Tôi Phải Đào Hôn

Chương 44




Editor: Hắc Bạch

"Ong ong ------- ong ong -----"

Thông tấn khí rung lên đến lần thứ ba.

Hai người trong phòng ngủ đều không có mở miệng.

Ôn Kỳ biết thừa Trác Vượng Tài có hai cái thông tấn khí, trong lòng chính là không nguyện ý muốn lấy nó đưa cho người ta, bởi vì rất dễ mà lộ tẩy. Hạ Lăng Hiên thì sợ bảo bối nhà mình sẽ ra sức vì mình mà cống hiến, tìm thấy rồi nhận cuộc gọi kia, vạn nhất người gọi đến hiện ra trên màn hình lại là người quen ở quốc đô, hình ảnh đó vô cùng đẹp, anh quả thực không dám nghĩ tới.

Thông tấn khí như cũ vẫn cứ rung, thanh âm phảng phất như hoà quyện với nhịp tim của người trong phòng.

Ôn Kỳ cảm thấy cứ tiếp tục giả bộ câm điếc như thế này có chút không hợp lý, hỏi: "Vẫn không nhận sao?" 

Hạ Lăng Hiên cảm thấy nếu lại không nhận thì cũng không hợp lý, nhất thời trầm mặc.

Ôn Kỳ liếc anh một cái, dứt khoát thay anh cởi trói, cho người ta một cái bậc thang: "Anh cứ nói thẳng ra là không tiện trả lời khi tôi đứng ở đây, còn bày đặt cái gì?"

"Đây không phải vì sợ em không cao hứng sao?" Hạ Lăng Hiên nhanh chóng chuyển đề tài, mặt không đỏ tim không phập phồng, ngữ khí, giọng điệu vẫn như ngày thường, "Chờ bảo bối đến với tôi rồi, cái gì tôi cũng nói cho em hết."

Ôn Kỳ nâng nâng mí mắt: "Cảm tạ, anh vẫn là tự mình giữ lấy đi."

Hạ Lăng Hiên bị nghẹn đã sớm quen, không chút nào để ý, tìm áo ngủ mặc vào, dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của Ôn Kỳ, nhanh chóng lật ra cái thông tấn khí rồi đến thư phòng nghe, kết quả liền phát hiện cái thông tấn khí rung lên chính là cái mà anh đang sử dụng, mà hiển thị trên màn hình chính là tên của trợ lý, vì vậy mang theo đi ra ngoài.

Mà vào lúc này, trợ lý đang nơm nớp lo sợ đứng ở đầu cầu thang, trước cửa thư phòng gọi điện tới cho boss nhà mình.

Y quyết định chỉ gọi ba lần, nếu như cả ba lần boss đều không nghe, như vậy chứng tỏ rằng người ta đang chơi đến là vui vẻ, y cảm thấy bản thân hẳn là sẽ không quá xui xẻo, nhưng nếu như boss đang bị ngược, vừa vặn dựa vào cớ này mà chạy ra, y cũng coi như là cứu anh một lần.

Y đã chờ đến năm - sáu giây rồi, thấy lần này cũng không có hồi đáp, không khỏi thở dài ra một hơi, ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm quen thuộc ở phía sau vang lên: "Có việc gấp?"

Trợ lý cả người run lên, đột nhiên quay đầu lại: "Lão, lão bản?"

Hạ Lăng Hiên "Ừ" một tiếng, ôn nhu mà nhìn trợ lý: "Cậu không biết vào tình huống đặc biệt tôi sẽ không nhận cuộc gọi sao? Có việc gì gấp sao lại không gõ cửa? Tốt nhất là cậu cho tôi một lí do thật tốt."

Trợ lý toàn thân cứng ngắc, lựa chọn ăn ngay nói thật, bi thống mà sám hối với anh, yếu ớt duỗi ra một ngón tay, chỉ vào vết đỏ lộ ra trên lồng ngực anh: "Boss ngài nhìn xem, tốt xấu gì tôi cũng khiến Ôn thiếu phải cởi, cởi trói... mà."

Hạ Lăng Hiên cười nói: "Ừm, xác thực."

Anh không đợi trợ lý vui vẻ, bổ sung: "Nhưng tôi còn là đến để phạt cậu."

Trợ lý mặt đầy đau xót, đặc biệt muốn ném đơn từ chức rồi đi tìm nơi giải sầu.

Hạ Lăng Hiên sợ bóng sợ gió một hồi, một lần nữa trở về phòng ngủ.

Nếu đã lấy lại được tự do, anh liền đem "đi vệ sinh" cái cớ này vứt bỏ, nhặt sợi dây đỏ trên giường rồi quẳng đi, cởi áo ngủ ra rồi lên giường.

Ôn Kỳ giương mắt nhìn anh.

"Là một việc khó giải quyết, đêm nay bọn họ còn có thể gọi tới," Hạ Lăng Hiên mở to mắt nói mò, mặt dày mày dạn tiến tới, "Dây thừng cũng đừng trói tôi lại, tôi bảo đảm quy củ."

Ôn Kỳ giơ cánh tay bị anh giữ lấy cho anh nhìn, muốn cho người nào đó biết cái gọi là "quy củ" đó chỉ cái gì.

Hai người một lần nữa hết sức ăn ý, Hạ Lăng Hiên trong nháy mắt hiểu rõ ý cậu, nhận lấy ánh mắt của cậu mà kéo người vào trong lồng ngực: "Chính là không động vào em."

Ôn Kỳ nói: "Buông tay."

Hạ Lăng Hiên ôm càng thêm chặt, cọ cọ trên cổ cậu, hưởng thụ mà hít vào một hơi: "Tôi muốn ôm em ngủ, chỉ lần này thôi, lần sau chắc chắn sẽ hỏi ý kiến của em."

Ôn Kỳ nói: "Trác Phát Tài."

Hạ Lăng Hiên vờ như không thấy, tay chân đều quấn chặt lấy cậu, tựa như bạch tuộc. Ôn Kỳ trong đầu vẫn còn nghi vấn, nghiêng đầu sang chỗ khác trầm mặc nhìn anh chằm chằm, thấy anh ngắm nghiền hai mắt, liền nhìn chằm chằm, muốn xem rốt cuộc người nào đó có thể chống đỡ được bao lâu, kết quả chờ hơn một phút đồng hồ, đột nhiên phát hiện hô hấp của anh đều đều ------ con hàng này đang ngủ.

Ôn Kỳ: "........"

Ôn Kỳ thử nhấc cánh tay lên, quả nhiên phát hiện lực đạo trên tay cậu nới lỏng, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, cậu còn tưởng rằng đêm nay rất có thể cậu sẽ cùng Trác Vượng Tài tẩn nhau một trận.

Cậu kéo dãn khoảng cách, nhìn người bên cạnh.

So với ban ngày chỉ muốn lên cơn động kinh, Trác Vượng Tài khi ngủ lại phi thường an tĩnh, thậm chí còn có mấy phần nhu thuận.

Ôn Kỳ để ý tới mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt, cùng với trạng thái "say ngủ" lúc này, liền biết gần đây người này hẳn là không có ngủ ngon, hôm nay thần kinh lại căng thẳng, lên lên xuống xuống không ngừng, giờ phút này rốt cục cũng được nằm dài trên giường, tinh thần đã sớm mệt mỏi, liền ngủ thiếp đi.

Đương nhiên Ôn Kỳ cũng thừa nhận, còn có thể là do cậu đang ở bên cạnh, tâm tình của Trác Vượng Tài liền buông lỏng xuống, vì vậy an tâm ngủ. Tuy nhiên một người nam nhân cường hãn như vậy lại chịu ảnh hưởng bởi tình cảm đến mức độ này, thật sự là có điểm thần kỳ.

Hạ Lăng Hiên trong mơ màng cảm thấy khó chịu, lần theo độ ấm bên cạnh mà ôm người vào trong lòng vuốt vuốt, lúc này mới thoả mãn phát ra một tiếng hừ nhẹ, lần thứ hai yên tĩnh.

Ôn Kỳ mới từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn anh một cái, quay về vấn đề trước đó ------ Hạ Lăng Hiên rốt cục vì sao lại tinh phân như vậy? Chịu qua đả kích gì lớn hay vẫn là thật sự bị bỏ thuốc?

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ ra được một việc, đại khái là vào bốn - năm năm trươc, Hạ Lăng Hiên nghỉ hè đi du lịch, nhưng thời gian du lịch đó rất dài, trễ hơn một tháng mới quay trở lại trường học, từ sau lần đó liền luôn bị Hạ nguyên soái an bài tham gia huấn luyện, bắt đầu chuẩn bị cho con đường tiến vào quân đội, liệu có quan hệ gì vơi chuyện này không?

Ôn Kỳ không có chứng cớ gì, liền không muốn nghĩ nhiều thêm, tránh xa người bên cạnh rồi tắt đèn đi ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê phát hiện bản thân lại bị ôm lấy, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, tuỳ anh ta đi.

Kỳ thực không phải gần đây Hạ Lăng Hiên mới ngủ không được tốt, mà là từ ngày Ôn Kỳ rời đi cho đến giờ anh đều một mực mất ngủ, nhưng thể chất cơ thể anh có chút đặc thù, bây giờ được ôm người này ngủ mấy tiếng, nhanh chóng hồi đầy thanh máu, tỉnh dậy còn sớm hơn Ôn Kỳ.

Anh nhìn người nằm trong vòng tay mình, trong lòng tràn đầy vui vẻ, muốn hôn một cái, nhưng lại sợ mình hôn làm người trong lòng tỉnh dậy, thiệt nhiều hơn lợi, đảo mắt một vòng, ôm lấy người ngủ tiếp.

Ôn Kỳ bị một cỗ khô nóng làm thức giấc.

Cậu đột nhiên mở mắt, đè lại cái tay đang tạo phản trên người mình, quay đầu lại nhìn Trác Vượng Tài, thấy người này còn đang ngủ, chân mày hơi nhíu, thở ra nhiệt khí phun lên gáy cậu, đồng thời dưới thân cậu có thứ gì chọt vào, đếch cần nghĩ cũng biết là thứ quỷ gì.

Người nào đó tựa hồ rất khó chịu, theo bản năng cọ cọ, hai tay muốn sờ soạng cậu, lại phát hiện tay bị giữ chặt, nhíu chặt mày, đem người trong lòng ôm ôm thật chặt, ngược lại không tiếp tục cọ cọ cậu nữa, chỉ là hô hấp vẫn như cũ rất nóng.

Ôn Kỳ bị khí tức tràn đầy ham muốn tình dục vây quanh, lập tức muốn né tránh, kết quả bắt gặp khuôn mặt anh, ma xui quỷ khiến xuất hiện một cái ý niệm trong đầu: Hạ Lăng Hiên thời điểm động tình sẽ là cái dạng gì?

Ý niệm này vừa xuất hiện, trong lòng cậu bị cào nhẹ một cái, thân thể ban đầu vốn đã nóng lại càng nóng thêm.

Hạ Lăng Hiên hiển nhiên giả bộ ngủ, phát giác cậu không chút phản kháng, liền thăm dò mà cọ cọ hai lần.

Ôn Kỳ bị cọ đến bốc lửa, vội vàng thoát khỏi giam cầm xuống giường.

Cậu là bạc tình, không phải lãnh cảm, nếu như bình thường thì không phải không có khả năng cùng bắn một pháo, nhưng mà hết lần này tới lần khác đối tượng đều là người này ------- biết rõ người ta động tâm với mình mà còn làm loạn cùng người đó, việc này rất bỉ ổi.

Một mỹ nam tuyệt đẹp như vậy mà không thể ăn, Ôn Kỳ không biết lần thứ mấy cảm thấy thật tiếc hận, đi vào trong phòng tắm.

Hạ Lăng Hiên qua mấy giây mới mở mắt, do dự một chút liền đi theo, thấy cậu đang đánh răng, liền "mơ mơ màng màng" dán lên lưng cậu ôm từ phía sau, hừ nhẹ nói: "Bảo bối...."

Ôn Kỳ phun bọt kem đánh răng ra ngoài: "Đừng ôm tôi."

Hạ Lăng Hiên nói giọng khàn khàn: "Khó chịu."

Ôn Kỳ nói: "Để trợ lý tìm cho anh vài người."

Hạ Lăng Hiên tựa đầu lên vai cậu: "Tôi không muốn làm với người khác, chúng ta làm một lần đi."

Ôn Kỳ thấy cái tay thành thật kia của anh, nhanh chóng rửa mặt, quay người đẩy anh ra, gật đầu nói: "Có thể cân nhắc."

Hai mắt Hạ Lăng Hiên đột nhiên sáng ngời.

Ôn Kỳ không chờ anh nhào lên phía trước, tiếp tục nói: "Nhưng tôi đã có vị hôn phu, cho nên hiện tại không được."

Dứt lời liền vỗ vỗ vai người nào đó, bổ cho một đao, "Anh đợi tôi bốn năm sau cùng Hạ Lăng Hiên giải trừ hôn ước, suy nghĩ thêm rồi nói."

Hạ Lăng Hiên: "......."

Ôn Kỳ vòng qua anh, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Người trong biệt thự đều dậy rất sớm, tóc đỏ muốn biết tình hình chiến đấu đêm qua, buối sáng luyện công xong liền tản bộ, đi vào trong phòng của trợ lý muốn thảo luận một chút, liền thấy bên trong có một cái rương nhìn rất quen mắt, chỉ là đồ vật bên trong cũng biến mất, hỏi: "Cái rương này tại sao lại ở đây?"

Trợ lý nói: "Ông chủ của chúng ta đưa nó cho tôi."

Tóc đỏ: "Vì sao ngài ấy lại đưa cho cậu cái rương trống rỗng?"

Trợ lý nói: "Không phải trống rỗng, có không ít đồ hôm qua còn xót lại."

Tóc đỏ vui vẻ: "À, là cậu lấy lại, thế nào hả đại ca, có muốn anh em tụi tui đêm nay tìm người cho cậu không?"

Trợ lý nói: "Không cần, chúng hiện tại cũng đang ở trên người tôi.... Biểu tình này là sao hả? Không phải như cậu nghĩ, boss của tôi là phạt tôi phải mang theo đống đồ chơi này bên người một tháng."

(Hạ Lăng Hiên bắt trợ lý mang đống s e x toy bên người 1 tháng đó hihihi)

Vì thế mà tóc đỏ thu lại biểu tình kinh dị, dò xét y: "Vậy cậu để ở chỗ nào? Trong quần?"

Trợ lý gật đầu, cũng may quần đủ rộng, lại còn có quần giữ ấm bên trong, lấy băng keo quấn đồ lên chân, bên ngoài nhìn không ra, quan trọng là quần váy này dài đến tận gót chân, cho dù có ngã xuống cũng không bị lộ hàng, không lo bị mất mặt, thật tốt!

Hình phạt này quá nhẹ, y cảm thấy boss nhà mình tâm tình khẳng định không tệ.

Điểm này càng thêm chắc chắn khi y bước vào trong phòng ăn, trông thấy boss đầy mặt mỉm cười lột vỏ trứng gà cho bà chủ ăn.

Hạ Lăng Hiên mặc dù không có ước pháo* thành công, nhưng đêm hôm qua là lần đầu tiên kể từ khi quen nhau đến giờ anh được ôm bảo bối của mình đi ngủ, có thể nói này là tiến triển mang tính đột phá, cho nên anh đặc biệt thoả mãn, cười cười đem trứng gà lột sạch vỏ đưa tới.

Ôn Kỳ liếc anh một cái: "Hai người nếu muốn lưu lại, coi như làm thuộc hạ của tôi đi."

Hạ Lăng Hiên hiển nhiên rõ ràng nguyên do.

Bọn họ muốn ở lưu lại bên cạnh Ôn Kỳ, hoặc là mang thân phận bằng hữu thân thiết, hoặc là thủ hạ. Cái trước có rất nhiều hạn chế, rất nhiều trường hợp, tình huống không thích hợp để đi cùng, cái sau thì không có gì lo lắng cả, bọn họ hoàn toàn có thể giống như tóc đỏ, lão đại đi đến đâu, họ theo đến đó.

Anh nói: "Bảo bối em yên tâm, tôi nhất định sẽ luôn ở bên cạnh, bảo vệ em thật tốt. ~"

Ôn Kỳ tự động xem nhẹ hai chữ nào đó được kéo dài, nói: "Nếu là thủ hạ, vậy hai người cũng phải làm một chút việc."

Hạ Lăng Hiên nghe cậu nói xong nội dung, biểu thị không có vấn đề gì, sau khi ăn xong liền lau một tay của cậu, hài lòng rời đi, ngồi lên xe chăm chú hồi tưởng lại lúc sáng sớm, cảm thấy số lần Ôn Kỳ nhìn mình so với trước kia nhiều hơn một chút, liền không khống chế được giương lên khoé miệng.

Trợ lý có ảo giác thấy boss nhà mình toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài đều nổi bong bóng màu hường, có chút không đành lòng nhìn thẳng, liền nhìn thẳng về phía trước mà lái xe, đi theo chỉ dẫn đến nhà thầy An.

Hôm nay cuối tuần, thầy An vừa lúc ở nhà.

Hai người vừa mới vào cửa liền nghe thấy vài tiếng mèo kêu, lần theo âm thanh nhìn một cái, ở gần hệ thống lò sưởi liền phát hiện có một ổ mèo, trong đó có mấy con mèo con, mà con mèo lớn nhìn thấy bọn họ liền nhảy lên, ngay sau đó bị thầy An tóm lại, ôm vào trong lòng.

Thầy An ôm mèo lễ phép chiêu đãi bọn họ, thăm dò ý đồ đến.

Trợ lý nhìn boss kiên nhẫn cùng người ta nói chuyện phiếm, thầm nghĩ quả thật không giống lúc trước. Nếu đặt vào hoàn cảnh mấy hôm trước, boss mà có thời gian cùng người ta nói nhảm như này mới là lạ, có thể thấy Ôn thiếu này ảnh hưởng thật lớn đến tâm trạng của ai kia, chỉ cần cậu ta cười với ngài ấy một cái, đủ để người nào đó vui vẻ mấy ngày.

Mà nếu cuối cùng hai người đó không đến được với nhau... Trợ lý tưởng tượng đến hình ảnh này, vội vã đè ép cái suy đoán đầy khủng bố này xuống.

Hạ Lăng Hiên với Kim Bách Lỵ không giống nhau, anh vừa xuất mã, thầy An thành công bị thuyết phục, đồng ý phối hợp với bọn họ.

Anh rất hài lòng, thấy vị giáo viên này bộ dáng, tính tình không tệ, hỏi: "Thầy An, trong quá trình dạy học ngài đã từng gặp phải học sinh tương đối lãnh huyết* chưa?"

*lãnh huyết: máu lạnh, vô tâm.

Thầy An: "Không có."

Hạ Lăng Hiên nói: "Ngộ nhỡ một ngày nào đó gặp phải một người như vậy, làm thế nào để giúp người đó trở nên tốt đẹp hơn?"

Thầy An: "Phải biết được nguyên nhân khiến người đó trở thành như vậy."

Hạ Lăng Hiên nói: "Nếu như không có cách nào để biết thì sao?"

Thầy An: "Làm nhiều việc cho người đó, vì người đó, để người đó cảm nhận được ấm áp."

Trợ lý ở bên cạnh gật gật đầu phụ hoạ, thầm nghĩ quan điểm của chúng tôi giống nhau mà!

Thầy An suy nghĩ một chút: "Thật ra còn có thể để người đó thử nuôi vật nhỏ, mèo cũng không tệ. Có ít người nhìn lạnh lùng, lãnh huyết, bài xích động vật, nhưng khi nuôi rồi thì sẽ thích vô cùng."

Hạ Lăng Hiên nhìn mèo con ở bên cạnh, nhìn trợ lý một cái.

Trợ lý nhỏ giọng nói: "Nếu không thử một chút?"

Hạ Lăng Hiên suy nghĩ một chút, với tính tình của Ôn Kỳ, nếu anh thật sự mang một con mèo trở về, Ôn Kỳ mặt ngoài hẳn sẽ cười, nhưng trong lòng chắc chỉ muốn đem con mèo nện vào mặt hắn nhỉ?

Anh hỏi: "Nếu như tất cả những việc làm gọi là ấm áp gì đó đều không được thì sao?"

Thầy An cũng có chút khó khăn, hắn mặc dù biết người này có khả năng gặp phải một người như vậy, nhưng hắn lại không hiểu rõ tình huống cụ thể, không có cách nào giúp đỡ. Trợ lý thì bỗng nhiên nhanh trí, hỏi: "Nếu những việc làm ấm áp đó không được, vậy khiến nội tâm người đó hoảng hốt thì sao? Ví dụ như xem phim kinh dị chẳng hạn?" (:))

Hạ Lăng Hiên không biết có hữu dụng hay không, nhưng đề nghị xem phim kinh dị này vẫn có thể cân nhắc tới.

Anh đang muốn đáp lời, chỉ nghe thấy thông tấn khi rung lên, phát hiện gia gia gọi tới, liền lấy cớ đi vệ sinh, ấn nghe: "Thế nào?"

Hạ gia gia ở trên màn hình gửi tới một đường link tin tức, nói: "Thằng bé Miên Phong đăng tải trạng thái, nói muốn ra ngoài tìm Ôn Kỳ."

Hạ Lăng Hiên liền mở ra xem xét, trên đó viết tranh thủ mấy tháng cũng như suy nghĩ suốt mấy tháng vừa qua, rốt cục cũng khuyên bảo được người nhà, cũng muốn gia nhập tổ chức cứu viện nhân đạo, đi tìm một nhà nghệ thuật - bằng hữu của mình.

Toàn bộ nội dung cũng không có lời nào tỏ tình các kiểu, nhưng tình cảm lại rất chân thành, dân mạng nhạy bén đánh hơi thấy hương vị mập mờ ám muội, bây giờ đều đang ngồi gán ghép CP.

Hạ Lăng Hiên: "........"

Hạ gia gia vừa nhìn nét mặt liền biết tiểu tổ tông lại nhầm trọng tâm câu chuyện, trầm giọng nói: "Đấy là hôm qua phát, lượng chia sẻ càng lúc càng nhiều, đến trưa nay đã có ba tổ chức cứu viện trả lời, biểu thị Ôn Kỳ không có tham gia tổ chức của bọn họ, nếu tiếp tục phát triển như vậy, chờ tất cả những tổ chức to to nhỏ nhỏ toàn bộ đều trả lời, tất cả mọi người sẽ biết Ôn Kỳ căn bản không có tham gia cứu viện."

Em ngu rồi, Miên Phong ạ:)))))

Hết chương 44.

Dạo này em rất lười, mà có ai chơi idV khônggg, add em với:3