Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 179




Lưu Giai Nghi mặt vô cảm giơ thuốc độc lên.

Bạch Liễu liếc mắt nhìn khói độc bốc hơi từ bình thủy tinh trên tay Lưu Giai Nghi, nhanh chóng sửa miệng: “Tuy rằng nói nhỏ nhưng anh nghe rõ ràng đó là lời xin lỗi rất chân thành, quả nhiên đúng là bạn nhỏ Lưu Giai Nghi.”

“……” Lưu Giai Nghi đỡ trán, “Anh không cần phải kiếm chuyện khác đánh trống lảng để tự mình đi làm chuyện nguy hiểm một mình, em chỉ muốn hỏi anh là anh có biện pháp gì hay không?”

Con hàng Bạch Lưu này, không bao giờ trao đổi bất kỳ kế hoạch nào trong đầu với đồng đội, nhìn thì có vẻ hay cười nói thản nhiên, nhưng khi thực hiện kế hoạch thì y như là một vị vua độc tài vậy, hắn chỉ muốn mọi người thực hiện hành động theo như lời hắn nói mà không cần thắc mắc về quyết định của mình —— bởi vì hắn sẽ không thay đổi kế hoạch cho nên cũng không cần phải thông báo.

Rốt cuộc thì tên cầm đầu có bệnh này lúc nào cũng ở tuyến đầu thực hiện kế hoạch nguy hiểm của riêng mình.

“Nếu anh có biện pháp thì nên chia sẻ với đồng đội chứ …” Lưu Giai Nghi được đào tạo như một chiến thuật gia dự bị ở giải đấu nâng cao, khá đau đầu với thành viên thích làm liều trong đội như Bạch Liễu, “Nếu kế hoạch của anh xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, thì ở bên này em cũng có thể kịp thời tìm cách hỗ trợ anh.”

Bạch Liễu lẳng lặng nhìn Lưu Giai Nghi, hắn chẳng nói chẳng rằng.

Lưu Giai Nghi ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Liễu: “Em biết tại sao anh không nói người khác nghe kế hoạch của mình, bởi vì kế hoạch của anh quá cực đoan, khả năng chịu thất bại lại quá thấp, một khi xuất hiện biến cố ngoài ý muốn thì gần như là không cứu chữa được, cho nên nói hay không nói cũng như nhau.”

“Anh hiểu trò chơi cho nên mỗi lần anh đánh bạc đánh cược giống như kế hoạch đều thắng, nhưng cũng chỉ là thắng một ván game mà thôi.”

Nhưng nếu ở giải đấu thì đây là cách bố trí chiến thuật thất bại nhất.”

Lưu Giai Nghi nghiêm mặt nói: “Thứ mà anh đối đầu không phải là trò chơi có hình thức cố định, mà là sự tấn công của 5 người chơi cao cấp có khả năng phối hợp và tính cơ động cao, anh phải thắng con người chứ không phải trò chơi, nếu anh vẫn giữ mãi kế hoạch  【 hiệu suất cao quyết định thắng bại 】thì anh sẽ thua rất thê thảm —— một đội ngũ thay đổi rất nhiều hơn là một trò chơi.

“Đừng xem thường đối thủ tương lai của anh.”.” Lưu Giai Nghi hít sâu một hơi, nắm tay bước đến gần Bạch Liễu, “Cũng đừng xem thường đồng đội mà anh đã lựa chọn.”

“Nói cho em nghe kế hoạch của anh đi.”

Ánh mắt Bạch Liễu không né tránh, ngẩng đầu nhìn thẳng Lưu Giai Nghi đối diện trong chốc lát.

Thật ra Lưu Giai Nghi nói rất chính xác, Bạch Liễu thực sự đã quen với việc nghĩ cách chiến đấu một mình và sẽ chỉ ra lệnh cho những người chơi hợp tác với hắn, chứ không phải hợp tác với nhau.

Rất ít người chơi mà hắn hợp tác trước đây có ý tưởng theo kịp hắn, bởi vì giá trị trí lực tương đối thấp, chẳng hạn như Mục Tứ Thành, hoặc những người có ý tưởng có thể theo kịp Bạch Liễu, nhưng họ quá phụ thuộc vào Bạch Liễu và các rào cản tâm lý, chẳng hạn như Mộc Kha.

Hai loại người chơi này không có cách nào tiến vào giai đoạn trao đổi kế hoạch với Bạch Liễu, bởi vì các ý kiến đưa ra không quá nhiều thông tin, mà dựa theo theo phong cách trò chơi của riêng Bạch Liễu thì rất dễ dàng chơi kiểu hoặc là【 một đêm phất nhanh 】 hoặc là 【 toàn quân bị diệt 】.

Nhưng trong giải đấu thì loại chiến thuật này tất nhiên là không thể thực hiện được.

Mà Lưu Giai Nghi đã loại bỏ yếu tố ảnh hưởng cảm xúc, là người chơi đầu tiên mà Bạch Liễu gặp phải có chất lượng chiến đấu và tư duy đối đầu tuyệt vời.

Lưu Giai Nghi thậm chí còn trưởng thành và ổn định hơn Bạch Liễu về số lượng trò chơi, sự đào tạo mà cô bé đã nhận được và kiến thức của cô bé về các trò chơi.

Chỉ có thể nói Lưu Giai Nghi xứng đáng là tuyển thủ được đào tạo thành trụ cột của đội Quốc Vương, hai tuyển thủ mà Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu gặp trước đây không cùng đẳng cấp chút nào.

Trong vòng cuối cùng của trò chơi, Lưu Giai Nghi dưới tình huống bị 【 Lưu Hoài 】ảnh hưởng cảm xúc vẫn có thể xoay hai người chơi cấp tuyển thủ giải đấu như chong chóng, cuối cùng còn kích hoạt nhiệm vụ chính để cứu Bạch Liễu, sau đó cô bé cũng là người đầu tiên tìm thấy được Bạch Liễu, giúp chắn đạn Đường Nhị Đả cho Bạch Liễu ——

—— ngắn gọn mà nói thì Lưu Giai Nghi là một đồng đội cực kỳ giá trị.

Những lời khuyên của cô bé dành cho Bạch Liễu rất khách quan và hiệu quả.

Trước sự ngạc nhiên của Lưu Giai Nghi, Bạch Liễu ngồi xổm xuống nhìn cô bé, đơn giản thừa nhận sai lầm: “Em nói đúng, anh đã không suy nghĩ về nó một cách toàn diện, anh nên trao đổi kế hoạch với em.”

Lưu Giai Nghi ngẩn ra.

Bạch Liễu ngồi xếp bằng trên mặt đất, hạ thấp độ cao để cho Lưu Giai Nghi có thể nhìn hắn, hắn click mở giao diện  giải thích kế hoạch của mình cho Lưu Giai Nghi nghe: “Kế hoạch của anh là như thế này …”

“ … Mục đích chủ yếu của bọn họ là giết anh để mang em đi, nếu là như vậy thì có thể làm như thế này ….”

Lưu Giai Nghi yên lặng nghe xong, dứt khoát phản đối: “Không được, nếu làm như vậy thì anh sẽ phải làm mồi câu, dụ đến 5 người, nguy hiểm quá lớn, nếu lật xe căn bản là chạy không thoát, chắc chắn phải ch3t đó.”

Bạch Liễu khiêm tốn hỏi lại: “Có cách nào có thể hạ thấp nguy hiểm không?”

Cô bé nói xong thì suy nghĩ trong chốc lát, mở bảng hệ thống của mình, lục tung kho vật phẩm hồi lâu, tìm được một lá bài Át Cơ.

“ ….. Đây là lá bài kỹ năng của Hoàng Hậu cho em, xem như dùng để bảo vệ em lúc nguy cấp nhất, chỉ có thể sử dụng trong một trò chơi.” Lưu Giai Nghi chậm rãi giải thích, đưa lá bài poker cho Bạch Liễu, “Theo như kế hoạch của anh thì không chừng vật phẩm này có thể hạ thấp nguy hiểm cho anh.”

Bạch Liễu nhướng mí mắt nhìn quân Át Cơ của Hồng Đào.

“… Giai Nghi, em đây là muốn cho hai chúng ta thành miếng mồi hấp dẫn như nhau.” Bạch Liễu rốt cục dùng hai ngón tay bắt lấy quân bài, khóe miệng hơi cong lên, “Nhưng anh tin tưởng khả năng thoát thân của mồi nhử như em, nó khiến anh có một cảm hứng chiến thuật tốt hơn nhiều.”

“Trong bốn người này có hội viên nào quan hệ rất tốt với em không?” Bạch Liễu tùy tay nhét thẻ bài vào túi quần đứng dậy.

Lưu Giai Nghi ngẩn người: “…. Có, Tề Nhất Phảng, em đã cứu anh ta không dưới một lần.”

“À, vừa nghe nhân viên chế biến giới thiệu quy trình làm việc của nhân viên chế biến, em nhớ rồi, kỹ năng cá nhân của Tề Nhất Phảng rất độc đáo nha, nếu được sử dụng đúng cách thì sẽ rất hữu ích cho công nhân chế biến đó.”

Bạch Liễu đang đứng lên đi về phía trước nghe thấy thế thì dừng chân xoay người, vẻ mặt dịu dàng đến không tưởng: “Thật sao? Vậy em có thể kể thêm cho anh nghe về cậu ta được không?”

Lưu Giai Nghi: “……”

Cô bé bị nụ cười tươi roi rói và vẻ mặt hạnh phúc sung sướng kiểu 【 hi hi, lại có người làm công đưa tới cửa rồi 】của Bạch Liễu làm ớn lạnh sống lưng.

Em chân thành xin lỗi anh, Tề Nhất Phảng —— Lưu Giai Nghi yên lặng ở trong lòng xin lỗi.

——————————

Tề Nhất Phảng hắt xì, cậu ta xoa xoa mũi, tiếp tục giãy giụa mặc vào bộ đồng phục bảo hộ màu đen, một chân nhảy lên để mang giày vào.

Hai người chơi khác của Hiệp Hội Quốc Vương thì đang mặt mày ủ ê thay quần áo.

Bọn họ chơi trò chơi cấp 3 không nhiều, nhưng vì để học tập tham khảo nên xem qua video cũng không ít, lần đầu tiên gặp được phó bản trò chơi có quy tắc kỳ quái như vậy.

240kg hoa hồng Càn Diệp, lượng công việc này mà là trò chơi gì chứ, căn bản chính là làm công thì đúng hơn!

“Anh Tề, với khối lượng công việc như này thì chúng ta rất khó tiếp tục thăng chức.” Hai người chơi khác của Vương hội nói, “Ba người chúng ta mỗi ngày là 720kg hồng khô, cần sàng lọc, phơi nắng, sấy khô và pha chế, sao mà đủ thời gian chứ.”

Tề Nhất Phảng đã mặc xong quần áo vỗ vỗ lên bộ trang phục khiến cậu ta không thoải mái lắm, nhớ lại một chút mấy thao tác quan trọng để làm việc mà cậu ta vừa thấy ở khu vực ngoài trời.

…… sàng lọc thân cây, phơi nắng, sấy khô cùng chế biến……

Sau khi lướt qua những thao tác này trong đầu, Tề Nhất Phảng không hề hoảng hốt chút nào, cậu ta thản nhiên vỗ vai hai người chơi đang lo lắng, giơ ngón tay cái lên, nở một nụ cười tự tin rạng rỡ:

“Hái hoa hồng thì tôi chịu, nhưng còn mấy quy trình công việc này thì toàn bộ có thể giao cho tôi!”

Hai người chơi Hiệp Hội Quốc Vương liếc nhau, đột nhiên chợt nghĩ đến kỹ năng của Tề Nhất Phảng.

Được nha!

Kỹ năng của Tề Nhất Phảng cực kỳ hữu dụng để làm việc này!

Cậu ta là 【 Quan sát viên khí tượng 】!

——————————

Đường Nhị Đả buộc chặt cổ áo trang phục bảo hộ, phía dưới hở hẳn một đoạn cổ chân, gã có chút không được tự nhiên nhúc nhích, cổ áo và khóa kéo eo của trang phục bảo hộ chật ních, nhỏ xíu so với gã.

Công nhân nhà máy dẫn gã đến đây có chút đau đầu, gãi gãi đầu: “Đây là bộ đồng phục lớn nhất rồi đó, anh chờ tôi chút, tôi tìm xem có bộ nào khác nữa hay không.”

“Anh cao quá đi……” Công nhân nhà máy quét ánh mắt vi diệu nhìn cánh tay căng chặt của Đường Nhị Đả dưới lớp áo bảo vệ, “Cơ bắp cũng to ghê …”

Công nhân mới tới này, coi bộ chăm chỉ rèn luyện lắm nha..

Đường Nhị Đả phớt lờ ánh mắt hâm mộ của công nhân nhà máy, cởi bộ đồ bảo hộ, thái độ rất lịch sự trả lại anh ta: “Làm phiền anh rồi.”

“Vạm vỡ cũng tốt đấy.” Công nhân nhà máy cười nhận lại bộ đồ, “Làm công nhân chế biến phải hao phí rất nhiều thể lực, cứ làm tốt đi, từ công nhân  chế biến thăng chức lên công nhân nhà máy là được làm công nhân chính thức rồi, lúc đó không dễ bị sa thải đâu.”

Lúc công nhân nhà máy muốn xoay người rời đi thì Đường Nhị Đả nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, “Tôi muốn hỏi chút, tất cả công nhân chế biến làm việc chung với nhau à?”

Công nhân nhà máy sửng sốt: “Không có, khu vực ngoài trời trong nhà máy xử lý hoa hồng Càn Diệp chia làm 4 hướng đông tây nam bắc, sân phơi nắng rất rộng, gần ruộng hoa cũng có thể phơi nắng nhưng phải canh chừng cẩn thận, không thôi sẽ bị lưu dân trộm đi, cho nên tốt nhất là phơi trong nhà máy.”

“Bất quá các anh là công nhân mới tới, không có cách nào giành được vị trí phơi nắng trong nhà máy đâu.” công nhân nhà máy lắc đầu, “Đám người công nhân chế biến cũ sẽ chèn ép các anh, các anh chỉ có thể phơi nắng bên ngoài nhà máy thôi.”

“Có nơi nào mà tất cả các công nhân chế biến đều làm việc chung với nhau không?” Đường Nhị Đả hỏi.

Công nhân nhà máy nghĩ nghĩ: “Có, sau khi phơi nắng xong thì phải tập trung lại phía bắc nhà máy để cân số lượng.”

“À đúng rồi, nhắc anh một câu.” Công nhân nhà máy cầm quần áo Đường Nhị Đả trở về sực nhớ đến chuyện gì nói thêm: “Lúc phơi nắng hoa hồng thì chú ý thời tiết một chút, nếu trời mưa thì xem như các anh xui xẻo, hoa hồng Càn Diệp không phơi nắng được sẽ mốc meo, nếu hoa hồng mốc meo thì nhà máy sẽ trừng phạt công nhân làm lãng phí hoa hồng đó.”

- -----oOo------