhớ đến cái ch3t thực sự và thời gian không thể thay đổi —— đó là tờ báo được dán trên tường mà cô bé và Bạch Liễu đã nhìn thấy khi lần đầu tiên họ bước vào nhà máy, một tủ trưng bày báo về những sự kiện lớn trong Nhà máy Hoa hồng trong những năm qua!

Nhà máy Hoa Hồng mỗi lần mở rộng đều kéo theo cái ch3t của vô số người, đây có thể nói là một con đường phát triển đẫm máu thực sự, đối với con người trong thế giới game này, đây là cái ch3t thực sự, và đây là thời điểm không thể thay đổi.

Mà đối với những người ngoài cuộc như cô bé và Bạch Liễu, thời gian này là hư ảo, có thể đảo ngược và thay đổi, nhưng nếu họ ch3t trong trò chơi này, thời gian của họ sẽ bị đóng băng và trở thành một trong những cái ch3t của nhà máy hoa hồng, được ghi lại trên báo, đăng trên bức tường đó —— đây là điểm mấu chốt!

Lưu Giai Nghi thở hồng hộc cuối cùng cũng tìm thấy chiếc tủ trưng bày mà cô bé đã nhìn thấy từ cửa trước của nhà máy hoa hồng.

Những tờ báo được dán ngay ngắn trong tủ trưng bày, Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào bức tường báo, nheo mắt rồi bắt đầu đếm nhẹ nhàng từ trên xuống dưới, đồng thời dùng bút dạ đánh dấu thời gian xảy ra những sự kiện ch3t chóc.

Sau khi Lưu Giai Nghi đánh dấu xong, Tề Nhất Phảng không khỏi có chút tê dại khi nhìn những con số dày đặc tượng trưng cho cái ch3t.

Chưa sàng lọc thì chưa nhận ra gì, nhưng khi được Lưu Giai Nghi sàng lọc và sắp xếp, Tề Nhất Phảng cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn ——các con số biểu thị thời gian được phân bố đặc biệt gọn gàng trên hàng ngang và cột, hình dạng gần giống một hình vuông.

“Đúng như dự đoán, số hàng và cột xuất hiện thời gian tử vong là 400 * 400.” Lưu Giai Nghi lùi lại một bước, cô bé nhìn vào bức tường mà mình đã vẽ, nghiêm nghị thở ra, “Trùng với số mẫu ruộng hoa nhà máy là 16.000.”

Giải mã đã xong mọi thứ đều sáng tỏ, cơ thể bức tượng bị phân rã của Tawil được chôn dưới cánh đồng hoa, và mọi con số trên tường báo đều tương ứng với một khối ruộng  ——vấn đề hiện giờ là, xác tượng của Tawil sẽ được chôn ở đâu, hoặc dưới con số nào?

Có mười số từ 0 đến 9, kẻ điên đã chôn Tawil sẽ chọn con số nào, hay người chôn cất anh ta sẽ chọn con số bao nhiêu?

Có phải là ngày sinh nhật của gã? Ngày gã nhận được di sản thừa kế của cha mẹ nuôi, ngày nhận được tài sản của vợ gã, hay ngày gã mua được tượng thần?

Những con số nào có ý nghĩa đặc biệt đối với gã?

Không! Quá nhiều con số! Trong quyển nhật ký không có chỗ nào thể hiện gã này thích một con số đặc biệt nào đó! Không thể đoán được!

Lưu Giai Nghi cau mày, cô bé nghiến răng kiểm tra lại toàn bộ bức tường đánh số một lần nữa.

Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh đánh nhau chói tai, tủ trưng bày ở tầng một nơi Lưu Giai Nghi đang đứng rất gần nơi Bạch Liễu và Đường Nhị Đả đang đánh nhau, hai người đánh nhau rất kịch liệt làm không gian nơi Lưu Giai Nghi đứng cũng lung lay sắp sụp đổ, đèn và vách tường rung chuyển dữ dội, bụi rơi mù mịt.

Đá vụn chảy ào ào từ trên tường xuống, có vẻ như nó sẽ sụp đổ hoàn toàn trong một giây tiếp theo.

Rõ ràng là không dễ nghĩ trong một môi trường như vậy, đặc biệt là khi bạn biết rằng đồng đội của bạn là Bạch Liễu đang chiến đấu với một người có giá trị giao diện cao hơn hắn ta hàng chục lần.

Ngay cả Tề Nhất Phảng, một người ngoài cuộc không biết là ai với ai đang chiến đấu, cũng không thể không cảnh giác và đề phòng, cậu ta lấy cánh quạt thời tiết của mình ra nhìn xung quanh: “Chuyện gì vậy?”

Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu, cô bé bỏ tất cả những suy nghĩ phức tạp của mình qua một bên và nhắm mắt lại trên nền đất đang rung chuyển dữ dội.

Không, suy đoán của mình sai rồi.

Cô bé không nên nghĩ theo cách nhìn của một tên trùm thần kinh trong trò chơi. Đây là một ý tưởng giải mã thông thường, nhưng nó không áp dụng trong 《 Nhà máy Hoa Hồng 》.

Bởi vì trò chơi này không phải là một trò chơi đơn giản,

《 Nhà máy Hoa Hồng 》là một trò chơi được ai đó hoặc thứ gì đó đặc biệt chuẩn bị cho Bạch Liễu, Bạch Liễu đã nói với cô bé tất cả các thiết kế trong trò chơi này, bao gồm cả gã giám đốc nhà máy đời đầu bệnh tâm thần là k1ch thích Bạch Liễu để đạt được một mục đích nhất định của nhà thiết kế game.

Nếu suy nghĩ từ góc độ này, những người đứng sau nó sẽ chọn con số nào để chôn cất thi thể của một người có ý nghĩa đặc biệt với Bạch Liễu?

Đá vụn rơi khỏi mặt tường bên cạnh Lưu Giai Nghi, Tề Nhất Phảng lo lắng gọi cô bé, “Phù Thủy Nhỏ! Căn phòng này sắp chịu không nổi!”

Lưu Giai Nghi mở mắt: “Là sáu!”

Tên cũ của Bạch Liễu là Bạch Lục!

“Tề Nhất Phảng, giúp em ghi lại tọa độ của con số sáu bên trái!” Lưu Giai Nghi hét vào mặt Tề Nhất Phảng trong hỗn loạn, “Em sẽ ghi bên phải!

Tề Nhất Phảng vừa ho vừa che miệng làm động tác OK, cậu ta dùng chong chóng đo chiều gió để che đỉnh đầu ngăn cát đá, lại gần tủ trưng bày nhanh chóng ghi chép.

Lưu Giai Nghi nhoài người nằm trên tủ trưng bày bên phải, hai mắt nhanh chóng đảo qua, trong miệng thì thào nói thầmnhanh chóng ghi nhớ tới.

Lúc ghi chép gần xong, đột nhiên có một tiếng động lớn kinh thiên động địa ở hành lang liền kề, một hình người xoắn lại xuyên qua bức tường của hành lang và đập vào mặt đất của quảng trường ngoài trường, tạo ra một cái hố khổng lồ.

Cùng với âm thanh giòn tan của chân tay bị gãy xương là tiếng kêu đau thấu tim.

Ngay sau khi bị đập xuống hố, thất khiếu của người đàn ông chảy ra máu, khoang nguc của anh ta bị lõm xuống, anh ta từ từ nghiêng đầu, đồng tử giãn rộng ra ch3t đi.

Lưu Giai Nghi đồng tử co lại quay đầu, cô bé nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Anh ta mặc đồng phục của Cục Dị đoan, đôi mắt màu sáng vô hồn, khuôn mặt không còn chút máu, tứ chi co quắp và gãy trong một tư thế kỳ lạ, huy hiệu trên nguc đẫm máu, nhưng Lưu Giai Nghi vẫn nhận ra. anh ta ——

——Người này là Tô Dạng.

——————————

Mười lăm phút trước, trong một hành lang khác được ngăn cách bởi quảng trường ngoài trời, Bạch Liễu dựa vào tường, yếu ớt giơ tay đầu hàng với Đường Nhị Đả đang chĩa súng đối mặt với hắn.

“Tôi nhận thua, nghỉ giữa hiệp được không vậy? Đội trưởng Đường, nghỉ giải lao một chút rồi hãy đánh tôi nhé?” Bạch Liễu thản nhiên dựa vào tường, hắn cười như không cười, duỗi tay gạt súng Đường Nhị Đả sang chỗ khác, “Tạm thời cũng đừng dùng súng, anh thu hồi luôn đi nha?”

Bạch Liễu bị thương rất nặng, nội tạng bị đánh đến chảy máu ra khóe miệng, trên mặt cũng có vết xước rách da, nhưng không có vết thương do súng bắn, tất cả đều là chấn thương do va chạm cơ thể —— Đường Nhị Đả không muốn dùng súng đối phó với hắn dễ dàng như thế.

Có lẽ cựu đội trưởng của chi đội 3 chưa bao giờ nghĩ rằng gã thực sự chọn cách mà gã từng căm thù để áp dụng với kẻ địch của mình.

Nhưng dù có tra tấn Bạch Liễu như thế nào, gã cũng không thể nhìn thấy vẻ đau đớn của chính mình trên khuôn mặt của Bạch Liễu.

Bạch Liễu trước sau vẫn bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười nhìn gã, rõ ràng người bị tra tấn là đối phương, nhưng Đường Nhị Đả mỗi lần đấm vào mặt và bụng Bạch Liễu, gã nghe thấy bên kia rên đau thì dường như gã còn đau hơn Bạch Liễu gấp ngàn lần.

Đường Nhị Đả cảm thấy đau đớn vì hành hạ người khác, tức giận vì những người vô tội bị tra tấn không thể giải thích được —— đây là ý định ban đầu của gã khi chọn trở thành thành viên của Cục Dị đoan, và cho dù gã có bị điên thì cũng không có cách nào thay đổi được.

Mà bây giờ, sự tức giận và đau đớn đan xen chồng chéo vào nhau trên khuôn mặt gã, trong đôi mắt màu xanh tối của Đường Nhị Đả đang nhìn thẳng vào Bạch Liễu có một con quái vật tên Bạch Lục.

Cho dù muốn làm người xấu thì cũng phải có thiên phú, nhưng tiếc thay, Đường Nhị Đả lại không có được thiên phú này.

Bạch Liễu tựa đầu vào tường, rũ mắt thở phì phò, nhìn vẻ mặt hung dữ của Đường Nhị Đả, ánh mắt thương hại: “Đường đội trưởng, buông tha chính mình đi, anh không thích hợp làm mấy chuyện này đâu.”

Mọi biểu cảm trên gương mặt Đường Nhị Đả đều biến mất trong tích tắc.

Gã thờ ơ ngẩng đầu, dùng tay trái bóp chặt cổ tay Bạch Liễu, nhấc người hắn vung lên rồi vật xuống, sau đó lật người, nhấc xương chân lên đạp xuống, Đường Nhị Đả quỳ gối trên xương bắp chân bị gãy của Bạch Liễu, dùng tay trái khóa cằm Bạch Liễu, nâng lên: “Đau lắm phải không?”

Bạch Liễu mặt đầy mồ hôi lạnh vì đau, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh: “Ừm, đau lắm, không nghĩ là anh có thể làm vậy đấy.”

Vẻ mặt của Đường Nhị Đả lại không khỏi ủ rũ: “Đây là phương thức tra tấn mà cậu đã từng dùng với Tô Dạng!!”

“Khi cậu ấy được khiêng trở về, gần như mọi khối xương trên cơ thể đều bị gãy! Cậu còn để lại một cuộn băng ghi âm trong bụng cậu ấy ——”

Hoa hồng trong mắt gã càng ngày càng đậm, nhưng giọng điệu lại tràn đầy hận ý chua xót cùng nước mắt: “Cậu nói, những chuyện tôi làm với cậu chỉ như ruồi bu —— cậu nói cậu sẽ đích thân dạy tôi, cái này mới gọi là tra tấn!!”

- -----oOo------