Hạ Lăng Hiên nói: "Cô đem dụng cụ ra đây, tôi liền tháo xuống cho cô xem."
"Anh không mang theo dụng cụ?" Ôn Kỳ ngay lập tức mở miệng, thanh âm đột nhiên giương cao lên, "Anh điên rồi sao! Tự ý dùng mặt nạ sinh học là trọng tội, cho dù đi đâu cũng vậy, anh làm sao dám không mang theo dụng cụ mà đi ra ngoài? Ngộ nhỡ đi đến sân bay, bến cảng có máy quét mặt thì phải làm sao? Anh mau nói xem, có phải anh lén lút chạy đến đây không?"
Hạ Lăng Hiên nhìn vẻ mặt của cậu, không trả lời.
Ôn Kỳ thấy anh ngầm thừa nhận, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia đau đớn, ngữ khí gấp hơn: "Anh không nên đến đây, người trong nhà anh không chấp nhận chuyện của chúng ta cũng không sao, em nói rồi, em sẽ nghĩ ra biện pháp, nơi này quá nguy hiểm, anh không thể ở nơi này giúp em."
À, đã hiểu.
Hạ Lăng Hiên rũ mắt xuống nhìn cậu: "Tôi không chịu nổi việc em không ở bên cạnh tôi."
Ôn Kỳ: "Vậy anh cũng không thể dùng tiền đồ của mình ra để đùa giỡn!"
"Tôi nguyện ý!" Hạ Lăng Hiên âm cuối cũng nâng cao giọng, "Nếu không thể ở bên cạnh em, tôi cần tiền đồ để làm gì nữa?"
Ôn Kỳ nói: "Anh....."
Hạ Lăng Hiên vội vàng ôm chặt cậu, thấp giọng đánh gãy: "Đừng nói nữa bảo bối, tôi thật vất vả mới chạy đến đây gặp em, em nếu thật sự muốn tôi trở về, không bằng bây giờ lập tức giết tôi đi."
"Anh như vậy càng khiến người trong nhà anh phản đối chuyện của chúng ta," Ôn Kỳ tránh xa anh một chút, nhìn về phía anh, thấy nộ khí trong mắt anh ngày càng nồng, tựa hồ là muốn phản bác, liền xua tay ngăn cản, "Tạm thời đừng nói nữa, trước hết cứ để bản thân tỉnh táo lại, anh về phòng ngủ chờ em, em còn có việc phải xử lý."
Hạ Lăng Hiên không khỏi nhìn chằm chằm cậu, đứng im không nhúc nhích.
"Đi thôi, em sẽ giải quyết nhanh thôi." Ôn Kỳ thấy người nào đó vẫn cứ nhìn thẳng mình, thầm mắng tên khốn Trác Vượng Tài này thật sự cứ có tiện nghi liền chiếm, chỉ có thể bất đắc dĩ đến gần, tại khóe miệng của người nào đó nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn.
Hạ Lăng Hiên lúc này mới bất đắc dĩ thỏa hiệp, lần nữa ôm lấy cậu, vòng qua Kim Bách Lỵ đi ra ngoài, thuận tiện cho nàng một cái nhìn đầy lạnh lẽo, trước khi ra ngoài còn dặn dò một câu: "Không cho phép trì hoãn quá lâu."
Ôn Kỳ nói: "Được."
Hạ Lăng Hiên thế là ra khỏi phòng.
Ôn Kỳ xoa xoa mi tâm, đối với Kim Bách Lỵ hỏi: "Cô cùng bạn trai đàm luận thế nào rồi?"
"...... A?" Kim Bách Lỵ hoàn hồn, nhớ tới ánh mắt của vị hôn phu nọ trước khi ra ngoài, đột nhiên ý thức được thời điểm họ đang thân mật mà nàng đi vào như vậy hình như không đúng cho lắm, liền có chút mất tự nhiên, nói: "Anh ấy không đồng ý cách làm của chúng ta."
Nàng dừng một chút, đánh giá bộ dáng cau mày của Khương Quyết, thấy người này luôn luôn tỉnh táo lại lộ ra vẻ sầu khổ hiếm thấy, khuyên nhủ: "Vị hôn phu của cậu kỳ thực cũng là quá nhớ cậu."
"Tôi biết," Ôn Kỳ thở dài, cầm ly rượu đã uống được hơn nửa trên bàn uống cạn, "Trước không đề cập tới anh ấy, nói một chút về chuyện của hai người, An lão sư không đồng ý, vậy cô nghĩ thế nào?"
Kim Bách Lỵ: "Đương nhiên phải tiếp tục, phải nghĩ cách để cha tôi không còn kiên trì phải đối nữa, bạn trai tôi bên kia không cần phải để ý đến, anh ấy biết rõ không ngăn cản được tôi."
Ôn Kỳ nói: "Cô không hỏi xem An lão sư làm sao tìm tới nhà hàng đó?"
Kim Bách Lỵ nói: "Không có."
Ôn Kỳ nhìn nàng.
Kim Bách Lỵ: "Làm sao? Có cái gì không đúng sao?"
"Có, nhưng cũng có thể là trùng hợp," Ôn Kỳ phân tích nói, "Cô cùng với An lão sư là yêu đến chết đi sống lại, đột nhiên cùng với tôi, Kim lão đại tuyệt đối sẽ hoài nghi, hoặc là cảm thấy cô có mục đích riêng, hoặc là cảm thấy tôi có bản lĩnh quá lớn khiến cô di tình biệt luyến, cho nên rất có thể ngài ấy sẽ phái người tới "trong lúc vô tình" nói cho An lão sư biết đến chuyện của chúng ta, để An lão sư tìm tới cửa, sau đó nhìn xem cô có phản ứng gì, ngài ấy sẽ biết rõ."
Kim Bách Lỵ hô hấp xiết chặt, kịp thời phản ứng: "Bảo tiêu của tôi không phải đều bị cậu cưỡng ép bỏ đi rồi sao? Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Ôn Kỳ rất có thâm ý mà nhìn nàng một cái: "Hôm nay thì không, nhưng lần sau thì không chắc."
Kim Bách Lỵ nhớ tới mình trong nhà hàng suýt chút nữa thì bại lộ, có chút đuối lý, giải thích: "Anh ấy sẽ không lại đột nhiên xuất hiện."
Ôn Kỳ nói: "Nếu có thì sao?"
Kim Bách Lỵ nói: "Vậy tôi sẽ khống chế chính mình."
Ôn Kỳ từ trong tủ rượu chọn lấy một bình rượu, mở ra rót nửa ly, bưng lên nhấp một ngụm.
Cậu tinh tế thưởng thức dư vị, dừng lại vài giây nói: "Thật ra còn có một cách khác có thể thử một chút, chuyện ngày hôm nay nếu đúng như do ngài ấy an bài, chứng minh ngài ấy vẫn là coi trọng đến cảm xúc của cô hơn, không thì ngài ấy có thể để cô theo dõi cô, nhìn xem tôi có phải là có ý đồ riêng với nhà của cô không."
Kim Bách Lỵ không hiểu: "Cho nên?"
Ôn Kỳ nói: "Cho nên muốn mau chóng để Kim lão đại bỏ cuộc, chúng ta có thể bắt đầu ra tay từ cô."
Kim Bách Lỵ vẫn là không hiểu rõ, sau đó kiên nhẫn nghe cậu nói đại khái ý tưởng, lập tức trừng mắt: "Đây là ý tưởng của cậu sao?"
Ôn Kỳ đuôi lông mày hơi nhíu: "Thật tốt, vừa không cần phí tâm thiết kế một vòng thế cục, còn có thể để cha cô không cần phải chán ghét tôi, chỉ có thể xem cô cùng bạn trai cô có thể chịu đựng được hay không thôi."
Kim Bách Lỵ lắc đầu: "Anh ấy khẳng định không chịu được."
"Cô có thể không nói cho hắn," Ôn Kỳ nói, "Cô đấy, được không?"
Kim Bách Lỵ chần chờ.
Ôn Kỳ nói: "Nếu như việc này cũng không được, coi như dựa theo kế hoạch nguyên bản, cô cũng có thể là không chịu được, như vậy tôi cũng không thể giúp được cô, sự hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc."
Kim Bách Lỵ vội nói: "Cậu để tôi suy nghĩ lại."
Ôn Kỳ gật đầu: "Có thể, dù sao cũng không vội, nhưng chuyện này, hôm nay có thể qua mắt được, nhưng sẽ không có lần sau."
Kim Bách Lỵ không có ý kiến: " Được, tất cả đều nghe theo cậu."
Hai người nói chuyện một lúc liền kết thúc, Ôn Kỳ liền bắt đầu an bài bọn họ rời khỏi sàn diễn.
Đầu tiên là An lão sư, Ôn Kỳ biết người này trung thực, đừng có nghĩ đến việc diễn kịch, bởi vậy đành phải đưa Kim Bách Lỵ đi, cùng người ta hàn huyên vài câu, sau đó tàn nhẫn thọi một cú vào bụng của hắn, kém chút nữa đem xuân phong đắc ý của An lão sư đánh cho thổ huyết.
Thế là đến khi ra ngoài, bọn bảo tiêu liền thấy An lão sư sắc mặt tái nhợt, bờ môi run rẩy, khắp khuôn mặt đều là vẻ thống khổ, hiển nhiên đả kích rất lớn, khiến cho Kim Bách Lỵ ở một bên nhìn mà sửng sốt, giống như lần đầu tiên mới biệt được bạn trai mình còn có thiên phú diễn xuất. =)))
Ôn Kỳ giữa chân mày còn mang theo một chút khó chịu, nhưng phong độ không hề giảm, chuẩn bị phái tiểu đệ đưa An lão sư về nhà.
An lão sư lắc đầu, nói giọng khàn khàn: "Không cần."
Ôn Kỳ khuyên nhủ: "Vẫn là để bọn họ đưa anh đi, chỗ này quá xa, giờ đã muộn, khó để bắt xe về."
Kim Bách Lỵ cũng cùng khuyên bảo.
Bởi vì được Ôn Kỳ dặn dò, thanh âm của nàng ép tới rất nhỏ, cơ bản có thể không mở miệng thì sẽ không mở miệng, dù là mở miệng cũng không dám nhìn tới vẻ mặt của An lão sư, mãi đến tận khi đối phương ngồi lên xe đi qua, mới ngẩng đầu nhìn sang.
Ôn Kỳ nhìn về phía nàng: "Tôi đưa cô về?"
Kim Bách Lỵ vội vã thu hồi tầm mắt đưa về phía xa xa, thấp giọng nói: "Không cần, tôi tự đi về."
Ôn Kỳ hỏi: "Vậy tôi tiễn cô đi một đoạn?"
Kim Bách Lỵ do dự vài giây, liền đồng ý.
Hai người thế là dọc theo con đường nhỏ từ khu biệt thự này đi ra ngoài, nhất thời đều không ai lên tiếng, cực kỳ giống một đôi đang xảy ra vấn đề trong chuyện tình cảm. Một lát sau, Kim Bách Lỵ tựa hồ không thích ứng cảm giác nghẹt thở này, nói: "Không cần tiễn, tôi tự trở về."
Ôn Kỳ an tĩnh nhìn nàng.
Kim Bách Lỵ liếc cậu một cái, mở tầm mắt khác ra.
Cảm xúc trong mắt Ôn Kỳ trở nên sâu sắc, vì nàng nắm thật chặt khăn quàng cổ, mở cửa xe vẫn một mực đi theo họ, ôn hòa nói: "Về đến nhà nhớ báo cho tôi một tiếng, nhớ ngủ sớm một chút."
Kim Bách Lỵ trầm thấp mà đáp một tiếng, tiến vào trong xe. Ôn Kỳ liền quay đầu nhìn về phía mấy vị bảo tiêu, nói: "Ngày hôm nay tôi xin lỗi, các vị nhớ để ý đến cô ấy một chút, đừng để cô ấy nửa đường đòi đi uống rượu, nếu ngăn không được nhớ gọi đến cho tôi."
Bọn bảo tiêu đêm nay mặc dù bị người này cưỡng ép đưa đi mà không thể tự mình trông coi tiểu thư, nhưng ít nhiều cũng có thể hiểu được bọn họ không muốn bị quấy rầy, hơn nữa lại có chút đồng tình vị lão đại này, liền gật gật đầu, lên xe đi.
Ôn Kỳ đưa mắt nhìn bọn họ đi xe, thẳng đến khi không còn hình bóng ô tô nữa mới thôi, hai tay đút túi đứng dưới ánh đèn một hồi.
Tóc đỏ tại cửa nhìn xung quanh, không hiểu lẩm bẩm: "Lão đại làm sao vẫn chưa trở lại?"
"Cái này gọi là quan niệm nghệ thuật, diễn trò thì phải làm nguyên bộ đó," Hạ Lăng Hiên xuất hiện sau lưng hắn, thấp giọng cười nói, "Cậu nhìn xem, thân ảnh này, tiêu điều, đáng thương cỡ nào, trái tim tôi cũng thấy đau."
Tóc đỏ bị ngữ khí ôn nhu của anh dọa cho run rẩy, vội vàng nhường đường cho anh đi.
Hạ Lăng Hiên liền hướng về phía Ôn Kỳ đi tới, thấy cậu vừa vặn diễn xong, thế là cùng cậu sóng vai đi trở về, khó chịu nói: "Cậu chừng nào mới đá cô ta?"
Ôn Kỳ nói: "Còn chưa rõ lắm."
Hạ Lăng Hiên nói: "Cậu tốt nhất phải nhanh lên, tôi không muốn gặp lại nàng."
Ôn Kỳ mỉm cười: "Chỉ là diễn kịch."
Hạ Lăng Hiên nói: "Vậy cũng không được, tôi không vui khi thấy cậu và cô ta đứng cùng một chỗ."
Ôn Kỳ theo bản năng muốn lấy chuyện của cậu và Hạ Lăng Hiên ra nói, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Hạ Lăng Hiên không tình nguyện bổ sung: "Yên tâm, tôi sẽ không quấy rối chuyện của cậu, nhưng cậu tốt nhất là đừng có quá mức."
Ôn Kỳ thật ra không có ý này, nhưng vào thời điểm này cậu chấp nhận, liền "Ừ" một tiếng.
Hạ Lăng Hiên càng thêm không thoải mái.
Anh ngàn dặm xa xôi thật vất vả mới tìm đến đây, lại phải nhìn tên hỗn đản này cùng người khác tú ân ái, hơn nữa còn phải nhịn, anh cảm thấy bản thân mình quả thật ủy khuất quá mà.
Ôn Kỳ đi theo anh trở lại biệt thự, lên lầu đi vào thư phòng, chăm chú tự hỏi vấn đề vừa mới chợt lóe lên.
Có so sánh, mới có thể nhìn ra khác nhau.
Tình cảm của Trác Vượng Tài đối với cậu là thật, ăn dấm cũng là thật, chịu không được cậu cùng Kim Bách Lỵ thân mật với nhau càng là thật, vậy lúc trước khi cậu cùng Hạ Lăng Hiên tú ân ái, sao Trác Vượng Tài không có phản ứng kịch liệt đến như vậy?
Càng đừng đề cập đến việc cậu cùng Hạ Lăng Hiên có quan hệ hôn ước, còn phát triển đến mức ở cùng nhau, cậu cũng nhiều lần bởi vì Hạ Lăng Hiên mà cự tuyệt Trác Vượng Tài thân cận, Trác Vượng Tài kia tại sao lại rất bình tĩnh?
Cậu không khỏi giương mắt, nhìn về phía người nào đó.
Hạ Lăng Hiên hoàn toàn không biết mình đã bị để mắt tới, càng nghĩ càng thấy chua, liền rót cho mình một ly rượu, bỏ vào trong đó mấy viên đá, nói: "Tôi hôm nay cùng cậu ngủ chung một phòng."
Ôn Kỳ không có mở miệng.
Hạ Lăng Hiên nói: "Vẫn là nói cậu muốn tôi nửa đêm phải leo cửa sổ?"
Ôn Kỳ vẫn như cũ không mở miệng.
Hạ Lăng Hiên nhìn về phía cậu: "Tôi cam đoan sẽ không động tay động chân với cậu."
Ôn Kỳ lúc này mới phản ứng, không tín nhiệm mà đánh giá anh: "Anh lấy cái gì bảo đảm?"
Hạ Lăng Hiên vừa nghe có hi vọng, suy nghĩ vài giây nói: "Nếu không cậu đem tôi trói lại."
"Thành giao," Ôn Kỳ sảng khoái nói, đi ra ngoài tìm tóc đỏ, "Tìm cho tôi một đoạn dây thừng, loại bền chắc nhất đó."
Tóc đỏ nói: "Dài khoảng mấy mét?"
Ôn Kỳ nói: "Có thể trói chặt một người."
Tóc đỏ nói: "Cần tôi tìm mấy vị huynh đệ đến không?"
Ôn Kỳ biết hắn hiểu lầm, nói: "Không phải để bắt cóc tống tiền, lát nữa cậu trực tiếp mang đến phong ngủ cho tôi."
Tóc đỏ sững sờ phản ứng vài giây, tỉnh ngộ.
Ôi thần linh ơi, thì ra lão đại muốn cùng tiểu tình nhân chơi tình - thú nha! Xem ra tiểu tình nhân này vô cùng nóng bỏng nhiệt tình nha!
(Tóc đỏ nghĩ em nó là công sao??)
Hắn phấn khởi mà đáp một tiếng, tranh thủ thời gian chạy.
_Hết chương 42_
Editor có lời giải thích:
Vì sao khi diễn kịch trước mặt Kim Bách Lỵ lại xưng hô anh - em? Vì em nó từng nói anh nhà là vị hôn phu, ban đầu nghe có vẻ em nó công đúng không =))) Nhưng Kim Bách Lỵ đã bắt gặp cảnh anh nhà ôm chặt em nó, còn bắn sát khí các kiểu như vậy, để em nó xưng hô theo bên công nghe nó lại vô lý vcl. Còn Hạ Lăng Hiên lại dùng tôi - em, để đỡ sến sẩm nổi da gà cũng như ném bả chó vào các vị, cũng như hợp với phong cách "bá đạo - lạnh lùng - thâm tình - hay ghen" của anh nhà trong mắt Kim Bách Lỵ.
Còn vì sao tóc đỏ vẫn nghĩ Ôn Kỳ công, vì đoạn đối thoại đầu chương em nó đâu có nghe thấy =)))