Tôi Phải Đào Hôn

Chương 40




Editor: Hắc Bạch

Thành phố B rất lớn.

Kim gia và Lăng gia đều ở nơi này.

Là hắc đạo thế gia đã nhiều năm, Kim gia đương nhiên có công ty đoan trang, chính phái, liên quan tới rất nhiều lĩnh vực, trong đó chủ chốt vẫn là súng ống đạn dược. Chiến loạn không những không tạo bất lợi cho họ, ngược lại giúp bọn họ kiếm lời một khoản lớn, hiện tại vẫn tiếp tục thu nhiều lợi nhuận, căn bản khinh thường mấy địa bàn nhỏ như vũ trường, hộp đêm, vì thế những khu khác dù có lợi hại đến đâu, trong mắt bọn họ cũng không đáng nhắc tới.

Tam tiểu thư Kim gia tên là Kim Bách Lỵ, tháng sáu năm nay tốt nghiệp đại học, cô ấy và bạn trai có thể gọi là sư đồ luyến.

Nghe nói là Kim Bách Lỵ chủ động theo đuổi bạn trai, một thầy giáo ngây ngô, trung thực nào có thể trụ được trước sự nhiệt tình của cô, liền chấp nhận. Hai người họ cùng nhau hơn ba năm, tình cảm tốt vô cùng.

Kim lão đại đối với chuyện này rất bất mãn,phải dùng tới công việc của vị thầy giáo kia ra để uy hiếp, mới khiến Kim Bách Lỵ gần tháng nay đều không gặp lại bạn trai của nàng, ra ngoài cũng có vệ sĩ đi theo, người ngoài rất khó để tiếp xúc.

Tóc đỏ xem hết tư liệu, thuận miệng nói đùa một câu: "Tôi thấy muốn lén lút cùng nàng trò chuyện, chỉ có thể ở trong nhà vệ sinh thôi."

Ôn Kỳ nói: "Ừm."

A Sách nhíu mày: "Chuyện này xử lý sao? Chúng ta nghĩ cách gì để phân tán đám hộ vệ của cô ta?"

Ôn Kỳ nói: "Không cần, không phải hắn vừa mới nói rồi sao?"

Tóc đỏ cùng A Sách sửng sốt vài giây mới phản ứng được ý của lão đại, chính là câu nói đùa vừa rồi, đồng loạt nhìn cậu, muốn biết người này có ý gì. Ôn Kỳ dùng hành động thực tế giải thích cho bọn họ, đêm đó biết được Kim Bách Lỵ ra ngoài, cậu cầm đống đồ mà cậu đã dặn dò đám lính đánh thuê mua lúc ban ngày, tiến vào trong phòng nghỉ, sau bốn mươi phút mới xong xuôi giả trang, bước ra.

Tóc đỏ: "........"

A Sách: "........."

Ôn Kỳ trên đầu đội tóc giả kiểu gợn sóng, người thì mặc nữ trang, ném một cái mị nhãn cho bọn họ, dùng máy biến thanh làm nũng nói: "Tiên sinh, mời người ta ăn bữa cơm được không?"

Tóc đỏ: "........"

A Sách: "........."

Ngài tốt xấu gì cũng là lão đại bang phái Bắc khu, phát rồ như vậy cũng được hả?

Ôn Kỳ hỏi: "Thế nào?"

Hai người thẫn thờ gật gật đầu.

Ôn Kỳ đưa mấy bộ áo liền quần dự bị cho bọn hắn, nói: "Đi thôi, Kim tiểu thư hiện tại ở đâu rồi?"

Hai người theo cậu đi ra ngoài, tóc đỏ nghe vậy liên lạc với lính đánh thuê đang theo dõi cô, đáp: "Cô ấy đang dùng bữa ở trong một nhà hàng nhỏ."

Mới vừa tới đêm, hộp đêm đã bắt đầu náo nhiệt.

Vừa mới thăng cấp lên đệ nhất đại bang phái, các tiểu đệ làm việc nhiệt tình tăng vọt, ánh mắt rất sáng, giờ phút này thấy hai vị cấp cao đi theo một mỹ nhân cao gầy, tóc dài ra ngoài, đều có chút hiếu kì. Trong đó có bạn cũ quen biết A Sách nhịn không được gửi tin nhắn hỏi: Tam ca, kia là nữ nhân của lão đại?

A Sách nhìn lão đại phía trước một chút, trả lời: Không phải.

Đối phương càng thêm tò mò: Thật không vậy? Mỹ nhân như vậy, còn có thể để các cậu tiễn ra khỏi cửa, không phải người của lão đại, còn có thể là ai?

A Sách mặt không biểu tình: Cậu vẫn còn quá trẻ.

Dứt lời hắn cũng không tiếp tục để ý đến tin nhắn của đối phương, theo sau cùng lão đại lên xe, xuất phát đến khu đông.

Ôn Kỳ không để cho bọn hắn xuống xe, tự mình đi vào trong nhà hàng. Nơi này không phải nhà hàng cao cấp, nhưng cảnh vật, bài trí vô cùng tao nhã, đại khái là địa điểm Kim Bách Lỵ cùng bạn trai thường xuyên đến.

Cậu tìm vị trí ngồi xuống, tùy tiện gọi đồ ăn, một bên ung dung thong thả thưởng thức, một bên dò xét Kim Bách Lỵ dựa vào cửa số ngẩn người.

Kim Bách Lỵ vô cùng xinh đẹp, tóc dài, mặc váy ngắn cùng áo len nhạt màu, chân đi bốt ngắn, trên người mang cảm giác thuần khiết của sinh viên, lại mang quý khí của tiểu thư nhà giàu, bây giờ ấm ức buồn bực, lại vô cùng dụ hoặc.

Bất quá nghe nói tính tình của vị tiểu thư này kỳ thực không tốt lắm.

Ôn Kỳ ở trong lòng nghĩ, vì ngăn ngừa bảo tiêu bên kia phát giác vấn đề, liền thu hồi tầm mắt, kiên nhẫn chờ đợi Kim Bách Lỵ đang thất thần, mãi đến khi thấy nàng đứng dậy vào toilet lúc này mới không nhanh không chậm theo vào, đứng trước bồn rửa mặt đợi mấy phút, thấy nàng đi ra, khẽ mỉm cười với nàng.

Kim Bách Lỵ trong nháy mắt liền cảnh giác.

Trước lúc nàng hô to Ôn Kì liền làm thủ thế dừng lại, nhẹ giọng nói: "Bạn trai của cô."

Kim Bách Lỵ sững sờ, hoài nghi nhìn cậu.

Ôn Kỳ đầu tiên xác nhận một lần trong toilet không có người khác, lúc này mới nói: "Tự giới thiệu một chút, tôi họ Khương, đến từ B thành ở khu bắc, tôi có biện pháp có thể khiến cha cô không còn bài xích bạn trai của cô, không biết Kim tiểu thư đây có cảm thấy hứng thú?"

Kim Bách Lỵ nhấc nhấc cằm, ra hiệu cậu có thể nói.

Ôn Kỳ còn chưa mở miệng, bảo tiêu bên ngoài nghe tiếng xả nước lại đợi mãi chưa thấy có người ra, hô: "Tam tiểu thư?"

Kim Bách Lỵ cất giọng nói: "Ta đang chỉnh trang, chờ."

Ngoài cửa yên tĩnh, hai người đi vào bên trong toilet.

Ôn Kỳ nói: "Rất đơn giản, cô tạm thời hẹn hò với tôi, tôi càng tệ hại, cha cô lại càng có thể so sánh, thái độ cũng sẽ không còn cường ngạnh như bây giờ."

Cậu thấy trên mặt Kim Bách Lỵ hiện lên một tia trào phúng, bổ sung nói: "Tôi cam đoan có thể làm được, người khác trước mặt Kim lão đại có thể sẽ không chịu được, nhưng tôi thì không."

Kim Bách Lỵ nói: "Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô? Hơn nữa tôi thích đàn ông, không có hứng thú với phụ nữ."

Ôn Kỳ cười nói: "Vừa khéo, tôi chính là nam."

Kim Bách Lỵ: "........"

Ôn Kỳ kéo máy biến thanh giơ lên, vào lúc nàng còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú dán trở lại: "Tôi tên Khương Quyết, Kim tiểu thư chắc hẳn chưa từng nghe đến cái tên này, nhưng khi trở về có thể tra một chút, tôi hiện tại chính là lão đại Bắc khu."

Kim Bách Lỵ liền sững sờ.

Nàng mặc dù không quan tâm đến chuyện làm ăn trong nhà cũng như tin vỉa hè, nhưng kỳ thật là đã nghe nói qua về người này, bởi vì sự tình ở Bắc khu huyên náo đặc biệt lớn, nhất là nghe nói vị này còn biết lợi dụng lính đánh thuê, cho nên ở nhà hai vị anh trai thảo luận vài câu, nàng vừa vặn nghe thấy.

Trong tiềm thức, nàng vốn cho rằng Khương Quyết có thể thời gian ngắn chiếm được bắc khu, hẳn là loại người lòng dạ độc ác, trên người có đầy hình xăm cùng vết sẹo, nhìn qua phải hung ác, lưu manh, bây giờ thấy cậu một thân nữ trang, không khỏi trầm mặc.

Ôn Kỳ nhìn nàng: "Kim tiểu thư là muốn hôm nay đàm luận, hay chờ xác nhận thân phận của tôi rồi bàn bạc?"

"Cậu nói đi," Kim Bách Lỵ nói, ngay sau đó chuyển đề tài, "Việc này có lợi gì với cậu?"

Ôn Kỳ nói: "Gần đây danh tiếng của tôi quá lớn, cần tìm chỗ dựa để bình an vượt qua, mà cô lại muốn cùng một chỗ với bạn trai mình, tôi có lòng tin có thể khiến Kim lão đại càng ngày càng thưởng thức tôi, chờ đến thời điểm hắn vô cùng hài lòng, chúng ta liền bố trí một cái lồng, để hắn đột nhiên phát hiện tôi là thứ cặn bã, mà bạn trai cô mới thật lòng đối xử tốt với cô, như vậy là xong, hai bên đều vui."

Kim Bách Lỵ nói: "Nhưng sau đó ngươi liền đắc tội với cha ta, kết cục tuyệt đối thảm."

Ôn Kỳ cười nói: "Cho nên đến lúc đó còn xin Kim tiểu thư van nài giúp tôi, thuận tiện cùng tôi bảo trì quan hệ hữu nghị, chờ cô đạt thành ý nguyện, tìm thời điểm thích hợp tiết lộ tất cả sự thật cho Kim lão đại, miễn cho tôi sau này gặp nạn, như thế nào?"

Kim Bách Lỵ có chút chần chờ.

"Thứ nhất, tôi có khả năng cố ý lấy cớ này tiếp cận cô, làm con rể Kim gia," Ôn Kỳ dứt khoát thay nàng đem thế cục phân tích một lần, "Thế nhưng Kim tiểu thư, dù cha cô hài lòng về tôi, chỉ cần cô không gật đầu đồng ý, ông ấy còn có thể buộc cô gả cho tôi sao?"

Kim Bách Lỵ lắc đầu.

"Thứ hai, tôi là cố ý tiếp cận nhà cô, hoặc là kẻ thù của nhà cô hoặc giành lấy chỗ tốt," Ôn Kỳ nói, "Đầu tiên, với trình độ của khôn khéo của Kim lão đại cùng hai vị thiếu gia, trong chuyện của chúng ta cũng không hoàn toàn quyết định, cho dù bọn họ có thích tôi, cũng sẽ không để tôi tiếp xúc tới chuyện làm ăn của nhà cô, sau đó cô có thể tùy thời ở bên cạnh theo dõi tôi, chỉ cần cảm thấy tôi có vấn đề liền có thể đá, cô không hề tổn thất."

Kim Bách Lỵ không am hiểu câu tâm đấu giác*, cẩn thận suy nghĩ một phen, phát hiện mình quả thực sẽ không lỗ.

câu tâm đấu giác: đấu đá lẫn nhau, lục đục,..... tóm lại là cung đấu giành quyền lực.

Ôn Kỳ nói: "Cuối cùng, cô không cần lo lắng tôi sẽ động tâm với cô, bởi vì tôi thích nam nhân, mà vị hôn phu của tôi dung mạo so với cô còn đẹp hơn rất nhiều." =))))

Kim Bách Lỵ: "........"

Ôn Kỳ thành khẩn nói: "Thật đó."

Kim Bách Lỵ nháy mắt nhịn không được: "Cho tôi xem ảnh chụp hắn một chút."

Ôn Kỳ không có chút áp lực nào, mở ra bức ảnh Hạ Lăng Hiên đã qua một chút chỉnh sửa cậu từng gửi cho Trác Vượng Tài.

Đàm Diệc cách Thiên Gia quá xa, Kim Bách Lỵ không có khả năng gặp được Hạ Lăng Hiên, càng không có khả năng biết tới sự tồn tại của người này, huống chi hình này đã chỉnh sửa một chút, cho nàng xem cũng không sao.

Cậu thấy Kim Bách Lỵ lộ ra thần sắc kinh ngạc, đóng bức ảnh, khẽ nói: "Nhìn thấy hắn mặc quân trang rồi chứ? Nhà hắn là thế gia quân sự, nhà tôi lại là tiểu gia tộc nghèo túng, mặc dù có hôn ước, nhưng gia đình hắn không đồng ý, muốn giải trừ hôn ước này, tôi không muốn mất hắn, lúc này mới cố gắng, nỗ lực không ngừng nâng cao địa vị, rồi mới cưới hắn."

Cậu triển khai toàn bộ kỹ xảo của mình, than thở ra một tràng, thản nhiên nói: "Kim tiểu thư, nói thật, tôi là bí quá hóa liều giúp cô, cũng là muốn tìm chỗ dựa cho mình, tìm cho mình một con đường dễ đi."

Trong tình yêu, hai bên địa vị không ngang hàng tạo thành bao thống khổ, Kim Bách Lỵ rõ ràng hiểu, nói: "Tốt, thành giao."

Hai người mưu tính một phen, cách nhau mấy phút tuần tự ra ngoài.

Kim Bách Lỵ trở lại chỗ ngồi gần cửa sổ, chọn điểm tâm ngọt, tiếp tục ngồi. Ôn Kỳ thì tính tiền rời khỏi, đi ra ngoài tìm chỗ thay bộ nữ trang ra, mang theo thủ hạ một lần nữa tiến vào, đảo mắt một vòng nhìn về phía nàng, tiến lên cười nói: "Kim tiểu thư?"

Bọn bảo tiêu lập tức muốn cản lại, Kim Bách Lỵ kịp thời ngăn lại, ra hiệu cho bọn họ lui ra, nhìn người này đi tới, trong lòng có chút ngoài ý muốn, vị lão đại Bắc khu này trẻ trung lại suất khí, dù không mặc nữ trang cũng không thể nào giống thủ lĩnh đám lưu manh.

Nàng liếc mắt thấy dòng chữ in trên quần váy, khóe mắt không khỏi giật giật, dựa theo những gì đã thương lượng kĩ càng, hỏi: "Ngươi là ai?"

Ôn Kỳ ngồi xuống đối diện nàng, tự giới thiệu chính mình.

Hai người rất nhanh trò chuyện, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Sau một tiếng, Kim Bách Lỵ cáo từ, về nhà. Ôn Kỳ đưa người ra khỏi cửa, chỉ vào xe điện nhỏ chỉ dùng cho nhân viên chuyển phát nhanh đậu trước cửa ra vào, hỏi: "Kim tiểu thư có từng đi dạo qua cảnh đêm nơi này? Nếu không thì tôi chở cô đi một đoạn?"

Kim Bách Lỵ lúc này nhìn về phía xe điện nho nhỏ, hai má đỏ lên ------- tức giận.

Nàng thẹn thùng gật gật đầu, đi lên.

Hai người vì thế sải bước đi lên xe điện, trong sự ngẩn ngơ thẫn thờ của bọn cận vệ, dưới con mắt ngổn ngang đờ đẫn của A Sách cùng tóc đỏ đi về lối đi bộ, trong đêm tối bắt đầu động kinh mà phóng nhanh, mà ở phía sau lại có hai chiếc xe đuổi theo, trông như hộ tống cái xe điện ở phía trước vậy.

Kim Bách Lỵ ôm eo người nào đó, đóa hoa mỏng manh cài trên chiếc trâm của cô bị gió đêm giá rét tàn phá, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi giết chết cậu!"

Ôn Kỳ thanh âm rất vô tội: "Tôi lúc đầu muốn tặng hoa, là cô nói không thể dùng phương pháp quá tầm thường theo đuổi cô."

Kim Bách Lỵ trầm mặc.

Trước đó bị nói không đẹp bằng bạn trai của cậu, trong lòng nàng đã có chút không sảng khoái, liền muốn giày vò cậu một chút, kết quả thì ngược lại giày vò chính mình. Nàng nghĩ, vị lão đại này trong đầu tuyệt đối có hố, cậu không được làm vị hôn phu của người ta chắc chắn không phải vì gia đình người ta cự tuyệt gia thế cậu.

Ôn Kỳ săn sóc hỏi: "Lạnh sao?"

Kim Bách Lỵ cả giận nói: "Cậu đoán xem?"

Ôn Kỳ nói: "Tôi thấy bên kia có xe đạp, nếu không tôi đạp xe đạp chở cô đi? Tốc độ chậm, cô cũng không thấy lạnh, vừa vặn tôi còn có thể hát tình ca tặng cho cô, cô muốn nghe không?"

"......." Kim Bách lỵ nói, "Vẫn là tặng hoa đi, cảm tạ."

Ôn Kỳ liền nghe lời tìm đến cửa hàng hoa, dừng lại, đi vào mua cho nàng một bó hoa hồng nhiệt tình nóng bỏng, tự mình mở cửa xe cho nàng, đem người đưa đi.

Ngày này trôi qua, hai người liền giao du thân mật.

Trên đường dần dần tung tin bát quát về hai người, mấy lão đại khu khác vốn là cùng chung mối thù thấy thế cũng chần chừ, tạm thời án binh bất động. Mà hai vị thiếu gia họ Kim đã sớm chú ý đến Khương Quyết, thấy hai người kề cận, chỉ lo tam muội bị lừa, liền tìm cơ hội đem người về nhà.

Ôn Kỳ cam đoan bảo đảm như vậy, không có chút nào luống cuống, thoải mái cùng Kim lão đại và hai vị công tử nói chuyện phiếm, cử chỉ tao nhã, quý khí mười phần, vừa nhìn liền biết gia giáo tốt đẹp, hai vị thiếu gia trong bóng tối âm thầm nhìn cậu vài lòng, ngay cả Kim Bách Lỵ thấy vậy cũng sửng sốt.

Vô luận là ngoại hình hay phong thái của cậu đều không thể bắt bẻ, Kim lão đại dù là đối với mục đích tiếp cận con gái mình của cậu trong lòng còn có nghi vấn, cũng không biểu hiện ra bên ngoài, cười tiếp đãi khách.

Sau bữa ăn Kim Bách Lỵ cùng cậu đi ra ngoài, tò mò dò xét cậu: "Cậu đến cùng có thân phận gì?"

Ôn Kỳ hiểu rõ hỏi: "Làm sao? Nhìn tôi càng lúc càng không giống tiểu lưu manh rồi?"

Kim Bách Lỵ gật đầu.

Ôn Kỳ nói: "Đều nói tốt xấu gì tôi cũng là thiếu gia một gia tộc, đáng tiếc gia tộc tôi về sau xuống dốc, hiện tại tin rồi chứ?"

Kim Bách Lỵ nhớ tới việc này, liền "Ừ" một tiếng, sau đó nghĩ đến cậu đường đường là một thiếu gia lại phải trải qua biết bao sóng gió, không khỏi có chút thổn thức.

Này thật sự là một người đáng thương, nàng nghĩ.

Cái người "đáng thương" nào đó mở cửa xe, hỏi: "Muốn đi dạo chỗ nào?"

Kim Bách Lỵ hoàn hồn, ngồi vào trong xe: "Tùy tiện đi."

Trên đường đi, không ít người trong bóng tối để ý đến động tĩnh của bọn họ, thấy Khương Quyết ở Kim gia dùng bữa, đánh giá có thể là bước đầu thông qua được "khảo nghiệm của Kim gia", đều đang đồn thổi hai người có thể sẽ thành đôi.

Hạ Lăng Hiên là sau bốn ngày chạy tới B thành.

Trợ lý mặc quần váy cùng kiểu dáng, đi theo boss hỏi thăm hóng hớt một phen, dễ như trở bàn tay liền biết được sự kiện"Khương Quyết truyền kỳ", y nhất thời líu lưỡi, thầm nghĩ bà chủ cũng quá hung tàn, nhanh như vậy liền trở thành lão đại bang phái.

Hạ Lăng Hiên không ngoài ý muốn, cười hỏi: "Bang phái của em ấy tên Long Thiên?"

Bị tra hỏi tiểu lưu manh nói: "Đúng, người ở này đều biết, phát triển vô cùng nhanh, hơn nữa vị Khương lão đại này đang hẹn hò với Tam tiểu thư của Kim gia, rất có thể sẽ trở thành con rể Kim gia đó, rất trâu bò đúng chứ?"

Hạ Lăng Hiên: "........."

Trợ lý: "........"

"Cũng không biết hắn làm sao theo đuổi Kim tiểu thư, tôi nếu có được một nửa thực lực của hắn thì đã tốt." Tiểu lưu manh mặt đầy sùng bái, còn chưa thỏa mãn muốn nói thêm vài câu, kết quả nghe thấy xa xa có người gọi mình, chỉ có thể đi.

Hạ Lăng Hiên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trợ lý cẩn thận từng li từng tí quan sát một chút vẻ mặt của anh, lập tức đổ mồ hôi lạnh: "...... E rằng không phải Ôn thiếu đi? Làm không tốt thật sự sẽ có người đến tung hoành thiên hạ đó, hay thành lập bang phái mới đi?"

Hạ Lăng Hiên không đáp, trong đầu không ngừng vang vọng một câu "Không đùa bỡn tình cảm người khác" kia, miễn cưỡng đè nén lửa giận, đến hộp đêm Bắc khu, trực tiếp vào cửa tìm lão đại bọn họ.

Quản sự thấy anh khí thế bất phàm, có chút cảnh giác: "Lão đại của chúng tôi hiện không ở đây, ngài là ai? Tìm lão đại chúng tôi làm gì?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi có việc gấp muốn tìm hắn, ngươi nói chuyện có tác dụng không?"

Quản sự không dám khinh thường, tìm một kẻ cấp cao đến.

Hạ Lăng Hiên cự tuyệt người này muốn dẫn anh tới phòng làm việc để bàn bạc, nói: "Lão đại của các ngươi có mua một nhóm vũ khí ở chỗ tôi, gần đây xảy ra một vài tình huống, tôi phải gặp mặt hắn để nói chuyện. Thời gian của tôi có hạn, ngươi hoặc là gọi hắn trở về, hoặc là đưa tôi tới gặp hắn, đừng có trì hoãn thời gian."

Người này hít sâu một hơi, không dám làm hỏng việc, vội vàng liên hệ tóc đỏ, sau đó mang bọn họ đi đến nhà hàng ở trung tâm thành phố, dự định trước đó tìm tóc đỏ nói một chút, để tóc đỏ đi tìm lão đại. Dù sao sát thủ cũng không có khả năng đĩnh đạc như vậy tìm tới cửa, huống chi lão đại nơi đó còn có lính đánh thuê bảo vệ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hạ Lăng Hiên đi theo đám người bọn họ đến một nhà hàng cao cấp, nghe nói lão đại bọn họ đang cùng Kim tiểu thư dùng cơm, lập tức mỉm cười vô cùng đẹp mắt, vào cửa sau đó đảo mắt một vòng, thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi tại vị trí cách đó không xa, liền đi tới.

Thành viên nhóm cao tầng vội vàng muốn ngăn cản, đã thấy người nọ quét mắt nhìn mình một cái, khí thế so với vừa rồi còn tăng lên, chẳng biết tại sao thấy âm trầm.

Hô hấp của gã trì trệ, chậm nửa nhịp.

Hạ Lăng Hiên ném gã, cũng không quay đầu lại đi đến chỗ ngồi gần với người nào đó, ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đi đến tiếp đón, cảm thấy người này như là đem hàn khí bên ngoài thổi vào, lạnh đến khẽ run rẩy, sau đó bắt gặp anh cười đến mười phần ôn nhu, càng lúc càng lạnh, run lập cập nghe anh gọi xong món, tranh thủ thời gian chạy.

Trợ lý nhìn trạng thái của boss nhà mình, sợ anh sẽ cho nổ cái nhà hàng này, trái tim treo lên mà bồi tiếp người nào đó.

Hạ Lăng Hiên mở thống tấn khí, gửi một tin nhắn.

Ôn Kỳ cùng lúc nhận được, mở ra nhìn, phát hiện là Trác Vượng Tài hỏi cậu đang làm gì đó, thế là hồi âm nói đang dùng cơm.

Hạ Lăng Hiên nói: Với ai?

Ôn Kỳ trả lời: Một mỹ nhân.

Hạ Lăng Hiên nói: Thật hạnh phúc, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến nha bảo bối.

Trong lòng Ôn Kỳ nhất thời hiện lên một ý niệm kỳ quái, chưa nghĩ muốn nói gì, tóc đỏ liền cúi người, ghé vào tai cậu nói nhỏ vài câu, cậu thuận theo người này chỉ dẫn liếc mắt về phía một bên, đối mặt với hai gương mặt xa lạ ----- đó là tất nhiên, từ sau sự kiện du thuyền ngày hôm đó, Tam thiếu đều thấy rõ mặt Trác Vượng Tài cùng lính đánh thuê ở công ty của anh, theo trình độ cẩn thận của Trác Vượng Tài, không có khả năng còn dùng khuôn mặt trước đó.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy hai người bên đó, đặc biệt một người trong đó thông tấn khí còn đang mở, cậu trong nháy mắt liền biết thân phận của bọn họ.

Hạ Lăng Hiên bắt gặp cậu nhìn sang, đóng thông tấn khí lại, đối với cậu mỉm cười một cái, khiếp người không thôi.

Ôn Kỳ: "........"

Hết chương 40

Edit tình tiết hắc đạo các kiểu thật mệt tâm, dù mấy nay luyện vài bộ hắc đạo nhưng vẫn rất là khó =)))))

Cuối cùng Hạ ảnh đế cũng sắp bại lộ thân phận, hí hí hí =)))))