Editor: Hắc Bạch
Ôn Kỳ lập tức điều chỉnh hô hấp, mắt hơi nhíu lại nhìn người trước mặt.
Cậu có lòng muốn nhắc nhở một câu tôi đã có vị hôn phu, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt ngược trở lại. Trác Vượng Tài hiện giờ rõ ràng đã muốn mất đi lí trí, cậu mà nói ra, đảm bảo một giây sau Trác Vượng Tài liền trực tiếp xé mặt nạ ra cho cậu nhìn.
Hạ Lăng Hiên chặt chẽ tiếp cận cậu, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt đầy cảnh cáo của người phía trước, nhanh chóng muốn đè cậu xuống. Khoé mắt Ôn Kỳ giật giật một cái, lập tức tóm được cổ tay anh. Hạ Lăng Hiên tạm thời không nhúc nhích, liếm liếm môi: "Em xem, em cũng không phải không có phản ứng mà."
Ôn Kỳ không muốn thảo luận chuyện này, cương quyết gạt tay anh ra khỏi người mình, trầm giọng nói: "Trác Phát Tài."
Trong lòng Hạ Lăng Hiên đột nhiên dâng lên một cỗ bất mãn: "Tôi muốn."
Ôn Kỳ toàn thân đều căng thẳng, sống lưng thẳng tắp, cả người tiến vào trạng thái phòng ngự: "Anh thử một chút xem."
Thử thì thử!
Hạ Lăng Hiên càng thêm bất mãn, kéo kéo áo ngủ xong liền đem người đè xuống hưởng dụng.
Ôn Kỳ nghiêng người né tránh, không lùi mà tiến tới, ngửa đầu hướng tới khoé miệng ai kia hôn một cái, đưa tay hướng xuống hạ thân anh dò xét. Hạ Lăng Hiên vốn có chút cảnh giác, thật không nghĩ đến sau một khắc lại sẽ là thế này, căn bản không ngăn nổi được kích thích mãnh liệt, trong phút chốc liền thở dốc một tiếng, ngay sau đó cái tay kia bỗng nhiên tăng thêm lực đạo.
Hạ Lăng Hiên: "........"
*Tức là anh Ôn hôn anh Hạ một cái, tay thì sờ đến của quý của anh Hạ. Anh Hạ bị bất ngờ, trúng mĩ nam kế, anh Ôn nhanh chóng chớp lấy thời cơ bóp tờ rym anh Hạ.
Ôn Kỳ nhíu mày nhìn mặt anh đột ngột biến sắc, đặc biệt liên tưởng đến một khuôn mặt khác, bất kể là Hạ Lăng Hiên hay Trác Vượng Tài mang cái vẻ mặt này, khẳng định đều rất đẹp.
Hạ Lăng Hiên nói: "...... Bảo bối, mau buông tay."
Ôn Kỳ nói: "Còn đến không?"
Đến!
Hạ Lăng Hiên bắt lấy cổ tay Ôn Kỳ, quả thật tức muốn chết, thầm nghĩ không thể đàng hoàng thành thật đi theo cậu, cùng nhau sinh hoạt mà!
Ôn Kỳ nói: "Anh cũng đừng tuỳ tiện lộn xộn, chẳng may tôi sơ ý một chút, của anh liền phế."
Hạ Lăng Hiên nói: "Phế tôi rồi, về sau ai thương em?"
Ôn Kỳ cười nói: "Ô, rất can đảm nha?"
Hạ Lăng Hiên cảm giác tay cậu lại tăng thêm lực đạo, mặt mày cứng ngắc.
Hai người giằng co nhìn nhau một hồi, Ôn Kỳ chậm rãi buông tay ra, tựa vào đầu giường.
Hạ Lăng Hiên có chút tỉnh táo, cũng không nhúc nhích mà nhìn cậu, mất nửa ngày mới miễn cưỡng lùi lại một chút, ngồi cách xa một thước* tiếp tục nhìn chằm chằm mỹ thực, lồng ngực kịch liệt phập phồng, thân thể phản ứng vô cùng thành thật, lửa vừa mới dập một lần nữa lại bùng lên.
*Một thước: Xấp xí 0,33(3)m. Ngồi cách xa nhau ghê ?
Ánh mắt kia tựa như núi nửa phun trào, nóng bỏng vô cùng. Ôn Kỳ thấy người nào đó ồ ồ thở dốc, biết là nhịn đến khó chịu, vừa muốn đề nghị ai kia đi tắm nước lạnh một chút, chỉ thấy anh quay đầu nhảy xuống giường, cầm áo ngủ lên chạy.
Ôn Kỳ: "........"
Cửa phòng đập vào tường một cú, phát ra tiếng "Ầm" rõ là to.
Ôn Kỳ tình dục chưa tán ngồi trên giường lớn, nhìn bên ngoài không có một ai, bị loại phát triển đột ngột này làm cậu không kịp chuẩn bị, mất mấy giây phản ứng mới đem tâm tư hỗn loạn bên trong kéo trở về, thầm nghĩ Trác Vượng Tài có thể muốn ra ngoài đón gió lạnh.
Cậu do dự một chút, chuẩn bị tìm trợ lý đuổi theo nhìn xem.
Kết quả vừa mới mặc áo ngủ xong, liền thấy tiếng bước chân từ xa đến gần truyền đến, người nào đó lại quay về, trong tay cầm hai hộp kem.
Ôn Kỳ: "......."
Hạ Lăng Hiên dùng chân đóng cửa lại, mặt thối hoắc trở lại giường, ngồi xếp bằng đối diện cậu, đưa cho cậu một hộp, nói: "Ăn không?"
Ôn Kỳ nói: "...... Ở đâu đấy?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Trợ lý mua."
Ôn Kỳ nhận lấy, thầm nghĩ đã sớm mua rồi đặt trong tủ lạnh, Trác Vượng Tài không có khả năng đi nhanh như vậy được.
Hạ Lăng Hiên không nhìn cậu, mở hộp ra bắt đầu ăn, vẻ mặt vẫn như cũ rất thối, giống như ai đó nợ anh ta mấy trăm triệu vậy. Ôn Kỳ nhìn hộp kem trong tay, cũng mở ra ăn hai miếng, sau đó nhịn không nổi đỡ trán cười cười.
Đêm nay cậu thật sự quá ngốc, cậu vậy mà cùng Trác Vượng Tài đánh cược sao? Đánh cược còn chưa tính, vậy mà còn cược hôn môi, mà hôn xong lại còn ngồi đối diện nhau cùng ăn kem, thật sự không giông cậu.
Cậu cảm giác chỉ cần ở cùng một chỗ với người này, mọi chuyện đều không dễ dàng khống chế.
Kỳ lạ chính là, trước đây cậu chỉ cảm thấy bực mình cùng phiền phức.
Mà ngày hôm nay loạn thất bát tao đến như vậy, cậu lại chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười, quỷ dị mà không cảm thấy phản cảm.
Hạ Lăng Hiên nhét vào miệng một muỗng kem, nhìn thấy cậu cười, nháy nháy mắt mấy cái, đến gần hỏi: "Bảo bối, làm đi?"
Ôn Kỳ bỏ tay xuống: "Không làm, đi sang một bên."
Hạ Lăng Hiên nói: "Rõ ràng cậu cũng có phản ứng."
Ôn Kỳ nói: "Phản ứng sinh lý bình thường mà thôi."
Hạ Lăng Hiên không cao hứng: "Cho nên biến thành hôn cùng người khác, cậu cũng có thể có phản ứng sao?"
Ôn Kỳ nói: "Với điều kiện là bộ dáng của hắn phải hợp ý tôi."
Hạ Lăng Hiên nói: "Ồ, chẳng hạn như Hạ Lăng Hiên?"
Anh dừng lại một chút, kịp thời phản ứng: "Cho nên tôi đây cũng hợp ý cậu sao?"
Ôn Kỳ tự động bỏ qua vấn đề này, trong đầu đem mặt Hạ Lăng Hiên ghép với bộ dạng không chịu đựng được của Trác Vượng Tài, cúi đầu ăn một muỗng kem, không có trả lời anh. Hạ Lăng Hiên không hiểu ý cậu, cắn một miếng kem rồi liếc mắt nhìn về phía cậu. Ôn Kỳ ăn đến muỗng thứ ba mới nhìn anh, hỏi: "Trác Phát Tài, anh thích tôi ở chỗ nào?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Không biết, chính là thích thôi."
Ôn Kỳ thở dài trong lòng, thầm nghĩ nếu anh không động tâm vơi mình, kỳ thực có thể cân nhắc lại một chút, hai người cũng có thể lăn giường với nhau, thật đáng tiếc.
Hạ Lăng Hiên ôm chặt hộp kem xích lại gần một chút: "Thật không làm sao?"
Ôn Kỳ nói: "Bảo bối em bị lãnh cảm sao?"
Ôn Kỳ nói: "Ăn nhanh lên, còn đi ngủ."
Hạ Lăng Hiên vô cùng mất hứng.
Mãi đến khi ăn hết hai hộp kem, sự "khó chịu" của người nào đó cũng chẳng dịu nổi. Ôn Kỳ đương nhiên không muốn tìm chết mà an ủi anh ta, nằm uỵch xuống giường, phát hiện bị anh kéo vào trong lòng, liền lười tính toán so đo, nhắm mắt lai.
Ngày hôm sau, cậu bị khô nóng làm tỉnh giấc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê ý thức được tay mình bị kéo đến chỗ nào đó, đại não tê tê dại dại load mất mấy giây, đột ngột mở to mắt.
Hạ Lăng Hiên đè cậu lại, giọng khàn khàn: "Đừng tránh, lần này thôi."
Ôn Kỳ: "Trác Phát Tài, anh muốn chết phải không?"
Hạ Lăng Hiên lập tức vươn mình lên đè cậu xuống, vùi đầu vào hõm cổ cậu cọ cọ, hô hấp nóng đến bốc lửa. Ôn Kỳ có lòng muốn dạy anh một bài học như đêm qua, lại phát hiện một tay bị anh nắm chặt không làm gì được, liền di chuyển cái tay còn lại.
Nhưng hiện tại hai người áp sát nhau, dù Ôn Kỳ có muốn tẩn cho tên đó một trận cũng khó, ngược lại càng lúc càng tiếp xúc thân mật hơn.
Trợ lý sau khi tỉnh dậy liền đến phòng ngủ chính nhìn thử, muốn hỏi xem boss có cần mang đống đồ chơi kia đến không, kết quả vận khí không tệ, vừa đến cửa thì thấy "bà chủ" đi ra, liền lên tiếng chào hỏi, bắt gặp bà chủ cười vô cùng rạng rỡ, lập tức run rẩy một trận.
Ôn Kỳ mặc ké hắn, đi vào thư phòng.
Hạ Lăng Hiên nối gót đi ra, thấy trợ lý đến, cho hắn một cái mỉm cười rực rỡ: "Chào buổi sáng."
Trợ lý: "....... Hi."
Hình như đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng kinh khủng..... ha?
Trợ lý lập tức hoàn hồn, thừa dịp boss đang vui vẻ, liền gợi ý đến cái đống đồ chết tiệt kia, rốt cuộc cũng thoát khỏi biển khổ, liền vui vẻ cùng ông chủ nhà mình chạy bộ buổi sáng.
Hạ Lăng Hiên cứ thế đi thẳng tới cửa lớn, bị gió lạnh thổi qua mới tỉnh lại, bắt đầu cảm thấy hối hận, thầm nghĩ chẳng may tiểu bảo bối lại bỏ trốn lần nữa thì biết làm sao?
Lập tức quay trở lại.
Nhưng Ôn Kỳ lại không để tâm đến chuyện buổi sáng.
Bởi vì đêm qua thuyền chìm xuống, thông tin một đội cứu hộ gặp tai nạn ở lưu vực sông được lan truyền ngay lập tức, chính quyền địa phương nơi đó đã tổ chức hoạt động cứu hộ, Mạn Tinh Điển gần đó cũng phái đội tìm kiếm đến cứu nạn, tìm kiếm các nạn nhân.
Trong máy truyền tin Ôn Kỳ toàn bộ đều là những cuộc gọi nhỡ cùng tin tức chưa xem.
Cậu trả lời từng người một, tất cả đều là "Con không sao" ba chữ, nếu như đối phương hỏi quá nhiều, liền ném thêm một câu "Con rất bận", rồi im lặng.
Cha Ôn thấy không yên lòng.
Ông biết con trai mình bị thế lực nào đó để mắt tới, mà thằng này từ mấy tháng trước cũng không gọi video trò chuyện lần nào, nhỡ đâu nó bị bọn chúng bắt trở lại thì sao?
Ông trái lo phải nghĩ, nhìn tin tức cứu nạn, không thể nào ngồi yên, liền thu dọn đồ đạc muốn đến đấy xem thử.
Vân Thu sáng sớm đi đến, thấy thế liền sững sờ, sau khi hỏi thăm một hồi liền muốn đi theo, dù sao hiện tại cũng trong kì nghỉ, mà bản thân từ nhỏ đến giờ có quan hệ rất tốt với anh họ, có thể giúp khuyên nhủ. Cha Ôn vốn không đồng ý, nhưng nghe hắn thề non hẹn biển sẽ trốn đi theo, đành phải mang thêm hắn.
Hai người thế là tỉ mỉ chọn bảo tiêu, dứt khoát bước lên con đường tìm người thân.
Ôn Kỳ hoàn toàn không biết người muốn tìm mình lại tăng thêm một nhóm, lúc này đang trò chuyện cùng với Hoắc Hạo Cường, tiểu tử này từ khi giải quyết Hoắc Nhị thúc xong vẫn luôn muốn tìm cậu, nhưng đều bị cậu kiếm cớ.
Hoắc Hạo Cường: Ngươi đang ở Hà Vực?
Ôn Kỳ reply: Đoán xem.
Hoắc Hạo Cường chẳng mấy vui vẻ, nhưng lại không hỏi thêm được gì, dứt khoát liền đến xem một chút, dù sao sớm muộn gì hắn cũng tóm được cậu.
Một bên khác, Miên Phong nhận được tin của Ôn Kỳ, thế là thở phào nhẹ nhõm: "Tốt rồi, cậu ấy nói không sao hết."
Phó Tiêu ở bên cạnh nghe được, chẳng mấy lạc quan.
Càng không vui hơn chính là, Hạ Lăng Hiên đột nhiên không có tin tức.
Hắn nhíu nhíu mày, lần nữa gọi đến cho Hạ Lăng Hiên.
Máy truyền tin của Hạ Lăng Hiên cũng nhận được một loạt công kích, giờ phút này thấy Phó Tiêu gọi đến, không nhận.
Sau chuyện của Miên Phong, anh liền liên hệ Phó Tiêu, để bọn họ nghĩ cách khuyên cậu ta quay về, hiện tại Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt đã hội hợp cùng với Miên Phong, tuy nhiên khả năng đả động được cậu ta là rất nhỏ.
Đợi đến khi cuộc gọi tự động kết thúc, anh mở hòm thư ra đọc một lượt, cũng không trả lời cái nào, chỉ khi nhận được tin nhắn từ Hạ gia gia mới trả lời, thừa nhận là sắp xếp của anh.
Hạ gia gia yên lặng vài giây, nói: Tối hôm qua, tin tức vừa nổ ra, viện nghiên cứu không liên lạc được cho cháu, lo lắng cháu gặp chuyện không may, liền nhờ cấp trên phê duyệt, phái một nhóm người đến.
Hạ Lăng Hiên đương nhiên biết tìm anh là giả, tám phần là hướng về phía Ôn Kỳ, cười lạnh một cái, trả lời: Tới đây, con sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.
Hạ gia gia ở bên kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hạ Lăng Hiên tắt máy truyền tin, mở cửa thư phòng, chạy đến ngồi bên cạnh bảo bối nhà mình bắt đầu ăn năn sám hối.
Ôn Kỳ tự tiếu phi tiếu: "Tôi hiểu mà, tất cả đàn ông đều như vậy, thoải mái xong rồi mới biết đường xin lỗi."
Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi cũng muốn để em thoải mái, là chính em không đồng ý mà."
Ôn Kỳ liếc mắt nhìn ai đó một cái.
Hạ Lăng Hiên ngậm miệng, yên lặng nhìn cậu, đi đến đâu liền theo tới đó, nghe cậu nói muốn ăn điểm tâm, liền ngồi cạnh cậu, như cô vợ nhỏ mà lột trứng gà cho cậu, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận như vậy suýt nữa làm mù mắt tiểu trợ lý.
Ôn Kỳ ăn xong liền mua một bó hoa, bước vào trong bệnh viện, phát hiện bảo tiêu bên ngoài phòng bệnh càng lúc càng nhiều, lại đứng ra 2 bên, dịch ra một khoảng trống. Cậu thấy Kim lão đại đứng bên cửa phòng bệnh, liền ra hiệu tóc đỏ cùng Trác Phát Tài dừng lại, một mình bước lên phía trước.
Kim lão đại nhìn cậu, thu lại tầm mắt.
Ôn Kỳ đi tới, nhìn vào bên trong, chỉ thấy Kim Bách Lỵ yên tĩnh ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía bọn họ, mà thầy An thì ngồi cạnh đọc sách cho cô nghe, hình ảnh vô cùng ấm áp.
Cậu khẽ nói: "Trước đây cháu có một người bạn, bởi vì cha cô ấy ép cô phải lấy người mà cô ấy không yêu, nhưng cô lại bất lực không dám phản kháng lại cha mình, cuối cùng ở trước mặt cháu và mọi người nhảy lầu tự tử."
Kim lão đại đứng im không nhúc nhích.
"Đại thiếu gia từng nói ngài rất thương A Lỵ, cháu tin ngài cũng biết cân nhắc," Ôn Kỳ nói, "Người trẻ có cách nghĩ của của họ, thanh xuân không phạm sai lầm sao có thể gọi là thanh xuân, nếu kết thúc là đau khổ, cô ấy sẽ biết quay đầu, hơn nữa cứ để cô ấy tự do đi, làm sao biết được đấy là tốt hay là xấu?"
Kim lão đại mơ hồ cảm giác người trẻ tuổi này có địa vị ngang hàng với mình, rốt cục cũng nhìn về phía cậu: "Cậu không tiếc nuối?"
Ôn Kỳ cười nói: "Cháu từ đầu tới cuối chỉ là kẻ dư thừa, về sau có thể nhìn cô ấy hạnh phúc, cháu cũng yên lòng."
Cậu cũng không vào trong, chỉ đưa hoa cho bảo tiêu, hai tay đút túi, quay đi.
Khu Đông cùng khu Tây như rắn mất đầu, một đám thủ hạ còn chưa hoàn hồn sau đả kích bị tống vào trong ngục giam, buổi tối hôm đó, Ôn Kỳ liền liên hợp với lão đại khu Nam đánh chiếm nơi này, binh lính bọn họ lập tức trở nên tan rã.
Trong nháy mắt, đông tây toàn bộ đổi chủ, Ôn Kỳ và lão đại khu Nam mỗi người chiếm một khu, chia đều B thị.
Tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi.
Kim đại thiếu trong lòng nhảy một cái, nghiêm túc xâu chuỗi mọi việc lại một lần, từ việc Khương Quyết dính líu đến A Lỵ một cách khó hiểu, cho đến bây giờ, thái độ của cha hắn đang dao động, mà Khương Quyết thì cùng người ta chia đều B thị, đột nhiên có một suy đoán táo bạo.
Hắn lập tức dẫn người đến bệnh viện, thấy A Lỵ và thầy An vừa vặn cũng không nghỉ ngơi, liền phân phó thuộc hạ giữ chặt thầy An, lấy dao quân đội ra, ôn hoà cười nói: " A Lỵ anh cho em ba giây, không mở miệng, anh liền đâm hắn một dao, em yên tâm, đại ca tuyệt đối sẽ tránh những chỗ quan trọng.~"
Kim Bách Lỵ nghĩ thầm trong đầu, Khương Quyết quả là một lão hồ ly, người nhà cô quả nhiên sẽ đến thăm dò mình.
Cô liền làm bộ như bị kinh động, ánh mắt chậm rãi chuyển đến người anh trai mình, nhìn một chút vào con dao hắn cầm trên tay, lập tức thét lên: "Á á á á á ——-"
Kim đại thiếu: "........."
Kim Bách Lỵ một bên gào thét, một bên trốn, quay đầu chạy vào trong toilet, tự giam mình bên trong đó, không có ra ngoài. -_,-
Kim đại thiếu: "........."
Kim lão đại rất nhanh liền nhận được tin này, gọi điện thoại đến chửi cho một trận banh chành, kêu hắn tranh thủ thời gian về tìm chết. Kim đại thiếu nhìn thầy An, nhẫn nhịn kích động muốn tra hỏi anh, bất đắc dĩ trở về, nhưng nhìn A Lỵ cùng thầy An vất vả lắm mới được ở bên nhau, hắn cũng không nói cho cha hắn biết mục đích mình động thủ.
"Ta biết con đang nghĩ gì," Kim lão đại mở miệng trước, "Con đang nghi ngờ tên Khương Quyết."
Kim đại thiếu đáp một tiếng, cũng không tức giận.
Mấy ngày trước hắn kéo Khương Quyết ra ngoài, âm thầm quan sát cử chỉ lời nói của cậu ta, chẳng qua cảm thấy cậu ta là một thanh niên tài tuấn, còn từng nghĩ cậu ta làm em rể mình cũng không tệ. Nhưng bây giờ nhìn lại, nếu như những gì hắn nghĩ là đúng, Khương Quyết kia liền có chút thú vị.
Hắn chợt nhớ tới đã từng hỏi Khương Quyết có phải thích A Lỵ không, đối phương nói tình cảm của A Lỵ vô cùng trân quý, lúc ấy hắn không nhận ra Khương Quyết không trực tiếp trả lời là có hay không, vốn cho rằng đối phương chỉ khách quan mà đánh giá, không ngờ tới còn mang hàm ý khác: Bởi vì đáng giá trân quý, cho nên mới muốn giúp đỡ họ.
Được lắm, dám đùa giỡn cả nhà hắn.
Hắn không khỏi cười một tiếng.
Kim Bách Lỵ không biết là có lừa được hay không, nhịn không được ở trong toilet gọi cho Khương Quyết, nghe cậu dặn dò đôi câu, lúc này mới thấy yên tâm một chút, nói: "Ban ngày tôi có nghe cha tôi liên hệ với chị Lăng, nói trước tháng hai tôi sẽ ở Mạn Tinh Điển tĩnh dưỡng, làm sao đây?"
Ôn Kỳ cười, quả nhiên là thế.
Đàm Diệc cũng đón năm mới, nhưng không phải quá long trọng, tháng hai hàng năm mới đón năm mới long trọng, giống như Trung Quốc vậy. Hằng năm Lăng gia phụ trách đưa người ở Đàm Diệc về Mạn Tinh Điển đón tết, đến tháng hai mới quay trở về, dù sao Đàm Diệc cũng trải qua chiến loạn, về y tế đương nhiên không bằng Mạn Tinh Điển, cậu biết Kim gia sẽ đưa người đến Mạn Tinh Điển.
Cậu cười nói: "Thì đi thôi."
Kim Bách Lỵ trừng mắt: "Nhưng tôi không có bệnh mà."
Ôn Kỳ nói: "Người nhà cô có thể đã đoán được rồi, tuy nhiên để đề phòng thì sẽ có người đưa cô đi, lúc tới đó cô có thể làm bộ khôi phục, vừa vặn cùng thầy An giải sầu một chút, qua tuần trăng mật rồi trở lại."
Kim Bách Lỵ thấy chủ ý này không tệ, dao động.
Ôn Kỳ nói: "Tôi cũng đi cùng cô."
Kim Bách Lỵ hoài nghi nhìn cậu: "Cậu?"
Ôn Kỳ: "Tôi đây thâm tình với cô như vậy, đương nhiên phải đi theo bồi tiếp rồi."
"Tôi muốn mở một công ty lính đánh thuê," Ôn Kỳ nói, "Đi điều tra thực tế một chút."
Kim Bách Lỵ gật gật đầu, thầm nghĩ đây giống như chuyện cậu ta có thể làm, do dự vài giây nói: "Vậy tôi đây có một điều kiện."
Ôn Kỳ có chút ngoài ý muốn: "Điều kiện gì?"
Kim Bách Lỵ nói: "Cậu đổi cái quần váy kia được không? Làm ơn, tốt xấu gì cũng là lão đại một khu, đừng có mặc cái loại quần váy bán đầy trên vỉa hè như vậy, làm ơn, lần này chúng ta xuất ngoại đó."
Ôn Kỳ cười ra tiếng, cùng cô hàn huyên vài câu liền kết thúc trò chuện, cầm đồng xu trở lại phòng ngủ chính, nhìn tên Trác Phát Tài một bộ ngoan ngoãn chờ cậu, quyết định cá cược cùng tên này lần nữa, vì cảm thấy ngủ cùng giường với người nào đó, cậu cảm thấy quá nguy hiểm. Cho nên phải một lần tiêu trừ mầm hoạ, khiến tên chó đẻ khốn kiếp này có chơi có chịu, không còn dính bên trong phòng ngủ của cậu nữa.
Quan trọng nhất là.... Cả ngày hôm nay cậu ngồi tung tiền xu, tay còn đang nóng nè, không thể nào lại thua được.
Hạ Lăng Hiên vô cùng nguyện ý: "Cược hôn?"
Ôn Kỳ không có ngu thêm lần nữa, nói: "Cược ngủ đi, tôi thắng, anh cút ngay sang phòng khách, đừng có ở lại đây làm phiền tôi."
Hạ Lăng Hiên: "Ô kê."
Hai người thế là bắt đầu đánh cược, từ mười ngày thêm tới thêm lui thành nửa tháng, cuối cùng kì kèo mặc cả đến tận một tháng, Ôn Kỳ rốt cục cũng thôi, sau đó không thể tưởng tượng nổi nhìn anh chằm chằm.
Hạ Lăng Hiên nháy nháy mắt, ném cho cậu lý do: "Bảo bối à, vận may của tôi vẫn luôn tốt đó."
"........" Ôn Kỳ quẳng đồng xu đi, thầm nghĩ về sau nếu cậu còn cùng Trác Vượng Tài chơi ba cái trò này, cậu liền chặt tay.
_Hết chương 48_
Comeback nhân ngày sinh nhật ❤. Lặn tiếp đây, hẹn mọi người vào ngày xa xa.