Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 126




Lưu Giai Nghi nhận ra giọng nói của Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ, cô bé vốn không phải là người chơi chủ công, kỹ năng trị liệu lại đang bị giới hạn, nếu cố cương lên 1vs2 với người chơi đã tham gia giải đấu đang bật mode S thì chẳng khác nào tự hiến mạng mình.

Nếu là bình thường, dựa theo phong cách của Lưu Giai Nghi thì cô bé đã rút đạo cụ ra ngay và luôn.

Nhưng bây giờ —— cô bé liếc mắt về phía Lưu Hoài cụt hết hai tay phía sau.

Dù sao thì chuyện cũng đã muộn màng, không biết ai đã nói cho Lưu Hoài biết cô bé là phù thủy nhỏ, nhìn dáng vẻ và biểu hiện hiện tại của Lưu Hoài thì chắc chắn là không muốn đi cùng với cô bé rồi, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến đến đâu hay đến đó.

Lưu Giai Nghi không khỏi thầm mắng tổ cha đứa nào nhiều chuyện, hít một hơi thật sâu rồi đứng trước mặt Lưu Hoài.

"Trốn sau lưng em đừng đi ra!" Lưu Giai Nghi giang một cánh tay chặn Lưu Hoài, lạnh giọng quát to.

Đôi tay thõng xuống dưới của Lưu Giai Nghi khẽ run, một lọ thuốc màu đen tỏa ra làn sương mù nồng đậm có mùi gay mũi đột nhiên xuất hiện trên tay cô bé, chiếc áo choàng đen tuyền quấn quanh cổ chân mảnh mai trắng như tuyết bao trùm thân thể, từ một cô em gái Lưu Giai Nghi yếu ớt nhu nhược của tiểu Mộc Kha bỗng biến thành phù thủy nhỏ tiếng tăm lừng lẫy, được các công hội lớn tranh nhau đấu giá 370.000 điểm cho TV nhỏ để mời cô bé về hội của mình.

Nhìn thấy trang phục của Lưu Giai Nghi, Miêu Phi Xỉ đang định tấn công giật cả mình, thế đao chém xuống có chút khựng lại: "Phù thủy nhỏ?!"

Miêu Cao Cương cũng nheo mắt lại ——  lúc đầu Hiệp Hội Thực Hủ không tự lượng sức mình cũng tham gia đấu giá trên TV nhỏ của tuyển thủ ngôi sao mới này, nhưng chưa gì đã bị các công hội lớn đưa tay đè bẹp.

Cuối cùng ông ta cũng nhớ ra sự quen thuộc của con búp bê giẻ rách đó, Miêu Cao Cương nhìn con búp bê giẻ rách xấu xí thấp thoáng treo bên ngoài thắt lưng của Lưu Giai Nghi ——  đây là đồ vật mà Phù thủy nhỏ luôn mang theo bên người bất kể khi tham gia trò chơi nào.

Lưu Hoài nhìn thấy cảnh này thì im lặng.

Biết mình đã bị bại lộ hoàn toàn, bóng lưng Lưu Giai Nghi cứng đờ, nhưng cô bé nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại dặn dò Lưu Hoài, "Đợi lúc đánh nhau anh tìm cơ hội chạy đi."

Cô bé muốn nói một câu, anh hai, cứ chạy đi, đừng quan tâm sống ch3t của em, Lưu Giai Nghi mở miệng rồi nhưng vẫn chẳng thể nào nói ra lời tự mình có chút đa tình này, cô bé quay đầu không chút do dự tấn công Miêu Phi Xỉ.

Vẻ mặt Lưu Giai Nghi ẩn dưới tấm màn đen vô cùng bình tĩnh, ngón tay gầy guộc cầm chặt bình thuốc độc trắng bệch do dùng sức, làn khói độc đen kịt bốc ra từ dưới tấm màn đen, ngoằn ngoèo giống như cái miệng của một con trăn khổng lồ đang mở ra, vặn vẹo nuốt chửng Lưu Giai Nghi từ trên xuống dưới, sau đó phủ rời rạc trên mặt đất thành một khối đen dính khiến người ta hít thở không thông, đem Lưu Giai Nghi giấu ở bên trong.

【 hệ thống cảnh báo: Người chơi Lưu Giai Nghi có sử dụng kỹ năng cá nhân gây nổ (đài phun thuốc độc) để gây sát thương phóng thích chậm liên tục cho tất cả người chơi trong phạm vi không? Sau khi sử dụng kỹ năng này, chỉ số thể lực của người chơi Lưu Giai Nghi sẽ về không. Do người chơi Lưu Giai Nghi còn nhỏ nên di chứng của sự suy kiệt sẽ rất nghiêm trọng, gây ra các tác động nghiêm trọng về cứng khớp như bất động và các tác động vật lý khác... Người chơi Lưu Giai Nghi có đồng ý sử dụng không? 】

【Đồng ý】

Ngay lập tức làn khói độc lạnh sống lưng lan ra, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương theo bản năng đều dùng cánh tay che miệng mũi của mình, bốn phương tám hướng đều phủ đầy khói đen dày đặc, hoàn toàn không thể nhìn thấy người chơi ở bên trong.

"Phù thủy nhỏ, chúng tôi nể mặt cô nên không muốn đụng đến cô." Miêu Phi Xỉ c4n răng nói: "Nhưng mọi người đang trong mùa hỗ trợ, Lưu Hoài lại làm chuyện quá trớn như vậy, chúng tôi không giết cậu ta thì khó mà nói chuyện với fans lắm, thông cảm lẫn nhau đi."

"Đụng đến anh ấy tức là đụng đến tôi." Giọng nói của Lưu Giai Nghi lạnh lùng vờn quanh người gã, "Đồ ngốc ăn thịt trẻ con, đừng đứng đó láo nháo mãi nữa, có bản lĩnh thì hai cha con lên luôn một lượt đi."

"Ghét nhất là loại người đi đánh nhau còn dẫn theo cha, để xem cha anh có ch3t trước khi đụng vào một sợi lông của anh hai tôi không."

Sương khói mù mịt co cụm lại bao bọc hai cha con nhà Miêu và Lưu Giai Nghi vào trong, Lưu Hoài đứng ngoài ngơ ngác nhìn đám khói đang sôi sùng sục, cậu ta bị thứ gì đó không rõ đẩy ra, đột nhiên, Lưu Giai Nghi đặt thứ gì đó vào lòng nguc của cậu ta, cất giọng lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào:

"Đem đạo cụ và máu của em đến bệnh viện! Đừng quay đầu lại!"

Trong lòng nguc của Lưu Hoài là hai túi máu ấm, một khối Rubik xoay tròn, cạnh đó có dòng giải thích lơ lửng 【 Đạo cụ siêu phàm Không gian ma thuật 】. Trên hai túi máu có một dòng chữ ghi sẵn tên, có vẻ như cô bé sợ Lưu Hoài sử dụng nhầm nên đã viết sẵn lên đó.

Một túi là của Miêu Phi Xỉ, túi kia là của Lưu Giai Nghi.

Lưu Giai Nghi trong màn sương đen dùng một tay che đi cánh tay phải chi chít lỗ kim tiêm, cô bé cảnh giác nhìn xung quanh, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, nhưng lạnh lùng và đầy thù địch.

Buổi chiều lúc nghe tin giá trị sinh mệnh của Lưu Hoài chỉ còn 1, cô bé đã tự rút rất nhiều máu của mình để dự trữ cho Lưu Hoài mặc dù vẫn đang trong tình trạng trúng độc nấm, sau đó tuy rằng đã sử dụng kỹ năng trị liệu để ổn định máu của mình, nhưng bây giờ lại phải đối kháng với người chơi giải đấu thì cũng lực bất tòng tâm kiệt sức.

Cô bé đã quen với sự bội bạc và phản bội của Lưu Hoài, nhanh chóng hiểu ra sự thật rằng Lưu Hoài đang nghi ngờ mình, lại đứng lên chiến đấu vì Lưu Hoài một lần nữa.

Cũng giống như khi gặp phải mọi nguy hiểm bạo lực trong suốt thời thơ ấu, phản ứng đầu tiên của cô bé là đứng trước mặt Lưu Hoài, bảo vệ Lưu Hoài.

Anh trai lớn hơn cô bé rất nhiều nhưng từ nhỏ đã là người được cô bé che chở, cứ như chỉ cần cô bé không chú ý cẩn thận đến anh mình thì anh ấy sẽ ch3t vì sự yếu đuối, nhát gan, dễ lừa và ngu xuẩn vậy, một chút khả năng tự bảo vệ mình cũng không có.

Lưu Giai Nghi buộc phải trưởng thành quá sớm do sự hèn nhát của Lưu Hoài. Trước khi biết rằng anh trai nên bảo vệ em gái, cô bé đã hoàn toàn quen với việc em gái phải giải quyết mọi vấn đề cho anh trai.

Lưu Giai Nghi bỏ tay đang che vết thương xuống, ch4m rãi đi về phía bên trong vòng sương mù đen, đám sương đen càng ngày càng ngưng tụ vào trong theo tốc độ của cô bé.

Miêu Cao Cương đứng ở trung tâm hút phải một đống sương đen, trên trán ông ta nổi gân xanh, duỗi nấm đấm ra, không nhịn được nói: "Phù thủy nhỏ, không nghĩ là cô lại không biết điều như vậy, đã muốn ch3t thì chúng tôi chìu cô, Phi Xỉ, lên!"

Miêu Phi Xỉ quét ngang một vòng qua làn sương mù đen của Lưu Giai Nghi, song đao lấp loáng ánh sáng như có như không truy tìm thân ảnh của Lưu Giai Nghi, gã cười dữ tợn giơ cao song đao hung hăng chém xuống: "Tìm được cô rồi, Phù thủy nhỏ!"

Lưu Giai Nghi mặt trắng bệch như tờ giấy, cô bé giơ lọ thủy tinh chứa chất độc lên để đỡ lấy thanh đao của Miêu Phi Xỉ, nghiến răng, tạt chất độc tung tóe về đối phương. Cùng lúc đó cô bé nhận thấy Miêu Cao Cương đang muốn thoát ra khỏi đám sương mù đen liền hạ thấp người, dùng thuốc độc ngăn ông ta lại.

"Tất cả phải ở lại đây hết cho tôi!" Lưu Giai Nghi nghiến răng nghiến lợi quát lớn, "Còn không mau đuổi theo ông ta!"

Khói độc ăn mòn tựa như một con rắn đen càng thêm hung tợn trên mặt đất, Lưu Giai Nghi lồng nguc phập phồng kịch liệt, trên khóe miệng còn sót lại vết máu nhàn nhạt, thấm đẫm chiếc áo choàng đen.

Mộc Kha bước tới lôi kéo Lưu Hoài đang choáng váng đỡ đẫn, quát: "Đứng đực đó làm gì vậy! Lưu Giai Nghi giúp chúng ta giữ chân bọn Miêu Phi Xỉ rồi, cậu lại đây mở cửa giáo đường rồi chạy qua đường hầm nhanh lên!"

Bạch Liễu cũng chạy đến để giúp mở cửa, nhưng tiểu Miêu Cao Cương đang ở bên trong không chỉ khóa cửa mà còn chặn ghế và băng ghế trước cửa, chốt khóa hoàn toàn cứng ngắc, Mộc Kha lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, dùng hết sức đẩy cửa, nhưng tiểu Miêu Cao Cương có vẻ như đã gom hết toàn bộ đồ đạc, dụng cụ trong giáo đường để chặn cửa luôn rồi.

"Không mở được!" Mộc Kha tuyệt vọng nhìn Bạch Liễu, "Tôi nhìn qua cửa hông luôn rồi, bên trong cũng bị chặn lại.".

Đám sương đen đằng sau không ngừng khiến da đầu người ta căng thẳng, âm thanh của thiết bị và đầu đao cọ xát vào nhau, có mấy lần Mộc Kha nhìn thấy Miêu Cao Cương hoặc Miêu Phi Xỉ sắp thoát ra khỏi đám sương đen của Lưu Giai Nghi nhưng đều bị cô bé mạnh mẽ giữ lại.

Nhưng có thể thấy được là Lưu Giai Nghi không chịu được lâu nữa, bọn họ không còn nhiều thời gian để mở cửa giáo đường.

"Làm sao bây giờ Bạch Liễu?" Mộc Kha nói như muốn khóc.

"Ngoại trừ máu, Lưu Giai Nghi còn đưa cậu cái này phải không?" Ánh mắt Bạch Liễu nhìn sang khối Rubik xoay tròn bên cạnh hai túi máu trước nguc Lưu Hoài, "Cô bé muốn bảo vệ cậu như vậy thì chắc đã sắp xếp đường lui ổn thỏa cho cậu, có thể cho tôi mượn xem thứ này có thể mở cửa được hay không?"

Lưu Hoài ánh mắt đã có chút tan rã, cậu ta trầm mặc gật nhẹ đầu.

Bạch Liễu tiếp nhận khối Rubik.

【 hệ thống nhắc nhở: Đạo cụ siêu phàm Không gian ma thuật có thể thao túng bất kỳ không gian nào】

Bạch Liễu nâng cửa giáo đường lên, quay mặt về phía cửa giáo đường, vừa định mở ra thì một thanh đao bay vút tới từ đám sương đen nhắm thẳng vào cổ họng hắn, Mộc Kha kinh hoảng đẩy Bạch Liễu ra, vài sợi tóc bị đao cắt rụng lả tả, Bạch Liễu đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn.

Sương đen đã tan biến, Lưu Giai Nghi cả người bê bết máu bị Miêu Phi Xỉ dùng chân dẫm lên đầu, lọ thuốc độc cuộn tròn trong lòng bàn tay, hơi thở yếu ớt như sắp ngừng thở.

Nụ cười trên mặt Miêu Phi Xỉ vặn vẹo và tự mãn, gã hung hăng chém xuống: "Từ lúc vào phó bản này mãi chưa giết đứa nào, để tao xem ai trong số chúng mày có thể trốn thoát!"

Bạch Liễu không chút chần chừ tiếp tục dùng khối Rubik để mở cửa, cánh cửa giáo đường từ từ mở ra, sắc mặt của Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ đồng loạt thay đổi —— Bạch Liễu sắp trốn vào giáo đường!

Hai người vừa nhấc chân muốn đuổi theo Bạch Liễu

Nhưng vừa mới bước được một bước thì phải dừng lại, Lưu Giai Nghi hơi thở thoi thóp mở đôi mắt xám đờ đẫn, c4n mạnh vào ống quần của Miêu Phi Xỉ, bàn tay dính đầy bùn đất của cô bé lại vươn về phía trước, đám sương đen tràn vào lọ thuốc bên cạnh cô bốc hơi một lần nữa, quấn lấy Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ.

【 hệ thống cảnh báo: Người chơi Lưu Giai Nghi sử dụng đạo cụ để giảm giá trị tinh thần xuống dưới 20, tiến vào giao diện bùng nổ trạng thái! Thời gian kỹ năng (Đài phun thuốc độc) được kéo dài! 】

"Đ* má lại nữa!" Nhìn thấy đám người Mộc Kha sắp thành công kéo được Lưu Hoài, Miêu Phi Xỉ rốt cuộc cũng nổi giận, gã vốn muốn chừa Lưu Giai Nghi một mạng để sau này rút máu cô bé, không nghĩ đến Lưu Giai Nghi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt bướng bỉnh đối đầu với gã. Miêu Phi Xỉ trở tay đâm một nhát dao vào lòng bàn tay Lưu Giai Nghi, Lưu Giai Nghi hét lên đau đớn, phải nhả ống quần của Miêu Phi Xỉ đang c4n trong miệng ra.

"Ông đây giết mày, con đ* chó này!!" Miêu Phi Xỉ gầm lên, hung hăng vung đao xuống.

Khuôn mặt hung dữ và vặn vẹo của Miêu Phi dần trùng với ký ức của Lưu Giai Nghi, gợi cho cô bé nhớ về người đàn ông thích tát cô bé và gọi cô bé là con đ*, cô bé ch4m rãi chớp chớp đôi mắt, máu nhỏ giọt từ lông mi xuống khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu —— dáng vẻ cô bé vĩnh viễn là như thế này, một con cá trong bùn không lên nổi mặt bàn.

Sinh ra đã như vậy, trước khi ch3t cũng lại là như vậy.

Lưu Giai Nghi nhìn thân người cụt tay vào giáo đường ——  đó là Lưu Hoài, Lưu Hoài chạy mất rồi.

Cô bé đột nhiên có một cảm giác, hoảng hốt nhưng cũng rất yên bình ——  anh trai cô bé lại chạy thoát khỏi bàn tay của bọn người xấu muốn hành hạ bọn họ.

Dù lại bỏ rơi cô bé như thế nhưng bây giờ cô bé không có gì phải buồn cả, vì đây là anh trai của cô bé, từ lâu cô bé đã chấp nhận anh trai mình như thế này rồi, chỉ là sợ hãi mất đi anh trai mà làm quá nhiều chuyện sai lầm.

Đôi mắt của Lưu Giai Nghi từ từ nhắm lại, một giọt nước mắt rơi xuống.

Em rất muốn tiếp tục là em gái của anh.

【 hệ thống nhắc nhở: Vật phẩm thần cấp của người chơi Lưu Giai Nghi (nước mắt Psyche) có hiệu lực, thần linh chỉ dẫn vận mệnh đến thời điểm này, tín ngưỡng thành kính chỉ dẫn hạnh phúc mà các tín đồ mong muốn, nước mắt Psyche sẽ dập tắt ngọn lửa nghi ngờ 】

- -----oOo------