Người trong lớp cũng đang chăm chú nhìn Ôn Kỳ, thấy bộ dạng này của cậu, sâu trong lòng cảm thấy đây là thành quả của việc cô lập cậu, giờ phút này thấy huấn luyện viên trở về, lớp trưởng cảm thấy đây là thời điểm rất tốt, liền đi tìm Ôn Kỳ, muốn cho người nào đó quy phục, ra vẻ đạo mạo hỏi: "Bạn học Ôn Kỳ, hôm nay cậu thấy không thoải mái sao?"
Ôn Kỳ nhắm mắt lại: "Ừm, gần đây tôi đều gặp ác mộng."
Mơ thấy bản thân bị bọn họ triệt để vứt bỏ sao? Không đến mức đó đi?
Lớp trưởng chẳng biết tại sao cảm thấy có chút sảng khoái, hỏi: "Ác mộng gì vậy?"
Ôn Kỳ: "Tôi mơ thấy chuyện xảy ra trên du thuyền ngày đó, trong nháy mắt, cảm giác sinh mệnh như không còn."
Lớp trưởng phản ứng một chút: "Thật sao?"
Ôn Kỳ nói: "Lớp trưởng, cậu có biết thân là một quân nhân, phải gánh vác biết bao sứ mệnh lớn không?"
Lớp trưởng: "...... Cái gì?"
"Đến đây, tôi nói cho cậu biết."
Ôn Kỳ lấy thông tấn khí ra, một bên xem tin tức, một bên cho ai đó biết chức trách của quân nhân, biểu thị chúng ta không phải chim trong lồng, mà phải là đại bàng tự do bay lượn trên bầu trời, nhân dân cần những cánh chim chúng ta bảo hộ, không thể chỉ mải mê học hành trong mảnh đất nhỏ này.
Note: Thật sự edit mấy khúc triết lí nhân sinh này, tiểu sinh đã cố gắng hết sức để thấu hiểu.
Cậu vẫn luôn am hiểu đầu độc người ta, khói lửa chiến tranh bay mù mịt, cố sự đẫm máu trên chiến trường khiến lớp trưởng nhiệt huyết xông lên, nghe tiếng còi tập hợp, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu trở về, đi được nửa đường mới ngẫm lại ----- ngọa tào hắn là vì cái gì mới tìm đến Ôn Kỳ!
Hắn một mặt trầm mặc trở lại đội ngũ, liếc mắt nhìn Ôn Kỳ, chậm rãi nhớ lại những gì người này vừa nói, đột nhiên cảm giác được đám nghệ thuật gia quả thực có bệnh.
Ôn Kỳ nhận lấy ánh mắt bọn họ mà đứng dậy, tâm tình nặng nề rời khỏi thao trường, xế chiều hôm đó cũng không trở lại, nhưng ở trên đầu trang cá nhân của cậu xuất hiện một bài viết ủng hộ quyên góp cứu viện, hơn nữa khoản tiền ủng hộ còn rất lớn, quyên góp cho tổ chức cứu viện quốc tế, ngay sau đó tổ chức liền đăng một dòng trạng thái, đối với hành động này của cậu chân thành cảm tạ.
Huấn luyện viên cùng lớp trưởng nhìn thấy tin này, nghĩ thầm: À, đó là hành động thể hiện bệnh thần kinh.
Bọn họ nhớ tới ngôn luận của cậu về sinh mệnh, lại nhìn số tiền kia, đột nhiên quỷ dị cảm thấy hình tượng của ai đó đột nhiên có chút cao to.
Hạ Lăng Hiên sớm đã chú ý đến tài khoản của Ôn Kỳ, nhìn giao dịch chuyển khoản, phản ứng đầu tiên chính là: Em ấy chuẩn bị làm gì?
Phó Tiêu liếc anh một cái: "A Hiên?"
Hạ Lăng Hiên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Lúc này anh đang ngồi bên trong phòng của hội học sinh.
Thân là hội trưởng hội học sinh sắp "về hưu", anh phải tuyển chọn hội trưởng nhiệm kì kế tiếp. Kỳ thật căn bản anh cũng không muốn tham dự, bởi vì anh thường xuyên "làm nhiệm vụ", chỉ mang danh hiệu hội trưởng, mọi chuyện ở đây đều là do Phó Tiêu tiếp quản, nhưng Phó Tiêu nói dù sao anh cũng là hội trưởng, cho nên anh chỉ có thể đến.
Phó Tiêu liếc mắt thấy nội dung trên thông tấn khí của anh, biết anh đang nghĩ đến Ôn Kỳ.
Từ sau sự kiện du thuyền, bọn họ chưa từng thấy A Hiên cùng Ôn Kỳ tú ân ái, đều cảm thấy có vấn đề, nhưng một mực không dám hỏi, bây giờ thấy A Hiên đang nhìn trang chủ của Ôn Kỳ, Phó Tiêu liền mượn cơ hội này nói: "Học đệ quyên góp tiền sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Cậu ấy khẳng định có mục đích khác."
Phó Tiêu thấy anh nguyện ý tán gẫu, hỏi: "Cậu cảm thấy mục đích của cậu ta là gì?"
Hạ Lăng Hiên rất hài lòng.
Sau khi ở cùng Ôn Kỳ, anh chỉ hận không thể để toàn quốc đều biết chuyện này, nhưng tính cách anh hiện giờ không cho phép anh khắp nơi ồn ào, mà Hạ phu nhân lại sợ có kẻ quấy rối, cũng khiêm tốn giữ bí mật, dẫn đến hiện tại cũng không ai biết, giờ phút này rốt cuộc cũng tìm được thời cơ.
Anh liền dùng giọng như đàm luận về vấn đề thời tiết nói: "Không biết, tối nay tôi sẽ hỏi cậu ấy."
Phó Tiêu kinh ngạc: "Các cậu có hẹn vào buổi tối sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Cậu ấy ở cùng tôi."
Phó Tiêu kém điểm sặc nước bọt mà chết: "------ Cái gì?"
Hạ Lăng Hiên tâm trạng vui vẻ, không nói thêm gì nữa, không thèm quan tâm đến chuyện khác, kiên nhẫn chờ đến buổi tối, trở về nhà nhìn Ôn Kỳ: "Cậu quyên góp?"
"Ừm, tôi cùng người nhà thương lượng với nhau, đem quà sinh nhật của tôi có thể bán đều bán hết," Ôn Kỳ nói, "Tôi cảm thấy những người trong chiến khu vô cùng cực khổ, muốn giúp đỡ họ."
Hạ Lăng Hiên nửa lời cũng không tin, hỏi: "Mục đích?"
Ôn Kỳ nói: "Chỉ là muốn hỗ trợ."
Hạ Lăng Hiên thấy hỏi không được, quyết định sau này chậm rãi điều tra, cùng cậu ăn cơm, sau khi rửa mặt thấy cậu muốn tiến vào phòng ngủ, liền gọi cậu lại, móc ra một khẩu súng kiểu mới, hỏi cậu có hứng thú hay không.
Ôn Kỳ đương nhiên là có, thế là ngồi trên ghế salong nghiên cứu, thỉnh thoảng lại cùng Hạ Lăng Hiên trò chuyện đôi câu, bất tri bất giác đến đêm khuya, lúc này dư quang quét qua, cậu đột nhiên phát hiện Hạ Lăng Hiên vậy mà khóe miệng mang theo chút ý cười, nhất thời ngạc nhiên đánh giá.
Hạ Lăng Hiên không thể một hơi liền bại lộ thân phận, không thì quá mức giả dối, chỉ có thể chậm rãi làm bộ như lơ đãng.
Giờ khắc này phát giác được ánh mắt của người bên cạnh mình, anh liền khôi phục bộ dáng vô cảm, lạnh nhạt mà nhìn sang, nhất thời tim đập loạn.
Ôn Kỳ nói: "Anh vừa mới mỉm cười."
Hạ Lăng Hiên mạnh miệng: "Không có." =))))
Ôn Kỳ mắt điếc tai ngơ: "Nói thật, anh cười lên rất đẹp."
Thật?
Nhịp tim Hạ Lăng Hiên càng lúc càng nhanh, trầm mặc nhìn anh.
Ôn Kỳ cùng anh mặt đối mặt, đang do dự muốn đùa giỡn một chút, đột nhiên thấy thông tấn khí vang lên, Hạ Lăng Hiên ngay lập tức nhìn sang, thấy trên màn hình hiển thị cái tên "1m6". (Là "một mét sáu" đó ạ)
Ôn Kỳ đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Hạ Lăng Hiên có thể mơ hồ cảm giác bầu không khí vừa rồi có chút mập mờ, ai ngờ nhanh như vậy liền tan thành mây khói, trong lòng không khỏi khó chịu, thầm nghĩ tương lai nếu biết "1m6" là ai, nhất định phải dạy cho người đó một bài học!
Ôn Kỳ lúc này đang trò chuyện với "1m6" Hoắc Hạo Cường. Hoắc Hạo Cường cũng đang chăm chú nhìn trang chủ của cậu, cũng biết người này sẽ không vô duyên vô cớ đi quyên góp, liền tới hỏi cậu. Ôn Kỳ cười nói: "Hai ngày nữa cậu liền biết."
Hoắc Hạo Cường gật đầu: "Cậu gần đây thế nào?"
Ôn Kỳ nói: "Rất tốt, cậu cũng đang chuẩn bị giải quyết Nhị thúc của cậu đi?"
Hoắc Hạo Cường nói: "Còn phải mất một khoảng thời gian nữa, chờ tôi thu thập hắn xong liền đến tìm cậu."
Hắn cứ cách mấy ngày đều gọi đến nói muốn đến đây, Ôn Kỳ biết hắn nhất định sẽ đến, liền nói cho hắn biết đến lúc đó nhớ liên hệ, đơn giản cùng hắn hàn huyên đôi câu liền đi ra ngoài. Dù sao bên ngoài còn có một mỹ nhân đang ngồi, trước khi đi đương nhiên phải nhìn lần cuối.
Vì vậy Hạ Lăng Hiên lập tức cảm thấy lão bà để ý đến mình nhiều hơn, lập tức hài lòng.
Hai người một mực ngồi đó cho đến đêm khuya mới thôi, Hạ Lăng Hiên thiếu điều muốn mang chăn gối, cũng may nhịn dưới đáy lòng, không hề muốn mà đi vào phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Ôn Kỳ tiếp tục lo nước thương dân, nhận được tiền bán đống quà sinh nhật, lại tiếp tục quyên góp một khoản, đổi lấy hàng loạt các loại ánh mắt khác nhau trải qua một ngày, ban đêm lại cùng Hạ Lăng Hiên ngồi cùng một chỗ, dự định cẩn thận mà dưỡng mắt. =))))
Hạ Lăng Hiên chỉ cảm thấy bầu không khí đặc biệt ấm áp, mơ hồ có chút không muốn bản thân sớm bại lộ thân phận.
Dày vò mà qua một đêm, ngày hôm sau anh vẫn như thường lệ đến văn phòng hội học sinh, nhẫn nại mà ngồi đến trưa, lấy danh sách ra xác định tân hội trưởng, lúc này thông tấn khí vang một tiếng, anh nhìn cái tên "Văn Tích" hiển thị trên màn hình, liền tìm chỗ kết nối.
"Hiên ca cậu bây giờ ở đâu?" Thanh âm Văn Tích kèm theo lo lắng.
Việc này rất khác thường.
Bọn họ từ sau chuyện đó căn bản không có việc gì có thể khiến tâm tình chập chờn lo lắng như vậy, mà có thể làm cho Văn Tích để ý như vậy cũng chỉ có mấy người, Hạ Lăng Hiên lập tức biết
chuyện này không hề đơn giản, nói: "Ở trường học, làm sao?"
Văn Tích nói: "Tần phó mang người đến tìm Ôn Kỳ!"
Hạ Lăng Hiên ánh mắt lạnh lẽo: "Hắn muốn làm gì?"
Văn Tích nói ngắn gọn, nói cho anh biết đám tinh anh lần trước xét nghiệm độ phù hợp của Ôn Kỳ cùng thứ thuốc thử kia, kết quả vô cùng cao tới 96%, sau đó đám tinh anh kia từ Hạ nguyên soái mới biết được quan hệ của Ôn Kỳ với anh, ở viện nghiên cứu thăm dò qua thái độ của anh, liền từ bỏ hi vọng, nhưng bởi vì quá đáng tiếc, bọn họ nhịn không được tụ lại một chỗ hóng hớt bàn tán, bị người khác nghe thấy.
Viện nghiên cứu mở ra hạng mục tiến hóa nhân loại, không ít gia tộc đều muốn chen một chân vào. Đoàn đội tinh anh đại đa số đều là tâm phúc của Hạ nguyên soái, nhưng những người khác thì không, cho nên lời này dần truyền đến tai lão Tần phó chủ nhiệm, ngay lập tức gã liền mang người đến khuyên Ôn Kỳ gia nhập kế hoạch biển sâu.
Khí tức trên người Hạ Lăng Hiên lập tức trở nên lạnh lẽo như băng sương, cắt đứt cuộc gọi liền quay đầu chạy về phía thao trường, đồng thời điều động giác quan, chỉ cảm thanh âm xung quang đột nhiên tăng lớn, không ngừng đánh thẳng vào trong tai, tựa như hiện trường một vụ nổ lớn.
Hạ Lăng Hiên ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một lần, vừa đi vừa tìm kiếm thanh âm, rốt cuộc tìm được vị trí của đám người Tần phó chủ nhiệm, trước khi bọn họ tiến vào trong thao trường liền tiến lên ngăn cản bọn họ, lôi cả đám vào một xó, nói: "Cút trở về cho ta."
Tần phó chủ nhiệm nói: "Hạ thiếu, tôi biết cậu ta là người yêu của ngài, nhưng ngài có biết 96% đó có nghĩa gì không?"
Hạ Lăng Hiên câu khóe miệng: "Nói thẳng đi, tôi biết ngươi muốn tạo thành tích để giữ vững địa vị của ngươi trong viện nghiên cứu, cho nên không tiếc bất cứ giá nào để thành công, tôi cũng biết gia tộc nào đứng đằng sau ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn sống."
Tần phó chủ nhiệm sắc mặt thâm trầm: "Hạ thiếu là muốn giết tôi sao?"
Hạ Lăng Hiên nhìn gã chằm chằm, khát máu mỉm cười: "Bất cứ cái gì đều có sự phân chia giá trị, người cũng giống vậy, đạo lý này chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
Tần phó chủ nhiệm sắc mặt biến hóa, nhanh chóng minh bạch ý tứ của anh, cảm giác toàn thân trên dưới đều phát lạnh.
Không sai, quốc gia có quá nhiều việc không thể không giao cho Hạ thiếu xử lý, còn viện nghiên cứu thì có mất đi gã cũng chẳng tính là gì. Hạ thiếu nếu thật sự có làm thịt gã, phía trên chỉ sợ cũng không dám tìm Hạ thiếu tính sổ!
Gã nhất thời hối hận chính mình chỉ vì lợi ích ở trước mặt mà hành động quá thiếu xót, cho là chỉ cần trong âm thầm khuyên Ôn Kỳ, Hạ thiếu cũng không làm gì được gã, không ngờ lại bị ngăn cản.
Gã tận lực trấn định nói: "Thế nhưng Hạ thiếu, nhân loại sau khi tiến hóa, tuổi thọ cũng sẽ tăng...."
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông liền vang lên, Tần phó chủ nhiệm thức thời ngậm miệng. Hạ Lăng Hiên nhìn danh tự "Gia gia" một chút, ấn kết nối, thấp giọng cười nói: "Là tới tìm con sám hối sao?"
Tần phó chủ nhiệm nhìn thấy là Hạ nguyên soái, cảm giác mạng nhỏ của gã có thể được bảo vệ, thở dài một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh. Nhưng Hạ nguyên soái lại không nhắc đến kế hoạch biển sâu dù chỉ một chữ, mà chỉ hỏi: "Con đã xem trạng thái mới nhất của Ôn Kỳ chưa?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Chưa có."
Hạ gia gia nói: "Vậy tốt nhất bây giờ con hãy nhìn xem."
Hạ Lăng Hiên nhớ tới Ôn Kỳ hai lần quyên góp tiền, liền mở trang chủ của ai đó, chỉ thấy cập nhật mới nhất gồm một đoạn văn, đại khái là gần đây đều nghĩ đến chuyện xảy ra trên du thuyền lần trước, thống hận tổ chức khủng bố đồng thời cảm thấy sinh mệnh con người thật nhỏ bé, yếu ớt trước chiến tranh khốc liệt, bây giờ có quá nhiều người gặp nạn, cậu ăn ngủ không yên, vốn cho rằng việc quyên góp sẽ giúp bản thân dễ chịu hơn một chút, không ngờ lại càng lo lắng cho họ hơn, cho nên sau một thời gian dài đắn đo suy nghĩ, cậu quyết định gia nhập tổ chức cứu viện nhân đạo, bôn tẩu thiên nhai, trừ gian diệt bạo!
Hạ Lăng Hiên mặt không đổi sắc mất hai giây phản ứng, lý trí "Bộp" một tiếng cắt đứt liên lạc.
_Hết chương 36_