Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 118




Chương 118: Trại mồ côi Tình Thương (38)

Edit: Thanh + Beta: Hà

Nhóc Mộc Kha ôm đầu Bạch Lục mà gào khóc, nhưng nhóc chỉ khóc một chút rồi lau khô nước mắt. Cậu nhóc đứng lên, dường như mang theo sát khí hung hãn trừng mắt nhìn Miêu Cao Cương đang lén lút rời đi: "Anh muốn đi đâu?! Bạch Lục chết rồi nhưng tôi vẫn còn sống, anh ấy đã đưa đạo cụ có thể khống chế anh cho tôi rồi, anh thành thật chút cho tôi!"

Bóng lưng xoay người chuẩn bị chạy trốn của Miêu Cao Cương cứng đờ, nó chậm rãi quay đầu lại, mặt nhóc Mộc Kha đầy nước mắt không biểu cảm nhìn nó, bị ánh mắt kia nhìn làm Miêu Cao Cương nổi da gà.

Nhóc Mộc Kha cắn răng: "Nếu như anh dám cãi tôi, tôi sẽ gϊếŧ anh. Tôi sẽ không tốt bụng lưu lại đường sống cho anh như nhóc Bạch Lục. Bây giờ anh cút lại đây, cõng Bạch Lục lên cho tôi."





Mộc Kha nói xong nhìn thoáng qua khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của nhóc Bạch Lục đang nằm yên lặng trên mặt đất, hốc mắt hơi phiếm hồng, nhưng cậu nhóc cố nén nước mắt, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Cõng anh ấy lên, tôi chưa bảo bỏ thì anh tuyệt đối không được bỏ anh ấy lại, anh mà bỏ anh ấy lại là tôi gϊếŧ anh luôn."

Mộc Kha hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn hồ rửa tội dưới tượng thần - dưới kia là lối đi mà nhóc Bạch Lục nói cho nhóc biết để chạy trốn.

Ánh mắt nhóc Mộc Kha rưng rưng nước mắt nhưng vô cùng kiên định nói: "Chúng ta rút khô máu anh ấy, cầm máu đi cứu nhà đầu tư của anh ấy."

"Đi nhanh hơn chút." Mộc Kha không nhịn được muốn khóc, nhưng cuối cùng cậu nhóc không rơi nước mắt nữa, giọng nói gian nan nhưng rất bình tĩnh, "Bỏ cơ thể Bạch Lục vào trong hồ rửa tội, tôi tìm thứ gì đó làm nóng nước trong ao đã, đừng để máu trong cơ thể anh ấy... Lạnh đi, như vậy sẽ không dễ rút ra."



————————————

Thứ tư, phòng bệnh số 501, 6 giờ 15 phút sáng.

Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào điện thoại vẫn yên tĩnh của mình trong chốc lát, cuối cùng cất nó đi. Sắc mặt cậu vô cùng bình tĩnh kết luận: "Giờ này còn chưa gọi tới, đứa trẻ của tôi hẳn đã chết rồi."

Sắc mặt Mộc Kha trắng bệch nhìn về phía Bạch Liễu vẫn không chút thay đổi, người này chỉ còn đúng 0.5 HP quý giá: "Vậy anh tính sao bây giờ?!"

"Có một cách, tôi đã đoán được điều này. Tuy tình hình này thật sự không ổn, nhưng tôi đã chuẩn bị một kế hoạch dự phòng, dù cho nó có hơi nguy hiểm." Bạch Liễu bình tĩnh dời ánh mắt nhìn Lưu Hoài còn chưa hoàn hồn ngồi ở mép giường bệnh, "Mấu chốt để thoát khỏi cục diện này nằm ở Lưu Hoài cậu."

Lưu Hoài thất thần nâng đôi mắt không có tiêu cự của mình lên: "Nằm ở tôi?"



Lưu Hoài gặp đủ biến động trong một đêm, HP giảm mạnh và di chứng do giá trị tinh thần giảm xuống dưới mười, lại bị lượng tin tức cực lớn mà Bạch Liễu nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm tinh thần của hắn ta hiện giờ vừa hoảng hốt vừa không ổn định.

Bên tai hắn ta phảng phất tiếng Lưu Giai Nghi gọi anh như có như không, tiếng cười ngọt ngào, cảnh vật trước mắt xoay tròn. Dường như hắn nhìn thấy không khí trở nên lầy lội, bên trong có rất nhiều cá không lên được bờ, cùng một cô bé bẩn thỉu giấu mình trong bùn, đứng ở phía sau vịn vào vai Bạch Liễu cười xán lạn nhìn hắn ta.

Lưu Hoài biết bản thân đang trải qua di chứng do giá trị tinh thần giảm cực hạn, nó làm hắn ta khó hiểu được lời Bạch Liễu nói.

"Mấu chốt để phá vỡ cục diện này... Vì sao lại nằm ở tôi?" Lưu Hoài mờ mịt cúi đầu nhìn hai tay đầy máu của mình, lộ ra biểu tình mờ mịt, kỳ quái: "Chắc hẳn là tôi sắp chết rồi mới phải chứ?"
Giọng của Bạch Liễu rất lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, trông cậu sắp chết thật rồi, nhưng Lưu Giai Nghi sẽ không để cậu chết dễ thế đâu, cho nên cậu thực sự là mấu chốt để chúng tôi qua cửa."

Nghe đến tên Lưu Giai Nghi, biểu cảm của Lưu Hoài cứng lại.

Bạch Liễu như không nhìn thấy biểu tình của Lưu Hoài, thờ ơ tiếp tục: "Xét thấy điểm đó, trò chơi này cũng không an toàn với Lưu Giai Nghi. Dù sao có hai tuyển thủ league là Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương ở đây, cô b ésẽ vì cứu cậu mà tự rút máu của chính mình."

"Mặc dù cô bé có thể hồi phục HP của mình, nhưng kỹ năng trị liệu đã bị hệ thống làm suy yếu. Lúc cô bé rút máu cho cậu đến thời gian CD trị liệu kết thúc, cô bé vẫn còn nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn chúng tôi. Chúng tôi muốn thừa dịp này bắt cóc cô bé, buộc cô bé phải hồi phục máu cho chúng tôi."
"Nhưng sự cảnh giác của cô bé không thua kém tôi." Ánh mắt Bạch Liễu chậm rãi đặt trên khuôn mặt ngạc nhiên của Lưu Hoài: "Đương nhiên trừ lúc đối với cậu, Lưu Hoài. Tôi muốn cậu nhân lúc Lưu Giai Nghi rút máu cứu cậu, thừa dịp cô bé suy yếu nhất mà khống chế. Tôi sẽ không gϊếŧ cũng sẽ không làm cô bé bị thương, chúng tôi sẽ dẫn cô bé cùng qua màn, chỉ là đơn giản lợi dụng một chút mà thôi. "

Ánh mắt Bạch Liễu buông xuống, nhìn về phía chiếc điện thoại trên tay cậu cả buổi sáng không có động tĩnh gì: "Dù sao cô bé cũng lợi dụng một thứ mà tôi hiếm khi thấy, xem như một thứ lương thiện - có lẽ cô bé đã gϊếŧ chết đứa trẻ của tôi rồi."

Lần này Lưu Hoài trầm mặc rất lâu, cuối cùng hắn ta cúi đầu hít sâu một hơi: "...Miễn là anh không làm tổn thương em ấy, tôi có thể hợp tác với anh."
Lưu Hoài vừa dứt lời, điện thoại của Mộc Kha liền vang lên. Cậu kinh ngạc nhận cuộc gọi đó, đầu dây bên kia là nhóc Mộc Kha vừa thở dốc vừa khóc, bọn họ đang chạy: "Xin hỏi nhà đầu tư của Bạch Lục có ở gần đó không? Anh có thể để anh ta trả lời điện thoại không?"

Bạch Liễu và Mộc Kha liếc nhau, cậu nhanh chóng nhận lấy điện thoại của Mộc Kha.

Nhóc Mộc Kha vẫn còn khóc nức nở, thở hổn hển: "Bạch Lục anh ấy, Bạch Lục anh ấy—"

"Chết rồi phải không?" Bạch Liễu rất bình tĩnh bổ sung.

Nhưng câu nói này của cậu giống như chạm vào công tắc tuyến lệ của Mộc Kha, Mộc Kha sụp đổ khóc không ngừng: "Đúng vậy! Không biết Lưu Giai Nghi đã dùng biện pháp gì gϊếŧ chết anh ấy rồi!"

Cậu nhóc bị bệnh tim khóc, thở hổn hển, nói chuyện đứt quãng.

Khi nhắc tới việc cậu nhóc cho Miêu Cao Cương cõng xác nhóc Bạch Lục chạy, giọng điệu của Bạch Liễu đột nhiên lạnh lẽo: "Vậy còn chính nhóc thì sao? Mộc Kha, phải nhớ là nhóc bị bệnh tim, nhóc không thể vận động kịch liệt. Nhóc cho Miêu Cao Cương cõng xác Bạch Lục, chính nhóc chạy theo không bao lâu sẽ xảy ra chuyện. Thông đạo từ trại mồ côi đến bệnh viện tư nhân không hề ngắn, nhóc chạy như vậy còn chưa tới đã xảy ra vấn đề."
Sự thật đúng là như vậy, tiếng thở của nhóc Mộc Kha đã rất dồn dập, đầu tiên nhóc theo Bạch Lục chạy từ phòng học thủ công đến giáo đường, sau đó lại bận rộn một hồi lấy máu cho Bạch Lục, bây giờ lại qua thông đạo chạy về phía bệnh viện.

Hiện tại nhóc Mộc Kha đang chạy ở trong đường hầm phía dưới thần tượng vốn rất ít không khí, trong lòng nhóc ôm chút máu ấm được rút ra từ trong cơ thể của Bạch Lục, mặt và môi đều hơi tím tái, nhưng vẫn còn cắn răng gọi điện thoại, vừa đi vừa như muốn ngã về phía trước.

"Ném xác của Bạch Lục xuống, để Miêu Cao Cương cõng nhóc chạy." Bạch Liễu bình tĩnh hạ mệnh lệnh với nhóc Mộc Kha, "Xác của Bạch Lục đã không còn tác dụng gì, mang theo chỉ càng liên lụy đến nhóc, bỏ đi."

Nhóc Mộc Kha hít một hơi lạnh, giọng nói của nhóc có vẻ kinh ngạc, không thể tin được, lồng ngực cạu nhóc phập phồng kịch liệt: "Bạch Lục dùng mạng để cứu anh, anh lại bảo tôi tùy tiện ném xác của anh ấy ở địa đạo không thấy mặt trời này?! Để lại anh ấy cho những con quái vật đã ăn thịt hút máu trẻ em đó?!"
"Đúng." Bạch Liễu lạnh nhạt trả lời: "Bởi vì cậu ta đã không còn giá trị nữa."

Nhóc Mộc Kha hít sâu hai hơi, cậu nhóc cố gắng nén nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn rống lên: "Tôi không muốn bỏ anh ấy lại!"

Đứa nhỏ khóc lóc, la hét bằng giọng trẻ con, giậm chân, sử dụng những lời tục tĩu mà nhóc biết mắng Bạch Liễu: "Anh là tên súc sinh! Từ đầu đến cuối anh đều lợi dụng Bạch Lục! Anh nói dối anh ấy! Anh làm anh ấy nghĩ anh là một người tốt! Nhưng anh không phải là người tốt gì cả! Anh ấy chết là vì anh!"

Giọng nói của cậu nhóc nghẹn ngào: "Anh ấy biết rõ rằng anh đang lợi dụng anh ấy nhưng vẫn sẵn sàng chết vì anh! Mỗi giọt máu dành cho anh này là do tôi tự tay rút ra!"

Nhóc Mộc Kha hét lên, nước mắt chảy ròng ròng: "Anh không xứng, không thể, cũng không nên đối xử với anh ấy như vậy! Cho dù anh ấy chết rồi cũng không được! "
Sau khi gào xong, nhóc buộc mình phải hít một hơi thật sâu, hơi thở dần dần bình tĩnh lại.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, Bạch Liễu mới nghe được tiếng khóc kìm nén của nhóc Mộc Kha. Cậu nhóc tựa như đang che mặt lau nước mắt, khóc vừa chật vật vừa cực kỳ thương tâm.

Nhưng cuối cùng nhóc cũng bắt đầu mở miệng, khóc nức nở, cắn răng gần như kéo những từ này ra từ cổ họng ra, giọng điệu cực kỳ không cam lòng, giống như không muốn để cho người khác nghe thấy mà hạ rất thấp: "Ngay cả khi chết Bạch Lục cũng có giá trị, cơ thể của anh ấy chứa một đồng xu có thể kiểm soát Miêu Cao Cương. Đồng xu này là anh ấy muốn đưa cho anh, không thể nói cho bất cứ ai chỗ cất giấu nó, vì vậy tôi không thể để anh ấy lại được."

Nhóc Mộc Kha dường như đang thuyết phục Bạch Liễu, cũng giống như thuyết phục chính mình.
Giọng nói của Bạch Liễu vẫn thờ ơ: "Nhóc đặt cậu ta trong đường hầm đi, tôi sẽ đi lấy nó, tôi biết cậu ta giấu ở nơi nào. Tôi tin rằng của ý của cậu ta không phải muốn nhóc mang theo thi thể của mình rồi chạy, mà là để nhóc nói cho tôi biết nơi nhóc đó đang giấu để tôi đến lấy. Nhóc làm như thế này chỉ tiêu phí sức lực một cách vô nghĩa thôi."

Bạch Liễu nói chuyện không nhanh không chậm. Dù nhóc Mộc Kha vừa mắng cậu như vậy, tâm tình cậu vẫn không có bất kỳ dao động nào mà phân tích khách quan. Điều này giúp nhóc Mộc Kha bình tĩnh hơn một chút.

Bạch Lục đúng thật là muốn nhóc tùy tiện vứt xác mình ở trong đường hầm giấu đi. Sau đó nói cho nhà đầu tư của cậu biết chỗ để đi qua đường hầm mà lấy, đó là phương án an toàn nhất đối với cả hai bên bên — trước mắt đường hầm này chỉ có nhóc và Miêu Cao Cương biết, nhưng Miêu Cao Cương đã đi cùng nhóc, xác của Bạch Lục sẽ không dễ bị phát hiện.
Nhưng... Nhóc Mộc Kha cắn môi dưới, nhóc không muốn bỏ lại Bạch Lục.

"Khống chế Miêu Cao Cương không cần đồng xu kia cũng có thể làm được, dù sao hiện giờ nó đang chạy trốn, chắc chắn sẽ ở cùng một trận doanh với nhóc. Tôi biết nhóc không muốn bỏ lại Bạch Lục, nhưng cậu ta đã trở thành gánh nặng của nhóc."

"Tôi cũng nguyện ý cam tâm tình nguyện chết vì Bạch Lục, nhưng cậu ta chết không chỉ vì cứu tôi, mà còn vì cứu Mộc Kha nhóc, vì cứu tất cả chúng ta." Giọng nói của Bạch Liễu bình tĩnh, "Nhóc mang theo xác của cậu ta đi chỉ lãng phí tất cả những gì cậu ta làm cho cậu, lãng phí con đường cậu ta đã mở ra cho cậu. Nếu như trong suốt hành trình nhóc chạy đến phát bệnh tim, vậy những gì mà Bạch Lục đã làm vì chúng ta đều sẽ uổng phí."

"Cậu muốn lãng phí tâm huyết của cậu ta sao?" Bạch Liễu hòa hoãn hỏi.
Bên kia chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập, yên tĩnh khoảng nửa phút, nhóc Mộc Kha rốt cục răng cắn đến kêu lên, vừa khóc lóc vừa nói: "Miêu Cao Cương, đặt Bạch Lục... Sang một bên rồi cõng tôi lên."

"Anh không xứng đáng với những gì Bạch Lục làm để cứu anh." Nhóc Mộc Kha bị cõng lên, nhóc thở hổn hển, hung tợn nói về phía điện thoại: "Anh nên bệnh chết đi tên rác rưởi! Tôi ghét anh!!"

Bạch Liễu không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ nhóc Mộc Kha ở đầu bên kia tê tâm liệt phế gào khóc xong, chờ nhóc bình tĩnh lại.

Một lúc sau, nhóc Mộc Kha lại nghiến răng nghiến lợi, như rất buồn bực, bất đắc dĩ mở miệng: "Anh ở bệnh viện thành thật chờ đợi đi nhà đầu tư rác rưởi ạ, tôi mang máu của anh ấy đến cứu anh đây."

Nói xong liền rất hung dữ "bụp" một tiếng cúp điện thoại, một chữ cũng không muốn nói với tên Bạch Liễu rác rưởi này nữa.
Bạch Liễu: "..."

--------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Nhóc Mộc Kha tức giận bắt đầu lên hot search:

#Bạch Liễu rác rưởi#

#Bạch Liễu là chó súc vật#

Cầu bình luận!!! (Nằm yên)

Bạn gay của tôi phỉ nhổ vài đoạn hài hước, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng độc giả có thể không đọc.

Bạn gay: Làm thế nào để nhóc Mộc Kha làm nóng nhóc Bạch Lục? Hầm cậu ta bằng nước trong hồ rửa tội à? (Dùng nồi sắt hầm chính mình.jpg)