Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 187




Vẻ mặt Mộc Kha đờ đẫn, tay cầm loa không biết nói gì thêm.

Đợi cái loa nói xong, vị thiếu gia xấu hổ đến cuộn tròn cả ngón chân giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục nói tiếp, nhưng giọng nói rõ ràng yếu ớt hẳn: “—— Bạch Liễu muốn chúng tôi đến tìm các anh, vì muốn cùng các anh xây dựng hiệp hội lớn mạnh.”

Đám người chơi Hiệp Hội Thực Hủ lia mắt đến cái loa đồng cũ nát trong tay Mộc Kha, sau đó lại vi diệu chuyển đến Mộc Kha đang đứng trên bàn.

Tuy rằng chẳng nói gì cả, nhưng Mộc Kha có thể đọc được từ trong ánh mắt bọn họ ý nghĩ “Cái này à?”

Mộc Kha: “……”

Hai bên tự dưng như thể bị bấm nút tạm ngừng giằng co một cách kì dị.

Mục Tứ Thành chắn trước cửa đại sảnh một bước không lùi, canh không cho ai chạy thoát.

Nhưng đồng thời, lập trường của những người này cũng rất kiên định, dù có bị mắc kẹt ở đây cũng sẽ không dễ dàng bị Mộc Kha thuyết phục từ bỏ quyền gia nhập Vương hội để giúp đỡ một người hội trưởng mới chưa từng gặp mặt, hiện vẫn đang bị bao vây.

Bọn họ có thể tham sống sợ ch3t tồn tại trong trò chơi này lâu như vậy, cái khác không nói chứ khả năng tìm kiếm lợi nhuận và tránh bị tổn hại là hạng nhất.

Mộc Kha hít sâu một hơi, lại giơ lên loa, âm thanh khuếch đại của chiếc loa truyền đi giọng nói trong trẻo của ml vang khắp tầng trệt của khu nhà.

“Chúng tôi sẽ không ngăn cản người chơi muốn gia nhập Hiệp Hội Quốc Vương, nếu các anh muốn đi, các anh cứ việc đi, nhưng chúng tôi cũng muốn gửi lời khuyên đến những người chơi không muốn bị hiệp hội lớn bốc lột nô dịch, nhưng cũng không có hướng thoát ra.”

“Nếu ai đó cảm thấy mệt mỏi với việc trở thành mục tiêu bị áp bức và bốc lột dưới đáy của hiệp hội, mệt mỏi với cuộc sống sợ hãi không có tôn nghiêm và năng lực, thì có thể lắng nghe lời của tôi, lời này có thể sẽ đem đến cho các anh một sự lựa chọn hoàn toàn khác biệt.”

Mộc Kha ánh mắt trong trẻo: “Sau khi tôi nói xong, cho dù các anh lựa chọn như thế nào thì chúng tôi cũng sẽ để anh các rời đi.”

Vẻ mặt người chơi ở dưới không tin lắm, nhưng đã bắt đầu xuất hiện sự tò mò với lời Mộc Kha nói.

Mặc dù biết rằng lựa chọn lý tưởng theo lời của Mộc Kha khó có thể tồn tại trong trật tự trò chơi hiện tại, nhưng vẫn muốn nghe người chơi trẻ tuổi này có thể nói gì nữa.

Hoặc có thể họ vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng vào một lựa chọn tốt hơn Vương hội, mặc dù họ lý trí biết rằng điều này là không thể.

Có rất ít người chơi bình thường trong trò chơi có thể sống sót mà không cần tham gia hiệp hội.

Đây là một sự thật tồn tại dựa trên tỉ lệ sinh tồn —— trong những tình huống cực kỳ tồi tệ, chẳng hạn như trong trò chơi này, tỷ lệ sống sót của các cá thể trong một nhóm sẽ cao hơn nhiều so với các cá thể riêng lẻ.

Giống như nếu bị mắc kẹt trong vùng hoang vu đầy tuyết, thì một nhóm người ôm nhau để giữ ấm có khả năng sống sót cao hơn rất nhiều so với một người.

Ngay cả khi kẻ yếu trong nhóm có thể bị lợi dụng, hy sinh, thậm chí bị chà đạp để làm trò cười cho kẻ mạnh, nhưng nếu bạn từ bỏ tôn nghiêm của mình thì bạn vẫn có thể sống sót thêm một thời gian nữa. Đây là cách người bình thường tồn tại sau khi bước vào trò chơi này, cũng là cách tốt nhất để đi đến thành công, mặc dù hèn nhát nhưng có lý do để làm theo.

Đám đông chen chúc về phía lối ra của Mục Tứ Thành dần dần quay trở lại.

Bọn họ nhìn Mộc Kha đứng ở trên bàn bằng một đôi mắt cảnh giác khó tin, nhưng thân thể của bọn họ lại hoàn toàn tương phản vây xung quanh Mộc Kha, lựa chọn lắng nghe cậu mặc dù chưa biết thật giả thế nào.

Đám người chơi này đã sống trong khu nhà trọ rẻ tiền rất lâu rồi, mặt mũi lấm lem, chẳng khác gì những người sống trong khu nhà trọ giá rẻ mấy chục năm ở thế giới bình thường, bừa bộn, nhếch nhác và tinh thần sa sút.

Sau khi ánh mắt và vẻ mặt đã thả lỏng lại trở nên uể oải trong tiềm thức, như thể đã bị tra tấn đến mức thần kinh không bình thường.

Khi những người chơi này đứng lẫn vào nhau, chen chúc nhau, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Mộc Kha và Mục Tứ Thành, làm cậu đột nhiên liên tưởng đến một đám dân chạy nạn.

Trong trò chơi này, bạn có thể điều chỉnh ngoại hình của mình theo ý muốn, những người chơi có ngoại hình này thường là người chơi ở tầng chót nhất của game. Họ không quan tâm đến ngoại hình của mình và cũng không có bất kỳ yêu cầu nào khác.

Yêu cầu duy nhất của họ là sống sót.

Mộc Kha đứng trên bàn cao hơn những người khác hơn 1 mét, giữa đám người vây quanh chăm chú lắng nghe, cậu thậm chí có chút khá hoảng hốt, dường như thấy được trong ánh mắt ch3t lặng của họ lóe lên tia sáng giữa sự tuyệt vọng như cậu đã từng, tia sáng ấy nhỏ nhoi kêu gào cứu tôi, hãy cứu lấy tôi.

“Cậu nói … hội trưởng mới Bạch Liễu cho chúng tôi lựa chọn khác, vậy lựa chọn đó là gì?” Có người rốt cuộc nhịn không được, hắn tiến lên một bước, ngẩng đầu hỏi Mộc Kha.

Mộc Kha hít sâu một hơi: “Là giao dịch, Bạch Liễu sẽ giao dịch với các anh, sau khi giao dịch, anh ấy sẽ phụ trách bồi dưỡng năng lực các anh, làm cho các anh có thể độc lập qua cửa trò chơi.”

“Nhưng các anh phải trả lương hàng tháng cho anh ấy —— sau khi trả lương hàng tháng cho anh ấy, thì tất cả điểm và vật phẩm các anh kiếm được trong game dù ít hay nhiều cũng đều thuộc về các anh, anh ấy sẽ không lấy bất cứ thứ gì, càng không thu tiền hoa hồng của các anh như mấy hiệp hội khác.”

Đám người chơi bên dưới trợn to đôi mắt, không thể tin được nhìn Mộc Kha, liên tục nhấc tay hỏi:

“Không thu tiền hoa hồng và vật phẩm của chúng tôi thật à?”

“Thật không vậy?”

“Còn cung cấp tài nguyên để bồi dưỡng chúng ta sao?!”

“Đúng vậy.” Mộc Kha cực kỳ khẳng định gật đầu, cậu thở ra một hơi nhìn đám người chơi, “Bạch Liễu sẽ không và cũng không muốn trở thành giai cấp thống trị các anh, anh ấy sẽ không bốc lột các anh mà chỉ trợ giúp, bồi dưỡng các anh, làm cho các anh có năng lực kiếm thêm nhiều điểm và tiền, sau đó trả lương tháng cho anh ấy.”

“Các anh biết công ty giải trí không? Bạch Liễu giống như người đại diện của các anh vậy, anh ấy sẽ quản lý các anh, cung cấp cho mỗi người các anh kế hoạch bồi dưỡng và tài nguyên, đồng thời cũng vạch ra lộ trình tốt nhất để mỗi người phát triển ưu thế của mình trong trò chơi này.”

Mộc Kha nhoẻn miệng cười: “Hội trưởng mới của các anh không thích làm chủ nhân, anh ấy nói với tôi, nếu các anh đồng ý giao dịch với anh ấy vậy thì các anh chính là ông chủ trả lương hàng tháng cho anh ấy, như vậy đương nhiên các anh mới là chủ nhân của hiệp hội, có được quyền lợi lớn nhất trong hiệp hội.”

“Anh ấy sẽ đem quyền lợi hội trưởng trao cho mỗi người, biến hiệp hội thành một cộng đồng.”

Đám người bên dưới xôn xao ồn ào hẳn lên. Họ chưa bao giờ nghe nói về một khái niệm bang hội kỳ lạ như vậy. Cứ như thể ai đó đang xây dựng một cái bẫy rập hoàn mỹ không thể tưởng tượng được.

Nhóm người này vẫn kinh hãi và hoài nghi như cũ, thậm chí nghe lời hứa hẹn đẹp đẽ như thế họ còn lo lắng hơn gấp bội. Bọn họ không kiềm chế được chụm đầu vào nhau bàn luận, trao đổi thì thầm, nhưng càng lúc càng tiến gần đến bàn tròn nơi Mộc Kha đang đứng.

Có người đồng ý hạ thấp quyền lợi của mình để nhường cho cộng đồng thật ư?

Điều này thoạt nhìn trông giống như một lời nói dối đẹp đẽ được thêu dệt ra để cám dỗ họ, trong trò chơi có rất nhiều những người chơi thông minh hơn họ, đây không phải là lần đầu tiên họ nghe được mấy lời “nói dối” hào nhoáng bóng bẩy như thế này.

Nhưng lần này, bọn họ lại không cầm lòng được muốn dò hỏi lời nói dối tiếp theo.

Có người giọng điệu run rẩy đặt ra vấn đề: “Bạch Liễu, không, Bạch hội trưởng sẽ trao quyền lợi của anh ấy như thế nào?”

“Nếu các anh đồng ý hợp tác.” Mộc Kha nhìn về phía mọi người, cậu bình tĩnh, click mở giao diện trò chơi, “Trước khi tiến vào game, hội trưởng mới của các anh đã ký tên sẵn lên rất nhiều giấy tờ và đưa cho tôi, bây giờ tôi sẽ đưa cho các anh xem.”

Mộc Kha giơ bảng điều khiển hệ thống của mình lên, trên đó là bản sao của “Bảy mươi tám quy định giải thích về việc chia tách và chuyển giao quyền quản lý của Hiệp Hội Thực Hủ”, kéo xuống có thể thấy Bạch Liễu đã ký tên sẵn vào đó, chỉ còn để trống phần Bên B.

“Bạch Liễu đã ký sẵn  hơn một ngàn bản hợp đồng rồi.” Mộc Kha lấy ra một tờ hợp đồng cho người chơi bên dưới xem, “Nếu các anh bằng lòng chấp nhận điều kiện của Bạch Liễu thì tôi sẽ đưa bản hợp đồng này cho các anh ngay bây giờ, để các anh ký vào bên B.”

Mộc Kha ánh mắt bình tĩnh, cậu giải thích từng chữ một: “Bạch Liễu sẽ chuyển giao quyền và lợi ích của hiệp hội cho từng người, để mỗi người đều có một phần của hiệp hội này. Anh ấy không chỉ nói suông mà dùng giấy trắng mực đen chứng minh cho các anh thấy. Quy tắc hợp đồng được hệ thống công nhận sẽ biến các anh trở thành một hội trưởng thực sự.”

Sau khi tài liệu này xuất hiện, toàn bộ tòa nhà cho thuê đều rơi vào tình trạng im lặng như tờ.

Những người chơi này thở gấp gáp, đồng tử giãn ra, lồng nguc phập phồng nhìn tập tài liệu được Mộc Kha giơ cao, ngẩng cao đầu háo hức đọc từng chữ trên đó.

Mộc Kha còn chu đáo quỳ một chân xuống bàn hạ bảng hệ thống xuống để những người chơi đến gần có thể nhìn rõ khế ước.

Trong trò chơi, mọi thứ đều có thể là giả, tên, ngoại hình, đạo cụ, kỹ năng, những thứ này có thể bị làm giả và đánh lừa theo nhiều cách khác nhau, nhưng có một điều không thể là giả——

——Đó là hợp đồng đã được hệ thống đóng dấu xác nhận.

Điều này là có thật!!!

“Là hợp đồng thật!!! Hợp đồng thật do hội trưởng Bạch tự tay ký!!” Khi người chơi đầu tiên vừa rống lên sau khi xác minh tính xác thực, tòa nhà cho thuê giá rẻ vốn ban đầu rất yên tĩnh lập tức nổ ra âm thanh vang dội.

Vẻ tái nhợt tê dại trên gương mặt của những người này dần dần biến thành hưng phấn không thể tin được, họ đỏ mặt tía tai, âm thầm ngẩng đầu khóc lóc, cảm xúc đầy màu sắc trên gương mặt của những người chơi cấp thấp này vốn dĩ cứng ngắc, lãnh đạm như xác ch3t chợt thay đổi một cách ngoạn mục.

Sau khi Mộc Kha vất vả trấn an đám người đang sôi trào bình tĩnh lại, người chơi đầu tiên còn chưa kịp bình tĩnh lại bắt đầu hỏi cậu: “Chính là, chúng tôi đều rất cảm ơn Bạch Liễu, không không không! Là hội trưởng Bạch nguyện ý ra quyết định như thế! Chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác với hội trưởng Bạch!”

Người đàn ông này dừng lại một lúc rồi thay đổi đề tài: “Nhưng chúng tôi đều muốn hỏi một chuyện.”

Mộc Kha hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Những người chơi này hai mặt nhìn nhau rồi nhìn về phía Mộc Kha, bọn họ nắm chặt tay trước nguc xoa xoa căng thẳng, quét sạch thái độ khinh thường trước đó, cúi người hỏi rất chân thành: “Chúng tôi muốn hỏi, hội trưởng Bạch muốn giao dịch gì với chúng tôi? Chúng tôi, những người … chúng tôi.. thực sự có thể đáp ứng được yêu cầu của hội trưởng Bạch sao?”

“Các anh hoàn toàn có thể làm được, trên người các anh có đồ vật mà hội trưởng Bạch cảm thấy cực kỳ có giá trị.” Mộc Kha nói

“Trên người chúng ta có thứ gì…… có thể làm Hội trưởng Bạch cảm thấy hợp đồng này giá trị chứ?” Những người khác nghi ngờ vò đầu hỏi. Mộc Kha ôn hòa mỉm cười: “Hội trưởng Bạch muốn linh hồn của các anh.”

- -----oOo------