Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 107




Chương 107: Trại mồ côi Tình Thương (27)

Edit: Ngân + Beta: Sơ Tình

Mười bảy phút trước, trong phòng bệnh 906.

Hai mũi kiếm bổ thẳng về phía Bạch Liễu, Lưu Hoài ngã từ trên xuống, cắn răng nắm chặt dao găm trong tay dùng sức đỡ một đòn này. Song đao của Miêu Phi Xỉ đánh hắn lún vào tường, Bạch Liễu kích hoạt tốc độ tối đa Đạo Tặc Lén Lút lướt nhanh đến bên cạnh Miêu Phi Xỉ đang tấn công trực diện.

Miêu Phi Xỉ đảo mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu ngay dưới chân gã, cậu bò sát đất như chim én lướt nước phóng qua, lao thẳng về phía Mộc Kha sau lưng gã.

"Đệt!!" Miêu Phi Xỉ rút đao muốn chém Bạch Liễu đang trườn dưới chân gã, nhưng thanh đao đã bị dao găm của Lưu Hoài giữ chặt. Lưu Hoài gồng hết sức mình kẹp chặt song đao của Miêu Phi Xỉ, gương mặt hắn vô cùng dữ tợn, dao găm trượt trên song đao chém Miêu Phi Xỉ một nhát.





Nhưng đồng thời, song đao của Miêu Phỉ Xỉ cũng chém mạnh lên tay hắn ta.

【Hệ thống thông báo: Người chơi Miêu Phi Xỉ chịu công kích toàn lực từ Dao găm đêm tối của người chơi Lưu Hoài, giá trị tinh thần giảm xuống 43, xuất hiện ảo giác nguy hiểm!】

【Hệ thống thông báo: Người chơi Lưu Hoài chịu công kích từ Song Đao Thượng Huyền của người chơi Miêu Phi Xỉ, HP giảm xuống 13.】

Lưu Hoài ngửa đầu dằn xuống tiếng rên la, thanh đao rọc mất một miếng thịt trên cánh tay hắn. Thế nhưng, hiệu quả hắn ta đạt được cũng rất rõ ràng – Miêu Phỉ Xỉ hoảng hốt lùi về sau hai bước. Lý do trước đây khiến gã không vừa mắt Mục Tứ Thành là vì thuộc tính kháng của gã không cao.

Nhưng sức kháng này không cao, bất kể là với Mục Tứ Thành - người chơi có kỹ năng phán định cao, hay người chơi Lưu Hoài với khả năng công kích giá trị tinh thần đều như nhau.



【Đạo tặc và thích khách】vốn dĩ là một tổ hợp phán định cao dành cho người chơi có khả năng kháng thấp.

Nhưng dạo theo bước đi của thời gian, tất cả đều quên mất thích khách đứng trong chỗ tối Lưu Hoài đã biến thành con rối, chỉ mãi nhìn theo đạo tặc phách lối tỏa sáng rực rỡ.

"Phi Xỉ! Bạch Liễu đã bắt tay với Lưu Hoài! Chúng ta bị tập kích! Mau uống thuốc tẩy trắng giá trị tinh thần!!" Miêu Cao Cương rống lên với Miêu Phi Xỉ.

Thấy Bạch Liễu xông về phía Mộc Kha trong tay mình, Miêu Cao Cương tỉnh táo trở lại, gã bắt Mộc Kha ý đồ bóp chết đối phương. Nhưng Bạch Liễu lướt trên nền đất tựa gió cuốn, cậu đạp mấy bước lên sàn bằng chân trần với tốc độ mắt thường không thấy được, tàn ảnh đứt quãng, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Miêu Cao Cương.



Bạch Liễu giơ tay phải, trong vô thức Miêu Cao Cương đỡ lấy công kích của Bạch Liễu. Nhưng Bạch Liễu chỉ tạo hư chiêu, cậu bình tĩnh nhìn Mộc Kha bị bóp đến hôn mê trong giây lát. Vuốt khỉ trên tay trái thò ra nắm lấy gáy Mộc Kha giành người từ trong lòng Miêu Cao Cương bằng góc độ vặn vẹo một cách kỳ lạ, thẳng thừng ném sang hành lang trơn ướt.

【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu sử dụng kỹ năng cá nhân [Vuốt khỉ của đạo tặc] thành công đoạt lại người chơi Mộc Kha trong tay người chơi Miêu Cao Cương.】

Mộc Kha đang hôn mê cứ thế bị Bạch Liễu ném đi, trượt trên hành lang một đoạn, đập trúng cửa thang máy cuối hành lang nên tỉnh lại. Cậu ho sặc sụa, ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu đang đánh nhau với Miêu Cao Cương, đầu óc cậu hãy còn mê man chưa nhận rõ tình hình xung quanh.
Miêu Cao Cương lao tới muốn gϊếŧ Mộc Kha, nhưng Bạch Liễu lại sượt ngang như gió từ tường bên chạy đến, ngăn cản trước mặt Miêu Cao Cương. Đôi mắt cậu lạnh nhạt ghim chặt trên người Miêu Cao Cương đang kinh ngạc, cậu giơ tay đánh tới, đồng thời ra lệnh cho Mộc Kha.

Bạch Liễu lạnh giọng: "Vào thang máy, đi xuống gọi y tá tuần tra của tầng khác tới đây!"

Tuy còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Mộc Kha vừa bị Bạch Liễu ném tới thang máy nhanh chóng hiểu rõ yêu cầu của Bạch Liễu. Cậu luống cuống nhấn thang máy rồi bò vào trong, bấm nút tầng một. Mộc Kha dõi theo cánh cửa thang máy dần khép, cả người cậu thoát lực trượt xuống nền.

Nhưng tức khắc khi Mộc Kha nhận ra Bạch Liễu đang làm gì, cậu ngồi bật dậy, gương mặt hoảng hốt – Bạch Liễu điên rồi sao! Vậy mà dám kết bè cùng Lưu Hoài chiến với hai cha con Miêu Phi Xỉ!
Miêu Cao Cương nhìn Bạch Liễu liên tục công kích gã từ các hướng khác nhau, trong lòng nảy lên suy nghĩ y xì đúc Mộc Kha.

Sau khi để người chơi cấp A Lưu Hoài đánh lén người chơi hệ công kích Miêu Phi Xỉ, cái tên tàn phế Bạch Liễu này còn muốn xông ra chiến với tên da dày thịt béo như gã?!

Đây là kế hoạch tác chiến rách nát gì vậy? Bạch Liễu điên rồi hả?!

Mớ cảm xúc nghi ngờ quay cuồng hỗn loạn của Miêu Cao Cương cuối cùng dừng lại trên móng vuốt khỉ đen láy của Bạch Liễu.

Đây là kỹ năng thuộc về Mục Tứ Thành –【Vuốt khỉ của đạo tặc】.

"Đây là kỹ năng của Mục Tứ Thành, sao mày dùng được?!" Miêu Cao Cương nhìn chằm chằm Bạch Liễu, gã chẳng tin nổi dán mắt lên người Bạch Liễu đang công kích mình. Gã đã biết bản thân phải đối mặt với tình huống gì rồi: "Kỹ năng cá nhân của mày thật sự là kỹ năng quy tắc?! Kỹ năng này không những có thể dùng chung giao diện với đối phương, mà còn có thể xuyên qua vĩ độ và thời không để sử dụng kỹ năng khác?!"
Bạch Liễu không đáp lại Miêu Cao Cương, cậu chẳng lưu tình đẩy nhanh tốc độ công kích Miêu Cao Cương. Miêu Cao Cương một bên cắn răng đối phó Bạch Liễu, một bên nhìn Miêu Phi Xỉ bị Lưu Hoài ngăn cản.

... Tác phong chiến đấu quen thuộc như vậy, cuối cùng Miêu Cao Cương cũng nhận ra kế hoạch của Bạch Liễu.

Đây là một kế hoạch tác chiến vô cùng đơn giản. Về cơ bản, Bạch Liễu không hề muốn đánh nhau với gã, kế hoạch cậu sử dụng vô cùng tùy tiện.

Kế hoạch đơn giản đến cùng cực –【Đạo tặc và thích khách】.

Bạch Liễu muốn trộm đồ trên người bọn gã, cậu đang lợi dụng thích khách Lưu Hoài cản bước Miêu Phi Xỉ để chiếm tiên cơ. Sau đó để thích khách ngăn cản người chơi công kích cao độ, tương tự vai trò canh gác, tiếp đó, đạo tặc Bạch Liễu sẽ nhân cơ hội cướp đồ từ người chơi khác, cũng chính là Miêu Cao Cương. Đây là lối chơi mà ban đầu Mục Tứ Thành và Lưu Hoài thường dùng – hạ thủ với người chơi tổ đội trong công hội.
Tên thích khách Lưu Hoài mai phục rồi tấn công người chơi có sức công kích tương đối cao, sau đó đến lượt Mục Tứ Thành trộm đạo cụ của người chơi còn lại.

Miêu Cao Cương một lần nữa thành công tránh vuốt khỉ cào sượt ngang má. Gã cắn răng vung nắm đấm về phía Bạch Liễu, nhưng Bạch Liễu nhanh nhẹn né được.

Đệt!

Bọn gã không muốn đụng độ tên lỏi Mục Tứ Thành cũng vì lý do chết tiệt này!

Kỹ năng của tên tặc đó láu cá và khó chơi vô cùng.

Kỹ năng của Bạch Liễu không thể khiến hai người chơi cấp S- như Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương bị thương. Thế nhưng bọn họ cũng hết cách tóm được thằng cha Bạch Liễu lượn như cá trạch thế kia, thành thử đôi bên tạo ra thế giằng co khốc liệt – có điều hành động kiên nhẫn của tên tặc không cần mạng Bạch Liễu nhanh chóng khơi lên cảnh giác của Miêu Cao Cương, gã nhận ra Bạch Liễu muốn trộm thứ gì đó quan trọng trên người mình.
Vì món đồ này, thằng cha Bạch Liễu thậm chí còn quẳng mạng của cả đám người xuống rồi chắp vá thành một trận đánh đuổi.

Miêu Cao Cương nghĩ tới đây thì không nhịn được chửi tục hai tiếng – Đây mẹ nó là lối đi bình thường của người chơi trong trò chơi! Thằng cha này vậy mà cược hết lợi thế vào lũ NPC trẻ con! Lấy mạng mình ngăn cản hai người bọn gã để tạo cơ hội trốn thoát cho NPC trẻ con!

... Nhưng đạo cụ nào có thể ngăn cản hai người chơi cấp S- bọn họ đây?

Đạo cụ này phải mang tính quyết định, đạo cụ một kích tất sát, bằng không bài tẩy chiến lược【Đạo tặc và thích khách】tốc chiến của Bạch Liễu sẽ chẳng còn ý nghĩa nào. Bởi vì nếu đạo cụ này không thể lập tức công kích khiến bọn gã mất đi năng lực phản kháng thì đợi Miêu Phi Xỉ hồi phục, gã hoàn toàn có thể tức khắc diệt gọn ba người chơi đang kéo dài hơi tàn này bằng khả năng công kích và tốc độ di chuyển vô cùng cao.
Nhưng đạo cụ như vậy về cơ bản là không thể tồn tại.

Miêu Cao Cương không tự phụ, mà dựa trên sự thật khách quan cho thấy – Trên người Bạch Liễu không có đạo cụ với khả năng đột phá giao diện kháng của gã.

Bởi vậy cho nên rốt cuộc Bạch Liễu muốn trộm thứ gì trên người gã?!

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc Bạch Liễu muốn trộm đồ của gã là việc không thể xảy ra.

Miêu Cao Cương suy nghĩ rất nhanh, gã nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Phi Xỉ bị Lưu Hoài cản trở. Hiện giờ gã đã không còn lo lắng nhiều nữa, ngược lại thấy vô cùng vững lòng – Kế hoạch của Bạch Liễu dành cho Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương xuất hiện một lỗ hổng rất lớn. Đó là sau khi Lưu Hoài dụ Miêu Phi Xỉ đi, Bạch Liễu tuyệt đối không thể dễ dàng trộm đồ từ Miêu Cao Cương.

Kỹ năng [Vuốt khỉ của đạo tặc] mà người chơi giao diện F như Bạch Liễu phát huy được có hạn, tuy Miêu Cao Cương không công kích cậu được, nhưng Bạch Liễu cũng chẳng thể đột phá tuyến phòng ngự của Miêu Cao Cương mà trộm đồ một cách dễ dàng.
Đặc biệt, sau khi Miêu Cao Cương triển khai kỹ năng cá nhân, tuyến phòng ngự của gã mạnh tới mức khó lòng tưởng tượng.

【Hệ thống thông báo: Người chơi Miêu Cao Cương có muốn kích hoạt toàn bộ kỹ năng cá nhân [Cương thi mục rữa] không? Sau khi kích hoạt toàn bộ kỹ năng cá nhân sẽ đạt tới cấp S-, nhưng thể lực người chơi sẽ bị tiêu hao, trong vòng 24 giờ không thể sử dụng thuốc khôi phục thể lực.】

Miêu Cao Cương:【Xác nhận.】

【Hệ thống thông báo: Người chơi Miêu Cao Cương xác nhận sử dụng kỹ năng, thân thể chuyển thành cương thi, kháng +8037, giá trị thể lực giảm nhanh chóng…】

Thân hình Miêu Cao Cương bắt đầu biến đổi. Gã trở nên cao lớn một cách kì lạ, da nổi đầy vết xanh tím trải dày đặc, hai chiếc răng nanh càng lúc càng dài, đôi mắt ánh lên màu xanh quái dị.
Khi vuốt khỉ của Bạch Liễu thò ra đụng trúng lớp da của Miêu Cao Cương, tiếng kim loại va đập với lớp da như va phải miếng sắt cứng rắn vang lên.

【Hệ thống thông báo: Độ phán định kỹ năng [Vuốt khỉ của đạo tặc] của người chơi Bạch Liễu quá thấp, đòn công kích vô hiệu.】

Bàn tay Miêu Cao Cương trở nên to lớn hơn gã, móng tay mọc dài biến thành màu đen. Gã di chuyển về phía Bạch Liễu. Một kích này bất thành, Bạch Liễu nghiêng người linh hoạt đạp lên vách tường. Bạch Liễu tránh được một lần công kích của Miêu Cao Cương bằng tốc độ chớp nhoáng, móng tay Miêu Cao Cương bắt hụt, phá nát vách tường sau lưng Bạch Liễu. Nhưng việc Miêu Cao Cương đột ngột thay đổi hình thái lại không khiến Bạch Liễu dao động dù chỉ là mảy may.

Ánh mắt cậu hờ hững, dường như không hề để ý đòn công kích vô dụng vừa rồi của mình. Chân trước cậu dẫm nhẹ lên vách tường, vụt xoay người vươn vuốt khỉ ra, đột kích Miêu Cao Cương thêm lần nữa.
Miêu Cao Cương hoàn toàn bình tĩnh, gã đứng yên tại vị trí cũ, không tiếp tục quấn lấy Bạch Liễu nữa. Gã giống một tên thợ săn nhẫn nại đợi chờ con mồi tiêu hao hết sức lực.

Căn cứ vào tất cả số liệu, chỉ cần gã kích hoạt kỹ năng, Bạch Liễu chắc chắn không thể trộm bất cứ thứ gì thuộc về gã. Chỉ cần gã không hành động thiếu suy nghĩ cản trở Bạch Liễu, đợi Miêu Phi Xỉ xử đẹp Lưu Hoài xong, bọn gã lại phối hợp với nhau thì gϊếŧ Bạch Liễu chỉ là chuyện trong chốc lát.

Dường như chính Bạch Liễu cũng biết rõ món bài tốc kích nếu không thành công thì xả thân này. Nếu không thể giành chiến thắng nhanh chóng, thế bọn họ chết chắc rồi. Bởi vậy cậu mới để Mộc Kha xuống tầng gọi y tá, đây là một chốt an toàn của Bạch Liễu.

Nếu bọn họ không thể, vậy việc rơi vào thế yếu là tất nhiên. Bởi cho nên ý đồ của Bạch Liễu là để đám NPC y tá có ràng buộc với người chơi ngăn chặn công kích của Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ với bọn cậu.
Thế nhưng…

"Tao cảm thấy trước khi y tá tới kịp để cứu bọn mày." Miêu Cao Cương khinh bỉ cười một tiếng: "Trận này của chúng ta kết thúc rồi, y tá đến nơi cũng chỉ tiện nhặt xác mà thôi."

Bạch Liễu ngồi trên nóc thư viện khẽ hé mắt, cậu nhìn Miêu Cao Cương từ trên cao, lạnh nhạt nói: "Tôi tán thành quan điểm của ông.”

Miêu Cao Cương nhanh chóng nhận ra ý của Bạch Liễu là dọn xác cho bọn gã, sắc mặt gã chẳng tốt lành gì mắng một câu: "Vịt chết đến nơi còn cứng miệng!"