Bảo tiêu Miên Phong mang đến lần này đều là hàng hiếm có khó tìm, tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng tên "cầm thú" dục cầu bất mãn đang ở trạng thái nổi giận tốc độ còn nhanh hơn, đánh hai người này đơn giản không chút áp lực nào.
Ôn Kỳ đã sớm hoài nghi Trác Vượng Tài lúc gặp cậu trong bộ dáng thiếu nữ, cùng với lúc nửa đêm sàm sỡ sờ soạng rồi đánh nhau, khi đó hẳn là không dùng toàn bộ sức lực, hiện tại xem xét thời thế liền biết mình đoán đúng, dù sao cũng mang danh Không Ảnh, không có thực lực căn bản không chống đỡ nổi.
Gian phòng này chỉ dùng để chứa đồ, trong phòng đồ đạc vứt lung ta lung tung.
Ôn Kỳ nhanh chóng đảo mắt một vòng, phát hiện một cái côn sắt ở một góc hẻo lánh không biết dùng làm gì, xông tới cầm lên.
Hạ Lăng Hiên vừa đạp hai tên bảo tiêu kia sấp mặt, dư quang thấy hành động của cậu, lý trí sắp báo hỏng đột nhiên khôi phục, nói: "Bảo bối, bình tĩnh một chút."
Ôn Kỳ dùng tay hung hăng lau lau khóe miệng, thở hổn hển nhìn chằm chằm ai đó, thân thể run run, trong mắt chứa đấy nộ khí, còn có một chút kinh hoảng cùng khuất nhục, thần sắc và biểu tình vô cùng hợp lý, một giây liền tiến vào trạng thái. (......)
Hạ Lăng Hiên: "......"
À, lại diễn kịch, anh còn tưởng rằng mình chọc giận người ta.
Ôn Kỳ không nói hai lời liền xông về phía anh, giận dữ nói:"Anh muốn chết!"
Hạ Lăng Hiên quay người chạy, mà Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đang ở cửa phòng, có thể để cho anh ra ngoài mới là lạ, nhất là Tây Hằng Kiệt xuất thân từ hệ chiến đấu, lúc bộc phát lực tương đối kinh người, hơn nữa hai người còn quen thuộc phong cách của nhau, phối hợp ăn ý mười phần, trực tiếp muốn chặn đứng đường đi của anh.
Nhưng Hạ Lăng Hiên còn nhanh hơn bọn họ một bước, trước khi bọn họ xuất thủ, dùng một chiêu đơn giản ép họ lùi lại nửa bước, tranh thủ lúc này, ngang nhiên ra khỏi cửa.
Ôn Kỳ theo sát phía sau, đằng đằng sát khí đuổi theo anh, một bộ không chết không dừng lại.
Tốc độ hai người đều không chậm, trong nháy mắt liền đi xa mấy chục mét, chỉ còn thanh âm truyền trở lại.
"Bảo bối, tôi đối với em là nhất kiến chung tình, tâm tôi đều có thể cho em."
"Tôi giết chết anh!!!"
"Đừng mà, giết tôi rồi, về sau ai thương em!"
"Câm miệng!" =))))
Từ lúc mấy người Phó Tiêu phá cửa cho đến khi ai đó đào tẩu, tính lại cũng chưa đến hai phút, Miên Phong tức giận đến hít thở không xong. Là sinh viên học ban hậu cần quan đội, lực chiến đấu của hắn quá cặn bã, cơ hồ chưa kịp phản ứng liền thấy người vụt qua trước mắt. Lúc này lại nghe thấy tiếng "chó" của người nào đó, càng thêm giận dữ, liền đuổi theo hướng đó.
Hành lang được trải thảm, đủ để ba người trưởng thành sóng vai cùng đi.
Hoàng lão bản lúc này vừa mới phân phó người chọn một vị trí không tệ, để mang tác phẩm của Khương tiên sinh vào đó cất kỹ, thuận tiện lại thưởng thức thêm một lần, bị sắc thái nồng đậm trên thân làm rung động không thôi, cảm giác linh hồn như muốn thăng hoa, thỏa mãn đi về phía đại sảnh, chỉ nghe thấy sau lưng có người nói: "Bàn tử, tránh ra." (Bàn tử: Béo ú, mập mạp, mập đjt)
Ông kinh ngạc quay đầu lại, ngay sau đó thân thể liền bị ăn một chưởng vô cùng mạnh, nếu không phải có đám bảo tiêu kịp thời giúp đỡ, đảm bảo ông đã sấp mặt —— cùng hết cách, ông thực sự quá béo, hành lang ba người có thể đi lại được một mình ông chiếm đóng, khoảng trống trở nên nhỏ bé vô cùng.
Hạ Lăng Hiên vô tình đẩy người ta một cái, tựa như thỏ mà phóng như điên về phía trước. (chỗ này hơi kì, so Hạ Lăng Hiên với thỏ có vẻ....)
Hoàng lão bản bị hất ra còn đang ngây người, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền thấy một người mới quen, hào hoa phong nhã thiên tài họa sĩ có chút yếu đuối, mặt đầy sát khí, trong tay cầm một cái côn sắt đang tiến tới.
Hoàng lão bản: "......"
Lính đánh thuê: "......"
Vừa mới xảy ra chuyện gì thế?
Hoàng lão bản đình trệ vài giây, nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm truyền đến, lại thấy Phó Tiêu, Tây Hằng Kiệt bọn họ cũng chạy theo hướng đó, lúc này mới tin tưởng vừa rồi không phải là ảo giác, trong nháy mắt liền hít thở sâu một cái, cảm giác huyết áp nhanh chóng tăng cao, thanh âm đầy run rẩy: "Nhanh.... Nhanh chóng cản bọn họ lại, nhanh lên!"
Đám bảo tiêu thế là phân một người chiếu cố ông chủ, còn lại đều đuổi theo đám người đó. Nhưng mà khoảng cách từ hành lanh đến đại sảnh quá ngắn, mấy người bọn họ chớp mắt liền tiến vào trong trung ương đại sảnh đầy phồn hoa náo nhiệt.
Hoàng lão bản phảng phất nghe thấy tiếng kêu vang ầm ĩ, nhớ tới nơi đó đều là các danh nhân xã hội, còn có một vài nghệ thuật gia vô cùng nổi tiếng, tròng mắt đảo lộn một vòng muốn rớt khỏi mắt.
Bảo tiêu một tay đỡ lấy người: "Ông chủ!"
Mặt mày Hoàng lão bản đầy dữ tợn, kịch liệt run rẩy hai lần, miễn cưỡng chống được, tranh thủ thời gian liền giãy dụa bò lên chạy đi cứu viện.
Đại sảnh tổ chức tiệc đứng, khách nhân ăn uống linh đình, một mặt hòa thuận vui vẻ.
Hạ Lăng Hiên mới từ hành lang nhảy ra liền đụng phải tháp rượu đầy tinh xảo, "Rầm Rầm" một tiếng liền đổ vỡ vụn, trực tiếp xé bỏ hình tượng tốt đẹp buổi tiệc, nhất thời tiếng gào thét nổi lên tứ phía.
Trợ lý cùng nhóm cao tầng đã sớm di chuyển đến các vị trí khác nhau, lúc này đang chăm chú theo dõi, nghe thấy thanh âm liền vội vàng hướng ra đại sảnh hít hà nhìn xung quanh, hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế?"
".....À, có vẻ có chút phức tạp, lại giống như rất đơn giản," Lính đánh thuê đang ở hiện trưởng có kinh nghiệm trong việc hít hà drama, nói "Không rõ nguyên nhân, bà chủ của chúng ta chính là cầm theo côn sắt, khắp nơi truy sát boss của chúng ta, mà boss của chúng ta chính là chạy trốn khắp bốn phía bên trong."
Trợ lý cùng nhóm cao tầng yên lặng tiếp thu lượng tin tức lớn này, trăm miệng một lời phấn khởi nói: "Á đù mau quay video lại nhanh nhanh!!!!!"
Đây cơ hồ là phản ứng theo bản năng, nhưng ngay sau đó bọn họ liền nghe thấy tiếng cười quen thuộc bên tai, mang theo chút thở dốc cùng nghiềm ngẫm: "Tôi có thể nghe được hết đó."
Trợ lý: "......"
Nhóm cao tầng: "......"
Tôi nói nè đậu xanh rau má chúng ta đã quá kích động, quên mất thông tấn khí mini đặc hiệu này kết nối với nhau!!!
".....Không phải đâu, ngài đừng hiểu lầm," trợ lý nói, "Ý của bọn tôi là quay lại toàn cảnh đại sảnh, nhìn xem ai có biểu tình không thích hợp, thuận tiện cho điều tra sau này."
Nhóm cao tầng: "Đúng vậy đúng vậy haha."
"Cho tôi nói một câu," Ôn Kỳ vẫn đang trong quá trình đuổi giết người nào đó cũng ấn mở cuộc trò chuyện, hòa khí hỏi thăm, "Vừa nãy xưng hô "bà chủ" là gọi ai đấy?"
Ai dám nhận đây!
Trợ lý cùng nhóm cao tầng đồng loạt câm lặng, chờ vài giây chỉ thấy boss bỏ mặc sống chết của bọn họ, chỉ có thể lái sang chuyện khác, hỏi: "Ôn thiếu, ông chủ, các ngài như vậy, chúng tôi cần cản lại không?"
"Ngăn cản mấy cái đuôi đằng sau lại, lại phân thêm mấy người đuổi theo bọn tôi," Hạ Lăng Hiên phân phó, "Mặc kệ bọn họ giải thích cái gì, các ngươi cứ nói là sẽ tự xử lý, nếu như động thủ, chú ý đừng đả thương bọn họ."
Mấy người trợ lý vâng một tiếng, tranh thủ thời gian làm việc.
Thế là mấy người Phó Tiêu rất nhanh liền bị bảo tiêu trên thuyền ngăn cản, trơ mắt nhìn hai người chạy xa, vội vàng giải thích hai câu, muốn bọn họ cho mình đi bắt tên vương bát đản kia, Lúc này Hoàng lão bản cũng đuổi kịp, nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến muốn tròn thành một cục, quay đầu trừng mắt đám bảo tiêu: "Để ông chủ các ngươi dừng lại ngay cho ta!"
Bảo tiêu nói: "Chúng tôi đã đuổi theo."
Phó Tiêu hơi run run, nhanh chóng ngẫm lại: "Vậy hắn ta chính là ông chủ đám bảo tiêu sao?"
Hoàng lão bản lúc này mới phát hiện trong lúc tức giận đã lỡ lời bán đứng mình, tự cứu nói: "Các vị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo hộ chu đáo cho Ôn tiên sinh."
Phó Tiêu lần này khẳng định nói: "Cho nên hắn ta chính là ông chủ của bọn họ."
Hoàng lão bản há hốc mồm, không trả lời. Phó Tiêu cũng không cần ông trả lời, đẩy đám bảo tiêu ra muốn tiếp tục truy đuổi, đám bảo tiêu nhận được mệnh lệnh đương nhiên không cho bọn họ đuổi theo. Mấy người Phó Tiêu càng cảm thấy Ôn Kỳ đã gặp nguy hiểm, lập tức động thủ, đại sảnh lần nữa náo loạn.
Hạ Lăng Hiên đã chuẩn bị chạy ra đại sảnh.
Trước khi xuất phát, anh phái hai tên bảo tiêu cho Ôn Kỳ, hai người kia bị Ôn Kỳ tìm lý do đuổi đi, mãi đến khi thấy Ôn Kỳ gặp phiền phức mới chạy đến, sau đó cũng bị lính đánh thuê ngăn lại, cũng động tay động chân. Trong phòng lúc này có thể nói vô cùng hỗn loạn, mà ở bể bơi bên ngoài náo nhiệt cũng không kém, cũng không ít người ở đây.
Ôn Kỳ nói: "Tôi ném cây gậy, anh máu trốn bên trái."
Vừa dứt lời, Hạ Lăng Hiên liền cảm giác sau lưng có cơn gió thổi tới, nhanh chóng nghiêng người, cây côn sắt kia "vèo" một cái bay qua người anh, "Ầm" một tiếng đập vào bể bơi gần đó, thành công khiến người bên ngoài nhìn về phía họ.
Anh vừa chạy vừa nói: "Thế nào, chúng ta có đủ tâm ý tương thông không?"
Anh đương nhiên không nói đến chuyện cây gậy kia, Ôn Kỳ cũng rõ ràng chuyện này, nói: "Tình huống vừa rồi, anh nhất định sẽ chạy ra bên ngoài."
Hạ Lăng Hiên nói: "Tôi là đang nói chuyện sau này."
Ôn Kỳ từ chối cho ý kiến, không phản ứng anh.
Hạ Lăng Hiên cười một tiếng: "Tôi thật sự chỉ cần nhìn nét mặt em liền biết em nghĩ gì, cùng với tôi tốt biết bao nhiêu."
Ôn Kỳ cười nói: "Anh không phải kiểu người tôi thích."
Hạ Lăng Hiên nhớ lại khúc miêu tả "mỹ nhân lê hoa đái vũ", thức thời ngậm miệng lại, khiến cho hội chị em hóng hớt kia gấp đến vò đầu bứt tai, mấy mấy giây chờ đợi, suy đoán boss nhà mình không đáp lại, hẳn là bị đả kích đi, mà Hạ Lăng Hiên lúc này lại mở miệng, lại không phải chủ đề trước đó: "Vạn nhất người cậu muốn câu lại không có trên thuyền, hoặc chịu đựng không có xuất hiện, vậy kết thúc thế nào?"
Đã nửa ngày rồi vẫn không thấy đối phương động thủ, cùng với bị động chờ người ta động thủ, không bằng chủ động tạo ra một trận hỗn loạn.
Cho nên Hạ Lăng Hiên mới xem xét dáng vẻ Ôn kỳ liền biết nên làm thế nào, nhưng cái này dù sao cũng là hoạt động mang tính quốc tế, người tới đây đều là những nhân vật có tiếng nói, Ôn Kỳ đập phá như vậy, khẳng định sẽ khiến nhiều người thấy bất mãn.
Ôn Kỳ rất bình tĩnh: "Không có cách nào hết, tôi thần kinh có vấn đề không chịu được kích thích, lại nói kẻ cầm đầu là anh."
Hạ Lăng Hiên cười ra tiếng, nhìn về con đường phía trước, ngoặt một cái.
Ôn Kỳ bền lòng vững dạ đuổi theo, ngay tại lúc rẽ ngoặt, có một người bên trong đột nhiên lao ra chặn đường cậu. Cậu bỗng nhiên dừng bước, quét mắt nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi đằng sau.
Người này mặc âu phục màu trắng, một bộ trang phục công tử, đằng sau có một bảo tiêu đeo một cái kính râm, mà người cản cậu cũng mặc trang phục bảo tiêu, cũng đeo một cái kính râm. Quý công tử nói: "Cậu vứt gậy đập phải tôi, mau giải thích cho tôi xem? Tôi nói cho cậu....."
Ôn Kỳ không muốn nghe, một cước đạp hộ vệ của tên đó, co cẳng chạy.
Quý công tử dừng lại, nói: "Đuổi theo!"
Một tiếng ra lệnh, hai tên bảo tiêu lập tức rẽ ngoặt truy kích.
Tên bảo tiêu ngăn lại Ôn Kỳ vừa rồi bởi vì cách gần đó, chạy nhanh về phía trước, tốc độ vô cùng nhanh, chỉ một giây thôi liền tiếp cận con mồi, nhưng chưa kịp bắt người, trước mắt liền xuất hiện bóng đen, lập tức nện cho gã thối lui về sau một bước.
Chỗ ngoặt này đi tới cầu thang tầng thường, Hạ Lăng Hiên đi rồi quay lại, đứng trên bậc thang, đập nát một cái ghế, ngay sau đó nhảy xuống, mượn lực lúc nhảy xuống đạp cho gã một cước.
Quý công tử cũng không thèm nhìn bọn họ, thấy Ôn Kỳ muốn chạy lên trên lầu, phân phó tên bảo tiêu còn lại: "Đuổi theo!"
Bảo tiêu tựa như máy móc, nháy mắt đã chạy lên trên lầu.
Ôn Kỳ nghe thấy động tĩnh phía sau, nhanh chóng nghiêng người tránh né, quát: "Phóng!"
Trước khi xuất phát, cậu tìm hiểu kỹ sơ đồ du thuyền, tìm mấy vị trí cố định ra hiệu cho lính đánh thuê đứng đó, trừ khi có mệnh lệnh của cậu, nếu không trời sập cũng không được rời khỏi chỗ, bởi vậy lúc nghe thấy tiếng cậu, lính đánh thuê đứng ở nơi đó liền giơ tay lên dùng máy phát tín hiệu mini, bóp cò súng.
Chỉ nghe "Pằng" một tiếng, bay ra ngoài lại không phải đạn, mà là một tấm lưới.
Hộ vệ kia chịu qua huấn luyện, theo bản năng chuyển động thân thể né tránh, ai ngờ quay đầu lại bị cái thứ này đập vào thân thể, bị đẩy xuống cầu thang lăn tới lăn lui, nằm trên mặt đất nửa ngày cũng không giãy dụa.
Quý công tử thần sắc khẽ biến, đột nhiên ngẩng đầu.
Ôn Kỳ đi tới đầu bậc thang, ở trên cao nhìn xuống nhìn hắn ta, mỉm cười: "Tôi đã chờ các ngươi nửa ngày."
_Hết chương 29_
Á há há lười quá, chương này ngắn mà ngâm ngâm đến giờ mới xong. Mọi người thông cảm cho em nha:3