Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 109




Edit: Ngân + Beta: Sơ Tình

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài chật vật uống thuốc tẩy trắng giá trị tinh thần – Hắn ta đã bị chặt lìa cả hai tay, hiện giờ phải co người ngậm bình một cách vất vả như kẻ ăn xin, ho chết lên chết xuống vì sặc nước thuốc.

Trước đó Bạch Liễu tính đút Lưu Hoài, nhưng cậu cũng chỉ còn một tay. Nhóc Bạch Lục vừa điện tới thì hắn ta kêu cậu đi nghe, bây giờ Bạch Liễu đã trò chuyện xong, vậy nên cậu liền giơ tay đút thuốc cho Lưu Hoài. Lưu Hoài đảo mắt nhìn Bạch Liễu.

Gương mặt Bạch Liễu chẳng có tí cảm xúc nào, cậu nghiêng bình thuốc thấp xuống một chút.

Lưu Hoài cũng ngửa đầu uống.

Lưu Hoài đoán bộ dạng của bản thân hiện tại chắc chắn cực kỳ khó coi. Khuôn mặt xám đen, giống hệt chó lang thang liên tục hớp nước từ tay người ta. Hắn biết có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm tình trạng xấu xí này của hắn. Giá trị tinh thần dần hồi phục, hắn cảm nhận được sự xấu hổ trước nay chưa từng có, cảm xúc kích động khiến nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn.





"Cậu khóc gì hả?" Bạch Liễu nâng cao bình, nhàn nhạt nói: "Chẳng phải vẫn còn sống đấy sao?"

"... Tôi cũng không biết mình khóc vì cái gì nữa." Giá trị tinh thần của Lưu Hoài vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Hắn là một tên ưa thể diện, nam sinh đại học lớn từng ấy tuổi rất dễ cảm thấy bẽ mặt trong tình huống thế này, vậy nên hắn nghiêng đầu không để Bạch Liễu nhìn hắn nữa.

Lưu Hoài cúi thấp đầu, khàn giọng nói: "... Tôi như con chó lang thang chẳng có nhà để về vậy."

"Đúng là hơi giống thật." Bạch Liễu không mặn không nhạt nhận xét một câu. Cậu nhìn Lưu Hoài, vết thương trên cánh tay bị chém đứt vẫn đang rỉ máu: "Lúc này hai người chúng ta đều giống chó lang thang, nhưng ít nhất chúng ta là chó hoang còn thở. Tất cả mọi người vẫn sống, em gái cậu cũng vậy."

Lưu Hoài cắn chặt bình thuốc tẩy trắng giá trị tinh thần trên tay Bạch Liễu, cố nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn chẳng kìm được bật khóc thành tiếng.



Lưu Hoài cụt tay vừa khóc vừa đứng dậy, eo hắn gập xuống, đầu cúi trước bàn tay vẫn để trên nền đất của Bạch Liễu, giống như đang dập đầu với cậu, úp mở nói tiếng cảm ơn: "... Cảm ơn anh đã cứu tôi, cảm ơn một 'anh' kia đã cứu em tôi nữa."

Note beta: chỗ này là Bạch Lục cứu Giai Nghi nên em thêm ngoặc ' ' này cho chữ anh để dễ hiểu ấy ạ.

Cách thời khắc nổ tung chỉ mấy giây, Lưu Hoài đinh ninh bản thân sẽ chết. Bởi vì đã mất hai tay, thích khách dù dồn hết sức lực thì đối với người đặt lợi ích lên hàng đầu như Bạch Liễu, hắn đã chẳng còn tí tác dụng nào.

Nhưng Bạch Liễu lại liều chết xông khỏi biển lửa, lấy roi kéo hắn vào trong gương.

"Thực sự tôi cũng không rõ vì sao một 'tôi' kia lại cứu em cậu, lý do của nhóc ấy tôi không hiểu cho lắm." Bạch Liễu rũ mi mắt, cậu cử động cánh tay, dìu Lưu Hoài đang khom lưng cúi đầu dậy, bình thản nhìn Lưu Hoài mặt đầy nước mắt: "Nhưng việc tôi cứu cậu vẫn có lý do riêng, bởi vì cậu cũng từng cứu tôi. Đây là nội dung hợp tác đã giao dịch của chúng ta lúc trước, nếu cậu ngăn cản Miêu Phi Xỉ thành công, vậy tôi cũng sẽ cố hết sức để cứu cậu."



"Nếu buộc phải nói rõ, thì tôi hẳn là..." Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài đang không ngừng rơi nước mắt, cậu bình tĩnh nói: "Một con chó lang thang biết giữ chữ tín."

Ba mươi bảy phút trước, phòng bệnh số 913.

Lưu Hoài lo lắng đi qua đi lại, thi thoảng lại quay đầu nhìn Bạch Liễu trên giường bệnh, hắn hít sâu một hơi: "Anh tính mai phục gϊếŧ Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương thật sao?! Hai tên đó là người chơi cấp S- đấy, nếu chúng ta không thể diệt gọn một lần thì người chết sẽ là chúng ta!"

"Bởi vậy, chúng ta buộc phải giành chiến thắng trong một lần duy nhất." Bạch Liễu không nhanh không chậm nói: "Bọn họ hẳn đã nghi ngờ thân phận của Mộc Kha, về điều này, tôi cảm thấy họ chắc đã tới phòng bệnh để tìm tôi rồi. Nhưng hiện tại tôi không có trong phòng bệnh, vậy họ sẽ tới nơi khác lục soát để bắt【Mộc Kha】là tôi."
"Nhưng cũng chưa chắc họ sẽ đoán được Mộc Kha đang ở phòng quản lý hồ sơ bệnh nhân, thế nên bọn họ sẽ không tìm thấy Mộc Kha trong bệnh viện. Nhưng trước chín giờ mười lăm phút Mộc Kha nhất định phải quay lại phòng bệnh, vì y tá ở sẽ đi kiểm tra từng chỗ trong bệnh viện, tôi đoán họ có thể ngồi ôm cây đợi thỏ chờ Mộc Kha."

"Ôm cây đợi thỏ ở đâu?" Lưu Hoài khẩn trương hỏi: "Bên trong phòng bệnh của Mộc Kha hả? Vậy chẳng phải họ sẽ không qua đây nữa sao?"

"Đứa ngu nào lại đợi trong phòng của Mộc Kha chứ, vì một khi Mộc Kha không trở về phòng của bản thân, mà về phòng của【Bạch Liễu】hoặc phòng trống nào khác, vậy thì hai tên này sẽ bị vây trong phòng bệnh của Mộc Kha khi y tá tuần tra. Đương nhiên, họ cũng có thể luồn qua khe hở của đám y tá tuần tra rồi tìm Mộc Kha, nhưng như thế thì phiền phức gấp bội rồi, đó chẳng phải phương án lý trí gì cho cam."
Bạch Liễu nhìn Lưu Hoài: "Nếu tôi là Miêu Cao Cương, tôi cho rằng phương án khả thi nhất chính là chầu chực ở thang máy."

"Mộc Kha không thể đi lối thoát hiểm, bởi giao diện cá nhân của cậu ta chẳng chống cự được đám quái vật bên kia. Mộc Kha sẽ thiên về lựa chọn đi thang máy hơn. Bọn Miêu Cao Cương chỉ cần lợi dụng chỗ hở từ chín giờ tới chín giờ mười lăm phút để canh chừng bên cửa thang máy. Nếu thấy thang máy chuyển động thì bấm nút là được, bởi vì giờ đó tất cả y tá đang giao ca, người sử dụng thang máy chỉ có thể là bệnh nhân âm thầm chạy về phòng mình – cũng chính là Mộc Kha."

"Sau khi bắt được Mộc Kha, Miêu Cao Cương nhất định sẽ cố đào sạch kế hoạch của tôi với Mộc Kha, nhưng cạy miệng cậu ấy không dễ, gã nhất định chú ý đến bàn phím mà tôi với Mộc Kha dùng để nói chuyện." Sắc mặt Bạch Liễu bình ổn, cậu thong thả nói tiếp: "Thông qua bàn phím, tôi sẽ tiết lộ một số tin tức gã hiểu được, ví dụ như【9】【0】【6】. Trong tình huống ấy, Miêu Cao Cương sẽ không tiếp tục hoài nghi tin tức mình có được là thật hay giả."
"Mà bởi ngày mai là ngày nhận nuôi trẻ em, để tránh ảnh hưởng tới thời khắc mấu chốt, tối nay Miêu Cao Cương nhất định sẽ đến gϊếŧ tôi."

"Vì bọn họ muốn tới gϊếŧ tôi nên quyền chủ động hoàn toàn thuộc về tay bọn họ, bọn họ sẽ không mang bao nhiêu tâm lý phòng bị với người trong phòng bệnh 906." Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Hoài: "Đây là điều kiện để cậu đánh lén thành công, Lưu Hoài, nhân vật chủ chốt trong kế hoạch lần này là cậu. Tuy rằng ngoài mặt chỉ là bài cũ【Đạo tặc và thích khách】của cậu với Mục Tứ Thành, nhưng lần này người nhận nhiệm vụ chủ chốt sẽ là thích khách cậu đấy."

"... Tôi biết." Lưu Hoài cũng sang cạnh giường, ngồi bên Bạch Liễu. Hắn ta cúi thấp đầu, hai tay nắm thành quyền áp trán: "Nhưng Bạch Liễu, trước giờ tôi chưa từng đảm nhận vị trí đánh chính, mà vẫn luôn là Tứ... Mục thần làm chuyện này, anh đặt hết vốn liếng lên người tôi như vậy thật sự quá mạo hiểm."
"Kế hoạch này có ba bước." Bạch Liễu nhẹ giọng nói: "Bước thứ nhất, trước khi tập kích Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương, ngay lúc cửa bị đánh bật ra, cậu phải ngăn cản Miêu Phi Xỉ. Khi ấy, tôi sẽ cướp Mộc Kha từ tay Miêu Cao Cương, để cậu ấy đi gọi y tá. Như vậy, vì Mộc Kha chạy đi gọi y tá nên Miêu Phỉ Xỉ nhất định sẽ rút ngắn thời gian tấn công cậu, chuyển mục tiêu sang tôi."

Lưu Hoài không ngẩng đầu, giọng hắn càng lúc càng khàn: "Trong tình cảnh đó, nếu Miêu Phi Xỉ muốn rút ngắn thời gian xử lý tôi, đồng thời còn muốn tránh kẻ lúc nào cũng có thể xông tới phá đám việc gã đánh nhau là thích khách như tôi, thì cách tốt nhất là tước luôn vũ khí của tôi."

"Nói thẳng ra chính là chặt đứt hai tay cậu." Bạch Liễu không dao động nói.

Lưu Hoài cúi đầu càng thấp: "... Đúng vậy, đây là cách nhanh nhất giải quyết người chơi... chuyên dùng hai tay."
"Nhưng cũng có một lợi thế, đó là sau khi gã chặt đứt hai tay cậu, gã tuyệt đối sẽ không hoài nghi liệu cậu còn năng lực công kích hay chăng, thả lỏng việc giám sát cậu, như vậy sẽ tiến vào bước thứ hai trong kế hoạch. Tôi sẽ ngăn Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ để giao diện của cậu đủ thời gian bùng nổ." Bạch Liễu hời hợt nói về chuyện cản chân hai người chơi cấp S-, giống như không hề nghĩ tới có lẽ bản thân chẳng thể làm được việc này: "Sau khi giao diện của cậu bùng nổ, cậu có thể sử dụng kỹ năng【Một kích thoáng hiện】của mình, buộc Miêu Cao Cương rơi vào trạng thái đóng băng."

"Sau đó sẽ tới bước thứ ba của kế hoạch, cậu chặn công kích của Miêu Phi Xỉ, chỉ cần một hai giây, tôi sẽ lấy bom ra..."

Lưu Hoài ngẩng phắt đầu ngắt lời Bạch Liễu, trên mặt hắn đầy vẻ sợ hãi: "Bạch Liễu... Tôi thấy tôi không thể đâm Miêu Cao Cương sau đó lại ngăn cản Miêu Phi Xỉ công kích anh, cách này quá nguy hiểm, Bạch Liễu, anh giao hết phía sau cho tôi thì anh sẽ chết! Tôi cũng sẽ chết!"
"Thế nhưng cậu hợp tác với Mục Tứ Thành nhiều lần như vậy, cậu ta cũng giao hết phía sau cho cậu, chẳng phải cậu cũng chưa từng để cậu ta chết phải không?" Ánh mắt Bạch Liễu bình tĩnh tựa mặt hồ không gợn sóng.

Lưu Hoài yên lặng hồi lâu, nhắm chặt hai mắt: "... Nhưng tôi khiến cậu ấy mất hai cánh tay."

"Đúng thật cậu đã phản bội Mục Tứ Thành bằng dao găm của mình, nhưng lúc đó cậu chẳng còn tay để phản bội tôi." Bạch Liễu như đang hỏi ý kiến của Lưu Hoài: "Lưu Hoài, phong cách làm việc của tôi là, trước khi chuyện gì xảy ra, tôi luôn giả thiết rằng đối phương sẽ làm được, cậu nhất định cũng có thể, phải chứ?"

Lưu Hoài nhẹ giọng nói: "Tôi không biết."

Bạch Liễu mặt không đổi sắc thu lại ánh nhìn: "Vậy thử một lần đi, không làm được hẵng nói."

"Vậy nếu... chết rồi thì phải làm sao?" Giọng nói của Lưu Hoài xen lẫn chút run rẩy, hắn hỏi lại.
"Nếu cậu cản Miêu Phi Xỉ thành công thì tôi chẳng dễ mà chết được, tôi chưa chết thì sẽ không để cậu phải chết. Nhưng nếu cậu không ngăn được Miêu Phi Xỉ, đã chết mất." Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Vậy khả năng cao tôi cũng sẽ chết theo cậu."

Lưu Hoài sững sờ nhìn Bạch Liễu, Bạch Liễu liếc mắt nhìn hắn: "Sao nào, tôi chôn thân theo cậu mà vẫn chưa vừa lòng à?"

Vậy mà thật sự không chết.

Lúc Bạch Liễu lôi Lưu Hoài ra khỏi gương, trong lúc hoảng hốt hắn thậm chí cho rằng mình đã bước đến rìa địa ngục. Mãi tới khi trông thấy đôi tay gãy lìa như cũ của mình, hắn mới chợt nhận ra mình vẫn sống. Bạch Liễu nhanh chóng đút cho hắn thuốc tẩy trắng giá trị tinh thần, Lưu Hoài vừa ho vừa uống, một lát sau nhóc Bạch Lục đã gọi điện tới.

Sau khi Bạch Liễu gác điện thoại, Lưu Hoài uống thuốc tẩy trắng giá trị tinh thần mới hồi phục một phần, lảo đảo đứng dậy. Sau khi y tá khiêng Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương đi, hắn ta với Bạch Liễu mới dám đi ra từ trong gương, vì thế y tá nghĩ rằng nơi đây không có người, vậy nên lúc này vẫn chưa có y tá nào tới cứu chữa cho họ.
Bạch Liễu chẳng chút sốt ruột, nằm trên mặt đất vẫn còn hơi nóng lên: "Đợi chút nữa Mộc Kha sẽ đến tìm chúng ta."

Lớp da ngoài của cái tên【Nhà đầu tư】Bạch Liễu béo tốt lắm, nằm trên mặt đất mới bị nổ tung cũng chẳng thấy nóng tí nào. Giường rơm của cậu thành ra nát bét, Lưu Hoài ngồi xếp bằng dưới đất, dựa vào bờ tường bị thiêu cháy đen thui, nghiêng đầu nhìn về hướng bầu trời vốn chẳng có ánh sáng. Không biết qua bao lâu, Lưu Hoài đột nhiên cúi đầu nhìn sang Bạch Liễu, trong chốc lát lại thấy do dự.

"Giờ tôi bán linh hồn mình cho anh, anh cần không?"

"Cần." Bạch Liễu không hề do dự đáp: "Nhưng thiết bị quản lý trò chơi của tôi đang ở chỗ nhóc Bạch Lục, đợi thằng nhóc trả tôi sẽ lấy linh hồn cậu sau, cậu muốn bao nhiêu nào?"

Lưu Hoài giật mình, hình như dáng vẻ thấy lợi buộc phải chiếm của Bạch Liễu chọc hắn buồn cười, mi mày nhẹ cong lên: "Tôi cho rằng anh sẽ không cần đấy, dù sao khả năng tôi chết trong trò chơi này rất lớn. Linh hồn đã chết của tôi sẽ thành thứ chẳng có giá trị... cũng nên."
"Nhưng nếu anh thật sự muốn mua." Lưu Hoài nhẹ giọng nói: "Thì lúc anh Tứ bán cho anh, anh lấy bao nhiêu tiền vậy?"

Bạch Liễu thoáng cảnh giác nhìn Lưu Hoài: "Cậu đừng đòi cái giá của Mục Tứ Thành, đắt thế tôi không mua đâu."

"... Tôi không cần nhiều thế đâu." Bạch Liễu thật sự khiến Lưu Hoài khóc cười không nổi, vừa rồi quỷ thần sai khiến mới tiện miệng nói một câu. Chẳng ngờ cái chuyện giao dịch linh hồn vừa nghe đã thấy tà quái ở chỗ Bạch Liễu không khác chào hàng mua bán ngoài chợ là bao, tâm trạng nặng nề của hắn vơi đi một chút.

Lưu Hoài rũ mi mắt đen nhèm xuống, giọng hắn rất khẽ: "Bán cho anh, một điểm thôi, một điểm là được rồi."