Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 163




——————————

Đường Nhị Đả mở mắt trong trò chơi.

Những cánh ho4hồng dày mịn và xinh đẹp đầy sức sống tràn ra từ phía chân trời bay lả tả khắp không trung, cánh đồng ho4rộng lớn rực rỡ sắc màu lấp ló phía chân trời đã nở rộ. Giữa một trấn nhỏ nông thôn đột nhiên xuất hiện một nhà máy hiện đại không hợp với hoàn cảnh chút nào.

Một bức tĩnh vật khổng lồ bằng đồng thau được đặt ở lối vào của nhà máy như vật trang trí, kế bên treo một tấm biển bằng gỗ sơn mài màu trắng có dòng chữ 【 Nhà máy ho4hồng Càn Diệp 】bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.

Đường Nhị Đả  như ngừng thở trong chốc lát, vô thức nhìn về phía trên cùng của nhà máy – không có ai ở đó, chỉ có một ít ho4hồng tươi trong vỏ quả đang phơi mình dưới ánh trăng, cánh hồng trải dài dưới ánh trăng tạo ra một hương thơm cực kỳ gây nghiện trong không khí.

Ở nơi cao nhất của nhà máy, Bạch Lục đã đứng đó hỏi gã 【 Ho4hồng có thơm không? 】

Trong tất cả các dòng thời gian mà gã đã qua, Đường Nhị Đả chưa từng thấy phụ bản cấp 3 này.

Hắn biết khí ho4hồng Càn Diệp nhất định phải có lời giải ở một trò chơi nào đó trong hệ thống, nhưng dù Đường Nhị Đả có chơi trò chơi điên cuồng như thế nào đi chăng nữa thì gã cũng chưa từng chơi trò chơi này.

Tựa như có thứ gì đó tồn tại đang ngăn gã tiến vào trò chơi này, trêu đùa gã, cho nên Đường Nhị Đả đã sớm không còn hy vọng mình có thể chơi những trò chơi có liên quan đến khí ho4hồng Càn Diệp.

Nhưng lúc Đường Nhị Đả đã hoàn toàn tuyệt vọng, gã trời xui đất khiến thế mà lại vào trò chơi này trong lúc đuổi theo Bạch Liễu.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả nhìn thấy cửa nhà máy, kích hoạt nhiệm vụ chính của trò chơi 】

【Hệ thống nhắc nhở: Thân phận người chơi bắt đầu từ vị trí thấp nhất trong nhà máy ho4hồng Càn Diệp là công nhân hái ho4hồng. Bạn cần phải làm việc chăm chỉ trong nhà máy để được thăng chức thành nhà pha chế nước ho4hàng đầu. Sau khi trở thành nhà pha chế nước hoa, người chơi có thể đuổi giám đốc nhà máy đi, trở thành giám đốc nhà máy mới】

【 Sau khi trở thành giám đốc nhà máy, người chơi sẽ được qua cửa. Trò chơi kết thúc khi giám đốc nhà máy mới xuất hiện.】

【 Bây giờ mời người chơi vào nhà máy, hôm nay chính thức làm công nha! 】

Cùng lúc đó, Bạch Liễu đang trốn sau nhà máy cũng đang hậm hực xác nhận lại nhiệm vụ chính của mình, bên cạnh là Lưu Giai Nghi đã uống thuốc giải để trị thương, vết máu vẫn còn trên người nhưng sắc mặt cô bé đã hồng hào lên rất nhiều, vết thương do đạn bắn cũng không còn chảy máu nữa.

Sau khi Lưu Giai Nghi xác nhận nhiệm vụ chính của mình, cô bé liếc mắt nhìn sắc mặt đen thui của Bạch Liễu, có chút biệt nữu mà xoay người nhỏ giọng nói thầm: “Đã nói là đừng tùy tiện vào trò chơi cấp 3 rồi, em vất vả lắm mới cứu được anh, bây giờ anh lại còn dùng thái độ như vậy …”

Bạch Liễu buồn bực chán nản liếc nhìn Lưu Giai Nghi: “Không liên quan đến em, là bởi vì nhiệm vụ này.”

“Nhiệm vụ này thì làm sao? Tỉ lệ tử vong của trò chơi cấp 3 chính là dựa vào hạn chế người qua cửa, trước khi vào em đã nhắc anh còn gì..” Lưu Giai Nghi nhanh chóng suy nghĩ, cô bé cất chai thuốc giải nhíu mày, “Tỉ lệ tử vong của trò chơi cấp 3  từ 80% đến 90%, trò chơi này có 6 người, bình thường chỉ có 1 người sống, nhưng trò chơi cấp 3 cũng không phải là không có sơ hở.”

“Tuy nhiên trò chơi này quy định chỉ có người chơi làm giám đốc nhà máy mới có thể qua cửa, lúc chúng ta tiến vào có nhìn sơ qua, gần đây chỉ có một cái nhà máy ho4hồng Càn Diệp này, cho nên điều kiện thông quan bị kẹt ở đây, chỉ có thể đi đến đâu nhìn đến đó, anh không thích nhiệm vụ cấp 3 cũng dễ hiểu thôi, độ linh hoạt giảm còn khó khăn thì tăng lên..”

Bạch Liễu hiếm thấy xuất thần, ánh mắt đảo qua: “ … Lại phải đi làm công, tại sao vào game rồi mà vẫn còn bị bốc lột chứ, anh không muốn bị bốc lột …”

Lưu Giai Nghi: “……”

Đây là lý do anh rầu rĩ nãy giờ à!!!

Lưu Giai Nghi mặt không cảm xúc bò lên vật trang trí đồng thau đánh vào ót Bạch Liễu: “Phiền phức, lấy lại tinh thần cho em! Trước tiên là phải giải quyết thằng cha đội trưởng cứ đuổi giết anh kìa, sức chiến đấu của gã rất mạnh, tốt nhất là anh nghĩ cách làm thế nào để chúng ta qua cửa trò chơi này đi!”

Bạch Liễu bị Lưu Giai Nghi tát bay vào tường vẫn bất động.

Lưu Giai Nghi: “……”

Lưu Giai Nghi kéo đầu Bạch Liễu ra, hét to: “Anh đừng có giả ch3t để khỏi làm công! Anh đem em vào đây thì phải có trách nhiệm đem em ra ngoài! Lấy lại phong độ đàn ông cái coi Bạch Liễu!!!”

Bạch Liễu ch4m rãi thò đầu ra sau tường, dùng ánh mắt chán nản nhìn Lưu Giai Nghi: “Làm việc ở đây có ai cho anh tiền không?”

Lưu Giai Nghi: “…… Tất nhiên là không rồi, anh nằm mơ gì vậy hả??”

“Ờ” Bạch Liễu lại ch4m rãi vùi đầu vào tường, ồm ồm nói: “Thế thì anh không làm đâu, anh vừa mới bán thân 10 năm mệt ch3t đi được, bây giờ lại còn muốn anh làm không công nữa, anh phải hồi máu, không có sức làm nổi đâu.”

Bạch Liễu hoàn toàn chính là một Grandet sau khi bị bắt buộc phải để lại tài sản cho con mình thì phát hiện mình vẫn còn chưa ch3t, bộ dạng quá mức lỗ vốn bây giờ sống không còn gì luyến tiếc nữa —— rõ ràng là chấn thương tinh thần sau giao dịch lẩu 10 năm với Lục Dịch Trạm vẫn chưa hồi phục!

Lưu Giai Nghi đạp lên vai Bạch Liễu, cố sức đem con hàng đang trốn việc ra, vừa kéo vừa mắng: “Đàn ông không thể tùy tiện nói mình không được!! Đi làm việc nhanh lên!!”

Sau một hồi lâu phát hiện làm thế nào cũng không vực dậy được tinh thần con hàng đang hậm hực chìm đắm trong cảm giác lỗ vốn, Lưu Giai Nghi đành phải dùng tuyệt chiêu cuối cùng: “Anh làm việc đi, em trả tiền lương cho anh, một giờ một trăm tệ được không?”

Bạch Liễu đang vùi đầu vào tường quay ngoắt lại, hai mắt lóe sáng nhìn Lưu Giai Nghi, xòe tay ra không ngại ngùng chút nào: “Thỏa thuận, đưa tiền trước làm việc sau.”

Lưu Giai Nghi: “……”

Mẹ nó, cảm giác như kiểu Bạch Liễu đang bẫy mình, chờ mình đưa tiền cho anh ta vậy……

Đàn ông kiểu gì keo kiệt vậy trời?! Tiền bé gái 8 tuổi cũng lấy luôn?!

Lưu Giai Nghi trong lòng mắng chửi, ngoài mặt vẫn trả tiền cho Bạch Liễu, Bạch Liễu thong thả ung dung cầm tiền, sửa sang lại quần áo lại khôi phục thành bộ dáng nhân viên gương mẫu nhân mô cẩu dạng: “Đi thôi! Trước tiên đến nhà máy kiểm tra quy trình đã.”

“Từ đã! Lưu Giai Nghi giữ chặt Bạch Liễu phía trước, mở miệng nói có chút bất đắc dĩ, “Nãy giờ em nói gì anh có nghe hay không vậy, thằng cha Đường đội trưởng gì đó cũng đang đuổi theo anh vào trò chơi, nếu bây giờ anh cứ đi đến nhà máy tìm NPC lãnh nhiệm vụ thì đụng mặt gã còn gì.. kỹ năng sử dụng súng của gã rất lợi hại, có thể sử dụng trong cả hiện thực, bây giờ anh gặp gã, nhất định gã sẽ giết anh!”

Bạch Liễu dắt Lưu Giai Nghi tay, vẻ mặt thản nhiên: “Ngay từ lúc bước vào trò chơi này gã sẽ không giết anh đâu.”

Lưu Giai Nghi ngẩn ra: “Tại sao?”

“Có người hoặc là thứ gì đó cố ý dàn dựng《 Nhà máy ho4hồng 》này cho Đường Nhị Đả và anh lên sân khấu.” Bạch Liễu rũ mắt xuống, ánh mắt đen tối không rõ, “Trong trò chơi 《 Nhà máy ho4hồng 》 nhất định cất giấu bí mật có thể giải cứu tất cả những thứ bị nước ho4ô nhiễm, cũng  giống như Huyết Linh Chi – vật phẩm khen thưởng của Sách quái vật của 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》 có thể cứu bọn trẻ bị trúng độc vậy.”

“Mà Đường Nhị Đả cho rằng bí mật này nằm trong tay anh, gã nghĩ anh biết cách qua cửa trò chơi này, vì vậy sẽ tập trung ở điểm này, tìm cách qua cửa trước. Vì vậy trước khi gã tìm thấy đồ vật cần thiết thì sẽ không đành lòng gi3t ch3t anh đâu.”

“—— thuốc giải để cứu những người mà gã muốn đã gần ngay trước mắt rồi, tin là vị Đường đội trưởng chính nghĩa đó không điên khùng đến nỗi mang theo hơn một ngàn người đồng quy vu tận với anh đâu.”

Bạch Liễu không nhanh không chậm mà phân tích, miệng lưỡi còn mang theo chút ý cười trêu chọc: “Rốt cuộc trong mắt vị Đường đội trưởng đó, mạng sống  của anh còn không quý bằng vị phó đội họ Tô kia.”

Anh n4mtay Lưu Giai Nghi tung tăng đi dạo trên cánh đồng ho4hồng ở thị trấn nông thôn, sau khi đi vòng qua khu nhà máy thì nhìn thấy hai cánh cửa chính rèn bằng sắt của nhà máy đã mở ra. Có một tấm bảng bằng gỗ treo trên lối vào chính, trên đó ghi — 【Chào mừng đến Nhà máy Ho4hồng】.

Bạch Liễu n4mtay Lưu Giai Nghi bước vào. Sau khi bước vào là một nơi làm việc rộng lớn, thoáng đãng, mặt đất rải rác những bông ho4hồng tươi mới hái từ cánh đồng hoa, có người ngồi xổm trên mặt đất phân loại hỗn hợp cành lá và cánh ho4hồng thành từng đống riêng biệt.

Hai bên của sân là những lò nung bằng đồng khổng lồ đang hoạt động hết công suất, hơi nước nóng và khí trắng tỏa ra liên tục, người bên cạnh lò luyện đồng không ngừng khuấy tròn những cánh ho4hồng bằng một chiếc xẻng thép, thoạt nhìn đây là cảnh tượng làm việc vui vẻ thoải mái, nhưng bề ngoài những người công nhân này có chút kỳ quái, giờ giấc làm việc cũng không đúng, bởi vì trời đã về khuya.

Những người đang làm việc ở đây mặc quần áo bảo hộ màu đen với dây thun quấn quanh cổ tay, đeo găng tay trắng và ủng cao su đen, đội mũ cát đen. Nhìn trang phục thì không giống xử lý ho4hồng chút nào, mà giống như một nhà kho4học đang xử lý virus trong phòng thí nghiệm nguy hiểm hoặc một người nuôi ong thì đúng hơn.

Khoảnh khắc Bạch Liễu dẫn Lưu Giai Nghi đi vào thì bị những người này ngăn lại.

Những công nhân này đưa cho Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi hai bộ quần áo bảo hộ giống hệt nhau, có vẻ như được đặt may riêng, họ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai vị khách không mời với một sự căm ghét và cảnh giác nhất định, giọng khàn khàn nứt nẻ, “Các người phải mặc quần áo bảo hộ khi vào nơi này, đừng để mùi cơ thể làm ô nhiễm mùi hương ho4hồng, hiểu không người mới đến!”

Ở khoảng cách gần như vậy, Bạch Liễu có thể nhìn thấy rõ ràng rằng dưới tấm màn đen che mặt, khuôn mặt của người hoặc không còn được coi là người nữa, chằng chịt những vết nứt sâu. Dọc theo vết nứt là từng mảng từng mảng thịt đen đã thối rữa, sưng tấy, bầy nhầy, như thể một bông hồng đang nở dọc theo thớ thịt dưới mắt anh ta.

Mà trong đôi mắt của người công nhân đang nhìn thẳng vào Bạch Liễu có một bông hồng đỏ thắm sắp héo và thâm đen ở mép – rất giống với vết nứt trên mặt anh ta.

——

Bạch Liễu cùng Lưu Giai Nghi liếc nhau, yên lặng nhận lấy bộ đồ bảo hộ bọn họ đưa rồi mặc vào, theo đối phương dẫn đường đi vào bên trong.

Người công nhân vừa đi vừa quay đầu giới thiệu với Bạch Liễu ba phân xưởng khác trong nhà máy, nhưng sức chú ý của Bạch Liễu đã nhanh chóng bị những thứ khác hấp dẫn.

Khi người này bước đi, một bên mặt trong bộ đồ bảo hộ sột soạt rơi xuống chuyển động của anh ta, phát ra tiếng lá rơi theo, sau đó thứ rơi xuống bị anh ta giẫm bẹp bằng lòng bàn chân, thịt nát và máu tươi bắn r4 tung tóe, nhưng dường như anh ta không thèm để ý, vẫn đang giới thiệu say sưa cấu trúc và quy tắc của nhà máy:

“… Có ba phân xưởng trong nhà máy sản xuất nước hoa, chỗ các người vừa thấy lúc nãy là xưởng chế biến và chưng cất cánh hoa, hiện tại chúng ta đang ở xưởng tinh luyện tinh dầu, còn xưởng chế tạo hương liệu cốt lõi nhất của nhà máy thì các người chưa có tư cách vào đó đâu, chỉ có nhà pha chế nước ho4mới có tư cách làm việc trong xưởng đó … “

“Ở đây chúng tôi tuyển dụng 4 loại công nhân, đầu tiên là chịu trách nhiệm hái ho4hồng trái mùa, đây là công nhân bậc thấp nhất. Những người mới đến đều bắt đầu từ công việc này. Những người có thành tích hái ho4xuất sắc sẽ được thăng chuyển vào làm việc ở phân xưởng chế biến cánh hoa, trở thành nhân viên chế biến. Nếu chế biến xuất sắc thì lại được thăng chuyển vào phân xưởng tinh luyện, trở thành công nhân chính thức. Ở cấp độ này thì các người mới đủ điều kiện để học cách chế biến nước ho4..”

“Mà công nhân có khả năng học hỏi tốt nhất, có tài năng chế tạo nước ho4bẩm sinh, và chế tạo ra nước ho4đầu tiên thì có thể trở thành một nhà chế tạo nước hoa. Đó là một vinh dự lớn, có điều nói với những người mới đến như mi thì còn xa lắm.… ”

Bạch Liễu một bên quan sát hoàn cảnh chung quanh, một bên nghe NPC này lải nhải giới thiệu nhà máy cho hắn, cuối cùng mới hỏi một câu: “Vậy nếu muốn trở thành giám đốc nhà máy thì phải làm sao?”

Vừa nãy người công nhân này chỉ nói đến việc thăng chức lên nhà chế tạo nước ho4thì ngừng lại rồi.

Anh ta quay đầu lại, vết nứt lòi cả máu thịt trên xương gò má thấp thoáng dưới tấm màn đen che mặt, anh ta hạ giọng âm trầm đáng sợ: “Giám đốc nhà máy à? Giám đốc nhà máy không đơn giản thăng chức là được, anh ấy là người n4mgiữ kỹ thuật quan trọng nhất của nhà máy nước ho4và phương pháp sản xuất ho4hồng Càn Diệp, mà mấy thứ này không thể truyền bá ra ngoài được, các người muốn trở thành giám đốc nhà máy thì chờ có những thứ đó đi rồi hẵng nói tiếp.”

Bạch Liễu thay đổi cách hỏi: “Vậy các anh từng có bao nhiêu giám đốc nhà máy rồi?”

“Tám người.” Công nhân nói.

Bạch Liễu nhàn nhạt mà à một tiếng, hỏi: “Vậy tại sao bọn họ lại bị thay thế?”

Sắc mặt người công nhân trở nên khó coi hẳn, anh ta hiểu ra ý Bạch Liễu muốn hỏi gì, im lặng trong chốc lát mới trả lời: “.. Giám đốc đời trước biến mất, giám đốc kế tiếp có công thức chế tạo nước ho4và cách chế biến ho4hồng thì sẽ tự động được thay thế.”

Bạch Liễu hỏi đến đây thì khôn ngoan dừng lại – xem ra đây vẫn là cách thức luân phiên nhau, giám đốc nhà máy đời trước biến mất không hề đơn giản, mà muốn làm giám đốc nhà máy đời tiếp theo cũng không phải dễ dàng,  【 công thức nước hoa】và phương pháp 【 chế biến ho4hồng】tương đương với ấn ngọc ( ngọc tỷ) của một quốc gia vậy, ai lấy được sẽ nhận chức.

Càng đi vào trong nhà máy càng thấp dần nhưng lại trở nên rộng hơn hai bên trái phải, nhiều đường ống làm mát bằng nhôm khác nhau được gắn vào các bức tường xung quanh, bên trong nước chảy ào ạt.

Trên sàn bê tông có một đống các thiết bị chưng cất và sấy khô, vỏ của những thiết bị này đã được nhuộm một màu hồng nhạt tương tự như ho4hồng, tỏa sáng trong ánh sáng vàng mờ lấp lánh – ho4hồng bình thường không có tính ăn mòn mạnh như vậy, tô màu luôn cho cả kim loại.

Ngay cả khi bọn Bạch Liễu đang mặc quần áo bảo hộ thì vẫn ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của ho4hồng trong không khí. Mùi hương này tỏa ra từ bên trong thiết bị chế tạo, trong các ống dẫn thủy tinh có thể nhìn thấy những giọt dầu màu ho4hồng  ch4m rãi chảy qua các đường ống, sau đó nhỏ giọt từ vòi vào một cái cốc chịu nhiệt nhỏ cỡ một n4mtay.

“Nhà máy nước ho4của chúng tôi là nhà máy duy nhất trên thế giới có thể sản xuất 【 Khí ho4hồng Càn Diệp】, nước ho4của chúng tôi sẽ được vận chuyển từ đây đi khắp thế giới, mỗi người trên thế giới đều phát cuồng vì loại nước ho4hày và không thể sống thiếu nó, nhưng chúng tôi cũng không phải là thuận lợi phát triển cho tới hôm nay.”

Người công nhân dùng giọng điệu tự hào giới thiệu với Bạch Liễu: “Trên tường bên trái các người có ghi lại lịch sử phát triển nhà máy chúng tôi, tất cả đều được đăng trên các tờ báo địa phương.”

Bạch Liễu hướng tầm mắt về bên trái, hắn thấy toàn bộ vách tường được phủ đầy những tờ báo cũ đặt trong tủ kính thủy tinh, trên đó có rất nhiều cúp lưu niệm cùng linh tinh các loại giấy khen như 【Nước ho4xuất sắc nhất năm 202X】, 【 Top 10 doanh nghiệp hàng năm 】..

“…. 10 năm trước, lúc khí ho4hồng Càn Diệp còn bị nghiêm cấm, nhà máy của chúng tôi gần như phải đóng cửa, nhưng một vụ nổ lớn gần như phá hủy hoàn toàn nhà máy của chúng tôi lại khiến mùi thơm của khí ho4hồng bay ra khắp nơi xung quanh thành phố lớn, hàng triệu người đã trở nên nghiện loại nước ho4này chỉ sau một đêm, nước ho4có sức quyến rũ chính là như vậy, nó làm cho nhà máy hoạt động trở lại và phát triển lên đến đỉnh cao!”

“Hiện tại toàn thế giới đều dùng loại nước ho4này, cung không đủ cầu, khí ho4hồng Càn Diệp còn quý hơn cả vàng!!”

Người công nhân còn mải lải nhải thì Bạch Liễu đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên tường báo, hắn tiến về phía trước và dừng lại bên tủ kính.

Ánh mắt hắn nhìn vào tờ báo cũ ố vàng dán trên mép tủ kính mà không hề bị lệch, tờ báo đã có từ rất lâu, dòng tiêu đề được in đậm chữ đen ở phía trên bên trái rất bắt mắt:

【Một nhà máy chế biến nước ho4và hóa chất ở ngoại ô Kính Thành bị rò rỉ do các biện pháp bảo vệ không phù hợp, khiến 139 công nhân bị thương và 17 cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường đã ngất xỉu sau khi ngửi phải khí độc】

Ánh mắt Bạch Liễu dời xuống, bên dưới tiêu đề là một tấm ảnh tin tức đen trắng khổ lớn với hai gương mặt mà hắn rất quen thuộc – cả hai đều mặc đồng phục, nằm trên cáng, có vẻ thần chí đã rất mơ hồ sắp được đưa lên xe cứu thương, rõ ràng đã bị ảnh hưởng bởi hiện trường khí rò rỉ từ nhà máy sản xuất nước hoa.

Lưu Giai Nghi cũng nhận ra một người trong đó, cô bé mở to mắt đi đến tủ kính trước mặt, nhón chân để nhìn kỹ ảnh chụp khuôn mặt người cảnh sát hôn mê đang nằm trên cán, cô bé nhìn một hồi lâu không nói gì, sau đó mở giao diện hệ thống:

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi có muốn sử dụng 600 điểm để tắt tiếng TV nhỏ không? Giọng nói của bạn và người chơi xung quanh bạn 1 mét đều sẽ bị tắt tiếng, có thể ảnh hưởng đến trải nghiệm của khán giả đang xem TV nhỏ. 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Giao dịch đã hoàn thành, người chơi hiện tại có thể nói thoả thích! 】

Lưu Giai Nghi làm xong thì quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu, giọng nói có chút khẩn trương: “Đây không phải là … chú cảnh sát Lục Dịch Trạm sao?”

Bạch Liễu không nóng không lạnh mà ừ một tiếng: “Người kia thì tên là Tô Dạng.”

Hắn nhìn ngày tháng trên tờ báo —— là một ngày sau khi bọn họ tiến vào trò chơi.

Trò chơi 《 Nhà máy ho4hồng 》 này rõ ràng có liên hệ chặt chẽ với hiện thực —— đây là một phó bản trò chơi còn chưa kịp đăng nhập vào thực tế, mà cách xâm nhập của trò chơi chính là trận nổ này.

Thời gian chính thức bắt đầu của phó bản là sau vụ nổ mạnh mười mấy năm, cũng chính là hiện tại.

Cơ hội khiến phó bản trò chơi này đăng nhập vào hiện thực đó là vụ rò rỉ lớn bắt đầu khiến khí ho4hồng Càn Diệp phổ biến trên toàn thế giới, xảy ra vào ngày thứ hai sau khi Bạch Liễu vào trò chơi.

Một trò chơi thường diễn ra trong 1 ngày, có nghĩa là..

Bạch Liễu nhìn thời gian cụ thể xảy ra vụ nổ được đưa tin trên báo — khoảng 4 giờ 15 phút sáng, đại khái là lúc Bạch Liễu vừa mới vào trò chơi sai sót trước sau không quá mười phút.

Điều này có nghĩa là cho dù Đường Nhị Đả hay Bạch Liễu qua cửa trò chơi, thì ngay khi họ ra ngoài, những gì họ nhìn thấy chính sẽ là cảnh Lục Dịch Trạm hoặc Tô Dạng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, bị ô nhiễm bởi khí ho4hồng Càn Diệp và cảnh tượng sắp tàn lụi và khô héo.

Ngay cả khi các vật phẩm phần thưởng mà họ nhận được khi qua cửa có thể giải cứu những người bị ô nhiễm đi nữa, thì vụ rò rỉ gây ô nhiễm quy mô lớn cho người dân cũng đã xảy ra.

Mà vật phẩm khen thưởng qua cửa hoặc vật phẩm cứu người bị ô nhiễm đều có giới hạn sử dụng, giống như 【 Huyết Linh Chi 】ở vòng trước Bạch Liễu nhận được chỉ có thể cứu được đúng 6 đứa trẻ mà thôi.

Theo sự sắp xếp của những người đứng phía sau hậu trường thì nhất định trò chơi 《 Nhà máy ho4hồng 》sẽ được làm mới sau khi họ qua cửa,  tức là ngăn cản họ không thể liên tục lấy được vật phẩm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngay cả khi họ có được những vật phẩm để cứu những người bị ô nhiễm, thì nó cũng chỉ có thể cứu được hơn một nghìn người hiện đang bị ô nhiễm.

Nhưng nếu vụ nổ lớn này lan rộng thì các vật phẩm giải cứu người dân có khả năng là không đủ.

Dựa theo sự hiểu biết của Bạch Liễu về Lục Dịch Trạm và Tô Dạng thì hai người kia là điển hình cho tính cách chính nghĩa nơi công sở, nếu dân chúng bình thường chưa được cứu thì bọn họ tuyệt đối cũng không sử dụng loại vật phẩm đó.

Đây hẳn là tình huống mà người sắp xếp mọi thứ ở hậu trường muốn thấy, gã ta muốn cười nhạo —— Bạch Liễu và Đường Nhị Đả đứng trước giường bệnh của những người bạn quan trọng nhất của họ, bất lực nhìn họ ngày càng khô tàn héo rũ. Liệu rằng hai người Bạch Liễu và Đường Nhị Đả vẫn chém giết lẫn nhau hay chọn lựa hy sinh mạng sống những người vô tội để cứu lấy bạn mình, trở thành kẻ ác mà bạn bè của họ căm ghét?

Thật là một sự sắp xếp tuyệt vời.

Bạch Liễu nhớ lại trước khi hắn vào trò chơi có nghe được Tô Dạng nói rằng hôm sau muốn tới nhà máy nước ho4để thăm dò điều tra.

Mà tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tên ngốc Lục Dịch Trạm vì muốn chứng minh hắn không liên quan gì đến khí ho4hồng Càn Diệp, và muốn biết Bạch Liễu đã xảy ra chuyện gì, chứng minh Bạch Liễu trong sạch nên nhất định cũng sẽ chủ động xin ra trận cùng chi đội 3 điều tra sự thật —— tất cả tạo thành một ván cờ hoàn mỹ mà người đứng sau muốn thấy.

Những quân cờ đã được bày ra, người chơi đang ở đấu trường còn kẻ vây xem đang giấu ở vực sâu và đáy biển, khoái trá nhìn màn kịch mình dàn dựng sắp bắt đầu.

Trò hay sắp mở màn —— Bạch Liễu tựa hồ nghe có người sung sướng lại điên cuồng mà nói nhỏ bên tai hắn.

- -----oOo------