Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 124




Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lưu Hoài đang cố kìm lại một cảm xúc nào đó: "... Giai Nghi, bây giờ anh đón em được không? Anh muốn gặp em"

Vẻ mặt thờ ơ vốn có của Lưu Giai Nghi dịu dàng đi trông thấy, giọng cô bé trở nên phấn khích: "Nhưng ngày mai viện mồ côi mới mở cửa tổ chức ghép đôi, anh hai, anh đợi em đến ngày mai nhé! Ngày mai chúng ta gặp nhau rồi!"

"... Có người chỉ anh biết một đường hầm thông đến viện mồ côi, anh theo đường hầm đó lại đây rồi." Lưu Hoài nhắm mắt lại, cổ họng cuộn trào, không kìm được nghẹn ngào, "... giá trị sinh mệnh của anh chỉ còn 1, không đợi được đến ngày mai đâu, Giai Nghi, anh muốn nhìn thấy em trước khi ch3t."

Lưu Giai Nghi nghẹn thở, vẻ mặt nháy mắt đông đặc như tảng băng.

Cô bé n4mchặt điện thoại, thậm chí bỏ qua giọng điệu ngập ngừng của Lưu Hoài khi nói chuyện, trực tiếp hỏi thẳng, "Sao lại giảm thấp như vậy?! Bây giờ anh đang ở đâu?!"

Lưu Hoài không phải ở trong bệnh viện sao?! Ngay cả khi Lưu Hoài từ bỏ việc rút máu của mình, hợp tác với Bạch Liễu để bảo vệ trẻ em thì dựa vào kỹ năng của anh ấy, cho dù đối kháng với cả quái vật và Miêu Phi Xỉ cùng lúc thì cũng không đến nỗi thê thảm đến mức độ này! Nếu đánh không lại thì Lưu Hoài có thể dùng kỹ năng để chạy trốn và ẩn núp.

Với tính cách của Lưu Hoài, anh ấy ghét nhất là bị người khác khống chế, lại cộng thêm sự ám chỉ của mình, Lưu Hoài cũng biết Bạch Liễu khống chế người khác dựa vào đồ vật và phải được sự đồng ý của đối phương, đã hiểu rõ như vậy thì không thể nào anh ấy bị Bạch Liễu dễ dàng n4mthóp và lợi dụng đến mức chỉ còn 1 HP như vậy được!

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao HP của Lưu Hoài lại giảm xuống chỉ còn 1?!

——Một Lưu Hoài chỉ có 1 HP, đây giống như một miếng mồi ngon do đối thủ hiểu rõ tính cách cô bé thiết lập ra.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Lưu Giai Nghi, nhưng nhanh chóng bị giọng nói yếu ớt của Lưu Hoài cắt ngang.

"Anh đang ở giáo đường."

Nếu tối nay mình không trị liệu cho Lưu Hoài, chắc chắn Lưu Hoài sẽ ch3t ——  Lưu Giai Nghi nghĩ nhanh.

"Được, anh hai ở trong giáo đường đừng đi đâu hết." Lưu Giai Nghi hít sâu một hơi, cô bé lo lắng đi tới đi lui, ép bản thân bình tĩnh lại, nhưng tay cầm điện thoại lại run lên một cách thảm hại, "Anh chờ Giai Nghi đến được không? Giai Nghi lập tức đến liền đây!"

Giọng của Lưu Hoài càng thêm nhỏ nhẹ: "Anh thật sự có thể chờ được em sao, Giai Nghi?"

Lưu Giai Nghi hai mắt đỏ lên, cô bé nghiến răng: "Chờ được, anh hai, hãy tin tưởng Giai Nghi, em nhất định sẽ không để cho anh gặp chuyện, em đến liền đây!!"

Lưu Hoài im lặng hồi lâu, sau đó rất mềm mại nhẹ giọng nói đến mức gần như không nghe được:

"Anh tin em, Giai Nghi."

Lưu Giai Nghi nghẹn thở một lúc.

Cúp điện thoại xong, Mộc Kha lo lắng đến gần Lưu Hoài hỏi: "Sao rồi, Lưu Gia Duệ nghi ngờ cậu sao? Cô bé có tới đây không?"

Lưu Hoài thong thả đờ đẫn lắc đầu: "... em ấy không nghi ngờ tôi." Cậu ta dừng lại một chút lại nói, "Em ấy có vẻ... luống cuống."

"Chứng tỏ là cô bé quan tâm đến cậu, chắc con bé sẽ đến nhưng sẽ có chuẩn bị đấy, giáo đường là khu vực an toàn với trẻ em, có thể hạ thấp sự cảnh giác của cô bé." Bạch Liễu xoa cằm trầm ngâm, "Nhưng tôi cảm thấy dựa vào tính cảnh giác của Lưu Giai Nghi, cho dù luống cuống đi nữa thì đến lúc đó không chừng còn phát sinh vài chuyện khó đỡ."

Lưu Giai Nghi thần sắc lạnh lẽo trước đi trong bóng đêm bao phủ viện mồ côi.

Chiếc áo choàng phù thủy đen trên người tượng trưng cho thân phận và chất độc đã biến mất, thay vào đó là một bộ quần áo rất tầm thường dành cho tất cả trẻ em trong viện mồ côi.

Lưu Giai Nghi click vào giao diện điều khiển hệ thống và kho hàng của mình, hình ảnh hệ thống được chiếu trực tiếp lên mặt ý thức não bộ để cô bé có thể "nhìn thấy" trực tiếp. Sau khi dọn dẹp kho hàng hệ thống và giao diện điều khiển cá nhân, đôi lông mày mảnh mai và thanh tú của cô bé xoắn tít lại ——

【 kho hàng hệ thống: Người chơi Lưu Giai Nghi, đạo cụ khả thị hóa của ngài sắp hết, ngài có nhu cầu rất lớn về loại đạo cụ sử dụng hàng ngày này, vui lòng bổ sung kịp thời 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi, bởi vì kỹ năng cá nhân của ngài tương đối đặc biệt trong 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》, sau khi vào trò chơi, vì mục tiêu cân bằng trò chơi, ngài sẽ bị hạn chế các hạng mục sau ——】

【... Thời gian CD của thuốc giải độc kỹ năng cá nhân từ 1 giờ tăng lên 6 giờ...】

【... Ngài có dòng máu toàn năng...】

Danh sách dài hạn chế này là thứ mà Lưu Giai Nghi thường gặp phải sau khi vào game, vì kỹ năng cá nhân đặc biệt của mình mà cô bé sẽ luôn bị cái hệ thống chó ch3t này giới hạn theo nhiều cách khác nhau.

Cái hệ thống chó ch3t này phân chia độ khó dựa vào tỉ lệ tử vong, nếu tình cờ trong trò chơi trùng hợp có nội dung hoặc cách chơi liên quan đến kỹ năng chữa bệnh thì chắc chắn nó sẽ tìm mọi cách để chèn ép cô bé phát huy lợi thế của mình.

Để có thể phát huy các kỹ năng của Lưu Giai Nghi, Hiệp Hội Quốc Vương đã vắt óc nghĩ ra nhiều cách, bao gồm chỉ định nhiều người chơi khống chế khác nhau cho Lưu Giai Nghi, và giảm giới hạn kỹ năng của Lưu Giai Nghi bằng cách kiểm soát số lượng người chơi chia sẻ tỷ lệ tử vong.

Nhưng hiệu quả thế nào thì khó mà nói, bởi vì mới vài lần luyện tập Trương Khôi đã lăn đùng ra ch3t.

Nói chung, khi Lưu Giai Nghi nhìn thấy cả đống cả mớ hạn chế này thì mặt cũng chẳng buồn đổi sắc, cô bé đã bị chèn ép đến độ chai lì luôn rồi.

Nhưng lần này Lưu Giai Nghi nhìn một sớ dài hạn chế mà máu nóng bốc lên cả đỉnh đầu, "ánh mắt" cô bé dừng lại ở quy tắc thứ nhất và thứ ba, không nhịn được chửi thề: "Tổ cha mày hệ thống!"

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi vị thành niên bị cấm chửi thề, hệ thống đã che chắn xử lý giúp bạn  ( %^%  cha mày hệ thống!) 】

Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu, không nhìn vào giao diện điều khiển hệ thống chọc điên mình nữa  ——  bởi vì bản thân dính buff trúng độc nấm độc nên cô bé vừa mới sử dụng thuốc giải vào khoảng 5:30 chiều nay, kỹ năng chữa bệnh này thông thường có CD 1 giờ 1 lần.

Nhưng trong trò chơi này, bởi vì giá trị sinh mệnh là dữ liệu trung tâm quan trọng để vượt cửa, nên hệ thống đã kéo dài thời gian CD của thuốc giải thành 6 giờ 1 lần.

Có nghĩa là lần tiếp theo cô bé có thể sử dụng sẽ là hơn 11:30, tức là rất gần với sáng sớm của 【 ngày bệnh nặng】thứ Năm.

Lưu Giai Nghi tâm phiền ý loạn lại thêm lo lắng sốt ruột, bước chân cô bé  càng lúc càng nhanh.

Viện mồ côi sau chín giờ khắp nơi đâu đâu cũng có đám trẻ dị dạng lang thang và săn đuổi những người như cô bé, những đứa trẻ này đã là những xác ch3t lạnh lẽo, hiện tại Lưu Giai Nghi không còn nhiều đạo cụ khả thị hóa nên tạm thời cô bé tạm ngưng sử dụng, bất quá tuy rằng nhìn không thấy gì nhưng Lưu Giai Nghi lại cực kỳ thính tai, vả lại cô bé đã sống trong viện mồ côi này một thời gian, rất quen thuộc với bản đồ ở nơi đây.

Âm thanh phát ra từ hành động của lũ trẻ dị dạng này rất lớn, Lưu Giai Nghi dựa vào những âm thanh đó để xác định vị trí, nghiêng người sang một bên bình tĩnh tránh đi, dáng vẻ chẳng hề có chút chật vật nào khi bị lũ trẻ rượt đuổi như trước đây.

Khi còn cách nhà thờ 100m, Lưu Giai Nghi trốn vào một góc để tránh né đứa trẻ dị dạng phía sau.

Lưu Giai Nghi thở hổn hển dựa vào tường, cô bé nhắm mắt lại để làm dịu nhịp tim và nhịp thở. Một lần nữa, bộ não của cô bé lại bắt đầu nghi ngờ không kiểm soát được tính xác thực của thông tin mà cô bé nhận được từ Lưu Hoài ——

——Lưu Hoài thật sự chỉ còn 1 HP sao? Sao anh ấy tìm được đường hầm này trong viện mồ côi mà ngay cả mình còn không biết?

Lưu Giai Nghi có cảm giác mình đang bị dụ vào bẫy, cảm giác giống hệt như khi Hồng Đào dùng đạo cụ dụ cô bé vào hiệp hội lúc trước vậy.

Cô bé biết có điều gì đó không ổn, nhưng người con mồi lại chính là anh trai cô bé.

Người thiết kế chiếc bẫy này rất hiểu cô bé, cho dù là một cái bẫy ch3t, cô bé nhất định cũng sẽ nhảy vào.

Nhưng thay vì đây là một cái bẫy, Lưu Giai Nghi lại càng không muốn nhìn thấy một tình huống khác ——  đó là Lưu Hoài không phải là con mồi của cái bẫy mà là người tham gia và chủ đạo cái bẫy này.

Cô bé không muốn nghi ngờ Lưu Hoài nhưng lại không thể kiềm chế được, loại nghi ngờ cắm rễ từ xương máu trong môi trường sinh trưởng khắc nghiệt đã nhiều lần cứu sống Lưu Giai Nghi trong những tình huống nguy cấp, cô bé chính là kiểu người cực kỳ thích hợp với loại trò chơi không thể tin tưởng lẫn nhau thế này.

Lưu Giai Nghi chắc chắn là người muốn Lưu Hoài sống nhất trên đời, vì mục đích này, cô bé có thể dùng mạng sống của mình để cứu Lưu Hoài, có thể đánh đổi cái ch3t của mình để đổi mạng cho Lưu Hoài, nhưng đó là bởi vì Lưu Hoài không thể chủ động hãm hại cô bé.

Trong gió lạnh của đêm tối, Lưu Giai Nghi hít thở sâu hai lần, lông mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc này có chút trái ngược trên gương mặt non nớt của cô bé, Lưu Giai Nghi do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng luồn ngón tay sâu vào túi, lấy ra một chai thủy tinh hình giọt nước chứa chất lỏng trong suốt đang lăn tăn, trên chai thủy tinh có một hàng ký tự bay bổng xinh đẹp 【Psyche】.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi có sử dụng đạo cụ (nước mắt Psyche) không? Sau khi sử dụng xong, đạo cụ này sẽ hướng dẫn cho bạn cách lựa chọn vấn đề mà bạn đang do dự, hướng dẫn bạn đến cái kết mà thần linh đã sắp đặt sẵn cho bạn 】

【 đánh giá cấp bậc đạo cụ: đạo cụ siêu phàm, có sức mạnh vận mệnh sánh ngang với thần linh】

【 Hệ thống phát hiện người chơi Lưu Giai Nghi đã sử dụng đạo cụ trước đó, tiếp tục sử dụng có thể nâng cao tác dụng của đạo cụ, bạn có muốn tiếp tục sử dụng đạo cụ đó không? 】

Bàn tay đang cầm cái chai của Lưu Giai Nghi từ từ siết chặt, cô bé cúi đầu nhìn chất lỏng giống như nước mắt trào ra trong bình, hơi thở gấp gáp, cô bé nhớ lại sau khi Lưu Hoài bị Trương Khôi khống chế, gương mặt đẫm lệ không còn hồn vía khi tổn thương Mục Tứ Thành, và những lời Hồng Đào đã nói với cô bé khi cho cô bé đạo cụ này.

Hồng Đào dựa vào sô pha, cô lười biếng duỗi tay chân ra, nhìn Lưu Giai Nghi đang tới tìm mình: 【 à, em bảo dùng đạo cụ này thì nó sẽ chỉ dẫn em làm những chuyện tổn thương Lưu Hoài, em nghi ngờ liệu đạo cụ này có thể giúp mình đạt được mục đích hay không? Phù thủy nhỏ ơi, đây là đạo cụ cấp siêu phàm của hệ thống, tác dụng làm sao mà sai được chứ, em đã nghe câu chuyện về nàng Psyche chưa? 】

Hồng Đào cười tủm tỉm: 【 Psyche là một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại đa nghi, nàng rất đẹp, đẹp đến nỗi Venus, nữ thần sắc đẹp và tình yêu, phải ghen tị, Venus muốn hành hạ Psyche vì ghen ghét với nàng, vì vậy Venus sai con trai mình là thần Cupid làm cho Psyche phải lòng con quái vật xấu xí nhất thế giới, nghe thật kinh khủng đúng không? Loại cha mẹ nào mà để con mình làm loại chuyện đó chứ. 】

【Có loại cha mẹ như vậy, ai cũng hoài nghi Cupid liệu có phải là một tên vô lại hay không. Thoạt nhìn thì thấy Cupid thường làm ngơ khi mẹ mình làm những chuyện độc ác, lại còn có mắt không tròng tiếp tay cho nàng ta 】

【Nhưng Cupid bị trúng tiếng sét ái tình, chàng không nỡ làm điều đó với Psyche vô tội 】 Hồng Đào nhẹ giọng nói, 【Chàng cứu Psyche và đem giấu nàng đi, rất yêu thương nàng, chỉ có điều là bịt kín mắt của Psyche, khiến nàng như thể mù lòa, không thể nhìn dáng vẻ của Cupid 】

【Điều này làm cho Psyche vô cùng nghi ngờ không biết người yêu nàng là một con quái vật xấu xí hay một vị thần đến cứu mình. Nàng bị sự nghi ngờ này hành hạ ngày đêm, vừa không muốn tháo xuống mảnh vải che mắt làm tổn thương Cupid, nhưng lại vừa không nhịn được suy nghĩ, lỡ như đây là một con quái thú giả làm người bình thường để lừa dối mình thì sao? 】

Hồng Đào từ chỗ ngồi bước xuống, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt và tao nhã, cô duỗi ngón tay ra chạm vào đôi mắt mờ sương của Lưu Giai Nghi: 【Cuối cùng, sự nghi ngờ đã đánh bại Psyche, nàng ấy tháo khăn bịt mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt thật của thần Cupid, nhưng không may là thần Cupid cũng bị tổn thương bởi sự nghi ngờ của Psyche, chàng bay về trời, Psyche bị hành hạ ngày đêm bởi nỗi đau và tội lỗi ngày đêm, nàng rơi nước mắt 】

【Nhưng em có biết cái kết của câu chuyện này là gì không? 】 Hồng Đào thì thầm và cười khúc khích như bị mê hoặc, cô đặt chai thủy tinh hình giọt lệ đầy nước mắt vào lòng bàn tay Lưu Giai Nghi, thì thầm đầy dụ hoặc, 【 Psyche trải qua bao nhiêu trắc trở đã đưa thần Cupid bay về trời trở lại với mình, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi 】

Hồng Đào rũ mắt xuống, vòng tay trắng như tuyết ôm lấy cổ Lưu Giai Nghi từ phía sau, cúi xuống, nhẹ giọng thuyết phục bên tai Lưu Giai Nghi: 【Cục cưng ơi, nghi ngờ có phải chuyện sai lầm gì ghê gớm đâu, Psyche và Cupid yêu nhau, nghi ngờ chính là liều thuốc giải để cả hai hiểu rõ nhau hơn, để có thể bên nhau mãi mãi mà không hề có khúc mắc gì, không phải sao? 】

【Khi nghi ngờ của em bị lung lay, em có thể uống nước mắt của Psyche, người đã đạt được hạnh phúc nhờ nghi ngờ, Psyche đã hóa thần sẽ cho em biết mình phải làm gì】

Lưu Giai Nghi cuối cùng cũng lấy đạo cụ 【 nước mắt Psyche】mà Hồng Đào đưa cho cô bé, muốn sử dụng nó thật cẩn thận bởi vì sử dụng món đồ này rõ ràng sẽ làm tổn thương Lưu Hoài.

Tuy rằng kết quả của loại tổn thương này dường như rút ngắn khoảng cách giữa cô bé và Lưu Hoài sau mỗi lần sử dụng —— điều này trùng khớp với những gì Hồng Đào đã nói.

Nhưng Lưu Giai Nghi không muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ, tâm như tro tàn của Lưu Hoài, như khi Lưu Hoài buộc phải tấn công Mục Tứ Thành một lần nào nữa.

Thời điểm Lưu Hoài đăng xuất khỏi trò chơi khi suýt gi3t ch3t Mục Tứ Thành, ánh mắt trống rỗng không còn sức sống của Lưu Hoài đã làm tim Lưu Giai Nghi đập liên hồi.

Cô bé cảm giác chân thật rằng một phần mới chớm nở trong thế giới tình cảm của Lưu Hoài đã vĩnh viễn bị tước bỏ vì những nghi ngờ của cô bé.

Lưu Hoài sẽ không bao giờ có bạn nữa, Lưu Giai Nghi đã phá hủy khả năng kết bạn của cậu ta.

Sau đó, Lưu Giai Nghi kiểm soát số lần sử dụng đạo cụ này, cũng như sự nghi ngờ của mình đối với Lưu Hoài —— cô bé hy vọng rằng một ngày nào đó, cô bé sẽ không còn phải sử dụng đạo cụ này nữa.

Nhưng lần này, lần này —— Lưu Giai Nghi mím chặt môi, trên mặt hiện lên một tia giãy giụa, nghi ngờ và sợ hãi dày vò cô bé, cô bé giống như nàng Psyche bị bịt mắt, muốn biết rằng Lưu Hoài đang chờ đợi mình trong giáo đường là vị thần cứu vớt mình, hay một con dã thú khoác tấm da người sẽ xé xác cô bé ra.

Giọng nói mang theo ý cười của Hồng Đào vang lên bên tai cô bé: 【Nghi ngờ là thuốc giải của em, Giai Nghi, uống đi】

Tay cầm chai thủy tinh chứa nước mắt run rẩy, nước mắt trong chai thủy tinh lạnh như băng trong lòng bàn tay khiến cô bé muốn rùng mình.

Lưu Giai Nghi không còn thời gian chần chừ lâu nữa, cô bé hít một hơi thật sâu, hai tay ôm chai thủy tinh hình giọt nước trong lòng bàn tay, cúi đầu đặt cằm lên bàn tay đang n4mchặt của mình, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn sử dụng đạo cụ."

Tấm lưng gầy yếu cong cong, đôi môi đặt trên ngón tay cái, dáng điệu cung kính như một cô gái nhỏ đang cầu xin sự phù hộ của thần linh.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lưu Giai Nghi xác nhận sử dụng đạo cụ ( Nước mắt Psyche), đang tải đạo cụ... 】

Chất lỏng trong chai trong lòng bàn tay Lưu Giai Nghi bắt đầu nhỏ giọt và biến mất, cô bé không thể không nhắm mắt lại, một giọt nước mắt tự động rơi ra từ khóe mắt —— chính là nước mắt của Psyche.

Khi mở mắt ra lần nữa, trong lòng Lưu Giai Nghi liền xuất hiện một điềm báo kỳ lạ, cô bé bấm vào kho hàng hệ thống của mình, dưới sự thúc đẩy của một trực giác rất mạnh, cô bé đã lấy ra món đạo cụ khả thị hóa vốn định để dành khi chạy trốn lần cuối cùng mới sử dụng  ——【Mắt rắn nhìn đêm 】

【 hệ thống nhắc nhở:: Người chơi Lưu Giai Nghi có thể sử dụng đạo cụ ( Mắt rắn nhìn đêm) để quan sát các sinh vật xung quanh bằng công nghệ ảnh nhiệt, thời gian sử dụng là 12 giờ, số lần sử dụng là một lần. 】

Trên đôi mắt của Lưu Giai Nghi đột nhiên phủ một lớp giống như kính áp tròng, đồng tử chính giữa dựng thẳng đứng lên như đồng tử rắn trong đêm tối.

Mang xong đạo cụ, Lưu Giai Nghi nhìn lại giáo đường lờ mờ trong màn đêm cách đó hàng chục mét, ngay lúc cô bé ngước mắt lên, đột nhiên như thể có một mũi kim đâm vào mắt cô bé, Giai Nghi mở to đôi mắt của loài động vật máu lạnh, ngừng lại tại chỗ như bị đóng băng.

Psyche tháo khăn bịt mắt ra và nhìn thấy thần Cupid đẹp trai.

Lưu Giai Nghi đeo kính vào và nhìn thấy Lưu Hoài đã lừa dối mình.

Cô bé có thể thấy rõ hình ảnh thân nhiệt của bốn người trong giáo đường cách đó hàng chục mét ——có nghĩa là Lưu Hoài không ở một mình trong giáo đường, ngoài Lưu Hoài ra còn có ít nhất ba người khác, giữa bốn người họ không có động tác ép buộc hay cu0ng bức nào, họ dựa vào nhau, có vẻ là một mối quan hệ hợp tác.

Những người chơi đó đang chờ đợi mai phục cô bé, mà anh trai cô bé lại chẳng nói lời nào về chuyện này.

Gió đêm lạnh lẽo thổi tới trên mặt Lưu Giai Nghi, cô bé cảm thấy hô hấp và vẻ mặt đều tê dại, cái đầu vốn nóng nảy cũng bị gió đêm làm nguội lạnh, Lưu Giai Nghi phát giác trước đó có rất nhiều sơ hở.

Lưu Giai Nghi ch4m rãi lấy điện thoại ra, cô bé chớp chớp đôi mắt xám đen, kìm lại chất lỏng sắp trào ra trong mắt, cô bé gọi cho Lưu Hoài mà trên mặt không có chút cảm xúc nào, giọng điệu run rẩy sợ hãi hoàn toàn khác với vẻ mặt của cô bé: "Alo anh hai ơi, em sắp đến giáo đường rồi, nhưng tối quá em không nhìn thấy... Anh có thể ra đón em một mình không? Một mình anh thôi."

Bên kia im lặng thật lâu, sau đó Lưu Giai Nghi nhìn thấy một người xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy  —— người này không có tay, đang được ai đó đỡ lấy. Nguc Lưu Giai Nghi phập phồng thở nhanh, cô bé không nhịn được muốn chạy về phía giáo đường nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay.

Lưu Hoài đã bị cụt tay!!

Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào thân nhiệt nóng ấm đang nâng đỡ Lưu Hoài —— Bạch Liễu, người này chắc chắn là Bạch Liễu.

"Anh hai, anh có thể đi ra không?" Trong lòng Lưu Giai Nghi bồn chồn, cô bé đứng trước cửa giáo đường, nhỏ giọng hỏi.

Hơi thở bên kia nhanh hơn, sau đó chậm lại: "Anh ra được, Giai Nghi, em đang ở đâu, anh ra ngoài tìm em."

Lưu Giai Nghi nói ra vị trí, khóc lóc bảo có đứa trẻ đang truy đuổi mình, gọi Lưu Hoài phải ra nhanh lên, sau đó cúp điện thoại. Bạch Liễu giúp Lưu Hoài cầm điện thoại, cúp máy xong, Lưu Hoài quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu, Bạch Liễu trầm ngâm: "Lưu Giai Nghi đoán có chuyện không hay trong giáo đường rồi, sau khi cô bé bình tĩnh lại thì vẫn nghi ngờ cậu, Lưu Hoài."

"Tôi biết." Lưu Hoài cúi đầu nhìn trái nhìn phải chỗ tay cụt, khẽ nhúc nhích phần thịt thừa còn lại, cười khổ nói, "Không biết em ấy nhìn thấy bộ dạng này của tôi rồi thì có thể tin tưởng tôi thêm chút nào không."

Bạch Liễu không trả lời Lưu Hoài, hắn nghĩ điều đó khó mà xảy ra.

"Để tôi ra ngoài một mình." Lưu Hoài vừa muốn rời đi, nhưng lại bị Bạch Liễu ngăn lại.

Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài: "Chúng tôi theo cậu ra ngoài."

Lưu Hoài ngẩn ra, vừa định phản đối, Bạch Liễu đã không nóng không lạnh giải thích lý do: "Đã chín giờ rồi, lũ trẻ quái vật thổi sáo sẽ xuất hiện ở lối ra dưới chân tượng thần nhanh thôi, tuy rằng chúng nó không làm hại trẻ em nhưng sẽ bắt trẻ em theo."

Ánh mắt hắn rơi vào tiểu Mộc Kha đang nấp sau ghế nhìn trộm: "Giáo đường không còn an toàn cho bạn nhỏ tiểu Mộc Kha nữa, trước đó có những người đầu tư kia vào đường hầm để thu hút sự chú ý của đám trẻ, nhưng hiện tại điện thoại chúng ta đều có khả năng bị đường dây bận, không có tiếng vang điện thoại hấp dẫn lực chú ý của đám trẻ kia thì bạn nhỏ tiểu Mộc Kha sẽ trở thành mục tiêu mới của chúng."

Tiểu Mộc Kha c4n chặt môi dưới phản đối: "Nhưng bây giờ Tiểu Bạch Lục cũng giống như đám trẻ dị dạng đó rồi! Đám trẻ bò ra khỏi đường hầm, có nghĩa là Tiểu Bạch Lục cũng sẽ ra khỏi đường hầm! Em có thể ở cùng với anh ấy!"

"Nhưng em ấy đã là một tiểu quái vật rồi." Bạch Liễu rũ mắt xuống nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của tiểu Mộc Kha đang ngước lên, "Em là người bình thường, ở cùng với quái vật thời gian lâu sẽ giảm sút tinh thần và bị dị hóa rất nguy hiểm, với lại anh cũng không biết tình trạng hiện giờ của em ấy như thế nào, vì vậy tốt hơn hết là em nên ở..." ở lại với bọn anh.

Bị dị hóa càng lâu thì ảnh hưởng càng nặng nề, Bạch Liễu không biết mình 14 tuổi còn có thể chịu đựng được bao lâu trước khi hoàn toàn biến thành quái vật vô tri, vì vậy cách an toàn nhất là trực tiếp đưa tiểu Mộc Kha đi.

- -----oOo------