Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 114




Chương 114: Trại trẻ mồ côi Tình Thương (34)

Edit: Lam + Beta: Hà, Huyên

Màn hình trung tâm trong đại sảnh trò chơi, sảnh Ác Mộng Tân Tinh.

Trước TV nhỏ của Bạch Liễu, mọi người hối hả nhốn nháo. Người chơi bình thường không thể tin được ngẩng đầu lên nhìn No.1 Ác Mộng Tân Tinh trên màn hình TV nhỏ.

“Bạch Liễu xông lên cũng nhanh quá rồi! Cậu ta ăn cái gì mà xông lên nhanh như vậy chứ?!”

“Ăn Phù Thủy nhỏ hử. Đến cả trẻ con cũng muốn ngu luôn rồi, vừa nãy cậu ta nói ai là Phù Thủy nhỏ cơ?”

“Lưu Giai Nghi.”

“Lưu cái gì Nghi cơ?”

“Lưu Giai gì á?”

“... Mấy ông fan của Phù Thủy nhỏ đừng lừa mình dối người nữa. Lưu Giai Nghi, em gái Lưu Hoài. Bạch Liễu vừa suy ra đó, tôi cảm thấy đúng đến tám chín phần rồi.”

“Tôi không nghe tôi không nghe! Phù Thủy Cấm Kỵ lạnh lùng như vậy, vừa ưu nhã vừa trưởng thành, dưới khăn che mặt màu đen ấy chắc chắn phải là một thiếu nữ hai mươi tám tuổi xinh đẹp!”





“Tỉnh lại đê! Phù Thủy Cấm Kỵ lùn như thế, dù có là một thiếu nữ tám mươi tám tuổi cũng không khác mấy đâu!”

"Chẳng phải sách công thức nhân vật của công hội Quốc vương đưa ra đã nói Phù Thủy Cấm Kỵ là một người phát dục không được tốt sao? Mẹ nó! Tôi vẫn luôn nghĩ Phù Thủy Cấm Kỵ là người lùn! Hóa ra phát dục không tốt là ý này!”

“Dưa bay tứ tung, bài post trên diễn đàn đã nổ mạnh, vô số fan bạn trai của Phù Thủy nhỏ đang kêu gào tại sao vợ mình lại trở thành con gái, bọn họ còn chưa chuẩn bị làm cha…”

“Heart đang xử lý chuyện này. Nhưng mà có chút phiền phức vẫn là ở trong trò chơi cơ, tôi cảm thấy tình huống của Lưu Hoài không ổn lắm. Má! Tiếp ứng league năm nay ghê gớm thật, người mới đứng đầu lại làm vỡ một quả dưa lớn như vậy…”



“Tôi thấy người không ổn là Bạch Liễu á, Phù Thủy nhỏ ra tay với những người không phải đồng đội rất độc ác, tôi cảm thấy Bạch Liễu sắp lạnh rồi.”

“No.1 cũ mới của Ác Mộng Tân Tinh chạm mặt nhau, rốt cuộc ai sẽ trở thành Ác Mộng – diễn đàn đã mở ra sóng lớn rồi…



Lưu Hoài “bịch” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt của Bạch Liễu. Miệng hắn ta mở lớn thật lâu tựa như mất khả năng nói chuyện. Dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ câm lặng.

Trong mắt hắn ta chỉ có một mảng nước mắt mông lung, tầng nước trôi nổi tối đen như mực lại âm u, giống như một khoảng không chẳng phát ra ánh sáng.

Lưu Hoài cúi đầu, quỳ gối trước mặt Bạch Liễu giống như một con rối bị rút đi linh hồn. Hai tay bị đứa trẻ bướng bỉnh lơ đãng gỡ xuống, chỉ còn lại một khối thân thể không thẳng nổi từ eo đến thân sau bị dây rối kéo, uể oải cuộn mình tại chỗ.



Cuối cùng vẫn không kiềm được dòng lệ nữa, Lưu Hoài trợn tròn đôi mắt trống rỗng. Trên mặt hắn ta là những hàng nước mắt liên tục tuôn trào, mọi thứ dường như đều cách hắn ta thật xa.

Phòng bệnh mờ mịt hơi ẩm và nông thôn nhỏ không thấy ánh mặt trời trùng hợp dần xuất hiện trước mặt hắn. Khuôn mặt tươi cười vừa bẩn vừa ngoan là điều duy nhất hắn ta có thể nhìn thấy, khác biệt với toàn bộ những cảnh vật màu sắc khác.

Cô bé chạy vội với đôi chân trần giữa rừng núi, ngửi hoa dại cỏ dại bên đường, sau đó Lưu Giai Nghi quay đầu mỉm cười với Lưu Hoài trong tiếng quát lớn khẩn trương của hắn ta.

Lưu Giai Nghi cong đôi mắt không nhìn thấy, ngẳng đầu gọi lớn hắn ta là “anh trai”, mở hai tay ra chạy như bay đến chỗ hắn. Giống như một con chim nhỏ, một con bươm bướm, một mặt trời không biết mình đang tỏa sáng rực rỡ.
Cô bé ấy vừa lỗ mãng lại ngây thơ biết bao, người em đầy vết thương nhào vào lồng ngực hắn. Tất cả những dấu vết trên cơ thể đều là bị người đánh. Lưu Hoài nghẹn ngào vuốt ve mái tóc của Lưu Giai Nghi, nói, anh trai có thể nhanh chóng vượt qua bài kiểm tra! Em hãy vì anh mà kiên trì chút nữa!

Lưu Giai Nghi dựa vào lồng ngực hắn ta, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, Giai Nghi sẽ kiên trì vì anh trai.

Lưu Hoài cõng Lưu Giai Nghi đi ra khỏi núi trong một đêm mưa tầm tã. Vào cái ngày ấy, Lưu Hoài đã thề sẽ không để cô bé nhìn thấy bất kỳ điều đen tối nào trên thế giới. Hắn ta muốn mang đến cho em một tương lai tươi sáng nhất để xứng đáng với những gì em đã trả giá vì mình.

Bọn họ đều có dòng máu của người đàn ông mà họ hận nhất, lại dựa vào huyết mạch ghê tởm này để gắn kết nương tựa lẫn nhau, trong lòng run sợ dựa sát vào nhau mà trưởng thành.
Lưu Hoài nói với Lưu Giai Nghi, anh trai và em đã cùng nhau trải qua chuyện đáng sợ nhất, cho nên dù thế nào chúng ta cũng sẽ không buông tay nhau.

Lưu Giai Nghi là người quan trọng nhất với hắn ta, Lưu Hoài bằng lòng tham sống sợ chết ở trong trò chơi khủng bố này vì cho em một tương lai tươi sáng, bằng lòng vì em mà làm chó săn của Trương Khôi, cầm dao găm lên phản bội lại đồng đội tốt nhất của chính mình, bằng lòng chết vì em.

Nhưng cô bé vẫn lừa hắn.

Giống như lúc trước hắn ta lừa Lưu Giai Nghi, Lưu Giai Nghi cũng lừa hắn ta.

Lưu Hoài hốt hoảng nhớ đến khuôn mặt bẩn được giấu dưới giường Lưu Giai Nghi… Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?

Bởi vì chuyện hắn ta đã làm với Giai Nghi, vì hắn ta yếu đuối không hành động, cho nên chẳng lẽ đây cũng là sự trả thù và báo ứng của Giai Nghi với hắn sao?
“... Anh có biết, tại sao tôi lại theo Trương Khôi, phản bội anh Tứ không?” Đầu Lưu Hoài cúi xuống sắp sát mặt đất, hắn ta nói rất nhẹ nhàng: “... Bởi vì lúc ấy Trương Khôi đã cầm tin tức ở cuộc sống hiện thực của Giai Nghi đến uy hϊếp tôi, ép tôi gia nhập công hội Quốc Vương và trở thành con rối của gã, bao vây diệt trừ anh Tứ với gã…”

Trong mắt Lưu Hoài không có một chút thần thái: “Gã hứa hẹn sẽ cho tôi đãi ngộ tốt, bảo đảm an toàn của tôi, tôi sẽ là con rối gã sở hữu có đãi ngộ tốt nhất trong những con rối… Nhưng tôi vẫn thấy rất kỳ lạ, tôi chưa từng nói cho bất kỳ ai trong trò chơi về chuyện của Giai Nghi, tại sao Trương Khôi lại biết sự tồn tại của con bé? Tại sao gã lại biết con bé là em gái tôi? Tại sao gã lại biết nhiều chuyện chi tiết của tôi với Giai Nghi như thế, như là tôi chủ động nói cho gã vậy?”
Bạch Liễu im lặng không nói.

Lưu Hoài khẽ cười, nước mắt lại ồ ạt rơi xuống: “Hóa ra, Giai Nghi với gã là một đôi phối hợp à. Mấy chuyện đó hẳn là Giai Nghi nói với gã nhỉ? Tại sao con bé lại nói với gã mấy cái đó? Bạch Liễu, anh nói Giai Nghi thông minh như vậy, có phải con bé… Có phải con bé…”

Cuối cùng hắn ta vẫn nghẹn ngào, trong lòng hốt hoảng tự lẩm bẩm: “... Có phải con bé cố ý không? Từ đầu đến cuối Giai Nghi đều biết chuyện gì xảy ra… Con bé đàn trừng phạt tôi… Trừng phạt tôi đã làm chuyện kia, tôi không phải một người anh tốt…”

“Nếu cậu hỏi tôi…” Bạch Liễu bình tĩnh trả lời, “Tôi cảm thấy có lẽ con bé cảm thấy như vậy là tốt nhất cho cậu, gia nhập công hội Quốc Vương, làm thuộc hạ con rối của Trương Khôi, đối với cậu thì đó là an toàn nhất trong trò chơi. Về việc con bé ám chỉ Trương Khôi khống chế cậu phản bội Mục Tứ Thành, có lẽ vì nếu với năng lực của cậu mà đi theo Mục Tứ Thành thì thực sự không an toàn.”
“Cho nên nếu mục đích của con bé là đảm bảo cậu sống sót trong trò chơi thì tôi cảm thấy những gì con bé làm với cậu là hoàn toàn hợp lý – Để người chơi cao cấp mang theo cậu đồng thời giúp cậu rèn luyện năng lực, thay cậu lựa chọn công hội và đồng đội mà con bé có thể khống chế được, cho cậu sự bảo vệ. Lúc cậu tiến vào trò chơi tương đối nguy hiểm sẽ kịp thời đi theo cứu cậu, dù sao cũng phải nói, tất cả những gì con bé làm đều có kế hoạch là bảo vệ cậu.”

Sau khi Lưu Hoài bước vào trò chơi, sợ hãi bản thân sẽ chết, không thể không đưa Lưu Giai Nghi vào trại mồ côi. Cô nhóc nho nhỏ cứ cuộn tròn trong lồng ngực của Lưu Hoài, ôm cổ hắn ta, như đang lo lắng nhìn hắn nói, anh, em là gánh nặng và phiền phức của anh ạ? Anh muốn đưa em đi ạ?

Hắn ta cười lắc đầu, nói rằng không phải. Giai Nghi là cả tương lai của anh, xin lỗi vì tạm thời phải đưa em đến đây, nhưng sẽ có một ngày, nếu anh còn sống, anh nhất định sẽ đưa em đi.
Cho em một tương lai tươi sáng nhất.

Lưu Hoài cúi đầu, rất lâu sau vẫn không nói gì, sau dó dại ra, ngẩng đầu: “... Hóa ra từ lúc bắt đầu, tôi muốn sống sót, với em ấy là một chuyện rất phiền phức ư?”

“Không phiền phức, nhưng chắc chắn con bé không cần cậu cứu. Thậm chí vì cứu cậu, rất có khả năng con bé sẽ xuống tay với những đứa trẻ khác. Bởi vì con bé là một người chơi lâu năm có kinh nghiệm nhất định, Lưu Giai Nghi hiểu rõ cơ chế của trò chơi cấp hai này.” Ánh mắt Bạch Liễu nhẹ nhàng chuyển qua người Lưu Hoài, “Đó là lấy sạch máu của con bé cũng không đủ, con bé còn cần máu của ít nhất một đứa trẻ nữa mới có thể cứu cậu.”

“Như vậy, vấn đề hiện tại là, con bé sẽ tìm đứa trẻ nào để rút máu.” Bạch Liễu dừng một chút, “Và Lưu Hoài, bởi vì tôi từng khống chế cậu một trong một trò chơi, với mong muốn bảo vệ cậu của con bé, tôi cảm thấy có khả năng con bé sẽ thấy tôi có nguy hiểm với cậu. Vì ngăn chặn tôi – nhân tố nguy hiểm hơn Mục Tứ Thành với cậu – thì đại khái con bé sẽ gϊếŧ trẻ em của tôi, cũng là nhóc Bạch Lục.”
“Tôi nghi ngờ con bé sẽ rút máu trẻ em của tôi, nhưng may mắn hiện giờ trẻ em của tôi đang ở nhà thờ.” Bạch Liễu bình tĩnh nói, “Mà không may là, lấy lực hành động của tôi, rất nhanh nhóc Bạch Lục sẽ tìm đến nơi bọn họ bị nhốt, dẫn bọn họ đi ngay hôm nay – mà hiện giờ tuy rằng tôi đã suy luận được tin tức này.”

Bạch Liễu lay điện thoại di động trên tay, hiếm có mà nhăn mày: “Nhưng bởi vì điện thoại chỉ có một hướng, tôi không thể gọi cho nhóc Bạch Lục để thông báo tin tức này, nhất định phải đợi đến rạng sáng 6 giờ nó gọi đến tôi mới có thể nói cho nó biết chuyện này.”

Bạch Liễu im lặng hai giây: “Nhưng tôi nghi ngờ nó có thể sống sót để gọi đến không.”

“Cho nên hiện giờ, chúng ta là tàn binh bại tướng sắp gặp phải người chơi Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Tương thức tỉnh trong league…” Mộc Kha nhìn Bạch Liễu và Lưu Hoài, lộ ra nụ cười khó coi hơn khóc, “Trẻ em của chúng tôi bên kia hoàn toàn không biết gì trong tình huống sẽ phải đối phó với em gái của anh, No.1 Tân Tinh – Phù Thủy nhỏ.”
“Đại khác là như thế này.” Bạch Liễu thờ ơ nói, “Rất có thể chúng ta sẽ chết, Mộc Kha.”



Rạng sáng 5 giờ 37 phút, phòng họv thủ công phía sau trại mồ côi.

Hỗn loạn từ vụ nổ mạnh bên bệnh viện tư nhân mang đến phải tới gần 3 giờ sáng mới kết thúc. Sau khi nhóc Bạch Lục xác nhận gần nhà thờ không có cô nuôi tuần tra đã âm thầm chạy như bay dọc theo đường ở rừng cây nhỏ, tìm kiếm một vòng xung quanh trại mồ côi nơi nhóm nhóc Mộc Kha đang bị giam – mấy cô nuôi đó thường nhốt họ ở hai nơi, một là kho hàng của nhà ăn, còn lại là hai phòng học thủ công giống như ngục giam có một cửa sổ đối diện với WC ở hành lang.

Nhóc Bạch Lục đi qua nhà ăn xem, bên này không có đứa trẻ nào, như vậy có khả năng là đám Mộc Kha bị nhốt trong phòng học thủ công bên kia. Nhóc Bạch Lục vô cùng cảnh giác, từ WC nữ của trại mồ côi lẻn vào trong lầu, sau đó yên tĩnh chờ sau cửa của WC nữ.
Đang đợi thì có cô nuôi vào WC, tiếng chìa khóa va chạm phát ra bên hông, nhóc Bạch Lục không chút do dự đánh lén cô nuôi từ phía sau cửa.

Cậu dùng giá cắm nến lấy ở nhà thờ đập cho cô nuôi hôn mê, gỡ chìa khóa bên hông của giáo viên rồi trốn ở của WC nữ, cảnh giác và bình tĩnh điều chỉnh hô hấp dồn dập của mình. Sau khi xác định hành lang không có cô nuôi và bảo vệ đến đây, động tác tay chân của Bạch Lục nhẹ nhàng chạy về phía hai phòng học thủ công đối diện hành lang.

Bạch Lục kề sát cửa, nhóc nhìn trái nhìn phải đề phòng có người đi tới, động tác hạ xuống rất nhanh đã mở phòng học thủ công bên ngoài.

Cửa vừa mở ra, Mộc Kha kinh ngạc không thôi nhìn nhóc Bạch Lục lắc mình một cái đã chui vào phòng học, cậu nhóc phấn khích sắp nhảy lên: “Bạch Lục, sao anh lại đến đây?”
“Đến đưa mấy người chạy trốn.” Nhóc Bạch Lục lời ít ý nhiều dặn dò đôi chút về tình huống trước mắt, “Tôi đã đánh dấu ở bên ngoài, tối hôm qua tôi phát hiện ra mấy đứa trẻ thổi sáo mang đầy túi truyền dịch trên người đến từ một địa đạo sau lưng tượng thần ở nhà thờ, chúng nó cũng thông qua địa đạo ở nhà thờ đó đưa mấy đứa trẻ ra ngoài. Tối qua tôi ở nhà thờ nhìn thấy nên đã đi theo chúng một chặng đường, phát hiện ra địa đạo này có mùi thuốc khử trùng nồng nặc.”

“Nhân lúc trời còn chưa sáng, cô nuôi còn ngủ, chúng ta có thể chạy ra từ địa đạo đó. Căn cứ theo mùi nước thuốc khử trùng dày đặc trong địa đạo mà suy đoán thì nơi thông với địa đạo có lẽ là chỗ mà tốp trẻ con đã từng bị rút máu – cũng chính là bệnh viện tư nhân gần đó. Thời gian hoạt động của các nhà đầu tư sau khi rời giường ở bệnh viện bên kia là sau chín giờ, chúng ta phải chạy đến đó trước chín giờ, tránh việc bị nhà đầu tư bắt được.”
“Bệnh viện gần đó chắc chắn có xe, nếu lên được xe chúng ta sẽ an toàn.” Nhóc Bạch Lục nói đơn giản về kế hoạch của mình, “Đây là kế hoạch dự phòng mà nhà đầu tư của tôi và tôi đã bàn bạc. Anh ta nói nếu đêm qua là ngày phong tỏa thì chúng ta không thể chạy đi, cửa lớn trại mồ côi đã khóa, vậy có thể bắt đầu kế hoạch dự phòng – chúng ta có thể đi theo đám đứa trẻ thổi sáo để chạy trốn thử, xem bọn nó ra khỏi trại mồ côi kiểu gì.”

“Tối hôm qua tôi đã theo vết thông đạo, sau khi tổng hợp lại rồi phân tích, tôi cảm thấy kế hoạch này có thể thực hiện rồi. Mấy người chuẩn bị thu xếp, chúng ta phải hành động nhanh lên.”

Tối qua, mảnh đất mà nhóc Bạch Liễn dùng vài ba câu sơ sài nói đến đã xảy ra rất nhiều chuyện chấn động lòng người. Ánh mắt nhóc đảo qua cả phòng học, cuối cùng bình tĩnh nhìn mặt Miêu Cao Cương và Mộc Kha không nói được một lời: “Còn hai người kia đâu? Miêu Phi Xỉ và Lưu Giai Nghi đâu?”
Nhóc Bạch Lục phản ứng rất nhanh, ánh mắt lạnh lẽo của nhóc nhìn về phía Mộc Kha nhỏ: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người kia lại bị cô nuôi giam ở một gian phòng khác?”

Nhóc Mộc Kha nuốt nước miếng rồi bước lên giải thích với nhóc Bạch Lục chuyện đã xảy ra, ánh mắt nhóc thâm trầm.

Bạch Liễu từng nói, Miêu Phi Xỉ thật sự có thói quen ăn thịt người. Trong tình huống không biết hôm nay mình có được cứu hay không, tên Miêu Phi Xỉ ngu ngốc này dù nảy sinh ý nghĩ【trước khi chết phải ăn uống no nê】hơn nữa còn hành động thật thì nhóc Bạch Lục không cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng Lưu Giai Nghi cũng không phải một đứa trẻ đơn giản, thế mà lại không hề phản kháng đi theo Miêu Phi Xỉ. Suy nghĩ đến chút tin tức mà Bạch Liễu đã nhắc nhở nhóc lúc trước, Lưu Giai Nghi có điểm đáng ngờ, nhưng Bạch Lục không có thời gian đi xử lý điểm đáng ngờ đó.
Nhà đầu tư của nhóc, tương lai của nhóc còn đang chờ nhóc mang những người khác rời đi, Bạch Liễu yêu cầu nhóc cứu Lưu Giai Nghi, mặc kệ trên người Lưu Giai Nghi có bao nhiêu điểm đáng ngờ.

Dù sao thì Bạch Liễu đã đưa tiền.

“Tôi đi xem, mấy người đợi ở đây.” Bạch Lục xoay người rời khỏi gian phòng, nhưng lúc sắp mở cửa, sự nghi ngờ trong lòng làm nhóc dừng lại một giây. Nhóc quay đầu nhìn vào ánh mắt trông chờ nhìn mình của Mộc Kha nhỏ, “Nếu tôi về không kịp, sau mười phút các người nhảy ra từ cửa sổ WC nữ, tự mình chạy đường vòng từ rừng cây bên kia đến nhà thờ.”

“Rời khỏi nơi này, cửa ra ở dưới tượng thần Nghịch Thập Tự bị vô số bụi gai quấn quanh, dưới hồ rửa tội, đợi anh xử lý xong chuyện bên này sẽ đưa đám người Lưu Giai Nghi tới tìm em.” Bạch Lục nhìn Miêu Cao Cương, hơi nheo mắt mang theo uy hϊếp, “Mộc Kha có bệnh tim, Miêu Cao Cương cậu tốt nhất là dẫn theo em ấy cùng chạy, chăm sóc tốt cho em ấy, nói cách khác… Cậu biết cậu đang thế chấp thứ gì ở chỗ tôi.”
“Được!” Miêu Cao Cương nghe thấy Bạch Liễu lại cho ra một kế hoạch chạy trốn, vẻ mặt kích động, vội vàng đồng ý.

Nghe được lời dặn dò của nhóc Bạch Lục, tim Mộc Kha đập nhanh hơn vì bất an: “Chỉ là đến một phòng học khác, sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nếu Miêu Phi Xỉ không theo anh thì sao? Anh có thể trở về chạy cùng bọn em mà!”

“Anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vận may của anh rất kém, chuyện tốt không đến lượt rơi trên đầu anh.” Nhóc Bạch Lục chống ở cạnh cửa quay đầu nhìn Mộc Kha. Nắng sớm mờ nhạt rơi xuống sau lưng nhóc, kéo ra một cái bóng dài không may mắn trên mặt đất.

Ánh mắt của nhóc Bạch Lục rất nhạt, nhạt đến mức không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Mặt nhóc tái nhợt, vết máu từng chút bị ánh mặt trời nhuộm thành một tầng vàng kim, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông tơ rất nhỏ như ở vỏ trái cây chưa chín trên mặt cậu. Khóe miệng dường như có chút ý cười không rõ, không nói nên lời.
Ánh mắt của nhóc Bạch Lục cong lên, nhóc cười khẽ: “Nhưng mà tối hôm qua vận may của anh cũng không tệ lắm. Có lẽ là vì anh đã sửa lại tên nên đột nhiên bị đồ vật kỳ lạ phù hộ, có chuyện tốt sẽ sinh ra trên đầu anh đấy.”

Nhóc đẩy cửa ra, quay lưng về phía Mộc Kha mà tùy ý phẩy tay, rời khỏi căn phòng học thủ công mà nhóc đã vẽ cho Bạch Liễu hai bức tranh làm quà tặng.